Dị Thế Lưu Đày

Chương 87: Chương 87: Trừng phạt có lẽ là giúp đỡ?






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

be08a67abda91507fa6ef3cd180093555b96a1af13a2ef-r7EONW_fw658

“Nếu thật sự chọc giận hắn, hắn không ngại gánh lấy trừng phạt để tiêu diệt một hai kẻ địch đâu.”Một đôi chân của tuổi thiếu niên xuất hiện trong mắt mọi người, gầy nhưng khỏe mạnh, nếu chỉ nhìn sẽ hoàn toàn không nhìn ra đôi chân ấy có vấn đề gì.

Nghiêm Mặc rất hài lòng với đường cong cơ bắp của mình, nhưng đồng thời lại cảm thấy uể oải vì một tháng tới không thể sử dụng hai chân nữa.

Nguyên Chiến nhìn đôi chân kia vài lần, người ta bình thường đều để lộ tứ chi ra ngoài, mùa hè phô da thịt cũng càng nhiều, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy khó chịu khi hai chân của Mặc bị phơi ra giữa bàn dân thiên hạ cho người ta nhìn nhỉ?

Lúc tay Đóa Phỉ chạm vào cẳng chân Nghiêm Mặc.

“A!” Đóa Phỉ hét lên một tiếng, hấp tấp lùi ra phía sau. Một chiếc gai đất thô to đột nhiên trồi lên từ mặt đất, thiếu chút nữa đâm thủng cô.

Nguyên Chiến đứng phía sau Nghiêm Mặc, lạnh lùng phun hai chữ: “Quỳ xuống!”

Ô Thần nhướng mày, nó cũng không thích người khác chạm vào tư tế đại nhân!

Khi chiếc gai biến mất, Đóa Phỉ khuất nhục quỳ gối trước đài đất.

Nghiêm Mặc tuy không thích người khác quỳ trước mặt mình, nhưng hắn không có ý định phản bác lời Nguyên Chiến trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa hắn cũng chẳng mong có tình hữu nghị gì với Đóa Phỉ.

Nếu Đóa Phỉ là một cô gái thông minh biết điều, biết an phận, hắn sẽ không ngại thu một người trị liệu cho bộ lạc, dù hành động của đối phương sẽ cướp mất cơ hội giảm bớt giá trị cặn bã của hắn, bởi vì hắn không thể giúp người cụt tay cụt chân mọc trở lại. Làm một nhà lãnh đạo đủ tư cách, hắn phải suy nghĩ cho việc lớn, bộ lạc có thêm người biết trị liệu cũng chẳng phải chuyện tệ hại gì.

Nhưng nếu đối phương muốn cướp đoạt quyền lực của hắn, đó lại là chuyện khác. Cho dù cô ta có thể làm người chết sống lại, hắn vẫn sẽ không giữ cô ta. Muốn ở lại? Vậy phải để hắn khống chế.

Đóa Phỉ, có lẽ cô đã từng có một thân phận cao quý, nhưng tôi kém hơn cô chỗ nào?

Chẳng qua chỉ là quỳ xuống mà thôi, đâu thể chứng tỏ lưng ai mềm hơn ai. Đừng nói đến quỳ, lúc trước tôi vì không để lão tư tế của bộ lạc Nguyên Tế phát hiện mình có điểm bất thường, ngay cả việc tự chặt gãy chân mình còn dám nữa cơ mà, cô thì sao?

So với việc tôi bị tên gia súc Chiến cưỡng bức ngay trước mặt mọi người, cô thì sao?

Đều là vì sống còn! Đến hôm nay, tôi có thể ngồi trên đây đóng vai tư tế, tuy có sự may mắn trong đó, nhưng tôi phải trả giá bao nhiêu?

Cô cũng có may mắn, nếu không cô đã không thể sống sót ở nơi hoang vu giữa mùa đông lạnh lẽo rồi. Nhưng tiếp theo cô định sống sót như thế nào đây?

Con đường của mỗi người không giống nhau, cô định đi trên con đường nào?

Tôi hy vọng cô có thể hiểu được: Cái tôi muốn là một người biết thời biết thế, biết nghe lời biết giúp đỡ, chứ không phải một kẻ địch âm thầm giở trò sau lưng tôi. Nếu cô không làm được, vậy thì cút đi, tìm bộ tộc khác đi.

Nghiêm Mặc có thể nói những lời này cho Đóa Phỉ nghe, nhưng hắn không muốn nói.

Đóa Phỉ đâu phải người tộc hắn, càng không phải học trò hay đệ tử của hắn, hắn không có nghĩa vụ phải dạy dỗ đối phương.

Một kẻ mưu toan cướp đoạt quyền khống chế của hắn, hắn không giết, không tra tấn, không đem cô ta ra giải phẫu nghiên cứu, đã là nể tình cô ta thân con gái đồng bệnh tương liên với hắn rồi.

Bây giờ hắn không giống như cái hồi chỉ thêm một chút điểm cặn bã mà đã muốn chết muốn sống, nếu thật sự chọc giận hắn, hắn không ngại gánh lấy trừng phạt để tiêu diệt một hai kẻ địch đâu.

Đóa Phỉ lại lần nữa vươn tay.

Tay cô ta rất đẹp, không một chút chai sần do sương gió, gỗ đá tạo nên.

Năng lực của Đóa Phỉ đến từ tư tế Diệp Hách, có thể dùng một loại tinh thạch đặc biệt để hấp thu sinh mệnh của sinh vật xung quanh để chữa bệnh cho mình và người khác, thậm chí còn có thể hình thành một lớp vòng bảo hộ vô hình để tự vệ.

Trong tinh thạch có một nguồn năng lượng nào đó, nhưng khi dùng hết, bọn họ phải lấy tinh thạch khác để bổ sung năng lượng, người không biết phương pháp bổ sung năng lượng và giải phóng năng lượng, tinh thạch sẽ không có tác dụng.

Bởi thế, nếu cô ta không có tinh thạch, thì sẽ không thể giải phóng năng lượng tồn trữ.

Tinh thạch và cô ta là một thể, thiếu thứ nào cũng không được.

Khi cô ta trị liệu cho người khác, nếu thân thể người nọ khỏe mạnh không có thương tật, thì năng lượng trong tinh thạch sẽ tiêu hao rất chậm, mà ngược lại sẽ rất nhanh. Cô ta lợi dụng điểm này để phán đoán thương thế của người được chữa nghiêm trọng hay không nghiêm trọng từ cái tiếp xúc đầu tiên, sau đó mới bắt đầu hấp thu sinh mệnh xung quanh theo lượng năng lượng cần dùng.

Khi tay cô ta chạm vào chân Nghiêm Mặc, trong nháy mắt, cô ta liền cảm giác được năng lượng trong tinh thạch chảy ra ào ào, loại tốc độ này khiến cô ta phải kinh sợ, giống như có một cái động không đáy đang hấp thu năng lượng tinh thạch và cả sinh mệnh của cô ta vậy.

Đóa Phỉ không kịp che giấu nét kinh hãi và hoảng loảng trên mặt mình, bấy nhiêu thôi cũng đủ để người xung quanh hiểu rõ Nghiêm Mặc bị trừng phạt nặng thế nào.

Chẳng qua bao lâu sau, sắc mặt cô gái nói mình có thể chữa khỏi đã trở nên trắng bệch, dáng vẻ như lung lay sắp đổ.

Đóa Phỉ cắn răng kiên trì.

Trước kia, khi cô trị liệu cho người khác, vì tránh xảy ra tình cảnh ngộ thương, cô sẽ tới đàn tế, đàn tế nằm giữa phòng tế, trong phòng sẽ có các nô lệ dùng để hiến thân đã được chuẩn bị tốt.

Nếu thương thế người được chữa không nặng, thì sinh mệnh đám nô lệ đó sẽ không tiêu hao nhiều, cùng lắm thì chỉ mệt mỏi vài ngày.

Còn nếu thương thế người đó quá nghiêm trọng, ví dụ như đang hấp hối, hoặc thân thể mất đi quá nhiều phần, thì những nô lệ gầy yếu sẽ là kẻ đầu tiên không chống đỡ được.

Vì để nô lệ chết ít một chút, mỗi lần hiến tế, số lượng nô lệ trong phòng sẽ rất nhiều, hơn nữa còn thay phiên nhau tới.

Nhưng lần này…

Đóa Phỉ nhìn đám người đứng xem náo nhiệt xung quanh, ôm ý nghĩ trả thù tự nhủ: Các người dám làm nhục tôi, vậy các người hiến thân cho tư tế đại nhân của các người đi!

Nghiêm Mặc được trị liệu đã sớm chìm vào cảm giác bồng bềnh, sung sướng đê mê.

Loại cảm giác này quá dễ chịu, giống như được tắm nắng ấm giữa mùa đông, thân thể mệt mỏi nhiều ngày được người ta mát xa đúng lực, cũng giống như giữa trời đêm giá rét được ngâm mình trong suối nước nóng, càng như khi đói bụng thật lâu nay được ăn một bữa mỹ vị ngon lành, chẳng những no nê mà còn ăn ngon cực kỳ.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc thoải mái đến mức nheo hai mắt lại, chỉ thiếu điều rên ra tiếng nữa thôi, vừa nhìn liền biết hắn dễ chịu tới cỡ nào. Hoàn toàn đối lập với gương mặt xanh mét của Đóa Phỉ, nhìn cô ta cắn môi kiên trì, Nguyên Chiến đột nhiên cảm thấy cô ta thật tội nghiệp.

Mãnh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt vẫn luôn đạm nhạt chẳng có cảm xúc gì, dù là khi Đóa Phỉ tiến lên nói muốn trị liệu cho Nghiêm Mặc, hay là khi Nghiêm Mặc cho phép cô ta trị liệu, cho đến khi bộ dáng thảm thương của cô ta bày ra như lúc bấy giờ, cậu cũng chẳng có chút cảm xúc.

Có lẽ Mãnh hơi ngốc, có lẽ hơi lỗ mãng, nhưng cậu vẫn hiểu rõ. Đàn bà dù quan trọng, nhưng những người anh em của cậu càng quan trọng hơn. So với việc cậu có được tín nhiệm và quý trọng của Tiểu Mặc, Đóa Phỉ cùng lắm cũng chỉ là một kẻ làm ấm giường cho cậu mà thôi.

Vốn dĩ Đóa Phỉ có trở thành vợ cậu, cũng có thể trở thành bạn bè của cậu, cậu sẽ không ghét cô ta lười biếng, cũng sẽ không ghét ngay cả khi việc cơ bản nhất như nướng thịt mà cô ta còn không biết làm. Nhưng khi cô ta ôm ý đồ châm ngòi ly gián giữa cậu và người anh em của mình, khi cô ta khiêu chiến địa vị tư tế của Mặc, đối với cậu, cô ta chỉ còn là một nô lệ nên bị bán đi.

Lúc trước Mặc đâu có châm ngòi ly gián giữa các anh em bọn họ, thậm chí còn không nói xấu lão tư tế.

Lúc trước cũng có không ít người cảm thấy hứng thú với Mặc, Đại Sơn và cậu đều muốn ngủ với Mặc, nếu Mặc muốn, rất có thể mấy người bọn họ sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì tranh đoạt một tên nô lệ đấy, Văn Sinh của Đại Sơn cũng là do hắn ta đánh lộn với chiến sĩ khác cướp về đó thôi.

Bỗng nhiên sắc mặt Nguyên Chiến biến đổi.

Có gì đó không đúng, hắn rõ ràng không sử dụng năng lực, nhưng năng lực của hắn lại tự dưng hao mòn.

Ô Thần cúi đầu nhìn mặt cỏ dưới chân, vừa nãy còn xanh biếc nay lại vàng đi, héo úa.

Diệp Tinh đứng gần Đóa Phỉ nhất bỗng nhiên choáng váng, chân mềm nhũn, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

“A? Sao vậy nè? Tự nhiên choáng đầu quá.”

Nghiêm Mặc vẫn còn đắm chìm trong thứ cảm giác mỹ diệu chưa tỉnh lại, hắn có thể cảm giác được những phần yếu ớt trong thân thể nhanh chóng được chữa trị và bổ sung, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được mỗi một tế bào trên thân thể mình được vỗ về và tôi luyện.

Những đứa nhỏ đứng gần đài đất liên tiếp xuất hiện phản ứng tiêu cực, có đứa kêu choáng đầu, có đứa thì ngủ gà ngủ gật, còn có đứa ngồi bệt trên mặt đất.

“Dừng lại!” Nguyên Chiến gầm lên với Đóa Phỉ.

Mãnh trực tiếp chỉa thanh giáo vào cổ cô ta.

Đóa Phỉ căn bản không dừng lại được! Tay cô ta như bị dính vào chân Nghiêm Mặc.

Cô ta gặp phải quái vật! Con quái vật đáng sợ đó đang hấp thu sinh mệnh của cô ta!

Nếu cô ta dừng lại lúc này, cô ta sẽ bị con quái vật đó hút khô mất!

“Cứu… tôi…” Đóa Phỉ chảy nước mắt, nhìn về phía Nghiêm Mặc cầu xin: “Đại nhân… tha… cho tôi!”

Nghiêm Mặc không có chút cảm giác nào với bên ngoài, hắn thậm chí còn đang nghĩ, cảm giác này thật tuyệt, về sau chắc phải kêu Đóa Phỉ tới trị liệu cho hắn vài lần.

Người A Ô thấy vẻ mặt của thủ lĩnh, phản ứng của bọn nhỏ cùng với lời nói của Đóa Phỉ liền biết có gì đó không đúng.

Vẻ mặt mọi người đầy kinh hoảng, Vu Thành nhỏ giọng kêu: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nguyên Chiến lập tức trầm giọng nói: “Đây là trừng phạt của Tổ Thần! Trừng phạt cô gái này không biết tự lượng sức! Dán lấy thân phàm nhân đối kháng với sức mạnh của thần! Mau lui lại, không được tới gần! Mãnh, mày với các dũng sĩ khác mau rời đi, đưa lũ trẻ ra khỏi đây! Mau!”

Mãnh hét lớn một tiếng, các dũng sĩ nhanh chóng xoay người, bế tụi nhỏ chạy như bay ra xa, bao gồm cả Ô Thần, lũ trẻ đều được đưa ra khỏi khu vực gần đấy.

Nguyên Chiến bảo tất cả mọi người xung quanh mau rời khỏi, cách xa đài đất.

Vu Thành đột nhiên quỳ xuống, người tộc A Ô nhao nhao lui về phía sau. Đệ tử tộc vu Vu Thanh dìu Vu Thành lớn tuổi nhất, cũng là người có phản ứng mạnh nhất, cách xa nơi nguy hiểm.

Đóa Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ một lần trị liệu chẳng những làm bại lộ năng lực, khuyết điểm và bí mật của mình, mà còn làm chính mình lâm vào nguy hiểm không thể thoát thân.

Đóa Phỉ đã sắp không duy trì được nữa, phạm vi cô ta có thể hấp thu sinh mệnh rất hữu hạn, khi các nguồn sinh mệnh cách xa cô ta, mà cỏ cây gần đó lại không đủ để duy trì lượng tiêu hao của cô ta, thì tinh thạch sẽ bắt đầu hấp thu sinh mệnh của chính cô ta!

Đóa Phỉ muốn dừng lại, nhưng hoàn toàn không dừng được.

“Đại nhân, tôi van xin ngài… tha mạng…” Mu bàn tay và da mặt Đóa Phỉ đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, tóc trắng xóa.

Ngay cả Nguyên Chiến cũng sắp không chịu nổi, nhưng hắn lo lắng cho Nghiêm Mặc, liền cố gắng chống cự. Nhưng thứ năng lực này làm sao mà đối kháng? Làm thế nào mới có thể ngăn cản năng lượng và sinh mệnh của mình bị hấp thu?

“Đại nhân!” Đóa Phỉ hét lên thảm thiết. Tốc độ hấp thụ và bị hấp thụ này cô ta chưa từng gặp phải trước đây, cô ta tin rồi, tin tên thiếu niên này thật sự bị Tổ Thần trừng phạt, dù không phải Tổ Thần, thì đây cũng là sức mạnh của thần!

Lúc này tay phải Nghiêm Mặc đột nhiên sáng lên, nhưng hắn không thấy.

Có điều vào lúc tay phải hắn sáng lên, trong đầu hắn cũng nhảy ra một câu.

—— Kẻ lưu đày được điều trị toàn thân một lần, các cơ năng và chức năng của thân thể đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ nên có trong độ tuổi, phương pháp điều trị là hấp thu sinh mệnh của sinh vật khác, phạm vi ảnh hưởng sinh mệnh là 31 mét vuông, hấp thu sinh mệnh của 64 người, không phải chủ động, +95 điểm cặn bã. Chú ý: Phần sinh mệnh dư thừa đã được tồn trữ.

Nghiêm Mặc lập tức tỉnh lại! Hắn quá đắm chìm trong thứ cảm giác đó, thế nên sách hướng dẫn nhắc nhở cũng không chú ý đến, mãi tới khi nghe câu +95 điểm cặn bã, hắn mới tỉnh táo lại.

Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa là tăng hơn trăm điểm rồi!

Sao lại vô duyên vô cớ tăng điểm cặn bã vậy? Đã thế còn một lần 95 điểm?

Nghiêm Mặc mở mắt ra, vừa mở mắt liền thấy một bà lão già nua, cơ thể teo tóp trông rất đáng sợ đang nằm bò bên cạnh đài đất, mà cái tay trông như cái chân gà của bà lão thì đặt trên đùi hắn.

Nghiêm Mặc hoảng sợ, theo bản năng hất cánh tay kia ra.

Đóa Phỉ cả người nhăn nheo, nổi đầy nốt đồi mồi, tóc rụng xuống, cả gương mặt hoàn toàn thay đổi, cô ta ngã trên mặt đất, run lên bần bật. Ngay cả khóc cũng khóc không nổi, thì ra cảm giác bị người khác cướp đoạt sinh mệnh đáng sợ như thế!

Tay Đóa Phỉ vừa rời khỏi người Nghiêm Mặc, thân thể Nguyên Chiến cũng lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã. Cổ năng lượng đang hấp thụ sinh mệnh hắn biến mất, trước đó hắn đã tìm ra chiêu đối phó rồi, nhưng không thuần thục cho lắm, khiến năng lượng của hắn và cổ năng lượng đang cướp đoạt kia phải giằng co một trận.

Nguyên Chiến đột nhiên giơ tay đè chặt ấn đường, hắn cảm thấy ấn đường truyền đến cảm giác nóng rực quen thuộc.

Nghiêm Mặc nhìn về phía bàn tay phải vẫn còn sáng lập loè của mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hệt như Đóa Phỉ.

Sách hướng dẫn lại đưa tới án trừng phạt mới.

——Kẻ lưu đày tăng giá trị cặn bã một lần vượt quá 10 điểm, nhận một trừng phạt nhẹ. Nội dung trừng phạt: Chạm vào người khác sẽ phải bồi thường cho đối phương nhiều nhất là 50% sinh mệnh của mình; số lần: 95 lần.

—— Chú ý 1: Kẻ lưu đày không chủ động hấp thu sinh mệnh của các sinh vật khác, khi trừng phạt sẽ không bị xói mòn sinh mệnh thật sự của bản thân, nhưng sẽ cảm nhận được nỗi khổ khi sinh mệnh bị xói mòn.

—— Chú ý 2: Chỉ có thể thực hiện hình phạt một ngày nhiều nhất năm lần.

Xem xong nội dung trừng phạt, sắc mặt Nghiêm Mặc từ khó coi biến thành cổ quái.

Thì ra Đóa Phỉ dùng phương pháp hấp thu sinh mệnh của sinh vật xung quanh để trị liệu cho người khác.

Hắn chỉ vì vậy mà đã bị tăng cho 95 điểm, nếu sách hướng dẫn mà ở trên người Đóa Phỉ, vậy Đóa Phỉ sẽ bị tăng thêm bao nhiêu điểm nhỉ? Mà đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên cô ta sử dụng.

Ha hả. Nghiêm Mặc cười thầm trong lòng, cô ta muốn sử dụng loại năng lực này mà không biết kiểm soát cẩn thận, sau này kết cục cuối cùng sẽ rất thê thảm đấy.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ chân, xung quanh đã trở nên vắng vẻ, trước mắt chỉ có ba người, còn người tộc A Ô và Mãnh đều đã chạy ra xa xa đứng nhìn.

Ô Thần thấy Đóa Phỉ ngã trên mặt đất, lập tức thoát khỏi tay người lớn đang giữ mình, chạy như bay tới.

Nghiêm Mặc nhìn Đóa Phỉ nằm trên mặt đất, không nói gì.

95 lần bổ sung sinh mệnh cho người khác, hừ, tuy không biết cảm giác khi sinh mệnh bị xói mòn có bao nhiêu khổ sở, nhưng nếu sử dụng tốt, nội dung trừng phạt lần này nói không chừng sẽ có tác dụng giúp đỡ hắn rất lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.