Dị Thế Mặc Liên

Chương 19: Chương 19: Bầy Tử Thử (1)




Chăm chú nhìn thủy triều màu đen không ngừng toán loạn, Mặc Liên chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Da lông của bọn nó vừa dài, lại vừa có màu ngăm đen, đôi mắt nhỏ dài đỏ đậm, thỉnh thoảng còn không ngừng thả ra những ánh sáng khát máu, răng nanh và móng sắc nhọn, nháy mắt là có thể đem những viên tinh thạch cứng rắn phá hủy, trong phút chốc bị biến thành bột phấn, theo gió biến mất trong không trung.

”Chủ nhân, chúng nó là Tử Thử, may mà bọn chúng chỉ là tam giai Tử Thử!” Tiểu Tuyết Cầu hét lớn.

Nó tuy là biết rằng huyết mạch trên người nó so với loại ma thú cấp bậc thấp này không biết cao hơn bao nhiêu lần, nhưng mà nó là loại ma thú không có bất kỳ năng lực công kích nào a! Cả một huyệt động rộng lớn rất nhanh đã một đàn chuột mau đen bao vây kín mít cả trong lẫn ngoài, trong không khí nồng nặc từng trận tanh hôi.

”Tiểu Tuyết Cầu! Ngươi có biết biện pháp nào để đối phó với bọn nó không?” Mặc Liên nhíu mày hỏi. Lấy tình huống hiện tại của nàng, đối phó với một Thổ Lang, một nhị cấp ma thú, đã không sai muốn mệnh của nàng, huống chi là một đàn Tử Thử, có khả năng che lấp cả mặt trời này.

Miệng của Tiểu Tuyết Cầu hơi mím lại, làm nũng nói: “Chủ nhân, chúng nó là Tử Thử đó! Tử Thử là quần cư ma thú. Chúng ó là một loài ma thú rất tuân thủ chế độ cấp bậc, toàn bộ Tử Thử đều nghe lệnh Thử Vương. Đặc tính Tử Thử nổi bật nhất của bọn nó là cái gì cũng ăn, khoáng thạch này, tinh thạch này, bó củi này, hay tất cả các loại thịt trên đời chỉ cần có thể lót bụng là tử thử sẽ không buông tha.

Hơn nữa răng nanh và móng của Tử Thử phi thường cứng rắn, Tử Thử có cấp bậc càng cao thì sức chống đỡ của thân thể cũng vì thế mà tăng cao theo, chúng nó chỉ là một đàn chuột lớn nhưng mà ngay cả Linh Thú cũng không dám trêu chọc đâu.

Chủ nhân, người ta chỉ là một tiểu Thụy Thú! Người có biết không, ta là Thụy Thú đó! Loại sự tình đánh đánh giết giết này ta không có biện pháp!” (* Thụy thú: là loài ma thú vương giả luôn được các loại ma thú khác tôn trọng, chúng thông minh, có thể nhìn rõ hết thảy vạn vật trong thiên địa, có thú vui là săn lùng bảo vật, chúng nó có sức mạnh huyết thống cường đại.)

Khóe miệng Mặc Liên rựt rựt, cố nén cảm xúc muốn đá người xuống, cuối cùng mở miệng, trầm giọng nói: “Vậy sao ngươi lại cam đoan với Liệt Diễm là chúng ta sẽ không có việc gì!”

Tiểu Tuyết Cầu ủy khuất rụt rụt cổ, vẻ mặt rất đáng thương tội nghiệp, nhưng chuyện này cũng không thể trách nó: “Người ta đã ở Bình Nguyên Tinh Thạch đã lâu như vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua các loài khác ma thú!”

Tiểu Tuyết Cầu ủy khuất trừng mắt với Mặc Liên, nhưng ở dưới ánh mắt hung ác của Mặc Liên, Tiểu Tuyết Cầu thông minh lựa chọn ru rú trong ngực Mặc Liên, không mở miệng nói chuyện.

Chủ nhân thật là hung dữ a, nhưng mà hương vị trên người chủ nhân lại rất thơm quá a.

”Uy áp của ngươi có thể dọa bọn nó lùi lại một chút không?” Mặc Liên thấy bộ dáng tự trách như thế của Tiểu Tuyết Cầu, cũng không nỡ trách nó, ai bảo nàng không có năng lực cường đại chứ, nên lên tiếng hỏi.

Tiểu gia hỏa kia đôi mắt sáng ngời, “Ta thế nào không nghĩ tới chuyện này nhỉ, chủ nhân người đợi chút nha!”

Tiểu Tuyết Cầu lơ lửng ở giữa không trung, hơi thở trên người đột nhiên biến đổi, phát huy khí thế thần thánh, giống như một tòa núi cao vừa mới được sinh ra, cả huyệt động đều không thể ức chế hơi khẽ run rẩy.

Điểm tiếc nuối chính là, cỗ uy áp này lại không gây ảnh hưởng gì với đàn chuột, cũng không thể ngăn cản chúng nó tiến tới gần bọn họ, rất nhanh đàn chuột kia lại có thể đem một người một thú triệt để bao vây một lần nữa.

“Chít chít”

Hàng loạt tiếng động chít chít làm mày Mặc Liên cau chặt lại, hơi thở tanh hôi trên người bọ chúng có thể so sánh với mùi thối rữa của thi thể, chất lỏng màu đỏ từ trong miệng bọn chuột thỉnh thoảng lại nhỏ xuống mặt đất, thật giống như một người một thú bọn họ là một bữa mĩ vị sắp được dâng đến miệng của bọn chúng vậy.

Một con Tử Thử nhảy lên, phát động công kích về phía hai người bọn họ, Mặc Liên khẽ đưa mình né tránh, quanh thân Tiểu Tuyết Cầu được bao phủ một luồng ánh sáng màu bạc mãnh liệt, nháy mắt đem toàn bộ bầy Tử Thử đẩy dời ra phía sau năm thước.

Cả huyệt động nguyên bản bị bao phủ trong màu đen nhánh của đám Tử Thử, cuối cùng cũng có chút ánh sáng, Tiểu Tuyết Cầu khinh thường nhìn bọn nó nói: “Chỉ bằng đám ma vật có đẳng cấp thấp như các ngươi mà cũng dám đụng vào chủ nhân của ta sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.