Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Người Cửu Nguyên làm chuyện xấu rồi bỏ chạy đã sắp đến gần tường thành Hỏa Thành.”Không ít người trong Hỏa Thành đều dừng bước, có người còn nghe thấy tiếng gào bên ngoài mà chạy ra khỏi phòng.
Tất cả mọi người cùng nhìn về một hướng.
Nơi đó là ánh sáng bảy màu phóng lên cao, như mấy chục chiếc cầu vồng đan chéo nhau, vô cùng lóa mắt.
“Đó là cái gì?”
“Thần linh giáng trần?”
“Bảo bối xuất thế?”
“Đi, qua đó xem!”
Một kêu hai, hai kêu bốn, càng lúc càng nhiều người chạy ra ngoài thành.
Bá tánh bình dân đều biết chuyện này, càng không cần nói tới các lãnh đạo cấp cao của Hỏa Thành.
Thành chủ Hỏa Thành đứng trên đài cao hạ lệnh với người bên cạnh: “Lập tức cho Cao Vân dẫn người qua đó, phải tới trước những người khác! Ta phải biết đó là gì, bảo hắn mang về đây.”
“Vâng.”
Thành chủ Hỏa Thành hạ một mệnh lệnh nhưng vẫn chưa yên tâm, lại kêu thêm một người truyền lệnh, bảo đại vương tử dẫn chiến đội bao vây khu vực phát ra ánh sáng, không cho kẻ khác tới gần.
Thần điện Hỏa Thành.
Nơi này không có bất cứ kiến trúc gì, chỉ có ao lửa dày đặc, chính giữa có một con đường nhỏ hẹp nối liền.
Chỉ có phía trước ao lửa lớn nhất nằm ở chính giữa là một khu đất trống, đường đi từ bên ngoài vào cũng là rộng nhất.
Lửa cháy hừng hực trong ao, giữa ao là một bức tượng thần quỷ dị.
Chỉnh thể bức tượng thần này thoạt nhìn giống người, nhưng vẻ mặt lại vô cùng đau đớn, thân thể cháy đen như than, tứ chi vặn vẹo, hai tay khoanh trước ngực, thoạt nhìn trông như người bị thiêu sống.
Lưu Diễm quỳ trước bức tượng thần trên bãi đất trống, thấp giọng cầu xin: “Lạy thần, xin ban cho ta sức mạnh càng lớn hơn nữa, ta nguyện dùng nghi thức hiến tế long trọng nhất để tế lễ!”
Lưu Diễm vẫy tay, thần thị và các hộ vệ của thần điện đẩy một đám nô lệ không dưới trăm người tiến vào khu đất trống.
Việc hiến tế cần ông ta đích thân ra tay, Lưu Diễm bảo hộ vệ đưa những nô lệ đó đến trước mặt mình.
“Tùm!”
“A ——!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
“Đại nhân, tha tôi, đại nhân ——!”
Lưu Diễm túm những nô lệ bị trói chặt đó, đẩy từng người từng người vào trong ao.
Phừng, những ngọn lửa đỏ như vật sống mà nhào lên bao trùm lấy nô lệ bị ném vào.
Nô lệ phát ra tiếng kêu thảm thiết, liều mạng giãy giụa, nhưng không biết dưới ao lửa có cái gì, mà bọn họ dù có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra.
Tiếng kêu thảm thiết và thê lương cùng cực vang khắp khu ao lửa này, mùi thịt cháy bắt đầu tràn ngập khắp không trung, dần trở nên nồng nặc đến mức làm người ta buồn nôn.
Không có thần thị và hộ vệ nào khuyên can Lưu Diễm, càng không có ai cảm thấy kiểu hiến tế này có gì không đúng, vẻ mặt của bọn họ tuy không đến mức cuồng nhiệt, nhưng ánh mắt khi nhìn những nô lệ đó bị đẩy vào ao giống như linh hồn đang thăng hoa vậy, vẻ mặt đều toát ra sự sung sướng và vui mừng.
Đẩy nô lệ vào ao lửa chỉ là món khai vị, phần hiến tế thật sự nằm ở phía sau.
Hai người đàn ông đang hôn mê bị đưa vào khu đất trống.
Phía sau còn có một thần thị che mặt bế một đứa trẻ đi theo.
“Chỉ có mấy tên như vậy?” Lưu Diễm thấy nhân số ít như thế, lập tức không vui mà quát lớn.
Thần thị quỳ xuống: “Đại nhân, lần hiến tế trước đã làm thành chủ cực kỳ không vui rồi, hai vị tư tế đại nhân khác cũng không đồng ý hiến tế nữa, chúng ta không có vũ lực của bọn họ chống lưng, muốn kiếm được chiến sĩ thần huyết cấp cao và có cùng hệ huyết mạch với thành chủ… là quá khó. Có thể lấy tới đây hai lớn một nhỏ đã là hết lực rồi.”
Lúc này là thời điểm mà Lưu Diễm cần thu mua nhân tâm, lửa giận trong lòng dù có dấy cao nhưng cũng phải cố đè xuống, hất hất cằm: “Đứng lên đi, nói cho ta nghe lai lịch và cấp bậc của hai người này.”
“Tạ đại nhân khoan dung độ lượng.” Thần thị đứng lên: “Hai người này đều đến từ Vu Thành, vốn là chiến sĩ bảo hộ của tư tế thứ tám Trát Liệt, nhưng vì mười hai vị tư tế của Vu Thành xảy ra nội đấu, tư tế Trát Liệt mà bọn họ bảo hộ bị giết chết, huyết mạch nhà Trát Liệt bị thanh tẩy, cấp bậc của bọn họ không tồi, đều là chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp, nhân lúc loạn mà rời khỏi Vu Thành.”
“Cấp chín đỉnh cấp?”
“Vâng.”
“Tốt! Tốt! Tốt!” Khi Lưu Diễm nói ba chữ kia thì vẻ mặt cuối cùng cũng hiện lên chút vừa lòng. “Còn thằng nhãi con này thì sao? Cha mẹ là ai? Tự nguyện hiến tế hay sao?”
“Thằng nhóc này…” Thần thị tiến lên một bước, kề sát Lưu Diễm, hạ giọng nói: “Nó là cháu ruột của thành chủ, con do thị nữ của tiểu điện hạ vừa mới sinh ra, huyết mạch khá thuần.”
Lưu Diễm vừa nghe thấy là huyết mạch trực hệ vương tộc, tim liền đập nhanh, vừa vui mừng vừa có chút lo lắng: “Cậu làm thế nào mà lấy được?”
Thần thị hạ giọng càng thấp hơn: “Sau khi tôi nghe ngài phân phó thì vẫn luôn theo dõi thị nữ kia, bởi vì Tam Vương Phi ghen ghét, nên thị nữ kia không dám ở trong cung, sáng nay cô ta vừa mới sinh nở, bên cạnh không có ai khác, nên tôi lấy một đứa của nô lệ cũng vừa mới sinh đổi với thằng nhóc này.”
“Tốt!” Lưu Diễm vỗ mạnh lên vai thần thị: “Công lao này của cậu, ta sẽ nhớ kỹ, phép huấn luyện cấp tám của cậu ngày mai đến chỗ ta lấy.”
Thần thị vui mừng, lại lần nữa quỳ xuống: “Tạ đại nhân!”
Cũng ngay lúc này, Lưu Diễm chú ý tới ánh sáng bảy sắc ngoài thành: “Hả? Đó là cái gì?”
Người trước ao lửa, bao gồm cả nô lệ còn sống, tất cả đều ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Không biết là ai trong số nô lệ đột nhiên khóc hô: “Đó là thần tích, là chỉ thị của thần! Chúng ta gặp được thần rồi! Chúng ta thật sự gặp được thần rồi!”
Mà các nô lệ vốn dĩ còn đang bi thương, thống khổ, sợ hãi sau khi nghe vậy cũng kêu to, làm ra hành động kỳ dị, có người còn chủ động nhảy vào ao lửa.
Lưu Diễm vốn đang lo nô lệ sẽ bạo động thấy thế thì vội vàng hạ lệnh: “Ngăn chúng lại!” Hiến tế kỳ nguyện cần phải do ông ta tự tay làm, chứ tự mình nhảy vào thì không tính.
Hộ vệ ngăn đúng lúc, số nô lệ còn dư lại không có ai tự nhảy vào ao lửa được.
Nhóm thần thị nhìn về phía Lưu Diễm, vẻ mặt vừa kích động lại vừa hâm mộ, còn có kính sợ. Không hổ là Đại Tư Tế của bọn họ, dù sức mạnh đã giảm bớt, nhưng lời cầu xin của ông ta vẫn khiến thần chú ý, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy?
Chính Lưu Diễm cũng đang hoài nghi, đây không giống với phản ứng của Hỏa Thần, nhưng thời điểm không khỏi quá trùng hợp.
Nếu lúc này có đám người thành chủ ở đây, chắc ông ta có thể mượn việc này mà nâng cao địa vị lên một chút, đáng tiếc.
Lưu Diễm muốn tiếp tục hiến tế, nhưng ánh sáng bảy sắc kia cũng khiến ông ta nổi hứng thú, làm ông ta không nỡ bỏ.
Sau lại, vẫn là thần thị kia nhắc nhở: “Đại nhân, chỉ cần còn tế phẩm, thì ngày khác hiến tế cũng được, nhưng tình huống đặc biệt như thế này…”
Lưu Diễm quyết định tạm dừng buổi hiến tế, dẫn theo người vội vàng chạy ra ngoài thành.
Ngoài thành, trong núi.
Đám người Cửu Nguyên trợn mắt nhìn Đại Tư Tế của mình đang bị ánh sáng bảy sắc bao phủ, nhưng lại không có chút kinh ngạc nào.
Ai nha, ai biểu tư tế đại nhân của bọn họ được Tổ Thần và chúng thần chúng linh yêu thương chứ!
Các tư tế khác, Đại Vu khác, muốn tạo ra một thần tích phải mệt sống mệt chết, nhưng tư tế đại nhân của bọn họ thì sao? Hồi trước cậu ấy biết khiêu vũ và ca hát, nhưng bây giờ chỉ đứng ở chỗ đó chửi hai tiếng cũng được ánh sáng của thần bao phủ, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?
Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn không trung, lắc đầu bật cười.
Tư tế đại nhân của hắn, cái gì cũng tốt, nhưng có đôi khi động tĩnh quá lớn!
Cũng may, thời gian ánh sáng bảy sắc bao phủ không lâu lắm, ít nhất thì trước khi người Hỏa Thành chạy tới, bọn họ vẫn có thời gian rút lui.
Nghiêm Mặc cũng rất bất đắc dĩ mà chờ đến khi tất cả ánh sáng đều tản ra —— quá chói mắt, cái gì cũng không thấy rõ, lúc này mới lấy túi dưỡng thai từ trong không gian ra đeo lên người, cẩn thận kiểm tra tình hình của quả oa oa.
Cái chồi non trên đỉnh đầu quả oa oa lắc lư.
“Ba…”
Hốc mắt Nghiêm Mặc nóng lên, người đàn ông kia không lừa hắn, Đô Đô thật sự sắp sinh ra rồi, hắn có thể cảm giác được.
“Là Đô Đô sắp sinh sao?” Nguyên Chiến ôm lấy hắn thấp giọng hỏi, kỳ thật cái Nguyên Chiến muốn hỏi là vừa rồi hắn đồng ý cái gì.
Nghiêm Mặc đỏ mắt mà gật đầu: “Chúng ta cần một nơi an toàn.”
“Ừm, lập tức đi. Người Hỏa Thành cũng sắp đến rồi.”
Vu Quả: “Nha!” Năng lượng.
Tiểu Hắc phiên dịch.
Nghiêm Mặc không chắc lắm khi Đô Đô sinh ra có cần nhiều năng lượng không, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không.
Hỏi Đô Đô, nó cũng giống Vu Quả, không rõ mình cần cái gì, chỉ mềm mụp gọi ba ơi, gọi đến mức tim Nghiêm Mặc mềm thành một bãi nước.
Vu Quả ghen tỵ: “Nha nha!” Đừng chỉ kêu ba thôi, ta cũng ở đây, sao cậu không gọi ta?
“Vu Vu…” Ý thức của Đô Đô lại bắt đầu trở nên mơ hồ, lần này không phải là ngủ say, mà là đang tích tụ năng lượng. Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến và Vu Quả đều cảm giác rõ.
“Trước tiên rời khỏi nơi này đã!” Nguyên Chiến vẫy tay, ý bảo mọi người đuổi kịp.
“Từ từ.” Nghiêm Mặc tùy tiện lấy ra một món điêu khắc thất bại của Nguyên Chiến và hai khúc xương thô to, dùng năng lượng sinh mệnh cải tạo chúng.
Một pho tượng đầu người thân rồng, bên dưới có hai cái chân dài, khúc xương dùng để làm chân kia trông như vốn đã là một phần của pho tượng chứ không phải mới gắn vào, cả pho tượng thoạt nhìn không chút tỳ vết, cứ như do tự nhiên tạo ra.
Nghiêm Mặc lại lấy ra hai viên nguyên tinh nhét vào mắt pho tượng, tiếp theo bảo Lạp Mạc Linh dùng văn tự cổ xưa của Hỏa Thành viết mấy chữ lên hai cái chân của nó, lại sửa chỉnh thể một lượt nữa, cả pho tượng liền như có sinh mệnh, phát ra ánh hào quang.
Nghiêm Mặc nhìn nhìn pho tượng, cười âm hiểm: “A Chiến, tới, khắc hai hàng chữ này lên cho tôi.”
Nguyên Chiến sau khi hỏi rõ hàm nghĩa hàng chữ thì cười ha ha, vỗ mông người yêu: “Mặc, em quá xấu xa rồi, nhưng tôi thích!”
Nghiêm Mặc đá một cú!
Chúng đệ tử cũng hi hi ha ha.
Nguyên Chiến nhận lấy pho tượng, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Nơi này là Hỏa Thành, không biết thần bọn chúng trông thế nào nhỉ, có lẽ dùng lửa đốt qua sẽ càng tốt hơn?”
Nghiêm Mặc đồng ý, Nguyên Chiến khắc chữ xong, lại thả ra ngọn lửa tạo nhiều dấu đốt trên thân pho tượng, đặc biệt là hai hàng chữ.
Lúc này, các vị Cửu Nguyên không ai biết, Đại Tư Tế Lưu Diễm cũng đang làm hiến tế vào cùng thời gian này, còn tưởng ánh sáng bảy sắc mà Nghiêm Mặc tạo ra là chỉ thị của thần ban cho ông ta, mà con chim đá bị lửa thiêu qua lại thật sự trông có hơi giống bức tượng thần đen tuyền chỗ ao lửa, mà Nghiêm Mặc còn cố tình chơi xấu khắc lên chân tượng mấy chữ.
Đại Tư Tế Mặc vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút, tới đào bảo của người em Hỏa Thành sẵn tiện tìm chút náo nhiệt mà thôi, nhưng kết quả lại…
Nhóm người Hỏa Thành đầu tiên chạy tới.
“Tôi nhớ rõ chính là nơi này, mọi người phân công nhau tìm xem có tìm được gì hay không.”
“Nhanh lên nhanh lên! Người của thành chủ sắp tới rồi, chờ khi bọn họ tới, chúng ta ngay cả lông cũng đừng hòng lấy được một cọng!”
“Lão đại! Tôi tìm được rồi! Mau đến xem!”
Đám người như ong vỡ tổ chạy qua: “Là cái gì? Phát hiện ra cái gì?”
Rất nhanh sau đó, đám người này kinh ngạc hô to: “Hỏa Thần tại thượng, đây là cái gì?!”
“Các người xem, trên này hình như có chữ viết. Trời ạ! Đó là văn tự hiến tế cổ xưa mà chỉ có thần điện của Hỏa Thành chúng ta mới có thể dùng!”
“Trên đó viết gì?”
“Khoan hẵng xem, trở về rồi lại nói! Dù là cái gì, chắc chắn nó cũng là bảo bối, mau, chúng ta đi!”
“Đứng lại! Tất cả mọi người không ai được rời đi! Bỏ đồ trên tay xuống!”
Người của thành chủ Hỏa Thành phái tới đã đến.
Không lâu sau, Lưu Diễm cũng đích thân dẫn người đến.
Ở một đầu khác.
Người Cửu Nguyên làm chuyện xấu rồi bỏ chạy đã sắp đến gần tường thành Hỏa Thành.
Nguyên Chiến hỏi Nghiêm Mặc vừa rồi sao lại đột nhiên ngất xỉu.
Nghiêm Mặc chỉ nói hắn cảm nhận được Đô Đô sắp sinh.
Nguyên Chiến cảm thấy hắn đang nói nói.
Dobino muốn nói cái gì đó nhưng bị Nghiêm Mặc nhìn lướt qua, nên ngoan ngoãn im miệng.
Nguyên Chiến thấy được cái hành động này của một lớn một nhỏ, nghĩ thầm Nghiêm Mặc không nói nhất định là có lý do, chờ đến tối hai người ở riêng lại hỏi là được.
Vì tiếng thúc giục của Vu Quả siêu cấp cuồng em trai, mọi người không hề chậm trễ, quyết định tìm năng lượng trước.
Nghiêm Mặc tỉnh lại, tâm tình của mọi người cũng khác đi, bầu không khí vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, mọi người rõ ràng ở ngay cạnh Hỏa Thành, nhưng vẻ mặt cứ như ra ngoài du ngoạn săn thú. Mấy đứa nhỏ cũng bắt đầu chạy tới chạy lui, nhìn thấy cái gì cũng muốn trêu chọc một chút, nhất là Tiểu Hắc, Tiểu Nhạc với Nhị Mãnh.
Tiếng cười hi hi ha ha truyền ra, vẻ mặt của Nghiêm Mặc cũng bắt đầu thả lỏng. Chỉ cần Đô Đô được sinh ra sớm hơn, hắn có trả giá nhiều bao nhiêu cũng được!
“Tiểu Nhạc, cậu có còn nhớ rõ vị trí không?” Nguyên Chiến đứng trên chỗ cao quan sát địa hình, vừa rồi còn ở trên không hắn đã nhớ kỹ, bây giờ chỉ cần chọn nơi nào để dễ xuống tay và mau lẹ.
Nghiêm Tiểu Nhạc gãi gãi đầu, nó không nhớ rõ lắm, thời gian đã qua lâu rồi, ký ức trong đầu nó chỉ còn lại một phương hướng đại khái.
“Tiểu Nhạc?”
Nghiêm Tiểu Nhạc chép chép miệng, tùy tay chỉ như đánh cược: Ở đó!
“Phía đông nam? Được, chúng ta đi từ dưới lòng đất.” Nguyên Chiến xác định rõ phương hướng rồi thì giẫm giẫm mặt đất dưới chân, nói với đám người lớn lớn bé bé xung quanh: “Chuẩn bị tốt.”
Vừa nói xong, đất dưới chân Nguyên Chiến đã lõm xuống, xuất hiện một cái hố sâu.
Mấy đứa nhỏ xếp hàng, Mãnh sợ Tiểu Hắc vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại nên cõng nó trên lưng.
Ô Thần tự nhận mình là đại sư huynh, cũng cõng Tô Môn phía sau.
Tô Môn có hơi ngượng ngùng, nó dẫn theo Tang Diệp, nhưng sư huynh muốn cõng nó, sao nó có thể cự tuyệt?
Tang Diệp thấy Ô Thần thiệt tình quan tâm mấy tiểu sư đệ, cũng không lấy việc chăm sóc Tô Môn là chức trách của mình mà tranh cướp, thậm chí anh còn cố ý đi chậm một bước, để Tô Môn và mấy sư huynh ở cùng nhau.
Lạp Mạc Linh vỗ vỗ Tang Diệp, hơi mỉm cười với anh: “Người anh em, chúng ta hình như chưa tiếp xúc bao giờ? Tôi, Lạp Mạc Linh, quản lý dân sự trong thành Cửu Nguyên, chịu quản lý của thần điện. Anh tên gì?”
Đây là lần đầu tiên Tang Diệp được một Vô Giác Nhân chủ động thân mật, có chút không được tự nhiên mà tránh né, nhưng lại cố nhịn, cứng ngắc trả lời: “Tang Diệp, thủ lĩnh thị vệ của Đại Vu Tô Môn.”
“Ồ, thì ra là thủ lĩnh Tang Diệp, người anh em, anh có bạn ở tây đại lục không? Nếu không có, có muốn tôi giới thiệu cho anh một người không? Anh thích kiểu người gì? Cao hay lùn? Đầy đặn hay thon thả? Cửu Nguyên tụi tôi có chủng loại phong phú, từ đàn ông đến phụ nữ, từ giống đực giống cái đến vô tính, anh muốn giới tính nào tôi cũng có thể tìm cho anh. Đúng rồi, anh thích người, hay là thích chim? Có cả cá, rắn, gấu, sói, khỉ, ngựa, rồng…? Anh thích sâu tụi tôi cũng có, có cả thực vật nữa nha!”
Tang Diệp: “…”
Diệp Tinh và Tát Vũ nghe Lạp Mạc Linh nói mà thầm cười trộm, vội đi vòng qua hai người, tiến lên muốn bế Tiểu Hắc nhưng bị Nghiêm Tiểu Nhạc cướp cái sọt đi.
Nghiêm Mặc cũng nghe thấy lời giới thiệu của Lạp Mạc Linh, không khỏi tò mò. Vương tử điện hạ bắt đầu hành nghề làm mai làm mối từ khi nào vậy?
Nghiêm Mặc lại liếc về phía Ô Thần và Mãnh, vì sao hắn lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người này cũng có chút kỳ quái vậy? Vốn dĩ lần này hắn không định dẫn Mãnh theo, Mãnh đã tới Vu Thành một lần, nhưng khi nghe thấy danh sách thành viên thì cậu ta chết sống ăn vạ đòi đi. Nghĩ đến việc Mãnh làm thám báo cũng rất xuất sắc, cuối cùng Nghiêm Mặc vẫn đồng ý dẫn cậu ta theo.
Đúng rồi, lần trước Ô Thần có chuyện gì muốn nói với hắn, lại bị Mãnh bịt miệng, khi đó Ô Thần muốn nói gì với hắn? Sau khi trở về hắn không nhớ tới việc này, Ô Thần cũng không tìm hắn nói, vì sao? Là vì chuyện đó không quan trọng, hay là…?
Nguyên Chiến mắt mang ý cười mà quay đầu nhìn bảo bối lớn của mình, còn có một đám bảo bối nhỏ của bảo bối lớn, bỗng dưng cảm thấy như còn thiếu ai.
Thành Cửu Nguyên.
“Kiệt! Mặc, ta đã về rồi đây!” Cửu Phong ném Chú Vu xuống chạy đi tìm Nghiêm Mặc.
Chú Vu vịn cái eo già đứng dậy, tức giận đến mức khóe miệng méo xệch: “Con chim thúi, dám ném ta. Vốn định nói cho bây bọn Nghiêm Mặc tới Vu Thành, bây giờ… hừ hừ, bây chậm rãi tìm đi!”
Đáng thương thay cho Cửu Phong tìm một chỗ rồi lại một chỗ, tìm tới tối cũng không tìm được người, chờ khi nó biết Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dẫn theo một đám choai choai xuất phát tới Vu Thành, nó liền tổn thương muốn chết.
“Kiệt! Mặc, cậu dẫn nhiều người như vậy đi chơi, sao không dẫn ta theo?” Ông nhỏ Cửu Phong tức giận, ngay cả nghỉ ngơi cũng không thèm, trực tiếp hóa thành một tia chớp mà biến mất trong bầu trời đêm.
Côn Bằng vương đang chán muốn chết, nhìn về phía Cửu Phong biến mất, duỗi cái eo lười biếng, cũng bay theo, hắn cảm thấy đi theo Mặc vu kia sẽ có chuyện thú vị xảy ra.