Dị Thế Mặc Liên

Chương 6: Chương 6: Ai Giết Chúng




Editor: Umi

Nhìn một bầy sói vây quanh nàng, ánh mắt tham lam nhìn nàng, như nàng là thức ăn của chúng, khiến cho Mặc Liên thực sự khó chịu.

Nguyên lai, nàng nghỉ ngơi ở nơi của sói, bọn chúng cũng không có xấu lắm, không có nhân lúc nàng ngủ say mà giết nàng.

Cười lạnh một cái cái, ma thú nàng sẽ lo lắng, thế nhưng thú dữ thông thường thì nàng không sợ, huống chi thân thể cùng tinh thần của nàng hiện tại vô cùng tốt. Vừa lúc dùng bọn chúng để thử thân thủ của cơ thể này như thế nào!

Rút chủy thủ ra, Mặc Liên khiêu khích nhìn bầy sói.

Con sói đầu đàn lộ ra hung quang, dĩ nhiên con người nhỏ bé kia dám xem thường tôn nghiêm của chúng! Thật là muốn chết!

Nó hướng Mặc Liên đánh tới. Mặc Liên không tránh, không né, trái lại trực tiếp tấn công nó, tay phải hướng về phía cổ của nó, thân thể quỷ dị, con sói từ trên không trung ngã phịch một tiếng, té rớt trên mặt đất.

Tay nhỏ bé chế trụ yết hầu nó, Mặc Liên ánh mắt tàn khốc mà băng lãnh, lạnh lẽo đến thấu xương, cười nói: “Còn muốn đấu sao? Không muốn cả bầy sói chết hết, thì ngươi nên sáng suốt một chút.”

Bầy sói thủ lĩnh tứ chi liều mạng giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi Mặc Liên. Nếu như không phải bởi vì nhiều ngày không ăn, thế nào lại không đánh lại một nhân loại nhỏ bé, thật là nhục nhã.

”Không tin sao?” Nhìn ra được bầy sói thủ lĩnh không cam lòng, khí trên người thế Mặc Liên đột nhiên biến đổi, giống như tử thần đi ra từ trong bóng tối, thị huyết cười.

Cặp mắt kia lãnh huyết vô tình, khiến cho thủ lĩnh bầy sói đáy lòng run lên, nó cảm thấy nó chỉ có thể phục tùng con người kia, không thể xem thường nàng, gầm nhẹ một tiếng chịu thua, sói bốn phía đều đồng loạt mở ra cho nàng một con đường. Nàng mỉm cười, như nắng ấm trong mùa đông, rực rỡ mà chói mắt, nhưng không hề có một điểm ôn nhu nào nói: “Các ngươi thông minh, ta chỉ ở chỗ này lánh nạn một chút mà thôi”

Nói xong, nàng nghênh ngang đi ra khỏi hang động, lưu lại một đàn sói không biết phải như thế nào cho phải. Bầy sói thủ lĩnh không cam lòng nhưng vẫn để nàng rời đi bình yên, lưu luyến nhìn thoáng qua hang động, bi phẫn dẫn theo bầy sói ly khai.

Xa xa Mặc Liên lẳng lặng lưu ý tất cả diễn biến, nàng thật thưởng thức bầy sói thủ lĩnh... ít nhất ... có ý muốn thu nó làm thủ hạ.

——

Mặc Liên dùng thời gian một ngày để tìm hiểu rõ ràng địa hình bên ngoài, nàng muốn tìm thỏ rừng cũng không có phát hiện ra con nào, nhưng các loài cá lại phi thường phong phú. Cho dù không có thịt của Thổ Lang, nàng phỏng chừng cũng không chết đói.

Người Mặc gia nếu đã muốn đẩy nàng vào chỗ chết, trước khi nàng có năng lực bảo vệ bản thân, nàng sẽ không tùy tiện ly khai rừng rậm này.

Nàng không biết thể chất của nàng rốt cuộc có thật phế vật không thể cải thiện hay không, nhưng nàng hiện tại sẽ nỗ lực rèn luyện... ít nhất ... khôi phục được một thân thủ nhạy bén, như vậy sinh hoạt trong rừng rậm không bị động.

Nhảy vào trong nước, bắt được rất nhiều cá, mang chúng nó quay về hang động lúc trước. Bầy sói quả nhiên ngồi chồm hổm cách đó không xa, dù sao cũng là nơi đã lâu của chúng, không có khả năng năng đơn giản như vậy buông tay?

Mặc Liên mỗi ngày an bài những bài huấn luyện thể lực, cùng bầy sói và những mãnh thú khác tiến hành vật lộn, tuy rằng sống nghèo khó, thiếu thốn, nhưng cũng coi như được sống bình yên.

Bất quá, những ngày này đối với dã thú trong rừng rậm mà nói, là thời gian thống khổ nhất, không dám phản kháng hành vi áp bức của Mạc Liến, bọn chúng đều bị đành chấp nhận để Mặc Liên dằn vặt mỗi ngày!

Thật là một nhân loại biến thái!

Lúc mới bắt đầu, cho rằng nhân loại nhỏ bé nên coi thường, không ngờ bị nàng bưu hãn giáo huấn. Một ngày ba lần, không ngừng cùng nàng vật lộn, rèn luyện khả năng phản ứng nhanh nhạy và rèn luyện thân thể của nàng. Mặc Liên cơ năng thân thể tiến bộ cực nhanh, mỗi lần thể năng tiêu hao hay bị thương, ngày thứ hai đều khỏi hẳn như một kỳ tích.

Một ngày này, Mặc Liên như cũ xuất môn, đi tiến hành rèn luyện, lúc quay về thì đã là lúc hoàng hôn, tầng mây ép chặt toàn bộ rừng rậm, yên lặng đi trong tuyết. Một trận mùi máu tươi, như có như không hòa cùng hơi thở băng lãnh của tuyết phiêu tán tới, Mặc Liên ánh mắt ngưng trọng, phía trước mặt ngoại trừ nàng cùng bầy sói ở thì cũng không sinh vật khác, chẳng lẽ bầy sói đã xảy ra chuyện?

Cước bộ, không tự giác nhanh hơn. Khi Mặc Liên chạy vội tới cái cửa động thì không nhìn thấy khối thi thể nào, nhưng mùi máu tanh vẫn còn nồng đậm, lòng của nàng khó chịu một trận.

Mặc Liên tự nhận nàng không phải là người tốt, nhưng nàng không giả dối, phức tạp vì vậy nàng không thích cuộc sống của con người, bọn họ vô sỉ, âm hiểm, đê tiện, vì đạt được mục không từ thủ đoạn.

Nhưng bầy sói không giống với những giã thú khác, mấy ngày ở chung, chúng nó đối với nàng thân cận, nàng thậm chí không biết từ lúc nào đã làm quen được với cách sống của chúng nó, bọn nó dường như đã trở thành bạn của nàng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chỗ sâu trong huyệt động, chỗ đó có người, đây là ba người mặc quần áo hoa mỹ tinh tế và hai người mặc trang phục kỵ sĩ.

Là bọn họ!

Thân thủ Mặc Liên rất nhanh, lao tới chỗ bọn họ. Mấy người kia kinh ngạc, nhìn cửa động tự nhiên có một người quái dị hướng bọn họ xông đến. Mái tóc dài dùng vải trói lại, trong không trung phiêu đãng. Khói lửa dỏ sẫm cũng không chiếu rõ ra được tình cảm nào trong mắt hắn, cặp mắt kia, như chứa đụng cả bầu trời đêm.

Khuôn mặt nàng bị bao trùm đầy vết bẩn, nhìn không ra tâm tình hay diện mạo của nàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mấy người trong huyệt động.

Một người thiếu nữ chịu không nổi ánh mắt quái dị như vậy, nổi giận nói: “Lớn mật! dã nhân từ đâu tới? Nhìn thấy bản tiểu thư còn không mau lui ra!”

Thiếu nữ tóc vàng được buộc tạo hình một cách rất đẹp mắt. Quần áo đỏ như lửa, khiến cho nàng phá lệ chói mắt, diễm lệ như cây tường vi.

Đối phương vẫn chăm chú nhìn nàng, mà không thèm để ý đến lời nàng nói, tức giận, cao giọng phân phó: “A Mỗ! Đuổi tiện nhân này ra!”

”Vâng!” tùy tùng tên là A Mỗ khom người đáp.

Chỉ là hắn còn chưa đến gần, liền nghe được Mặc Liên hỏi: “ bầy sói ở đây đâu?”

A Mỗ đi tới trước mặt Mặc Liên, nắm lấy bả vai của nàng, đang muốn mở miệng trả lời, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Mặc Liên, trong nháy mắt, máu huyết toàn thân như bị đông lại.

Trên người Mặc Liên quanh quẩn sát khí, “Giết rồi sao?” Nàng trầm tư hỏi. A mỗ gian nan gật đầu.

”Giết tất cả?” Nàng lại hỏi. Hít thở không thông, nhưng hắn không thể không thành thật mà gật đầu.

”Ai giết? Thi thể đâu?” Nàng hạ mí mắt, bình tĩnh hỏi tiếp.

Thiếu nữ tóc vàng lúc này không còn bình tĩnh nhìn tiếp nữa, đây chính là tùy tùng của nàng, nàng ta chỉ là một dân đen đê tiện! Có cái tư cách gì mà có thể chất vấn của người của nàng như vậy chứ.

Nàng ta tức giận, dùng âm thanh bén nhọn trả lời: “Không sai! Giết rồi! giờ muốn làm sao? Có thể làm đầy bụng chúng ta là vinh hạnh của chúng! Dù sao sinh mệnh chúng nó rẻ mạt! Căn bản không nên tồn tại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.