Mặc Linh, Tiểu Tuyết và tiểu muội muội Mộ Dung Tử Huyên, ba người đem hiện trường vơ vét không còn lại một hạt cát, Mặc Liên nhìn cũng chưa từng nhìn mà một tay kéo lấy Sát La, Mộ Dung Tử Huyên và Tiểu Tuyết ném vào đống đồ kia vào Hỗn Nguyên Giới, dù sao hết thảy giao cho Xích Lôi là tốt rồi.
Mộ Dung Tử Huyên không có tiến vào phạm vi bảo vệ của thủy sương mù, nếu sống sót thì có chút quá kỳ quái!
Huyền lực và đấu khí của Mặc Liên bởi vì ký khế ước với Sát La, rốt cục đột phá Huyền sư và Đấu Sư trong một lần, có thể nói điều này so với dự tính chính nàng khác nhau một trời một vực.
Lấy tình huống đặc thù của Mặc Liên, cho dù có Hỗn Nguyên Giới hỗ trợ, muốn tu luyện tới Huyền sư và Đấu Sư ít nhất cũng cần năm năm.
Trên thực tế, vì đại bộ phận có nhiều người cả đời cố gắng lắm cũng chỉ tu luyện đến Huyền sĩ và Đấu Sĩ, chỉ sau khi trở thành Huyền sư và Đấu Sư, mới xem như chính thức bước lên con đường tu luyện!
Mặc Liên lạnh lùng nhìn chăm chú đám thủy sương mù, lên tiếng hỏi: “Tiểu Tuyết Nhi, thủy sương mù này còn có thể kéo dài trong bao lâu nữa? Kết giới thì đến bao giờ mới được phá giải?”
“Kết giới còn cần một đoạn thời gian nữa mới hết hiệu lực, nhưng thủy sương mù rất nhanh sẽ đượcc giải khai, chủ nhân, người định làm gì vậy?” Tiểu Tuyết nhìn một lượt, quay đầu nghiêm túc đáp.
Ngưng mi trầm tư một lúc, Mặc Liên ngẩng đầu đem ánh mắt dừng trên người Mặc Linh, bên môi hiện lên một chút ý cười như có như không.
- -
Lúc huyền lực của thủy sương mù hết hiệu lực, dần dần biến mất là lúc tâm mọi người nhảy vọt lên cổ họng, ào ào vận chuyển huyền lực và đấu khí để bảo vệ bản thân.
Quang cảnh trước mắt làm cho bọn họ hơi sững sờ, rất nhanh liền bình tâm lại.
Bởi vì nổi Sát La Hoàng Tử có sức mạnh không ai bì đã bị giết dưới kiếm của ai đó, thi thể của hắn dần dần hủ bại, biến thành một trận hạt bụi màu xám, tiêu tán trong không khí, sự tồn tại của hắn giờ chỉ còn như có như không.
Người kia có mang một chiếc mặt nạ huyền lực văn màu vàng, trên người là một bộ trường bào màu vàng càng giúp hắn tôn nhau vẻ chói lóa, toàn thân lộ ra khí thế lãnh liệt làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng, một mái tóc màu hoàng kim được buộc cao lên, đang tiêu sái tung bay trong gió.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua phía đoàn người kia, chỉ là một cái nhìn mà khiến cho bọn họ không tự chủ muốn quỳ xuống thần phục.
Ánh mắt nam tử co rút lại, trong tay hắn là một viên ma hạch đỏ thẫm, hắn nhợt nhạt nhếch môi cười, cánh môi giơ lên một độ cong duyên dáng, không nhanh không chậm mà nói: “Lần này xem như là bản tôn đã làm vất vả các ngươi một phen, bây giờ các ngươi có thể đi rồi!”
Hai tay vung lên, trong phút chốc giống như thiên địa hỗn độn sơ khai, thế gian chỉ để lại một luồng kim quang,
Mọi người đang quỳ lạy trên đất tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi, vì sao một nam tử giống như thiên thần lại có thể làm ra những việc khủng bố như vậy?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì một đồ án màu vàng từ một phía không xa triển khai, thần thánh cao quý, cùng lúc đó, cự phong cương liệt đột ngột từ mặt đất mọc lên từ bốn phía, trong vòng đại sảnh nhất thời trở thành một mảnh hư ảo, cuồng phong cuốn lấy đá và tứ chi gãy vụn, mặt đất đều vì cỗ lực lượng này mà run rẩy.
Chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể biết toàn bộ khu vực sắp bị sụp đổ, cắn nuốt!
“Đừng trách bản tôn không có nói trước với các ngươi, tùy tiện nói lung tung sẽ bị biến thành thịt băm như đám người kia . . .” Một giọng nói lạnh lẽo giống như từ xa xa truyền tới, mọi người nghe vậy thì càng thêm sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám.
Tại một chỗ nào đấy có một người đang lẳng lặng nhìn hết thảy những diễn biến này, đôi lông mày tinh tế hơi hơi nhăn lại, trong hư không vạn vật đột nhiên như bị ngưng kết lại.
Người đứng bên cạnh hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh, âm thầm chế giễu: Con kiến không biết trời cao đất rộng kia là ai? Hình tượng này rõ ràng chính là bắt chước tôn chủ nhà hắn! Tuy rằng nàng may mắn được tôn giả coi trọng, thu làm đồ chơi, thế mà dám vu oan cho tôn giả nhà hắn! Tôn giả sao lại nhìn vừa mắt cái loại đồ chơi nhỏ ham chút tiện nghi nhỏ như thế này chứ? Còn cái loại truyền tống trận loạn thất bát nháo như tự sát kia nữa! Tôn giả nhà hắn sẽ dùng sao? Cái người này là muốn chết chắc rồi!
Đợi đã lâu cũng không thấy tôn giả nhà mình làm ra động tác, nam tử nghi hoặc, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn hắn thì thấy một sắc cười yếu ớt hiện lên ở nơi khóe môi hắn, ẩn ẩn còn có hàm một chút bất mãn.
Nam tử nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đang không ngừng giao chiến, bách chuyển luân hồi!
Tôn giả!
Ngài đây là như thế nào?
Bị người vu oan còn cười? Nhưng lại cười đến đê tiện như vậy? Phi phi, hành động của người thật là làm cho người khác rối rắm!
Đầu của người đã bị cửa kẹp rồi sao?
Chẳng lẽ thời tiết ở Vạn Giới đến lúc phải thay đổi?
- -
Lúc mọi người mở mắt ra thì đã bị truyền tống đến bên ngoài kết giới, mà đám người ở bên ngoài kết giới, sau khi kim quang biến mất liền thấy được một màn quái dị kia.
Mọi người vô luận thân phận hay thực lực, toàn bộ đều quỳ xuống đất, hướng về một phía thành kính quỳ lạy.
Các đại gia tộc tộc trưởng và trưởng lão của những thế lực đều bận rộn chữa thương cho người của mình.
Người Ám Lâu ở bên ngoài kết giới, sau khi thấy kết giới được giải trừ, nhanh chóng vọt vào bên trong đại sảnh.
Đáng tiếc, một khu đất trống trải trừ đất đá và mùi tanh hôi khét lẹt của hài cốt làm cho người ta buồn nôn thì không có vật gì khác.
Nhìn chung quanh một vòng, đầy đất là hài cốt bị gãy tứ chi, nhìn thấy thật là ghê người, không khó để nhìn ra nơi này đã phát sinh chuyện gì.
“Sao lại thế này?” Ám Dạ người đứng đầu mười đại trưởng lão của Ám Lâu thấy thế, nâng dậy Túy Lam thần trí vẫn còn mơ hồ ở một bên, trầm giọng hỏi.
Lúc này Túy Lam mới mơ mơ màng màng xoay người lại, giọng nói khàn khàn: “Không tốt lắm . . . Ma tộc đột kích . . .”
Khuôn mặt tuấn mỹ Ám Dạ nhăn lại, khí thế quanh thân lãnh lẽo thâm trầm.
Đích xác, nơi này có lưu lại một ít hơi thở của Ma tộc, nhưng bọn họ sao lại đánh vỡ hiệp nghị giữa hai tộc, một mình xâm nhập vào lãnh địa của nhân tộc?
Có điểm gì đó không hợp lý!
“Sát La Hoàng Tử. . . Còn có. . . Thủ hạ của hắn. . . Hạ sát thủ. . .” Túy Lam bất ổn nói, khuôn mặt mỹ lệ đã là một mảnh trắng bệch, xem ra đây là phản ứng bắt buộc phải trải qua sau khi khởi động trục cuốn huyền lực cao giai.
“Không sai! Ám Dạ! Sự kiện lần này xảy ra trên địa bàn quản lý của Ám Lâu các ngươi! Ngài cần phải cho chúng ta một cái công đạo!” Một người trong Dược Sư công hội phẫn nộ nói, lại nhận được một ánh mắt ngoan ngoãn chớ có lên tiếng.
“Ám Dạ công tử, ngươi đây là có cái ý tứ gì? Chẳng lẽ lấy thế khinh người là phong cách của Ám Lâu các ngươi! Hôm nay nếu không cho chúng ta một cái công đạo, cho dù không thể đối chọi với Ám Lâu các ngươi, lão phu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện lần này!” Một trưởng lão của một nhị lưu gia tộc kịch liệt nói, lần này có thể nói là bị tổn thất nghiêm trọng, nhân tài của bọn họ người thì chết kẻ thì bị thương, gia tộc bị xuống dốc là chuyện chắc chắn.
Ngũ Trưởng Lão của Quang Minh thần điện lập tức lớn tiếng nói: “Lần này Ma tộc lại có thể thuận lợi tiến vào hội trường, ai biết trong nhân tộc chúng ta có phản đồ hay không?”
Nói xong, hai mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía Ám Dạ, một bộ dáng chính trực cương liệt.
Mặc Bình Mục thong thả nói: “Vô luận như thế nào, đều phải mời Ám Dạ cho mọi người một lời giải thích.”
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên đè nén, nhiều người không tự chủ được sau lưng đã chảy ướt đẫm một mảng mồ hơi lạnh.
Đối mặt với chỉ trích của mọi người, Ám Dạ khinh thường cười nhạo một tiếng: “Ám Lâu tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nếu nói trong Ám Lâu có phản đồ, tuyệt đối không có khả năng!”
Một loại uy áp nồng liệt phát ra từ trên người Ám Dạ, làm cho mọi người suy nghĩ trong lòng bọn họ lung lay, dựa vào cỗ uy áp kia làm cho bọn họ biết, nếu dám khiêu chiến quyền uy của hắn, chờ đợi bọn hắn là sự tử vong.
Ở trong phạm vi của Ám Lâu, toàn bộ thế lực và gia tộc chỉ có thể nén cục giận này xuống.