Dị Thế Lưu Đày

Chương 290: Chương 290: Ông lớn Cửu Phong xấu xa






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

e0890b40117603b8819f8e31ea3cf486

“Cửu Phong càng ngày càng giống người.”Đáp Đáp nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, bất an gầm nhẹ một tiếng.

Đinh Phi và Đại Hà không hiểu ra sao, mà khi hai anh nhìn về phía Nghiêm Mặc theo mắt Đáp Đáp, sắc mặt lập tức biến đổi: “Đại nhân?!”

Nghiêm Mặc vô lực đặt tay lên vai Đáp Đáp, để gã đỡ một nửa trọng lượng của mình.

Đáp Đáp muốn bế hắn lên nhưng Nghiêm Mặc lắc đầu.

Tranh cũng nhận ra điều bất thường, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

“Sứ giả Tam Thành đã đi chưa?” Nghiêm Mặc thấp giọng hỏi Tranh.

Tranh quay đầu lại, cho hai ngón tay vào miệng huýt sáo, chỉ chốc lát sau, một tiếng huýt khác cũng truyền đến.

Lúc này Tranh mới trả lời: “Đi rồi.”

Nghiêm Mặc gật đầu, giơ tay bảo Cửu Phong đáp xuống lòng bàn tay mình, nói với nó: “Cửu Phong, ba người kia không có ý tốt, muốn cướp địa bàn của chúng ta, còn muốn giết quái hai chân mà chúng ta nuôi, mày đi theo dõi bọn chúng được không? Nếu bọn chúng không đến bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức, mà ở lại một chỗ nào đó hoặc có hành động khác, thì mày trở về nói cho tao biết, chúng ta sẽ cho chúng một bài học.”

“Kiệt!” Cửu Phong cũng rất chướng mắt ba người kia, nó ghét những kẻ biết phóng lửa! “Người xấu, để ta đuổi chúng đi!”

“Nhớ cẩn thận, đừng tới quá gần, đừng để chúng có cơ hội làm mày bị thương, cũng cẩn thận đừng để chúng đốt thảo nguyên.”

Cặp mắt khôn khéo của Cửu Phong lộ ra vẻ hung dữ, nó biết phải làm cái gì, đây là lãnh địa của nó, muốn ăn hiếp ba con quái hai chân quá dễ dàng, khặc khặc!

Ông lớn Cửu Phong cười quái dị bay đi.

Nghiêm Mặc khá yên tâm, dặn dò Tranh: “Lát nữa tôi mà có hôn mê thì các anh không cần lo lắng, tôi chỉ bị hao tổn tinh thần lực quá mức thôi, đừng hoảng loạn, để tôi nghỉ ngơi là được, mọi chuyện anh vẫn cứ tiếp tục phụ trách.”

“Mặc đại?” Tranh siết chặt hai nắm tay, anh làm chiến sĩ thủ lĩnh vậy mà quá vô dụng! Cả bộ lạc đều phải dựa vào tư tế đại nhân mới sống được, gặp chuyện gì cũng chỉ biết đi tìm Mặc đại, lại đã quên mất dù Mặc đại có lợi hại thì cũng chỉ là một cậu thiếu niên nhỏ, năng lực thần huyết của cậu ấy tuy đã lên tới cấp năm, nhưng giá trị vũ lực và thể chất thì chỉ mới cấp ba mà thôi.

Lúc này Tranh vẫn chưa biết Nghiêm Mặc đã là chiến sĩ thần huyết cấp sáu, có điều giá trị vũ lực và thể chất của hắn quả thật vẫn nằm ở cấp ba.

“Không sao đâu, đừng để người lùn và người cá nhìn ra kẽ hở. Nếu có ai muốn sang đây nói chuyện với tôi thì anh và Đại Hà nói giúp tôi, bảo rằng tôi mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Được! Còn…”

Nghiêm Mặc biết Tranh muốn hỏi cái gì, cười nói: “Không cần lo lắng cho mấy người Bạch Nham.”

Người rắn vẫn đang hy vọng hắn có thể tiếp tục chế tác cốt khí cho họ, lại biết sự lợi hại của Nguyên Chiến, dù thấy hắn ngã xuống thì cũng sẽ không nổi dị tâm.

Đại Hà chuyển suy nghĩ: “Đinh Phi, cậu bảo đội hộ vệ đưa ghế dựa tới đây.”

Nghiêm Mặc cho Đại Hà một nụ cười khen ngợi.

Đinh Phi chạy đi như bay.

Chỉ chốc lát sau đội hộ vệ đã khiêng ghế dựa chạy ào ào tới, Đại Hà làm trò trước mặt mọi người mời Nghiêm Mặc ngồi lên ghế.

Nghiêm Mặc ngồi lên, làm bộ nhắm mắt dưỡng thần.

Tranh và Đại Hà lớn tiếng nói muốn đưa tư tế đại nhân vào thành, thấy tộc người lùn trường hăng hái muốn khoe thành tích liền bảo tư tế đại nhân đi đường nhiều ngày nên đã mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì thì bữa khác rồi nói.

Các người lùn thấy Nghiêm Mặc vừa trở về, nghĩ mình quả thật cũng đã quấy rầy người ta, nên chào Nghiêm Mặc một tiếng rồi rời đi.

Nhóm người cá không đi theo, mà vị chiến sĩ người cá cấp cao được phái tới khi chưa nhận được mệnh lệnh trở về thì vẫn tận trung với cương vị công tác, ở lại ngoại sông đào để thủ thành, Ngu Vu đang ẩn thân dòm lén vừa thấy bộ dáng Nghiêm Mặc liền biết hắn bị cái gì, y cong môi cười, sau đó lặn xuống nước. Sứ giả Tam Thành đột nhiên tới đây, chắc chắn tư tế nhỏ có không ít chuyện bận rộn, y sẽ chờ đến khi cậu ấy bận xong thì tới tìm sau cũng được.

Bởi vì Nghiêm Mặc đã dặn trước, nên khi đến rừng cây nhỏ – chỗ ở của tư tế và thủ lĩnh, đội hộ vệ và Tranh phát hiện ra tư tế đại nhân của mình đã chết ngất trên ghế, cũng không quá hoảng sợ.

Đáp Đáp nhanh tay hơn bọn họ, cướp công việc ôm Nghiêm Mặc trong ngực, dưới sự chỉ dẫn của Đinh Phi mà đưa người vào phòng.

Nghiêm Mặc ngủ một giấc ngủ tới hai ngày, bây giờ rốt cuộc thì hắn cũng biết tại sao Mãnh lại ngủ liên tục ba ngày rồi, đấy không chỉ là tiêu hao thể lực, mà còn tiêu hao cả tinh thần lực nữa, mà hiệu quả bổ sung tinh thần lực khi hấp thu nguyên tinh lại không rõ ràng, nên chỉ có thể để nó tự động khôi phục trở lại.

Hai ngày sau, Nghiêm Mặc củng cố lại tinh thần lực đã có chút đột phá, lập tức cưỡi Cốt Điểu bay về khu đất gần cái hang và khe suối để đón số người còn lại, đặc biệt là tay đấm siêu cấp – Nguyên Chiến.

Mà khi Nghiêm Mặc đưa nhóm người thứ ba trở về, thì nhóm đầu tiên dùng thuyền xuất phát cũng vừa tới cửa khẩu sông lớn.

Đi liên tục ba ngày, Nghiêm Mặc không dừng lại để nghỉ ngơi chính là vì đưa hết toàn bộ người trở về Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến đi chuyến cuối, mà nhóm người cuối cùng có số lượng ít hơn mấy nhóm trước một chút.

Vì có sách hướng dẫn giám sát, Nghiêm Mặc không để Nguyên Chiến giết chết những kẻ thích làm càn và không đủ tiêu chuẩn gia nhập Cửu Nguyên, để mặc bọn họ ở lại đó, tự sinh tự diệt.

Trong số những người này có những kẻ cứng đầu, dạy mãi không biết sửa, còn có những chiến nô ỷ vào vũ lực mà ức hiếp người khác, còn có những người vì khát vọng ‘tự do’, hay những kẻ có tính tình quá bạo lực và hung ác, đều bị Nguyên Chiến giải quyết sạch trong lúc đi săn thú.

Còn những người khát vọng ‘tự do’ vốn sinh hoạt tản mạn, nên không có khái niệm lao động, trước kia bị Ma Nhĩ Càn ép làm nô lệ nên mới làm việc, nghe nói đến Cửu Nguyên cũng phải lao động để kiếm tự do thì không tình nguyện cho lắm.

Vào chuyến cuối cùng, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc hỏi lại một lần nữa, ai không muốn tới Cửu Nguyên, có thể không trả cái giá gì mà hai người họ vẫn cho phép rời đi, những người này liền ‘dũng cảm’ bước ra, tranh thủ nắm giữa cơ hội có được một ‘tự do thật sự’.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cực kỳ sảng khoái mà đồng ý, thậm chí đồ vật trong hang cũng không mang đi, để lại hết cho bọn họ.

Mới đầu những người này còn rất vui mừng, nhưng chờ khi bọn họ phát hiện ra người trong hang càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ có lại hai mươi mấy người bọn họ, trong đó còn có những thành phần ác bá, thì bọn họ lại luống cuống, muốn đi theo Cửu Nguyên.

Nhưng đã muộn, Cốt Điểu đã cất cánh.

Người ở lại cũng không trú tại hang suối quá lâu, khi Nghiêm Mặc không có ở đó, không có người nói chuyện với Sơn Tiêu, Sơn Tiêu lại không ép ra được lợi ích gì từ những người này, liền tức giận đuổi hết ra khỏi rừng, không giết bọn họ đã là nể tình Nghiêm Mặc lắm rồi.

Cuộc sống của những người này sau đó thế nào Nghiêm Mặc không thèm quan tâm hay cố ý đi tìm hiểu, thấy sách hướng dẫn không tăng điểm cặn bã cho hắn, hắn liền mặc kệ.

Ngoài ra, tới tận chuyến đi cuối cùng mà đám người Hạ Vũ vẫn chưa làm ra lu và hũ rượu cho Sơn Tiêu, nên Nguyên Chiến đành phải tự mình ra tay, đi tìm mấy loại đá rắn chắc không bị rỉ nước để làm cho Sơn Tiêu mười mấy cái lu và bình nước lớn lớn nhỏ nhỏ, còn có đồ gốm mà bọn Hạ Vũ nung ra, cũng để lại hết cho Sơn Tiêu, Sơn Tiêu vì thế mà vui vẻ cả ngày.

Nghiêm Mặc để lại phương pháp ủ rượu trái cây đơn giản cho Sơn Tiêu huynh, lại nói cho nó biết làm sao để chứa và bảo quản rồi mới rời đi.

Về phần Sơn Tiêu có ủ ra được hay không, ha ha, còn phải xem vận may của nó.

Ở phía bắc nơi lãnh địa Cửu Nguyên, một phiến rừng đá có hình thù quái dị chiếm một diện tích rộng lớn.

Ba người Diệp Hách đi vào muốn tìm nơi cản gió để qua đêm.

Ốc Đặc liếm liếm môi, đưa túi nước cho Diệp Hách trước.

Diệp Hách uống một ngụm, rồi đưa lại cho Ốc Đặc.

Ốc Đặc uống xong thì đưa cho Bành Tư, Bành Tư uống sạch ngụm nước nhỏ cuối cùng, không khỏi chửi má nó.

“Cơn gió cát kia thật kỳ quái! Thời tiết đang tốt, lại còn là giữa trưa, đột nhiên có cuồng phong, cuốn gió cát lên đầy trời, ngay cả đường cũng không thể thấy không rõ, nếu không phải vì trốn trận gió cát điên cuồng ấy thì chúng ta đã không mắc kẹt ở nơi này.”

Ốc Đặc cũng chửi thề: “Năng lực huyết mạch của con chim mặt người kia hình như là điều khiển gió, còn tên chiến sĩ Cửu Nguyên Tranh gì gì đó, hắn có thể tạo gió cát, chúng ta mắc kẹt ở đây chắc chắn là do lũ người Cửu Nguyên giở trò!”

“Không biết chỗ này rốt cuộc rộng cỡ nào mà ngay cả tôi cũng không chạy ra được.”

“Không phải vấn đề diện tích, mà khu rừng đá này có điểm cổ quái!” Ốc Đặc cũng muốn đốt lửa để tạo đường, nhưng thiêu cỡ nào thì những vách tường đá mọc lên như rừng kia vẫn là đá, không rã ra hay nhỏ lại để hắn có thể tìm ra đường đi chính xác.

Diệp Hách nghe hai người xả giận một lúc lâu mới mở miệng nói: “Vị trí ở nơi này nhìn về phía trăng sao hình như sai hết rồi, chúng ta muốn ra ngoài thì phải bình tâm lại, các cậu nôn nóng như vậy là không được.”

Ốc Đặc hít vào một hơi, xoa xoa mặt: “Đại nhân, ngài có biện pháp gì không?”

Bành Tư chọt nhẹ hắn một cái: “Đương nhiên là đại nhân có biện pháp, chúng ta cứ bình tĩnh lại đã.”

Diệp Hách không nói mình có biện pháp hay không, ông chỉ lấy nguyên tinh dùng để bói toán ra, ngưng tâm tĩnh khí.



Trên đường trở về, Nguyên Chiến đã tham quan các khoang trong thân Cốt Điểu một lần, rồi đi đến cạnh Nghiêm Mặc, kéo hắn cùng ngồi xuống.

“Rất mệt à?”

“Tôi chỉ muốn ngã đầu ngủ suốt ba ngày ba đêm thôi.” Cơ trưởng Nghiêm mệt đến mức đầu óc lúc nào cũng mơ màng, thuận thế dựa về sau.

Nguyên Chiến xoa xoa mặt hắn, ôm hắn vào lòng không nói gì.

Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, trong khoang đầu không chỉ có hai người bọn họ, nhưng Đại Hà đã sớm học được kỹ năng khiến mình như không tồn tại.

“Nói về tình huống của Cửu Nguyên đi, sứ giả thành Lạch Trời sau khi rời đi thì đi đâu?” Bàn tay với những đốt ngón tay thô to xen vào trong mái tóc ngắn ngủn của hắn, học theo phương pháp mát xa đầu của hắn lúc mát xa cho mình mà nhẹ nhàng ấn ấn huyệt vị trên đầu hắn.

“Ưm…”

Bàn tay to nọ sửa tư thế dựa lại cho cậu thiếu niên, để cậu ta lật người qua, nằm sấp trong ngực hắn, tay lần theo cổ đi xuống, bồi hồi trên những khối cơ đàn hồi của cậu thiếu niên, rồi ấn dọc theo cột sống, sau đó lại đẩy lên trên.

Nghiêm Mặc thoải mái đến mức rên rỉ: “Cửu Phong dồn bọn họ vào mê cung rừng đá rồi.”

“Mê cung rừng đá?”

“Ừm, a~” Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, vẻ mặt dục tiên dục tử: “Tôi nghe Cửu Phong miêu tả lại đặc điểm của nơi đó thì đặt tên là như vậy, cách bộ lạc hơi xa, nằm ở phụ cận bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức. Cửu Phong nói dã thú và quái hai chân khi tiến vào nơi đó thì rất khó tìm được đường ra.”

“Sứ giả thành Lạch Trời cũng không thể đi ra?”

“Dù sao thì lúc tôi tới quan sát, Cửu Phong nói bọn họ còn đang đi lòng vòng bên trong. Tôi nghi là từ trường nơi đó có vấn đề, gây ảnh hưởng đến thị lực và tinh thần của sinh vật sống. Nếu không phải Cửu Phong lùa bọn họ vào đó thì lúc đi đón người tôi còn có hơi lo bọn họ sẽ nhân cơ hội chiếm Cửu Nguyên rồi đàm phán với tôi.”

“Ba tên cấp bảy? Một tên có năng lực trị liệu giống Đóa Phỉ?”

“Chắc vậy.” Trên mặt không có hình xăm chiến sĩ nên chỉ có thể dựa vào cảm giác đại khái để suy đoán cấp bậc đối phương.

“Giết.”

Nghiêm Mặc hơi khựng lại một giây: “Được.”

Nguyên Chiến rất lấy làm kinh ngạc: “Cậu đồng ý?”

Nghiêm Mặc tựa vào vai hắn hàm hồ nói: “Bọn họ đến vì quả Vu Vận, một kẻ cũng không thể giữ lại. Tôi không thể hù dọa cho qua chuyện, chỉ cần bọn họ hỏi thăm tộc Trệ và tộc Bái Nhật thì sẽ dễ dàng đoán được nơi quả Vu Vận đang ở, đến lúc đó bọn họ sẽ có phòng bị, và quân đoàn kéo đến không chỉ có ba người họ thôi đâu.”

“Bọn chúng chết, dù Đóa Phỉ có biết hung thủ là chúng ta hay không thì cũng sẽ đẩy cái chết của bọn chúng lên đầu chúng ta.”

“Cho nên không thể để bọn họ chết trong lãnh địa Cửu Nguyên, khoan đã, đừng nói là anh cũng muốn giết luôn Đóa Phỉ nha?” Nghiêm Mặc trợn mắt ngồi thẳng dậy, sau đó lại bị Nguyên Chiến ấn cho ngã sấp xuống ngực hắn.

“Chẳng phải cậu nói Đóa Phỉ muốn làm nữ hoàng sao? Nói với cô ta, chúng ta sẽ giúp, điều kiện là đổ cái chết của ba tên kia lên đầu người khác. Chờ sau khi Đóa Phỉ làm nữ hoàng, Cửu Nguyên chúng ta cũng đã phát triển đến mức Tam Thành không dám tùy tiện đá động.”

Nghiêm Mặc trầm mặc trong chốc lát: “Mấy ngày nay anh ở trong hang suối đã suy nghĩ về chuyện này có phải không?” Nghĩ còn chu đáo hơn cả tôi, những gì cần xử lý kế tiếp đều lên kế hoạch cả rồi.

Nguyên Chiến bỗng nhiên cười một tiếng, lồng ngực rắn chắc rung rung, bàn tay to với những vết chai thô ráp mò vào trong vạt áo cậu thiếu niên, suốt đường đi, chỗ nào đó của hắn vẫn ‘chào cờ’ mãi, không thể không chơi một trận: “Không, chuyện tôi nghĩ trong mấy ngày nay toàn là điều này.”

Nghiêm Mặc lấy kim chọt hắn một cái trả thù, sau đó dứt khoát đặt hết trọng lượng của mình lên người tên thanh niên: “Nhóc, đừng có rục rịch bậy bạ, bổn đại nhân mệt! Nào, giúp đại nhân xoa bóp cái coi.”

Nguyên Chiến cười ha ha, cúi đầu cắn lỗ tai hắn: “Tư tế đại nhân của tôi, cậu thích tôi xoa chỗ nào?”

“Vai, cổ, xoa bóp nhiều nhiều, đừng có mạnh tay quá, lực tay anh rất lớn.”

“Như vầy à?”

“Mạnh hơn chút nữa, đúng đúng, chính là như vậy, a ~ ~”

Đại Hà dòm trời, hai người này đã thật sự quên mất anh rồi có phải hay không vậy?

Cốt Điểu bay đến ngoại thành, thả nhóm người cuối cùng từ khoang bụng ra, nhưng Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lại không đi ra, hai người cưỡi Cốt Điểu về thẳng nhà trong nội thành.

Các chiến sĩ thủ lĩnh và những người có chức trách trong bộ lạc bị Nguyên Chiến gọi đi họp.

Không biết cả đám người đã thương lượng cái gì mà sau khi kết thúc, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ngủ no giấc một đêm, rồi lại biến mất khỏi thành Cửu Nguyên.



Cửu Phong thả cái hòm gỗ xuống, thu nhỏ lại đậu trên đầu Nghiêm Mặc: “Kiệt, Mặc, ở ngay phía trước.”

“Bọn họ vẫn chưa ra được à?” Nghiêm Mặc vừa cất hòm gỗ vừa hỏi.

“Chưa.” Cửu Phong đắc ý kêu ục ục.

“Mày vào đó tìm được phương hướng không?”

“Kiệt! Đương nhiên, ta là Sơn Thần của mảnh đất này!” Mỗi ngày Cửu Phong được người ta gọi là Sơn Thần đại nhân, tuy nó vẫn chưa hiểu rõ thần là cái gì, nhưng nó biết Sơn Thần là chức vị còn lớn hơn cả thủ lĩnh và tư tế bộ lạc, biết như vậy là đủ rồi.

Nghiêm Mặc xoa tay để Cửu Phong nhảy lên mu bàn tay mình: “Chúng ta vào trong, trộm xử lý ba người kia.”

Cửu Phong lại cười mấy tiếng quái dị, nghe rất gian xảo.

Nghiêm Mặc cũng cười theo, Cửu Phong càng ngày càng giống người.

“Đánh lén à?” Nguyên Chiến quay đầu lại.

“Đương nhiên là không, tôi không muốn bị Tổ Thần trừng phạt, tìm một lý do nào đó để bọn họ tấn công chúng ta đi, cái này chắc không khó nhỉ? Đúng rồi, phải cẩn thận cái tên kia chiến sĩ có năng lực giống Mãnh, tên đó chạy nhanh hơn Mãnh nhiều, ra đòn cũng rất nhanh, không thể để hắn có cơ hội tẩu thoát.”

“Kiệt! Con quái đó giao cho ta.” Ông lớn Cửu Phong không tin con quái nọ có thể bay nhanh hơn mình!

Trước khi tiến vào rừng đá, Nghiêm Mặc lại dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ, không được ra tay trước, đợi tín hiệu của tôi…” Nghiêm Mặc vỗ xuống lòng bàn tay một cái: “Rồi mới ra tay, hiểu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.