Dị Thế Lưu Đày

Chương 416: Chương 416: Thần phạt và tôi muốn cậu






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

19989041_2003910923174971_1740565556_n

“Sao mình lại cảm thấy cái từ ‘tao muốn’ kia lại có nghĩa là ‘tao muốn ngủ với cậu ta’ vậy?”“Đánh gãy tứ chi hắn.” Nghiêm Mặc dùng tinh thần lực truyền lời cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến ra tay cực nhanh, sau khi nhận được chỉ thị của Nghiêm Mặc hắn cũng không hỏi tại sao, cơ hồ là lúc tiếng Nghiêm Mặc còn chưa dứt, hắn đã ra tay. Đây là kinh nghiệm quý giá mà hắn tích lũy được khi đánh qua vô số cuộc chiến, lúc đối mặt với chiến sĩ thần huyết, cho dù hắn có cao hơn đối phương vài cấp, nếu hắn ra tay chậm, cho đối phương có thời gian chuẩn bị và phản ứng, lúc đó muốn chế ngự đối phương thì độ khó sẽ tăng lên, không cẩn thận thậm chí rất có thể sẽ để đối phương cướp được tiên cơ và ăn lỗ nặng.

Cho nên khi đánh nhau, Nguyên Chiến chưa bao giờ nhiều lời, nói đánh là đánh, không cho đối phương chút thời gian phản ứng.

Cái gì? Ỷ mạnh hiếp yếu? Thắng không vẻ vang?

Ngại quá, hắn là dã nhân mọi rợ, không hiểu mấy cái đó.

Tên chiến sĩ kia đến từ Ám Thành, đã cấp chín đỉnh cấp, có năng lực đặc biệt, sở trường của hắn là đánh lén, sử dụng năng lực để khiến thân thể ẩn vào trong ánh sáng, giống như tắc kè đổi màu, vô cùng hữu dụng mỗi khi ám sát hay đánh lén.

Nhưng bất luận năng lực nào cũng cần có thời gian phản ứng, nếu Nguyên Chiến để hắn cướp được tiên cơ, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ thật sự không làm gì được hắn.

Nhưng hắn ta không ngờ một cao thủ cấp mười ngay cả một lời chào hỏi cũng không nói mà đã ra tay, chờ khi hắn bị cố định lại rồi kéo xuống lòng đất, dù hắn biết ẩn thân thì có lợi ích gì?

Chừng ba bốn phút sau, Nguyên Chiến lại xuất hiện ở chỗ vừa biến mất, xoay xoay cổ tay, bộ dáng rõ ràng là đánh không đã ghiền.

Mà tên chiến sĩ Ám Thành kia cũng bị quẳng ra trước bậc thang của Cửu Nguyên, toàn thân mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất như một bãi bùn.

Không có ai mắng Nguyên Chiến và người Cửu Nguyên đê tiện, tất cả mọi người đều nghe thấy tên chiến sĩ Ám Thành kia nghi ngờ tư tế nhỏ Cửu Nguyên đủ điều, loại nghi ngờ này đối với bất kỳ một tư tế nào mà nói đều là sự sỉ nhục lớn. Mà chất vấn và sỉ nhục tư tế của một bộ lạc không chừng còn có thể gây nên chiến tranh không chết không ngừng giữa hai thế lực, thủ lĩnh Cửu Nguyên không giết chết tên chiến sĩ Ám Thành dám sỉ nhục tư tế nhà mình đã là rất nhân hậu rồi.

Bên cạnh có chiến sĩ của tòa Thượng Thành khác thuận tay lật tên kia lại xem một chút, ngẩng đầu nói: “Xương ở tứ chi đều bị bẻ nát.”

Không chết đã là không tồi rồi. Rất nhiều người cảm thấy Nguyên Chiến ra tay nhẹ quá, thậm chí còn nghĩ Nguyên Chiến không trực tiếp xử lý đối phương chắc là không muốn để Ám Thành tìm được lý do mà tấn công mình, dù sao đánh gãy tứ chi cũng có thể nói là dạy cho đối phương một bài học vì dám bất kính với tư tế nhà mình, nhưng nếu giết chết đối phương, vậy thì sẽ phải cãi cọ.

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc, trong mắt mang theo câu hỏi: Vì sao em muốn đánh gãy tứ chi hắn?

Không phải hắn ghét Nghiêm Mặc độc ác, mà là cảm thấy yêu cầu của Nghiêm Mặc thật kỳ quái, tư tế đại nhân của hắn muốn chỉnh ai mà còn cần đến hắn ra tay? Hắn đoán Mặc để hắn ra tay dạy dỗ đối phương là vì lập uy, nhưng vì sao không cho hắn dứt khoát phế bỏ luôn năng lực thần huyết của đối phương?

Từ sau khi tư tế đại nhân của hắn đem hết toàn bộ chiến sĩ thần huyết trong bộ lạc ra nghiên cứu, liền cho ra bộ phương pháp phá hủy đường kinh tuyến năng lượng của chiến sĩ thần huyết và thể tùng của đối phương. Phương pháp này ác hơn những nội thương mà các chiến sĩ thần huyết tạo ra trong cơ thể khi huấn luyện và chiến đấu rất nhiều, nhẹ thì sẽ khiến người đó không thể sử dụng năng lực trong một đoạn thời gian, nặng thì có thể trực tiếp phế bỏ năng lực thần huyết của đối phương.

Nghiêm Mặc đang định trả lời, thân thể đột nhiên căng ra, tay phải hắn sáng lên, sách hướng dẫn đã lâu rồi không tìm được cơ hội trừng phạt cơ hồ là gấp không chờ nổi mà spam trong đầu hắn:

—— Kẻ lưu đày chủ động ra lệnh tấn công, khiến người khác tứ chi dập nát, giá trị cặn bã +30, ba lần trừng phạt nhẹ. Nội dung trừng phạt: Cảm nhận đau đớn khi tứ chi dập nát trong vào ba giờ và tứ chi tê liệt trong vòng ba ngày, thi hành ngay tức khắc.

Cái đệt! Tuy hắn đã đoán được sẽ bị trừng phạt khi bảo Nguyên Chiến ra tay, nhưng cái nội dung trừng phạt này vẫn quá mức rồi, hắn có chút tiếp thu không nổi! Tê liệt thì tê liệt, mắc gì còn bắt hắn cảm nhận đau đớn khi xương bị dập nát?

Sách hướng dẫn đáng giận vẫn không cách nào cò kè mặc cả, hắn chỉ có thể chịu đựng!

Tên chiến sĩ dưới bậc thang phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Tứ chi dập nát tuy nhìn thì có vẻ như bị thương rất nặng, nhưng khi có nhiều tư tế trị liệu xung quanh như vậy, muốn khôi phục cũng không khó. Suy xét đến vấn đề mặt mũi, Ám Thành không thể mặc kệ tên chiến sĩ này, đương nhiên nếu đối phương mặc kệ thì lại càng tốt, có điều, Ám Thành chắc sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.

Đại Tư Tế Ám Thành âm u giương giọng: “Cửu Nguyên các người đối xử với…”

“A ——!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Ám Bặc và người trong toàn trường đều hoảng sợ.

Ngay cả Vu Tượng đại nhân hình như đang ngủ cũng phải mở mắt, bởi vì y nhận ra âm thanh này là của ai.

“Tổ Thần tại thượng!” Người toàn trường nghe thấy tư tế nhỏ Cửu Nguyên sau khi kêu một tiếng thê lương thảm thiết thì không ngừng hô to ‘Tổ Thần tại thượng’.

Vẻ mặt và giọng nói của tư tế nhỏ đều quá mức thống khổ, quá mức bi thảm, làm đám người Ám Bặc cũng phải câm miệng mà cùng những người khác dùng ánh mắt sửng sốt nhìn về phía đối phương.

Nghiêm Mặc ngừng gọi, thân thể vặn vẹo, rồi đột nhiên tê liệt ngã xuống chiếc giường ghế dựa to rộng kia, Nguyên Chiến ôm chặt hắn, biến sắc: “Mặc?!”

Nhị Mãnh nhảy dựng lên, đầu tiên là bày ra tư thế phòng bị.

Tốc độ của Lạp Mạc Linh cũng không chậm, cậu không phải chiến sĩ võ lực, trước tiên đã chạy tới cạnh Nghiêm Mặc.

Hỏa Vân Thiên đứng lên, cho dù anh ta chỉ mới cấp bốn, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm của một chiến sĩ bảo hộ.

Nghiêm Mặc đau đến mức đầu đầy mồ hôi, run rẩy nói: “Tôi, tôi mượn sức mạnh của thần trợ giúp người khác đột phá, người kia lại không trở thành chiến sĩ bảo hộ của tôi, Tổ Thần… Tổ Thần giáng xuống trừng phạt.”

Người Mộc Thành sửng sốt, Tùng Châm giãy giụa ngồi dậy.

Nguyên Chiến nhìn vẻ mặt của hắn liền biết không phải hắn đang giả vờ, lại sờ đến tứ chi mềm nhũn của hắn, lập tức vừa đau lòng vừa phẫn nộ: “Bao lâu?”

Nghiêm Mặc nhép môi ‘ba ngày’.

Xà Đảm lộ ra ý cười âm trầm đầy khinh thường, hắn căn bản không tin cái gì mà Tổ Thần trừng phạt, nếu thật sự có thần, thì lúc trước…

Các thế lực khác nhìn nhau, có người tin, cũng có người không tin.

Ám Bặc bực bội, bị gián đoạn như vậy, ông ta vốn muốn mượn chuyện tên chiến sĩ kia để vấn tội nhưng giờ lại không dễ mở miệng. Chỉ có thể hạ lệnh đưa tên chiến sĩ kia về trước.

Chú Vu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồ đệ liền nhảy khỏi ghế, dùng tốc độ mà một ông lão tuyệt đối không thể có được chạy đến bên người đồ đệ: “Để ta xem!”

Vẻ mặt Nguyên Chiến cực kỳ khó coi, ôm Nghiêm Mặc cho Chú Vu kiểm tra: “Tổ vu, có biện pháp nào để em ấy không phải đau đơn như vậy không?”

Trước tiên Chú Vu sờ lên tứ chi vô lực mềm nhũn của Nghiêm Mặc, sắc mặt cũng thay đổi: “Xương cốt nó… sao có thể?”

Nghiêm Mặc bị sư phụ sờ lên, đau đến mức lại kêu một tiếng, ngũ quan cũng vì đau mà vặn vẹo.

Chú Vu vội vàng buông tay, không dám đụng vào hắn nữa: “Ta có thuốc, bây cố chịu, ăn rồi sẽ không đau nữa.”

“Vô… dụng… sư phụ, vô dụng…”

Chú Vu không tin, ép hắn há miệng để nhét thuốc vào.

Nhưng cơn đau của Nghiêm Mặc vẫn không ngừng.

Hai hàng lông mày hoa râm của Chú Vu nhíu lại thật chặt, liều mạng nghĩ cách giảm bớt đau đớn cho đồ đệ: “Có! Có một loại thuật nguyền rủa có thể khiến người khác thay thế bây chịu đau đớn, A Chiến, tìm một nô lệ tới đây.”

Thủ Trung nghe thấy liền chủ động tiến lên: “Đại nhân, để tôi.”

Chú Vu đang đang định ra tay thì Nghiêm Mặc vội kêu: “Đừng! Vô… dụng, sư phụ, không cần phải… làm như vậy…”

Nghiêm Mặc cũng khổ thật, ngay cả chính hắn cũng không giảm đau cho mình được mà: “Đây là trừng phạt … mà Tổ Thần giáng xuống cho con, bất cứ vu thuật nào… cũng không thể thay thế.”

Chú Vu không tin tà, nhất quyết muốn thử xem.

Nghiêm Mặc không muốn Chú Vu lại vì mình mà thi triển chú thuật thâm độc như vậy, cho dù Thủ Trung có tự nguyện đi chăng nữa, hơn nữa hắn có thể chắc chắn rằng chú thuật thay thế vẫn sẽ vô dụng với hắn.

Mắt thấy Chú Vu đã bắt đầu bố trí, Nghiêm Mặc liền kêu càng thảm thiết hơn: “A a a! Đau! Đau! Sư phụ! Mau dừng tay! Tổ Thần không cho phép ——! Sư phụ!”

Nguyên Chiến cũng chịu không nổi: “Tổ vu, mau dừng tay!” Hắn là người biết rõ về sự trừng phạt của Tổ Thần nhất, dù sao hắn cũng đã thấy qua rất nhiều lần, mà Mặc của hắn chưa bao giờ chạy thoát nổi.

Vì sao lại trừng phạt em ấy! Rõ ràng là đối phương sỉ nhục và khiêu khích bọn họ trước! Nguyên Chiến hận đến mức hai mắt đỏ ngầu.

Tiếc là sách hướng dẫn đại thần không cho rằng việc khiêu khích là lý do để động thủ trước, hơn nữa đối phương chỉ là nghi ngờ mà thôi, cách sỉ nhục còn xa lắm.

Nhưng Nghiêm Mặc không thể giải thích cho Nguyên Chiến nghe, hắn có chút hối hận, hắn hẳn nên nói kế hoạch của mình cho Nguyên Chiến trước. Hắn làm như vậy kỳ thật là để chặt đứt suy nghĩ muốn học theo cách trao đổi giống Mộc Thành của các tòa Thượng Thành khác, đồng thời cũng để mọi người nhìn ra cái giá phải trả khi mượn sức mạnh từ thần, vừa lúc tên chiến sĩ Ám Thành kia tới khiêu khích, hắn liền mượn tên đó để động thủ, thuận tiện lập uy.

Tay Chú Vu run lên, không thể không từ bỏ việc thi triển chú thuật thay thế, giậm chân, quay đầu hô to: “Ba Hách, mau qua xem đệ tử của ta! Mau!”

Vị tư tế trị liệu lợi hại nhất Vu Thành được gọi qua, đối phương hiển nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú với trừng phạt của thần, sau khi cẩn thận quan sát Nghiêm Mặc, liền đặt tay trên người hắn muốn giảm bớt đau đớn cho hắn.

Một lát sau, Ba Hách buông tay ra, trong mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc mà lắc đầu: “Ta không có cách nào, cái này tựa hồ như thật sự là trừng phạt của thần.”

Nếu không, với năng lực trị liệu của y thì giúp người khác nối xương cũng không phải việc khó, nhưng sau khi y trị liệu, tay chân cậu tư tế thiếu niên này vẫn như cũ, cậu ta căn bản không thể giả vờ, chỉ cần sờ lên liền biết xương cốt của cậu ta xảy ra vấn đề. Hơn nữa y chẳng những không thể giúp đối phương nối xương, mà ngay cả giảm đau cũng không làm được.

Tam tư tế Mộc Thành Tùng Sinh cũng đi qua, sự tình liên quan đến Mộc Thành, tuy rằng hai bên là giao dịch công bằng, nhưng y cũng phải tỏ thái độ của mình.

Tùng Sinh xem xong cũng lắc đầu.

Phi Sơn bước qua, anh không phải tư tế, nhưng anh chỉ vừa sờ lên tay Nghiêm Mặc liền biết tứ chi đối phương đã gãy nát.

Có tư tế khác tự nhận thủ pháp trị liệu của mình không tồi cũng bu lại xem, nhưng sau hai người liên tiếp tới thăm thì Nghiêm Mặc lại kêu lên đầy đau đớn, Chú Vu phẫn nộ gào to: “Đủ rồi! Cách xa đệ tử của ta ra!”

Nguyên Chiến càng không muốn để cho người khác chạm vào Nghiêm Mặc, nhưng Nghiêm Mặc lại dùng sức mạnh linh hồn nói chuyện với hắn, bảo hắn đừng ngăn cản người khác tới xem, chỉ có như vậy, đám người Thượng Thành đó mới tin hắn thật sự bị thần phạt.

Xà Đảm không tin, nhưng đã nhiều người tới kiểm tra như vậy, cũng tất cả không thể nói láo. Hắn cũng muốn tự mình kiểm tra, nhưng tiếc là không phải ai cũng được đến gần tên tư tế kia, phàm là những người mà Chú Vu hoặc thủ lĩnh Cửu Nguyên ngứa mắt thì đừng hòng chạm vào tên tư tế kia dù chỉ một chút.

Khổ nhục kế của Nghiêm Mặc đã thành công, sau khi Mộc Thành xuất hiện một chiến sĩ cấp mười, các thế lực khác đều muốn học theo cách trao đổi đó, dùng đám chiến sĩ cấp cao nhưng đã già yếu bệnh tàn để đổi một chiến sĩ cấp mười có huyết mạch đậm hơn và tiềm lực hơn, vụ mua bán này rất có lời.

Nhưng hiện giờ thấy Tổ Thần trừng phạt tư tế kia, người vốn định trao đổi kiểu đó đều bắt đầu dao động, không phải dao động sẽ không trao đổi, mà là dao động xem phải dùng cái giá bao nhiêu mới có thể đổi được sự đồng ý của Nghiêm Mặc.

Cái Nghiêm Mặc muốn chính là loại hiệu quả này, ba đổi một kỳ thật không ít, ai lại đi ghét bỏ số lượng chiến sĩ cấp cao nhiều chứ? Nếu chiến sĩ cấp cao không đủ, thì vẫn có nguyên tinh cấp cao, hắn sẽ chọn chọn lựa lựa trong các thế lực khác, gạt hết những tòa Thượng Thành gây bất lợi cho Cửu Nguyên ra ngoài, lý do đã có sẵn, dù sao, ai biết các tòa Thượng Thành khác sẽ dùng cái giá thế nào để trao đổi một chiến sĩ cấp mười chứ?

Có điều thấy sắc mặt của Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc nghĩ mình vẫn nên giải thích với hắn một chút.

“A Chiến, còn nhớ lúc trước tôi từng nói gì với anh không?” Nghiêm Mặc nhịn đau dùng tinh thần lực nói chuyện với Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến không nhúc nhích cũng không đáp lại, nhưng Nghiêm Mặc biết hắn đang nghe: “Tôi cố ý khiến Tổ Thần trừng phạt mình… anh đừng tức giận, trước hết nghe tôi nói xong đã! Tôi đã nói với anh, có một câu gọi là ‘không lo ít của, chỉ lo chia không đều’, nếu chỉ có một mình anh qua được cấp chín, thì các thế lực khác nhất định sẽ không thể chứa chấp chúng ta. Mặt khác, anh còn nhớ sư phụ từng nói, mỗi thành trong Cửu Đại Thượng Thành đều có một sinh vật trí tuệ tương đương với cấp mười hoặc siêu việt hơn cấp mười bảo hộ không?

Nếu xảy ra đại chiến, một khi các thế lực rơi vào thế yếu, thì những sinh vật cường đại đó tất nhiên sẽ ra mặt vì bọn họ. Kiến nhiều cắn chết voi, một mình anh dù mạnh thế nào cũng không thể chống lại cả Cửu Đại Thượng Thành. Huống hồ tôi còn nói có biện pháp giúp người khác đột phá, các tòa Thượng Thành khác sẽ trơ mắt nhìn Cửu Nguyên chúng ta cứ thế cướp đoạt chiến sĩ đỉnh cấp của bọn họ sao?”

Nguyên Chiến dùng mắt hỏi: Vậy sao em lại khiến Tổ Thần trừng phạt mình?

Nghiêm Mặc bất đắc dĩ: “Cho dù tôi có ý giúp các thế lực khác tạo ra vài chiến sĩ cấp mười, nhưng cũng không muốn giúp tất cả các thế lực, tỷ như Thổ Thành, Ám Thành, còn có chiến sĩ bảo hộ của tư tế nào đó, mà trừng phạt của thần sẽ là lý do để tôi cự tuyệt bọn họ.”

Nguyên Chiến nhíu mày, dù phải làm ra vẻ, thì cũng không cần khiến mình thảm như vậy.

Nghiêm Mặc cũng không muốn đâu, nhưng muốn giả vờ trước mặt các thế lực Thượng Thành, thủ đoạn bình thường sao có thể qua mắt được họ?

Nguyên Chiến cứ cảm thấy Nghiêm Mặc còn có việc gạt mình.

Quả thật Nghiêm Mặc còn có việc gạt Nguyên Chiến, hắn giúp các thế lực khác tạo ra chiến sĩ cấp mười ngoại trừ vì lý do hắn nói, còn có một lý do khác nữa, đó là để thực lực chỉnh thể của phiến đại lục này tăng lên, hắn không hy vọng tương lai khi có chuyện ập đến, các thế lực khác đều lấy cớ Cửu Nguyên là người mạnh nhất để trốn tránh mà không chịu ra quân chiến đấu. Nhưng dưới sự ràng buộc của nô lệ cốt, hắn căn bản không thể nói lý do này cho Nguyên Chiến.

Ngoài ra còn có nguyên nhân khác, chuyện này có liên quan tới chuyện mà Ni Tháp của tộc Hồng Giác bắt hắn làm. Hắn không muốn làm, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách tốt để giải quyết, vậy chơi cho bản thân mình tàn phế thì ít nhất cũng có thể kéo dài chút thời gian —— Ni Tháp nói gã ta sẽ phái người theo dõi hắn, xem xem hắn có làm việc đã được giao cho hay không.

Các chiến sĩ muốn nhờ Nghiêm Mặc giúp đột phá đều đang cân nhắc, tư tế Cửu Nguyên bị thần trừng phạt, có vẻ như trong một thời gian ngắn không thể giúp người khác đột phá, vậy danh ngạch mà bọn họ định ra có tính như trước không?

Có người trở về, nhưng cũng có người ở lại.

La Tuyệt rất đau đầu, quá trình Đỉnh Việt khiêu chiến Mộc Thành, từ lúc bắt đầu đã có đủ thứ va đập, không phải người ta không mạnh, mà là do Cửu Nguyên cướp hết nổi trội rồi.

Người Đỉnh Việt lại rất trầm ổn, chỉ có gã Đại Vu Triết Lê trẻ tuổi kia thoạt nhìn có chút bất an, Phụ Điển cũng nhận ra, hỏi gã.

Đại Vu Triết Lê xoa xoa trán lắc đầu, gã cũng không nói được, chỉ cảm thấy đã có chuyện không hay nào đó xảy ra.

Vu Tượng đại nhân thì híp mắt nghe Phi Sơn thuật lại kỹ càng và tỉ mỉ chuyện Nghiêm Mặc bị thần phạt, nghe một hồi liền thất thần.

“Vu Tượng? Đừng nhìn!” Phi Sơn vừa thấy vẻ mặt của y liền biết rất có thể y đã phát hiện ra cái gì đó.

Vu Tượng nhắm hai mắt lại.

Phi Sơn nổi giận, nhưng lại không cách nào ngăn cản Vu Tượng đã tiến vào trạng thái tiên đoán.

Những người khác đều đã bị Cửu Nguyên kéo lấy sự chú ý nên không thấy cảnh này, dù có ai nhìn qua cũng cho rằng Vu Tượng đại nhân lại ngủ gà ngủ gật.

Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng chịu qua cơn đau, có lẽ cái này là do đau tới thành thói quen rồi đi?

Hiện giờ chỉ cần người khác không đụng vào tứ chi hắn, hắn sẽ chịu đựng được.

Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình muốn rời khỏi sân, La Tuyệt rất khó xử.

Nghiêm Mặc cân nhắc một lúc rồi nhịn đau nói: “Ở lại đi, dù sao trở về rồi thì cũng vậy thôi.” Chủ yếu hắn muốn ở lại để xem Đỉnh Việt bây giờ đã phát triển tới trình độ gì rồi.

Nguyên Chiến mặt không cảm xúc mà bế hắn trở lại cái giường ghế dựa, trải cho hắn hai tấm da thú thật dày bên dưới, trên đùi còn đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.

Cuối cùng cuộc khiêu chiến cũng có thể tiếp tục, về phần khiêu khích của chiến sĩ Ám Thành? Hình như mọi người đã quên mất rồi.

La Tuyệt rất đồng cảm mà nhìn về phía bộ lạc Đỉnh Việt, khi tuyên bố cuộc tỷ thí tiếp theo giọng có hơi dịu đi, không còn cứng ngắc nữa.

Đỉnh Việt đã qua ba trận tỷ thí, trận đầu do Mộc Thành ra đề trước, so luyện dược, Đỉnh Việt nhận thua. Trận thứ hai Đỉnh Việt ra đề trước, so vu thuật, Mộc Thành nhận thua. Thứ ba Đỉnh Việt ra đề trước, so chế tạo vũ khí, Mộc Thành nhận thua.

Trận thứ tư đến phiên Mộc Thành ra đề trước, chỉ còn lại hai hạng mục tỷ thí là vu thuật và võ lực.

Mộc Thành bình tĩnh lựa chọn tỷ thí vu thuật, bọn họ trực tiếp mời tên chiến sĩ Ám Thành tứ chi vừa bị dập nát kia, bảo Đỉnh Việt thi cứu.

Tri Xuân đi xuống nhìn một chút rồi mau chóng thừa nhận mình không có biện pháp khiến đối phương khôi phục, thái độ rất ‘không sao cả’ mà nhận thua.

Mà Mộc Thành thì dùng năng lực của bọn họ, cho một cành cây rất nhỏ và mảnh chui vào tứ chi chiến sĩ kia để nối xương, rồi dùng năng lượng phục hồi của hệ mộc mà khiến xương cốt hắn nhanh chóng khỏi hẳn.

Trận tỷ thí này, Mộc Thành thắng.

Hiện giờ Đỉnh Việt và Mộc Thành là hai đều, bàn quyết định là bàn cuối cùng.

“Mặc vu đại nhân, có thể nghe thấy ta nói không?”

Vẻ mặt Nghiêm Mặc hơi đổi, có người đang dùng tinh thần lực để nói chuyện với hắn.

“Ta là người mà vị đại nhân kia dùng để liên hệ với cậu, vốn dĩ định để cậu giúp ta đột phá cấp mười, nhưng không ngờ cậu lại bị thần trừng phạt. Có thể nói cho ta biết, cậu phải bị phạt bao lâu không?”

Nghiêm Mặc không lập tức trả lời.

Đối phương cười khẽ: “Ta biết cậu có thể sử dụng sức mạnh linh hồn để nói chuyện với ta, vị đại nhân kia nói sức mạnh linh hồn của cậu không giống với người khác, nhưng ít nhất cũng từ cấp bảy trở lên.”

“…Tôi không biết trừng phạt của thần sẽ diễn ra trong bao lâu, cái này phải xem tâm tình của Tổ Thần.” Nghiêm Mặc suy yếu trả lời.

“Ừm, trong khoảng thời gian này ta sẽ cho người ở lại bên cạnh cậu, cậu vừa khôi phục thì giúp người đó đột phá, mặt khác ta sẽ an bài thêm vài người nữa, cậu đều phải khiến bọn hắn đột phá đến cấp mười.”

“Được thôi, chỉ cần bọn họ nguyện trung thành với tôi.”

Người nọ lại cười: “Nguyện trung thành với cậu? Sai rồi, bọn hắn chỉ nguyện trung thành với ta và vị đại nhân kia, cậu chỉ cần phụ trách giúp bọn hắn đột phá là được.”

“Tổ Thần sẽ không cho phép, ông cũng thấy rồi đó…”

“Đó là chuyện của cậu, ta và chiến sĩ ta an bài, cậu phải khiến bọn hắn đột phá đến cấp mười, nếu không làm được, ta nghĩ cậu sẽ không muốn cảm nhận nỗi đau do nô lệ cốt mang đến đâu, đó còn thống khổ hơn cả trừng phạt của thần.”

Uy hiếp tôi? Nghiêm Mặc không chút biến sắc, trong mắt đầy vẻ trào phúng. Điều mà hắn hận nhất trong suốt cả hai kiếp chính là bị kẻ khác uy hiếp!

Mày biết sức mạnh linh hồn của tao đặc biệt, vậy mày có biết sức mạnh linh hồn của tao đặc biệt ở chỗ nào không? Ngu xuẩn! Dám chủ động dùng tinh thần lực câu thông với tao.

Nguyên Chiến bên cạnh đột nhiên thả khí thế của cường giả ra.

Nghiêm Mặc rũ mắt, nhìn tên chiến sĩ đi đến dưới bậc thang Cửu Nguyên, mày nhíu chặt, người này muốn làm gì?

Khi Thù Nghệ nghe La Tuyệt tuyên bố cuộc tỷ thí thứ năm – đấu võ bắt đầu, liền xuống khỏi ghế Đỉnh Việt, đi vào giữa sân tỷ thí, nhưng hắn không dừng lại khi đến giữa sân, mà quẹo sang phía Cửu Nguyên.

Tất cả mọi người ở đây không biết người này muốn làm gì, có người vô cùng hưng phấn, cho rằng Đỉnh Việt sẽ đối đầu với Cửu Nguyên.

Người Đỉnh Việt cũng không hiểu ra sao, tù trưởng Phụ Điển há mồm muốn chất vấn Thù Nghệ, nhưng Đại Vu Triết Lê bên cạnh lại khẽ đụng ông ta một cái: “Thù Nghệ sẽ không làm xằng làm bậy, để xem hắn muốn làm gì.”

Phụ Điển ngậm miệng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía chiến sĩ xuất sắc nhất của Đỉnh Việt.

Thù Nghệ nhìn cậu thiếu niên bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy hạ thể nóng như có lửa đốt.

Hắn thích bộ dáng tràn ngập sức sống của cậu thiếu niên, nhưng cũng rất thích bộ dáng tựa như bị chà đạp thê thảm hiện giờ của cậu.

Tiếc là người chà đạp cậu ta không phải hắn. Thần ư? Hắn cũng rất muốn trừng phạt cậu ta, đích thân trừng phạt, xé rách cậu ta từng chút một, để cậu ta thống khổ, để cậu ta nhịn không được mà khóc thút thít cầu xin tha thứ dưới thân hắn…

Những kẻ biến thái đều có radar để xác định xem người trước mắt có phải cũng là biến thái giống mình không.

Nguyên Chiến vừa nhìn thấy ánh mắt của Thù Nghệ đã lập tức nhận ra suy nghĩ của đối phương.

Muốn làm tình với Mặc? Phải xem xem thứ đồ chơi kia của mày có đủ cứng hay không đã!

Thù Nghệ cảm thấy có thứ sát ý tựa như mũi tên chọc thẳng vào người mình, liền dời tầm mắt về phía Nguyên Chiến.

Tầm mắt hai người giao nhau, cả hai cùng khinh thường và trào phúng đối phương.

“Cậu ta, tao muốn.” Thù Nghệ chỉ tay vào Nghiêm Mặc, bình tĩnh nhìn Nguyên Chiến mà tuyên bố quyền sở hữu của Nghiêm Mặc trong tương lai.

Nghiêm Mặc: “…” Thằng bé này uống lộn thuốc hả? Hay là mình đau tới mức ngu người rồi? Sao mình lại cảm thấy cái từ ‘tao muốn’ kia lại có nghĩa là ‘tao muốn ngủ với cậu ta’ vậy?

Phụ Điển: Đây là không làm xằng làm bậy à?

Tùng Châm vốn đã đi vào giữa khu đất trống, thấy vậy liền quay đầu đi trở về. Thần Sinh Mệnh tại thượng, vẫn là trở về tiếp tục xem náo nhiệt đi, người Mộc Thành bọn họ không thích chơi nổi đâu, cũng không vội đánh nhau mà, thật đó.

Mọi người: Đỉnh Việt trả thù Cửu Nguyên vì đã cướp hết nổi bật sao? Ặc, kỳ thật chúng tôi cũng muốn có tư tế nhỏ kia, rất muốn, thật đó!

Tất cả mọi người đều cho rằng thủ lĩnh Cửu Nguyên sẽ nổi điên.

Nhưng Nguyên Chiến chỉ cười cợt, thái độ lười nhác nhìn về phía tù trưởng Phụ Điển bên kia: “Các người thiếu tư tế à? Vậy còn không bằng trực tiếp gia nhập Cửu Nguyên chúng tôi.”

Hắn trực tiếp cho Thù Nghệ ăn bơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.