Dị Thế Lưu Đày

Chương 649: Chương 649: Trò chơi của những người bạn nhỏ






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

11960059_1638924046380147_4102483439395798381_n

“Sau khi thí nghiệm trên hai ngàn người, cấu tạo thân thể và huyết mạch của người tộc Liệp đối với hắn đã không còn là bí mật.”Lúc Nghiêm Mặc mở mắt ra hắn thấy được đôi mắt đầy lo lắng và phẫn nộ của Nguyên Chiến.

Nâng tay lên sờ sờ mặt hắn, ngón tay cảm nhận được mấy sợi râu cưng cứng mới nhú vào buổi sáng: “Đừng lo lắng, chỉ là…”

“Trừng phạt của Tổ Thần?” Giọng Nguyên Chiến vừa thấp lại vừa khàn, hắn đã một đêm không ngủ, chỉ muốn giúp Nghiêm Mặc bớt đau một chút, nhưng dù hắn có làm cái gì cũng không được.

“Phải. Bà nội nó.” Nghiêm Mặc chửi nhỏ một tiếng, rồi nương theo lực tay người yêu mà ngồi dậy.

Cũng may cơn đau thấu xương tủy tối hôm qua đã hoàn toàn biến mất, không để lại cho hắn bất cứ di chứng gì.

Đã lâu rồi không bị trừng phạt.

Nghiêm Mặc đứng dậy vươn vai duỗi người, có lẽ đã lâu rồi hắn không bị trừng phạt, lúc làm ‘nghiên cứu’ một khi không cẩn thận mà quá nhập tâm thì sẽ rất khó để dừng lại.

“Lần này là vì cái gì?” Nguyên Chiến giấu hết phẫn nộ vào lòng, hắn nhớ kỹ món nợ này của Tổ Thần, chờ về sau sẽ tìm ông ta mà trả lại.

“Ngược đãi tù binh.” Lúc Nghiêm Mặc nói ra cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nguyên Chiến không muốn: “Rõ ràng là chúng tấn công chúng ta trước!”

“Nhưng chúng ta mạnh hơn chúng quá nhiều, tựa như con nít đánh anh một cái, anh có thể mắng nó, tét mông nó, thậm chí bỏ đói nó một hôm, nhưng nếu anh lột da rút gân nó, thì đó là anh sai.”

“Chúng còn tàn nhẫn hơn thế với nô lệ!”

“Nếu là vậy, thì cách chúng ta hành xử cũng không thể giống như chúng, chúng ta có thể khiển trách chúng, có thể giết chúng, nhưng không thể tra tấn hay ngược đãi quá mức.”

“Cho nên em mới chịu thiệt như vậy?” Vẻ mặt Nguyên Chiến có chút dữ tợn.

Nghiêm Mặc phì cười, vỗ vỗ hắn: “Không, về sau tôi sẽ tìm một lý do tốt, tuyệt đối không để Tổ Thần chui lỗ hổng trong việc làm của tôi.”

Nếu Sách hướng dẫn có biết, chắc sẽ nói: Rốt cuộc là ai chui lỗ hổng ai?

Nghiêm Mặc cũng cảm thấy mình bây giờ có chút giống mấy đứa vị thành niên bị tống vào trại cải tạo mà không cải tạo tốt, đơn giản là vì lo lắng bị bỏ tù lần nữa nên những hành vi âm hiểm xảo trá cũng từ sáng chuyển vào trong tối, bắt đầu trở thành một kẻ phạm tội lách luật.

Nhưng hắn không hối hận việc mình đã làm ngày hôm qua với người tộc Liệp.

Ngày hôm qua, hắn giải phẫu sống vài kẻ ngay trước mặt đám người tộc Liệp, bao gồm cả tộc trưởng tộc Liệp và ba người mà các nô lệ hận nhất, sợ nhất.

Toàn bộ quá trình không có giảm đau, không có gây mê, tất cả người bị giải phẫu đều vô cùng thanh tỉnh mà cảm nhận được quá trình thân thể mình bị rạch ra. Vì để tiện cho đám người tộc Liệp khác quan sát, hắn còn nhờ Nguyên Chiến thiết kế cái đài đá nghiêng như giá vẽ, lại dùng gai vừa thô vừa to đóng đinh trên đài đá như tiêu bản của một con bướm.

Khi mấy người kia sắp chết hoặc không duy trì được nữa, hắn liền dùng năng lượng sinh mệnh bổ sung năng lượng cho bọn chúng, để chúng ngay cả chết cũng không thể chết.

Hắn còn đặc biệt tốt tính mà giảng giải cho đám người tộc Liệp khác về các bộ phận trên cơ thể người, từ da, cho tới mạch máu, cơ bắp, nội tạng, não… không bỏ sót cái nào.

Giữa lúc giảng, vì để mọi người hiểu hơn các tác dụng của nội tạng, hắn còn kích thích các bộ phận của người bị giải phẫu, trong đó, quá trình kích thích não là khiến mọi người khắc sâu ấn tượng nhất.

Nhìn kẻ bị đóng đinh trên đài, da thịt bị xẻ ra như quần áo bị cởi, bộ não hoàn mỹ lộ ra, trong chốc lát thì cười trong chốc lát thì khóc, trong chốc lát lại phát ra tiếng tru bén nhọn, lúc thì cả người run rẩy, các bộ phận trong thân thể cũng sẽ run rẩy theo. Đám chiến sĩ tộc Liệp tự nhận mình đã gặp nhiều thứ máu tanh nhưng có hơn phân nửa phải ói khi chứng kiến cảnh tượng này.

Nghiêm Mặc vì để nghiên cứu một cách triệt để mà quá trình giải phẫu làm rất tỉ mỉ. Có một kẻ mà các nô lệ hận nhất, kẻ đó rất thích ngược đãi nô lệ, gã bị Nghiêm Mặc lột da toàn thân, não bị Nghiêm Mặc cắt miếng, rồi làm lành lại cho gã, cứ thế nhiều lần. Cuối cùng gã chỉ biết van xin được chết, nhưng Nghiêm Mặc không cho gã chết.

Bốn kẻ bị giải phẫu cuối cùng đều được gắn lại một cách hoàn mỹ, tất cả các bộ phận trên người đều còn nguyên ngoại trừ bộ phận sinh dục của giống đực là bị Mặc Đại Tư Tế ướp muối chế thành đồ khô và xem như một món quà nhỏ tặng cho bốn kẻ đó.

Cuối cùng, bao gồm cả bốn kẻ đó, Nghiêm Mặc không sợ phiền phức mà sảng khoái phế đi năng lực thần huyết của từng kẻ một, sau khi thí nghiệm trên hai ngàn người, cấu tạo thân thể và huyết mạch của người tộc Liệp đối với hắn đã không còn là bí mật.

Cảnh tượng ngày hôm qua ngay cả Nguyên Chiến cũng phải thừa nhận là hết sức tàn nhẫn và máu tanh! Tiếng kêu của người tộc Liệp xuyên qua sương mù dày đặc truyền tới bờ bên kia.

Người tộc Nhung nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chúng mới đầu rất vui sướng, nhưng lại nghe từ sáng đến tối, thế nên bây giờ khi đi đứng nói chuyện bọn họ đều không dám bất kính một chút nào.

Một vài người tộc Nhung vốn còn ôm chút tâm tư bây giờ đều vô cùng ngoan ngoãn, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến bảo họ làm cái gì, bọn họ liền làm cái đó, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi nhiều.

“Người tộc Liệp về hết rồi?” Nghiêm Mặc rửa mặt xong thì hỏi.

“Ừ.” Nguyên Chiến ôm lấy hắn đi vào trong phòng: “Hôm nay em ở lại nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn lại để tôi.”

“Không, tôi cũng đi.” Nghiêm Mặc từ chối ý tốt của người yêu: “Nghe nói tộc Liệp bên kia còn không ít nô lệ đang bị dạy dỗ, tôi phải qua đó xem, thể nào cũng sẽ có người bị thương quá nặng, căn bản không kịp chờ các anh đưa lại đây đâu.”

Nguyên Chiến rất muốn nói em tốt với nô lệ quá, nhưng lời đến bên miệng lại thu về. Hắn nghĩ, có lẽ Mặc của hắn đang xem việc trợ giúp những nô lệ đó để đền bù lại cho nổi đau của mình trong ảo cảnh kia, cảm giác bất lực trước cường thế đó, chỉ nghe Mặc kể mà hắn đã cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, huống chi Mặc còn đích thân nếm trải cảm giác khi con mình bị giết, tứ chi bạn đời bị đứt đoạn rồi tự sát.

“Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, mãi mãi không bao giờ rời đi.” Nguyên Chiến nhịn không được ôm lấy người thanh niên, cúi đầu hôn lên trán hắn.

Linh hồn của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến tương liên, nên hắn cảm nhận được tâm tình của đối phương, liền vươn tay ôm lấy hắn.

Khoảnh khắc dịu dàng nho nhỏ này nhanh chóng bị bọn nhóc quậy phá chen ngang, Tiểu Hắc ôm Vu Quả đã có thể giương nanh múa vuốt đuổi giết bạn nhỏ Nghiêm Tiểu Nhạc chạy vọt vào căn phòng đá kiên cố do Nguyên Chiến tự mình xây nên.

Trên cánh tay bạn nhỏ Nghiêm Tiểu Nhạc còn có Tô Môn, trên đỉnh đầu là Dobino, cười cách cách, lạch cạch lạch cạch chạy trốn Tiểu Hắc.

Hai vị đại nhân cũng không tách ra, vẫn ôm lấy nhau, Nghiêm Mặc lười biếng nửa dựa vào người Nguyên Chiến, một tay chỉ vào trán Nghiêm Tiểu Nhạc đang chạy tới: “Mới sáng sớm, lại ầm ĩ cái gì hử?”

“Cách cách!” Tiểu Hắc muốn đánh con! Nghiêm Tiểu Nhạc méc.

“Ồ? Sao vậy?” Nghiêm Mặc nhìn về phía Tô Môn bị Nghiêm Tiểu Nhạc kẹp dưới nách.

Tiểu Hắc đuổi qua, bị Nguyên Chiến xách cổ lên, nó la toáng: “Sư nương ngài bất công!”

Nguyên Chiến híp mắt: “Nhóc gọi tôi là cái gì?”

Tiểu Hắc nhanh chóng sửa miệng: “Thủ lĩnh đại nhân!”

“Nói, vì sao đánh nhau?” Nguyên Chiến buông Tiểu Hắc xuống.

Tiểu Hắc đang định nói thì một con chim to vọt vào, quạt một cánh cho Tiểu Hắc ôm Vu Quả lăn vào ven tường.

“Khặc khặc! Này thì chạy, để ta xem ai chạy lại ta! Khặc khặc khặc! Mặc, chào buổi sáng!” Cửu Phong xử lý Tiểu Hắc và Vu Quả xong, liền biến thành một thằng nhóc ú, lao vào lòng Nghiêm Mặc như một quả đạn pháo.

Nghiêm Mặc vươn tay ôm lấy nhóc ú Cửu Phong, ước lượng cân nặng của nó: “Ai ya, Cửu Phong à, khoảng thời gian này nhóc ăn cái gì vậy hả? Sao lại nặng thế này?”

Cửu Phong ôm cổ Nghiêm Mặc cười quang quác, chân còn không thành thật mà đá đá Nghiêm Tiểu Nhạc: “Bí mật!”

Được rồi, bạn nhỏ Cửu Phong cũng có bí mật với Mặc mà nó cưng nhất.

Nghiêm Mặc biết con chim lớn đang nhàm chán nào đó còn đi theo bọn họ, đoán rằng có thể là Côn Bằng vương đút Cửu Phong ăn cái gì đó, mà thứ Côn Bằng vương cho Cửu Phong ăn trăm phần trăm là thứ có lợi với nó, nên không cần phải truy hỏi.

“Được rồi, không cho bắt nạt Tiểu Nhạc.” Nghiêm Mặc bắt lấy cái chân ú của Cửu Phong.

Cửu Phong không chịu, chỉ vào Nghiêm Tiểu Nhạc la lối om sòm: “Tô Môn là của ta! Buông cậu ấy ra!”

Nghiêm Tiểu Nhạc: “Cách cách!” Không buông, tớ bắt được là của tớ.

Tiểu Hắc ôm Vu Quả lăn qua, chỉ hai đứa nó rống to: “Rõ ràng là tớ bắt được Tô Môn trước. Đều tại nhóc! Tên phản đồ!”

Câu cuối cùng, Tiểu Hắc rống lên với Vu Quả.

Hai cái chân nhỏ của Vu Quả móc lại với nhau, tay nhỏ vịn trên cánh tay Tiểu Hắc, nhìn trời. Nó chỉ tăng thêm lạc thú cho trò chơi thôi, bị bắt quá đơn giản như vậy thì có gì vui?

Dobino cũng không muốn: “Các cậu quá xấu rồi, rõ ràng tôi là người đầu tiên phát hiện ra Tô Môn, cậu ấy hẳn là của tôi!”

“Có năng lực rà quét cút qua một bên đi!” Mấy đứa nhỏ đồng thời rống.

Dobino cũng không phải dạng hiền lành gì, lập tức rống lại: “Nghiêm Tiểu Nhạc cậu có gan thì đừng lấy năng lực bán thần ra! Tiểu Hắc cậu có bản lĩnh thì đừng hợp tác với Vu Quả! Cửu Phong cậu dám đáp xuống đất không?”

Hai vị đại nhân nghe thấy, cuối cùng cũng đã hiểu sơ sơ, Nghiêm Mặc trêu Tô Môn: “Tô Môn à, con thích đứa nào, sư phụ làm chủ cho con, miễn cho bọn nó ngày nào cũng tranh tới tranh lui.”

Tô Môn vẫn bị kẹp dưới nách Nghiêm Tiểu Nhạc khoanh hai cánh tay nhỏ lại với nhau, bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Nghiêm Mặc cười ha ha.

Nguyên Chiến cũng nhịn không được mà cong khóe môi.

“Thời gian còn chưa tới một tiếng!” Cửu Phong đột nhiên kêu.

Cửu Phong muốn xuống đất, Nghiêm Mặc xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó rồi thả nó xuống mặt đất lại.

Cuối cùng Nghiêm Tiểu Nhạc cũng buông Tô Môn ra, có điều vẫn không để nó rời đi, mà vẽ một vòng tròn trên mặt đất bao quanh nó.

Như một tín hiệu nào đó, mấy đứa nhỏ lập tức nhào qua, đánh thành một đoàn.

Vu Quả bò loạn trên đất, nhưng không ai dám xem thường tên ác ma nhỏ này, theo sự trưởng thành của Vu Quả, năng lực của nó cũng bắt đầu được giải phóng, dùng dây leo của mình quấn người là bình thường, thỉnh thoảng nó sẽ đột nhiên nhào tới hợp tác với bạn nhỏ Tiểu Hắc, cản hết đòn tấn công của người khác cho Tiểu Hắc, thỉnh thoảng năng lượng tấn công còn bắn ngược trở về —— nó là khó lường nhất! Tuy bây giờ Vu Quả còn nhỏ, số lần thi triển năng lực này trong một ngày không được nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn làm người ta đau đầu.

Tô Môn bị ‘nhốt’ trong vòng hình như đã quá quen với đãi ngộ này, nó liền mang theo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà chậm rì rì móc cốt thừa quý giá Nghiêm Mặc cho trong cái cặp nhỏ của nó, đặt lên con mắt thứ ba trên trán mình, rồi chìm vào cốt thừa học kiến thức luyện cốt.

Nghiêm Mặc cười lắc đầu, đi qua xoa xoa mớ tóc mềm của Tô Môn, không để ý đến mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ nữa.

Nguyên Chiến đi ngang qua tụi nhỏ đang đánh nhau túi bụi thành một đoàn, cùng Nghiêm Mặc ra khỏi phòng.

Cảnh tượng như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra, trong khoảng thời gian này mấy đứa nhỏ mê nhất một trò chơi, hơi giống chơi trốn tìm, có điều không phải là một bắt nhiều, mà là nhiều bắt một.

Mấy đứa nhỏ đầu tiên sẽ dùng cách rút thăm để chọn ra một đứa biến thành quỷ phụ trách trốn, những đứa còn lại sẽ phải tìm ra nơi quỷ trốn trong vòng nửa tiếng, thậm chí quỷ còn có thể nhờ người khác bảo vệ mình, nhưng không thể nhờ những người có cấp bậc bán thần như Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến. Nửa tiếng sau, đám nhóc con bắt đầu đi tìm quỷ.

Tìm được thôi vẫn chưa tính, mà còn phải bắt được nó trong vòng một tiếng. Nếu quỷ có thể trốn được một tiếng đó thì nó là người thắng trong trò chơi này, có thể lấy ‘tiền cược’ mà mấy đứa khác đặt ra lúc đầu. Nhưng nếu quỷ bị bắt trong một tiếng đó, nó không cần trả tiền nhưng vòng tiếp theo vẫn phải thành quỷ.

Mà đáng thương thay cho Tô Môn trước mắt là đứa có giá trị vũ lực thấp nhất trong đám nhóc, từ khi nó không cẩn thận rút thăm thành quỷ, nó liền không thoát khỏi cái thân phận này nổi, dù nó có tìm hộ vệ bảo hộ cho mình cũng vô dụng, lần nào nó cũng bị tìm được và bị bắt.

Mới đầu Tô Môn còn phản kháng, chờ sau nhiều lần liên tục phản kháng và đánh đấm làm hỏng vài bộ đồ thì khôn ra, mỗi lần bị bắt là nó sẽ ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, để mặc mấy đứa khác tranh đoạt quyền sở hữu nó.

Qua trò chơi này, Tô Môn đã nhớ kỹ một việc: Người quá yếu đuối thì ngay cả quyền sở hữu của mình cũng không thể quyết định.

Mà Tô Môn cũng bắt đầu trở nên thật chăm chỉ từ lúc này, trước kia nó vốn đã rất hiếu học, nhưng cũng chỉ là hiếu học bình thường, nhưng bây giờ, nó hầu như tận dụng mọi thời gian mà điên cuồng học tập, ngay cả khi ăn cơm cũng nghiên cứu xem thức ăn trong miệng có tác dụng gì.

Đương nhiên, nỗ lực và chăm chỉ của nó không hề uổng phí, trong tương lai nó trở thành đứa có học thức uyên bác nhất trong mười ba đệ tử của Nghiêm Mặc, tất nhiên là ngoại trừ Dobino ra, và đồng thời cũng là Đại Vu Khí Sư thứ hai thừa kế mọi tri thức về chế tạo vu khí của Nghiêm Mặc.

Ngoại trừ học thức, theo số lần làm quỷ tăng nhiều của nó, năng lực Đại Vu bẩm sinh của Tô Môn cũng bắt đầu trưởng thành, chậm rãi, nó càng lúc càng trở thành một sự tồn tại như bóng ma, rõ ràng nó đứng ở nơi đó nhưng lại thường xuyên bị người ta bỏ qua, về sau, dù nó có đừng cạnh mấy đứa nhỏ kia một thời gian dài thì tụi nó cũng không phát hiện.

Có điều, trước mắt Tô Môn vẫn chưa đạt tới trình độ này, nên chỉ có thể tiếp tục chịu đừng những ngày khốn khổ phải làm quỷ.

Lại nói tới Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

Bọn họ đến tộc Liệp, gặp tất cả người tộc Liệp bị tập trung lại.

So với người tộc Nhung, ánh mắt người tộc Liệp nhìn bọn hắn phức tạp hơn nhiều, có thù oán, mà cũng có giải thoát?

Mới đầu Nghiêm Mặc còn lấy làm lạ vì sao người tộc Liệp lại nhìn hắn như vậy, chờ khi hắn nói chuyện với tộc vu tộc Liệp xong mới hiểu ra nguyên nhân.

Thì ra lịch sử về tộc Liệp mà tộc trưởng tộc Nhung kể cho hắn là sự thật, đời trước tộc Liệp là tộc Chiểu Trạch, tuy phần lớn người trong tộc hiện giờ là huyết mạch do người tộc Liệp để lại, nhưng huyết mạch tộc Chiểu Trạch rất ngoan cường, điểm này có thể nhìn ra từ việc tất cả người tộc Liệp đều có thể sống trong đầm lầy một đoạn thời gian, mà người có huyết mạch tộc Chiểu Trạch càng đậm thì thời gian sống sót trong đầm lầy càng dài, thậm chí còn có năng lực giống lươn và cá chạch —— thân thể bọn họ sẽ mềm đi, da sẽ phân bố chất nhầy, năng lực đào hang cũng được nâng cao.

“Đến nay, chúng tôi vẫn cố gắng giữ một vài người mang huyết mạch thuần của tộc Chiểu Trạch, tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn có, tỷ như tộc vu, cũng chỉ có huyết mạch thuần mới có thể đảm nhiệm. Lúc trước tộc Liệp không có tộc vu, bọn họ cần chúng tôi, chúng tôi mới có thể sinh sản huyết mạch thuần đến tận bây giờ.”

Tộc vu là người duy nhất ngày hôm qua không bị Nghiêm Mặc phế bỏ năng lực, bởi vì dựa theo phản ứng của nô lệ binh, tổ vu này khá thiện lương, thương thế của rất nhiều người trong số họ đều là do tộc vu trị liệu giúp, mà địa vị của vị tộc vu này không cao bằng các tộc vu khác trong tộc Liệp, tộc trưởng tộc Liệp và trưởng lão, thậm chí cả một vài chiến sĩ cấp cao đều có thể tùy ý sai sử.

“Hai ngàn người ngày hôm qua ngài phế bỏ năng lực là sức chiến đấu cường đại nhất trong tộc.” Tộc vu nói.

“Nói cho tôi biết, anh định thế nào.” Nghiêm Mặc không muốn nói chuyện quanh co với anh ta, trực tiếp hỏi.

Tộc vu quỳ một gối xuống với Nghiêm Mặc: “Đại nhân, tôi nguyện dẫn toàn tộc đến Cửu Nguyên, lấy Cửu Nguyên vi tôn, tôi không dám cầu xin quá nhiều, chỉ cầu đại nhân có thể cho huyết mạch tộc Chiểu Trạch chúng tôi được kéo dài.”

“Người tộc Liệp thì sao, tính xử lý bọn chúng thế nào?” Nguyên Chiến hỏi.

Trong mắt tộc vu có thống khổ và giãy giụa: “Nhiều năm như vậy, hai tộc chúng tôi đã sớm không thể phân ra, chúng tôi sẽ không phân tộc Liệp và tộc Chiểu Trạch, những tộc nhân mất đi năng lực, chúng tôi vẫn sẽ tiếp nhận bọn họ, sẽ xem bọn họ như tộc nhân bình thường mà đối xử.”

“Có người để chọn làm tộc trưởng mới không?”

“Có.” Sau một đêm, các lãnh đạo cấp cao của tộc Liệp cũng hoàn toàn thay người, vốn dựa theo quy củ của tộc Liệp, tộc trưởng đã chết, thì con trai ông ta sẽ kế vị. Nhưng bây giờ tộc vu và các huyết mạch thuần của tộc Chiểu Trạch nắm quyền lãnh đạo, nên khôi phục quy củ ngày xưa của tộc Chiểu Trạch, tộc trưởng mới sẽ do toàn tộc đề cử, rồi tư tế sẽ chủ trì hiến tế, xin thần Đầm Lầy lựa chọn.

Nghiêm Mặc nghe tộc vu nói rõ việc sắp xếp cho người tộc Liệp sau đó thì bảo: “Nô lệ của các anh, tôi muốn dẫn đi hết.”

“Được.” Tộc vu không có bất cứ do dự nào, đối với tộc Chiểu Trạch đã mất đi đại đa số chiến lực mà nói, những nô lệ đó có thù hận cực đoan với tộc nhân mình trong lòng, giữ lại chỉ là bất lợi cho tộc Chiểu Trạch.

“Tôi cho phép các anh gia nhập Cửu Nguyên, nhưng phải qua được kỳ khảo sát, kỳ khảo sát là mười năm. Trong mười năm, Cửu Nguyên chỉ giúp đỡ các anh một ít nhu cầu cơ bản.”

“Đại nhân…”

Nghiêm Mặc giơ tay, ý bảo anh ta không cần nhiều lời: “Đây không chỉ đối với các anh, mà còn là cách chúng tôi áp dụng cho tất cả các thế lực có ý đồ gây bất lợi cho Cửu Nguyên, chỉ khác ở chỗ kỳ khảo sát kéo dài dài hay ngắn thôi.”

“Đại nhân, xin ngài hãy thương hại, tộc chúng tôi hiện giờ đã mất đi rất nhiều chiến lực, nếu không được các ngài giúp đỡ, về sau tộc của tôi cũng chỉ có nước bị tộc Nhung thâu tóm. Đại nhân, cầu xin ngài!” Tộc vu lần nữa quỳ xuống.

Nghiêm Mặc lộ vẻ khó xử, qua một hồi lâu mới thở dài nói: “Được rồi, tôi có thể cho phép nhi đồng dưới mười hai tuổi của các anh đến học viện Chiến Mặc của Cửu Nguyên học tập và có tư cách tiến vào trường quân đội Cửu Nguyên. Mặt khác, tôi sẽ cho các anh giống khoai tây tốt, để các anh không đến mức chết đói trong mùa đông.”

“Cảm tạ đại nhân! Cảm tạ hai vị đại nhân đã từ bi!” Tộc vu mừng như điên. Chỉ cần nhi đồng có thể đến Cửu Nguyên học tập, vậy tộc Liệp và tộc Chiểu Trạch vẫn còn hy vọng có thể mạnh lên lần nữa, đương nhiên, khi đó bọn họ sẽ không chống lại Cửu Nguyên, bọn họ chỉ muốn mình có năng lực tự bảo vệ và sống tốt hơn mà thôi.

Mà khoai tây hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy sự hài lòng trong mắt nhau. Bọn họ không thích các lãnh đạo cấp cao và người đã trưởng thành của tộc Liệp, nhưng trẻ con thì chỉ cần giáo dục thích đáng, sau khi trải qua nền giáo dục tẩy não mấy thế hệ, thì chủng tộc bẩm sinh đã có năng lực thần huyết này chắc chắn sẽ trở thành một trong những sức chiến đấu trung thành nhất của Cửu Nguyên.

Trước khi đó, bọn họ chỉ cần cho người tộc Nhung phụ trách giám thị chủng tộc này là được.

Mà bọn họ cũng tin tưởng rằng, huyết mạch tộc Chiểu Trạch ngày trước chắc chắn cũng không muốn những kẻ đã mất đi năng lực đó của tộc Liệp lại gây ra chuyện gì. Về phần các chiến sĩ khác của tộc Liệp, chỉ cần bọn hắn muốn sống yên ổn, cũng không gây chuyện, dù có gây, thì hai người Nghiêm Mặc cũng có tự tin rằng mình sẽ trấn áp được.

Đến lúc này, việc sắp xếp cho tộc Nhung và tộc Liệp đã đi vào hồi kết.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ở lại vùng đầm lầy đen và cánh đồng hoang chừng mười ngày, thấy mọi chuyện trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, nhà cửa mới được xây trên lãnh địa tộc Nhung cũng đã ra hình ra dáng, nô lệ nguyện ở lại cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống mới, sau khi để lại ba người quản lý, ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, bọn họ đã lặng lẽ rời khỏi cánh đồng hoang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.