Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Như tinh linh khiêu vũ trong gió.”Không cất hai con Cốt Điểu vào, Chú Vu mở lối đi cho chiến sĩ hai tộc Đa Nạp và Hắc Thủy xong liền chạy lên Cốt Điểu của Nghiêm Mặc, lần nữa điều khiển Cốt Điểu bay lên không, lượn lờ trên vùng trời của thành Cửu Nguyên như một lời uy hiếp không tiếng động.
Nghiêm Mặc và Chú Vu đã thương lượng với nhau về việc này, khi Nguyên Chiến chưa tỉnh lại, mà Cửu Nguyên đang rơi vào thế nguy cấp, nếu dám đưa thủ lĩnh đang bất tỉnh ra trước mặt mọi người, thì đừng nói là cổ vũ nhân tâm, không đả kích nhân tâm đã là không tồi rồi.
Người Cửu Nguyên không thấy thủ lĩnh, nhưng nghe nói thủ lĩnh đang ở trên con Cốt Điểu kia, liền cho rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ra tay, bay trên không là để tìm kiếm kẻ địch.
Nghiêm Mặc đi lên đầu tường, gió lạnh thổi qua, vạt áo tung bay.
Bên dưới, Tranh thống lĩnh các chiến sĩ Cửu Nguyên và chiến sĩ Đa Nạp cùng cầm khiên chắn trong tay xông ra cửa thành bắc.
Quân địch thấy vậy lập tức tụ tập nhân thủ.
Nhìn từ nhân số thì Cửu Nguyên sẽ không chiếm được phần thắng, quân địch theo như báo cáo có tới hơn sáu ngàn, trong đó có không ít người đã cấp bốn, cấp năm, chiến sĩ thần huyết không nhiều lắm nhưng cũng đủ để phá huỷ Cửu Nguyên khi không có thủ lĩnh và tư tế tọa trấn.
Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn không trung, không phải nhìn Cốt Điểu, mà là nhìn người nào đó đang ẩn thân trên không trung, hắn không nhìn thấy người kia, nhưng từ sau khi linh hồn thoát khỏi thể xác một đoạn thời gian, tinh thần lực của hắn đã trở nên vô cùng nhạy bén, dù là ẩn thân quan sát hắn cũng có thể lập tức phát hiện, huống chi người nọ căn bản không có ý muốn che giấu gì nhiều, có lẽ đối phương cho rằng ẩn thân thì sẽ không ai nhìn thấy mình, nhưng không ai nhìn thấy cũng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được.
Ngu Vu đứng trên không trung cười khẽ, tư tế nhỏ vừa ra ngoài một chuyến hình như lại có chút thay đổi thú vị rồi, hơn nữa còn đem về một đám chiến sĩ có vẻ như hữu dụng hơn người Cửu Nguyên hiện tại.
“Kiệt ——!” Cửu Phong vờn quanh trên đầu Nghiêm Mặc, tò mò không biết hắn muốn làm gì.
Nghiêm Mặc rũ mi mắt, thần sắc trở nên thật nhẹ nhàng.
Hắn lấy bốn cái chậu than ra từ túi không gian, lần lượt để ở bốn góc tứ giác trên tường thành, bỏ vào đó chút thảo dược, rồi ra hiệu cho Đinh Ninh và Đinh Phi giúp mình nhóm lửa.
Chờ khi thảo dược trong bốn chậu than tỏa ra một làn khói nhẹ, hắn mới ngửa đầu hít sâu một hơi, chậm rãi cởi giày, cởi áo khoác, để lộ ra đầu vai cùng cánh tay, còn có y phục giản dị bên trong với đai lưng rũ xuống giữa chân.
Giày và áo của Nghiêm Mặc liền được Đại Hà ôm đi.
Mọi người không biết tư tế đại nhân muốn làm gì, nhưng thấy động tác của hắn liền đoán hắn muốn hiến tế để cầu phúc hoặc cổ vũ cho các chiến sĩ.
Lúc này, mọi con dân Cửu Nguyên đều nhìn về phía tường thành bắc.
Có vài người tuy không thấy rõ tư tế đại nhân của bọn họ đang làm gì, nhưng chỉ cần biết hắn đang ở nơi đó, bọn họ sẽ vô cùng an tâm.
Chú Vu ngồi trên Cốt Điểu thấy Nghiêm Mặc dám thử nhảy vũ khúc hiến tế chỉ mới học có ba ngày, không khỏi bĩu môi, nghĩ thầm, đồ đệ của mình đúng là can đảm, không sợ làm sai chọc cho chúng thần nổi giận rồi trừng phạt.
Ngu Vu ẩn thân trên không trung thấy rõ vẻ mặt và động tác của Nghiêm Mặc, chỉ cho rằng hắn định hiến tế như bình thường, không hề để tâm, thẳng đến khi…
Nghiêm Mặc nhắm mắt, trước tiên nhớ lại tất cả động tác, chờ khi xác định mình không quên mất nhịp nào mới mở mắt ra.
Động tác đầu tiên, quỳ một gối xuống đất, hai tay đặt lên tim, rồi chậm rãi duỗi ra không trung với thái độ thành kính nhất để xin chúng thần và vạn vật trong trời đất lắng nghe lời cầu của mình.
Khi cánh tay duỗi ra không trung liền vẫy mạnh một cái, thân thể cũng đứng thẳng lên ngay lúc đó, không đợi khi đứng vững, mũi chân trái lập tức điểm trên mặt đất, khiến thân thể vươn lên, dùng tư thái nghênh đón nồng hậu nhất để tiếp chúng thần và chúng linh.
Một lượt các động tác bày ra, tuy có phần trúc trắc và cứng đờ, nhưng lại không có lỗi sai.
Mồ hôi bất tri bất giác chảy ra, càng lúc càng nhiều theo từng bước chân và động tác.
— Vì sao cậu hiến tế? Có một âm thanh tựa như đến từ cõi U Minh cất tiếng hỏi.
Vì để ủng hộ sĩ khí, vì nâng cao ý chí chiến đấu và vũ lực của chiến sĩ bộ lạc tôi.
— Cậu dùng cái gì để tế?
Tôi. Tôi dùng thân mình, hồn mình để làm vật tế!
— Sức mạnh từ đâu mà đến?
Từ… kẻ địch!
—— Vũ khúc hiến tế của cậu sai rồi.
Sai ở đâu? Tôi sai ở chỗ nào?
Trên trán Nghiêm Mặc đã có mồ hôi chảy thành dòng, mùi thảo dược đặc biệt trong không khí hòa cùng một thứ mùi gay mũi chui vào linh hồn và thân thể hắn.
Cơ hồ là theo bản năng, Nghiêm Mặc một lần rồi lại một lần nhảy vũ khúc hiến tế, miệng còn phối hợp với động tác, thấp giọng nói tựa như ngâm xướng: “Chúng thần, chúng linh, lấy hồn tôi làm cầu nối, xin lắng nghe lời tôi.”
Ngâm câu này ba lần, động tác của Nghiêm Mặc thoạt nhìn như không có gì thay đổi nhưng lại có vẻ như chúng không còn giống nhau.
Đại Hà, Đinh Ninh, Đinh Phi không hiểu sao lại cảm thấy trong không khí tựa hồ có cái gì đó đang đẩy bọn họ ra sau, cho tới khi đẩy bọn họ tới bờ tường.
Nghiêm Mặc nghiêng tai, hình như hắn nghe thấy trong không khí có cái gì đó đang nói.
— Làm theo bọn ta.
Cái gì?
— Làm theo bọn ta.
Nghiêm Mặc nghĩ mình vừa nghe được tiếng cười, là ai đang cười? Vì sao lại cười?
Hắn cảm thấy có thứ gì kéo lấy tay mình, nó kéo hắn bày ra những động tác trong vũ khúc hiến tế, cơn gió lạnh vốn làm trở ngại hắn bỗng biến thành trợ lực thúc đẩy cho điệu vũ của hắn, động tác vốn trúc trắc và cứng đờ không còn nữa, mà càng lúc càng tự nhiên.
— Lắng nghe tiếng gió, tiếng nước, tiếng của thực vật, động vật, côn trùng… và âm thanh của vạn vật, có lẽ cậu không nhìn thấy chúng nó, nhưng chúng nó đều tồn tại, ở ngay cạnh cậu.
Nghiêm Mặc đột nhiên nhanh trí: “Chúng thần, chúng linh, xin nghe lời khẩn cầu của tôi, lấy hồn tôi hiến tế, cướp đi sức mạnh kẻ địch, gia tăng sức mạnh các chiến sĩ của tôi, đánh đuổi quân xâm lấn, bảo vệ vạn sinh linh của Cửu Nguyên!”
— Nhớ kỹ lời cậu hứa, sau khi chết, thân thể cậu sẽ hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho vạn vật trên mảnh đất này, linh hồn cậu sẽ phải bảo vệ mảnh đất này mười năm.
“Tôi hứa, tôi sẽ thủ tín.”
— Khế thành!
Động tác của Nghiêm Mặc chợt dừng, khi hắn lại lần nữa khiêu vũ, hết thảy đều hoàn toàn thay đổi.
Không có trống, nhưng mỗi lần mũi chân hắn điểm trên mặt đất và trong gió, không trung bắt đầu nổi lên từng đợt tiếng trống.
“Thình, thình, thình!” Tiếng trống càng lúc càng vang dội, càng lúc càng dồn dập.
Mặt đất như rung lên theo tiếng trống, từng hồi vọng tới từ bốn phương tám hướng, chui ra từ lòng đất sâu thẳm.
“Thình, thình, thình!”
Ngu Vu ẩn thân trên không trung đột nhiên biến sắc, đây là?!
Chú Vu la to một tiếng, không thể tin được mà hô: “Vũ khúc hiến tế! Quỷ thần ơi, bây vậy mà thật sự nhảy được vũ khúc hiến tế!”
Vũ khúc hiến tế chân chính lấy điệu nhảy tạo ra dị tượng trong trời đất, vạn vật sẽ cộng hưởng!
Tiếng trống chỉ mới là bắt đầu.
“Ô ——!”Không trung chấn động như có tiếng kèn vang xa, vạn thú trên đất Cửu Nguyên cùng ngẩng đầu.
Nghiêm Mặc phất tay vỗ vào hư không.
Một con sóng cuộn vô hình thật lớn lấy tay hắn làm điểm bắt đầu mà nhanh chóng khuếch tán!
Có tiếng ngâm xướng già nua vang giữa trời đất, dùng thứ ngôn ngữ xa lạ thần bí nhưng lại tràn ngập nguồn năng lượng cổ xưa.
Gió nổi mây vần! Bầu trời chuyển sắc! Tiếng trống chấn rung!
Ba người Đại Hà không biết đã quỳ xuống từ khi nào.
Tất cả con dân không tham chiến trong nội thành Cửu Nguyên chỉ biết giương mắt nhìn người trên tường thành, sợ hãi và tôn sùng dâng tràn trong tâm khảm, một người quỳ xuống, toàn bộ đều quỳ xuống theo.
“Thình thình thình!”
Cùng với tiếng trống, tiếng hò hét kêu giết lẫn trong trời đất cũng vang lên.
Phàm là con dân Cửu Nguyên lúc này đều nhận được một thứ sức mạnh vô tận, tiếng trống vang thẳng vào linh hồn họ, tiếng gió thổi bừng sát ý của họ, dũng khí vô cùng vô tận phun trào trong đáy lòng.
Mà quân địch thì ngược lại, vừa nghe thấy tiếng trống chân như mềm nhũn, sức lực toàn thân như bị tiếng trống kia rút đi, như bị mảnh đất này hấp thụ.
Đúng lúc này Nghiêm Mặc đột nhiên ngâm cao: “Chúng thần chúng linh phù hộ cho chiến sĩ Cửu Nguyên ta, giết lùi kẻ địch ——!”
Tranh bị tiếng trống khích cho hai mắt đỏ bừng, giơ cao cốt đao, điên cuồng rống to: “Tư tế đại nhân cầu lấy sức mạnh của chúng thần. Tư tế phù hộ chúng ta! Chúng thần bảo vệ chúng ta! Các chiến sĩ Cửu Nguyên, giết!”
“Tư tế phù hộ chúng ta! Chúng thần bảo vệ chúng ta! Giết ——! Giết hết kẻ địch!”
Cầu treo ầm ầm thả xuống, Tranh cưỡi ngựa xông pha phía trước, các chiến sĩ Cửu Nguyên và chiến sĩ Đa Nạp không chút sợ hãi mà điên cuồng lao lên.
“Kiệt ——!” Cửu Phong cũng đỏ mắt, vọt mạnh vào trong quân địch, nó phải giết sạch những kẻ dám xâm phạm lãnh địa của nó!
Mắt thấy người Cửu Nguyên như chiến thần lao đến, điên cuồng vọt tới chỗ mình, chiến sĩ Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh còn chưa đánh đã nhũn chân.
Thủ lĩnh Ma Nhĩ Càn kinh hoảng, điên cuồng gào hét: “Mẫu Thần tại thượng! Bọn người Cửu Nguyên làm sao vậy?”
“Không được lui! Nghênh chiến! Nếu lui thì sẽ không xong mất!” Một thủ lĩnh khác trong quân Hoàng Tinh cũng gầm lên với thủ hạ.
“Tiếng trống đó rốt cuộc từ đâu vọng tới? Bọn quái vật có thể hợp thể với gấu đó từ đâu ra?!”
“Đó là chim gì! Trời ạ! A a a!”
“Người Cửu Nguyên điên rồi, điên hết rồi!”
“Chúng ta không cản được!”
“Mau nhìn tường thành của bọn chúng, tư tế kia đang bay, ông ta đang bay!”
Nghiêm Mặc căn bản không biết mình đang bay.
Hắn toàn tâm toàn ý phó thác thân và tâm cho trời đất, hắn có thể cảm nhận được không phải chỉ có một mình hắn đang nhảy vũ khúc hiến tế, bên cạnh hắn có rất nhiều thứ năng lượng vô hình cùng khiêu vũ với hắn.
Mồ hôi chảy dọc trên mặt, dấu hiệu thần huyết dần hiện lên.
Gió nâng thân thể hắn. Có hoa lửa và những phiến lá xanh thoáng ẩn thoáng hiện quanh người hắn cùng nhau khiêu vũ.
Bụi hình thành tấm chắn trước mặt hắn, nước sông bắt đầu dậy sóng, chúng bay lên không trung hóa thành mưa.
Dưới nước mưa, người Cửu Nguyên vốn đang mệt mỏi lập tức tràn đầy sinh lực, sức mạnh trào ra vô tận.
Mặt đất dưới chân người Cửu Nguyên hóa thành đất bằng.
Chiến sĩ khống chế đất phát hiện năng lực của mình càng sử dụng thuận tay hơn, uy lực cũng càng thêm lớn hơn.
Chiến sĩ khống chế lửa tung ra một màn mưa cầu lửa, tựa hồ như không bao giờ lo sẽ dùng hết năng lượng.
Chiến sĩ bị thương không còn đổ máu, đau đớn tựa như biến mất.
Nhóm Thảo Đinh phụ trách cứu người cảm thấy vết thương của các chiến sĩ trong hôm nay khép lại thật nhanh, trừ những người trọng thương hoặc tứ chi bị chém đứt, thì những người bị thương nhẹ chỉ sau một lát đã chạy lên chiến trường một lần nữa.
Ngược lại, Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh đã rối loạn và kinh hoàng!
Bọn họ chạy tứ tán muốn trốn tránh, nhưng dù chạy đi đâu thì tựa hồ như cũng đều gặp phải kẻ địch.
Bọn người Cửu Nguyên không biết chui ra từ đâu, gặp người liền giết, xuống tay vừa ngoan độc vừa hung tàn, không hề có ý định chừa lại người sống.
Điều đáng sợ nhất là kẻ địch của bọn họ không chỉ có người Cửu Nguyên, mà hết thảy trong thành Cửu Nguyên đều biến thành kẻ thù có thể giết chết bọn họ.
Lũ rắn độc đột nhiên trườn tới cắn chết họ.
Có tiếng chân ình ình, cả nhà Thiết Bối Long phối hợp với Cửu Phong đại sát tứ phương, có người bị hất, có người bị giẫm, kẻ nào không ngã sẽ bị giẫm nát bụng, tư thế quyết không bỏ qua một ai.
Cỏ dại vả bụi cây nhìn như vô hại nhưng lại lặng lẽ quấn lấy cổ chân người, đâm vào da thịt người.
Bọn côn trùng sẽ im hơi lặng tiếng chui vào tai, mũi, mắt, miệng họ.
Khi vừa ngã xuống, vô số sâu bọ sẽ bò đến, chỉ trong nháy mắt đã gặm sạch thịt trên người, biến thành một bộ xương trắng.
Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh kêu gào thảm thiết, tất cả đều quá mức sợ hãi: “Là tư tế kia! Nhất định là tư tế kia phá rối! Thần ơi, cứu tôi với!”
“Rút! Nhanh rút ra ngoài! Báo cho thành La Khước, chúng ta không chống lại được!”
“Qua sông, toàn bộ rút qua sông cho tao!”
Nhưng lối đi duy nhất để băng qua ngoại sông đào không còn nữa.
Các chiến sĩ người cá với thân hình cường tráng trồi lên khỏi mặt sông, lạnh lùng nhìn bọn hắn.
“Tao chờ tụi bây thật lâu, cuối cùng cũng đến.” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, Hắc Thủy Doanh Thạch ngồi trên một tảng đá ở bờ sông chậm rãi đứng dậy, nhếch miệng cười với thủ lĩnh Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn.
Trên không trung ở tường thành, mặt Nghiêm Mặc đỏ tới mức bất bình thường, mồ hôi biến thành sương máu.
Tiếng trống và giông tố càng trở nên dồn dập.
Có cái gì đó đang nói nhỏ bên tai hắn, nhưng hắn đã đắm chìm vào một cảnh giới kỳ quái, không nghe thấy và cũng không nhìn thấy gì cả.
Ngu Vu thần sắc khó lường, không ngờ tư tế nhỏ lại được chúng thần yêu thích đến vậy, y nên để cậu ta cứ thế mà chết sao? Nhưng để cậu ta chết thì hình như có hơi tiếc…
Trong Cốt Điểu, Chú Vu cau mày nhìn Nghiêm Mặc bên dưới, tình huống bất thường, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Mặc nhảy vũ khúc hiến tế, dù hắn có là huyết mạch tộc Thiện Ngôn đi nữa thì uy lực buổi hiến tế này cũng quá lớn rồi.
Vũ khúc mà ông dạy cho Nghiêm Mặc trông thì đúng nhưng thật ra lại không đúng hết hoàn toàn, thậm chí bây giờ ông còn không biết nên ngăn Nghiêm Mặc lại như thế nào.
Rốt cuộc là thứ gì làm Nghiêm Mặc xảy ra biến hóa không thể lường trước?
Rốt cuộc là ai dạy đang vũ khúc hiến tế thật sự cho Nghiêm Mặc?
Nguyên Chiến đang hôn mê đột nhiên giật giật ngón tay.
Hắn nghe thấy tiếng trống, nghe thấy tiếng mặt đất gào thét, nghe thấy có cái gì đó đang nôn nóng kêu gọi hắn.
Hắn thấy Mặc của hắn khiêu vũ trong nơi hoang dã, sắc mặt em ấy tái nhợt như tuyết, gương mặt của em vẫn là thời thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dấu hiệu thần huyết hình ngôi sao sáu cánh không phải là màu xanh biển, mà là màu đỏ tươi, hai chân trần loang lổ vết máu, trên cánh tay cũng có máu tươi chảy ra.
Vẻ mặt em ấy tựa như vô cùng an tường, như tinh linh khiêu vũ trong gió, nhưng ánh mắt em ấy lại chứa đầy sự đau đớn thống khổ: “Cứu tôi…”
Mặc…?
“Mặc!” Nguyên Chiến mở choàng mắt, đột nhiên ngồi bật dậy.
Chú Vu bị hắn dọa sợ: “Bây tỉnh rồi?”
Nhưng Nguyên Chiến lại như không nghe thấy ông nói gì, hắn vọt ra chỗ mắt Cốt Điểu mà nhìn xuống, liền thấy Mặc của hắn đang nhảy trong không trung.
“Mở Cốt Điểu ra.”
Chú Vu sửng sốt, liền mở Cốt Điểu ra.
Nguyên Chiến chạy ra cuối khoang đuôi, không chút do dự nhảy xuống!