Dị Thế Mặc Liên

Chương 12: Chương 12: Thử




Không có bản mạng khế ước giả? Điều này sao có thể, nhưng mà chủ nhân cũng không cần phải lừa nó.

Tiểu Tuyết trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cái ôm của Mặc Liên, từ sau lưng triển khai một đôi cánh trắng như tuyết, tỏa ra ngân quang, cao thượng, chói mắt, Tiểu Tuyết lập tức bay đến trước mặt Mặc Liên, bắt đầu dùng ánh mắt thăm dò thân thể Mặc Liên.

Đây là chính là Vạn Tượng Chi Nhãn một trong những thiên phú của Tiểu Tuyết, nó có thể xuyên thấu qua mọi vật, thăm dò mọi căn nguyên trên thế gian, bao gồm cả những Thiên Địa Dị Bảo ở dạng hữu hình.

Ánh sáng màu bạc đem Mặc Liên bao lại, một lúc lâu sau, Tiểu Tuyết thu hồi kỹ năng kia, mâu quang chớp chớp, trầm tư một lát mới mở miệng nói: “Chủ nhân có thể tu hành huyền lực, chỉ là bây giờ chủ nhân bị trúng độc, huyền lực vì thế bị bế tắc, tạm thời vô pháp tu luyện, chỉ cần đem cánh cửa huyền lực trên người chủ nhân mở ra, người ngay lập tức có thể tu luyện huyền lực. Mà tinh thần lực của người hình như bị thứ gì đó phong ấn, nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc người tu luyện Đấu Khí, chỉ là không có cách nào nhìn ra được cấp bậc đấu khí của người mà thôi.”

Mặc Liên những lời này, trong lòng không nén nổi kích động, quả nhiên nàng vẫn có thể tu luyện.

”Nhưng mà. . .” Tiểu Tuyết Cầu Cầu tiếp tục mở miệng nói, ánh mắt nhìn thẳng Mặc Liên, muốn đem tất cả phản ứng trên người nàng thu vào đáy mắt,“Trên thực tế, huyền lực của chủ nhân quá mức hỗn độn, huyền lực của người trên căn bản đan xen vào nhau, l ảnh hưởng ẫn nhau, thật sự rất khó để trở thành kỳ tài. Hơn nữa khí hải của chủ nhân bế tắc quá mức nghiêm trọng, người còn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tu luyện đấu khí, kinh mạch người suy yếu, thể chất cũng rất kém, Đấu Khí chắc sẽ rất khó để ngưng kết. Tổng thể mà nói, chủ nhân là một đóa kỳ hoa, có thể sinh trưởng nhưng vì thể chất phế vật, để đóa kỳ hóa đó trưởng thành thật sự phải trải qua muôn vàn cực khổ. Hơn nữa, còn có một chuyện xấu nữa, đó là chủ nhân tuyệt đối không có khả năng sống quá hai mươi.”

Tiểu Tuyết bình tĩnh nói ra kết luận của mình, thậm chí giọng điệu mang theo một loại tàn khốc, lạnh lẽo, thâm trầm.

Nếu chủ nhân nó không thể đột phá chướng ngại tâm lý này, thì sao có thể đấu với Thiên Địa, nếu một chút khó khăn này làm cho chủ nhân nó nhụt chí, vậy nàng cũng không xứng đáng làm chủ nhân của nó.

”Vậy à?” Mặc Liên vuốt vuốt mái tóc, giống như nàng đã hoàn toàn tiêu hóa hết mấy lời nói của Tiểu Tuyết Cầu Cầu, thờ ơ nói, “Vậy bây giờ ta nên làm gì?”

Tiểu Tuyết ngẩn người, hình như nó cũng không nghĩ tới Mặc Liên có thể bình tĩnh đến bậc này, “Người phải dùng Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan! Nhưng cái đan dược này cũng chỉ có thể giúp chủ nhân mở ra cánh cửa tu luyện, đến cùng chủ nhân có thể đi đến một bước cuối cũng kia còn rất xa, để sống quá hai mươi tuổi, người phải Nghịch Thiên Cải Mệnh, toàn bộ chỉ có thể dựa vào chính người!” Tiểu Tuyết Cầu Cầu thở dài đáp, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, chủ nhân nó đúng là không tầm thường. Lập tức lại bổ sung thêm, “Tẩy Tủy Phạt Cốt đan tuy rằng là Tứ Phẩm đan dược, nhưng trong đó có một loại phối dược là Thạch Tinh Hoa có chút khó tìm. Nhưng mà chủ nhân không cần để ý điểm này, tìm kiếm Thiên Địa Dị Bảo là năng lực của ta! Hơn nữa ta còn sinh ra Tinh Thạch Bình Nguyên, nơi đó có rất nhiều Thạch Tinh Hoa, chúng ta nên đi càng sớm càng tốt.”

Trên trán Mặc Liên đầy hắc tuyến, Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan và Thạch Tinh Hoa là đan dược và dược liệu trân quý, Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan là một phương thuốc dân gian như đã tuyệt tích từ lâu, mà Thạch Tinh Hoa nổi danh khó tìm, như thế nào hai thừ này qua lời Tiểu Tuyết lại giống như củ cải trắng ven đường, rất dễ tìm.

Cứ thử tưởng tượng nàng đã có đầy đủ đan dược thì muốn tìm một Đại Dược Sư để chế thuốc cho nàng cũng phải tốn một lượng lớn tinh thạch. Hơn nữa, đan dược có phẩm giai càng cao, xác suất thất bại cũng càng lớn. Nhưng mà sự tồn tại của Đại Dược Sư thật sự ít ỏi, nếu một vị dược sư nào chỉ luyện một lần đã có thể luyện thành công tứ phẩm đan dược, Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan, ngay lập tức được người người tôn vinh.

Ngay cả một vị thiên tài luyện đan sư, khi luyện Tứ phẩm đan dược, Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan, xác xuất thất bại cũng cao tới tận chín tầng.

Đổi cách nói khác, bây giờ Mặc Liên muốn có Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan không khác nào khó như lên trời. Nhưng Tiểu Tuyết không hề để ý điểm này, bởi vì đối với nó một cái Tứ Phẩm đan dược nhỏ nhỏ chỉ là một viên đường đậu nhỏ bé mà thôi.

Mặc Liên chăm chú nhìn Tiểu Tuyết một lát, nàng chậm rãi nói: “Tiểu Tuyết, đừng có ý đồ thử ta, ngươi không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của ta. Mặc Liên ta không phải người tốt, để đạt được mục đích ta sẽkhông từ thủ đoạn, ai dám cản đường ta, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nếu toàn bộ thế giới đối địch với ta, ta cũng không ngại làm toàn bộ thế giới này nhiễm máu tươi.”

Tiểu Tuyết Cầu cả kinh, nó tuy rằng chỉ là ấu thú, nhưng may mắn nó có huyết mạch truyền thừa, khiến nó có thể trưởng thành nhanh hơn người. Không nghĩ tới Mặc Liên ngay lập tức nhìn ra tâm tư của nó, nàng thật sự là một tiểu hài đồng sao? Này giọng nói nàng thâm trầm, ánh mắt giống như vực sâu làm cho nó không tự giác hoảng sợ.

Quả nhiên, lựa chọn của nó không sai!

Mặc Liên đem phản ứng của Tiểu Tuyết thu vào đáy mắt, cười lạnh nói: “Tốt, bên ngoài có người của Quang Minh thần điện và Mặc gia sao?”

”Chủ nhân, ý người nói là nhóm người mặc y phục màu đen và y phục màu trắng sao? Có đó.” Tiểu Tuyết nháy mắt mấy cái, mặt lộ ra biểu cảm chán ghé, thân hình tròn vo rúc vào trong lòng Mặc Liên, ủy khuất nói: “Chủ nhân, người muốn ở cùng nhóm với mấy người bọn họ sao? Nhưng mà trong lòng những người đó đều có tham lam và dục vọng, ở cùng với bọn họ,Tiểu Tuyết sẽ không thoải mái.”

Tiểu Tuyết có Thiên Phú Thần Thông, nó có thể cảm giác các loại năng lượng trong Thiên Địa, còn có thể cảm giác được lòng người thiện ác. Mà Tiểu Tuyết còn là Tường Thụy thú quang hệ, nó luôn thích những thứ thanh khiết, may mắn, đối với những thứ dơ bẩn, nó phi thường chán ghét.

Mặc Liên không có trả lời, mà lộ ra một nụ cười tính kế, đưa mắt nhìn Tiểu Tuyết trong lòng, rồi lại nhìn lên bóng dáng của Liệt Diễm chiến sư ở bên kia.

Một màn xảy ra mấy ngày trước khiến cho nàng minh bạch rõ ràng tầm quan trọng của thực lực ở thế giới này, so với suy nghĩ của nàng càng thêm dã man, ở đây thực lực là tất cả, người có thực lực có thể định ra cả pháp tắc!

Sắc mặt âm trầm, tà ác này của Mặc Liên làm cho Liệt Diễm chiến sư cảm giác có nguy cơ sắp đến, nó rùng mình một cái, vội vàng nói: “Nhìn cái gì vậy? Bổn tọa có việc, phải đi trước đây!”

”Hắc hắc, không cần nóng vội, Tiểu Sư, ngài ở lại giúp chúng ta một việc nhỏ thôi, đi mà!” Tiểu Tuyết ngầm hiểu ẩn ý trong ánh mắt của Mặc Liên, ủy khuất nói.

Liệt Diễm chiến sư thật buồn bực, hai chủ tớ nhà này, ai nấy đều có bộ dáng thổ phỉ, thật sự là làm cho hắn khóc không ra nước mắt: “Ta nói trước, các tộc có một quy định bất thành văn, phàm là cường giả ngoài Địa giai không thể tùy ý tham gia tranh đấu của loài người. Trước kia, có một vị cường giả Địa giai, tùy tiện tham gia tranh đấu của một vị tiểu bối, đã bị người đời nói là trơ trẽn, còn nữa, nếu cường giả Địa giai nào cũng có thể tùy ý làm loạn thì thế lực một phương có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng, như vậy, sẽ làm tổn hại chủng tộc căn cơ.”

Mặc Liên tự nhiên biết có sự tồn tại của mấy kiểu trói buộc này, chậm rãi cúi đầu cười, nói: “Yên tâm, ta sẽ khiến lãnh chủ làm những chuyện mang lại phiền phức cho ngài, ta chỉ cần một chút tinh thạch mà thôi, ngài không phải vừa mới hủy đi tinh thạch của ta sao, ngài phải trả lại cho ta chứ!”

Liệt Diễm chiến sư vừa nghe vậy, lập tức nhảy dựng lên, gào to nói: “Bổn tọa khi nào thì hủy đi tinh thạch của ngươi hả? Đừng ở đây ăn nói lung tung!”

Mặc Liên nghiêng cổ, vô tội nói: “Ngài đã quên sao? Lúc ngài tiến vào đây, dùng lửa của mình khoe khoang, có bao nhiêu khí thế, có bao nhiêu uy phong chứ, chắc ngài cũng không có tâm tình để ý hai cỗ thi thể treen đất đi, ngài biến chúng thành bột phấn rồi. Trên người hai người kia khẳng định có nhẫn trữ vật, trong đó không thiếu tinh thạch và đủ loại đồ vật khác đi. Ngài hủy đi tài sản của ta, thì phải giúp ta kiếm. Ngài không biết Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan rất đắt tiền sao?”

Giờ phút này, Liệt Diễm chiến sư thật sự cảm thấy Tiểu Tuyết Cầu và Mặc Liên thật sự là trời sinh một đôi chủ tớ! Hai người bọn họ đúng là vô sỉ giống nhau!

Thấy lý do của mình có tác dụng, trên môi Mặc Liên hiện lện một nụ cười giảo hoạt cười, tiếp tục nói: “Ngài chỉ cần làm. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.