Dị Thế Tà Quân

Chương 30: Q.3 - Chương 30: Ai cũng có mục đích




Nhìn màn biểu diễn của Lý Du Nhiên hôm nay, có thể nói năng thận trọng, từng bước đẩy Hải Trầm Phong vào bẫy, lấy định lực cường giả Thiên Huyền, tu dưỡng cùng tâm tính trầm ổn của hắn cũng bị mấy câu ngắn ngủn kích thích thành như này!

Tâm cơ của Lý Du Nhiên quả thật là sâu như biển! Quả nhiên là một kẻ đại địch!

Nếu Hải Trầm Phong tiếp tục tăng giá lên, Quân Mạc Tà có thể kết luận Lý Du Nhiên sẽ không theo, bởi suy bụng ta ra bụng người mà nói, ép tới mức này là đủ rồi, nên sẽ nhân cơ hội này mà thu tay lại.

Nhưng Lý Du Nhiên à Lý Du Nhiên, tính toán của ngươi tuy là rất tốt, nhưng vận khí của ngươi thật sự rất kém mới gặp phải Hải Trầm Phong, vì kẻ đứng sau lưng Hải Trầm Phong là ta! Nếu đổi lại là người khác mi còn có cơ hội rút lui, nhưng lần này thì không được rồi!

Ngươi thật sự quá mưu mẹo mà!

Cho nên Quân Mạc Tà lập tức quyết định, ngăn cản không cho Hải Trầm Phong vì kích động mà làm việc lỗ mãng.

- Ha ha ha!

Hải Trầm Phong chỉ là kẻ giang hồ khó có thể nhận ra là Lý Du Nhiên đang kích mình, nhất thời nổi giận, nhưng nhờ được Quân đại cao nhân cảnh tỉnh, trong nháy mắt đã giác ngộ.

Trước khi đặt cây búa gõ xuống bàn (ý nói đã quyết định giá cả của vật đấu giá), lập trường là không làm khó dễ nhau. Lấy thân phận cùng tu vi Thiên Huyền của hắn, chợt Hải Trầm Phong ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Lý gia quả không hổ đại thế gia kinh thành. Quả nhiên tài đại khí thô! Ha ha, tại hạ bất quá chỉ là bang chủ một bang phái giang hồ nho nhỏ, sao có thể chọc đến phủ thái sư được? Nếu Lý công tử có hứng thú như thế, rượu này cũng không phải chỉ có năm mươi vò, bổn tọa đành nể mặt công tử, rời khỏi tràng đấu giá này vậy!

Nói xong liền từ trên bàn chậm rãi bước xuống, chắp tay hướng Lý Du Nhiên, khóe miệng nhếch lên, tựa cười mà không cười nói:

- Lý công tử quả nhiên là người yêu rượu, bổn tọa xin chúc công tử lấy được số rượu này.

Chỉ vài lời này liền hóa giải hoàn toàn thế cục khó xử trước đó, quả là quyết định cao tay!

Lý Du Nhiên trong nháy mắt ngây người. Không một ai biết, một tia mê mang, thần sắc khả nghi lại hiện lên trên khuôn mặt xưa nay yên tĩnh như nước giếng sau tấm khăn che của hắn cả.

Lý Du Nhiên thật sự rất hoang mang, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đối diện với việc này, bang chủ Kim Dương Bang Hải Trầm Phong rõ ràng đã lọt vào âm mưu của mình. Nhìn thái độ kích động của hắn chỉ sợ tiếp theo sẽ thét giá lên một ngàn vạn lượng, vì sao đang trong lúc mấu chốt như thế mà lại rút lui, thật là rắm thối!

Ta muốn rượu? Thật sự là nực cười! Rượu này ta đương nhiên là muốn, nhưng người sáng suốt ai chả biết, đợt bán đầu tiên này, mọi người nhất định là sẽ có rượu, thậm chí còn không cần ra giá rất cao, giá trị mỗi hũ rượu cũng có thể đoán được, ta bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc mua vài hũ rượu sao?

Lý Du Nhiên lần đầu tiên cảm thấy mọi việc không theo dự tính của mình! Đúng là Hải Trầm Phong lúc trước tức giận như vậy cũng không phải là giả vờ, vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chính xác dừng cương trước bờ vực sao? Không chỉ có tiêu sái rời khỏi cuộc đấu mà còn làm cho mình tự vác đá đập chân, thậm chí còn cho mình mang tiếng là ỷ thế hiếp người.

Bằng vào bản lĩnh Hải Trầm Phong, hẳn không làm được như này.

Chẳng lẽ phía sau của hắn, còn có cao nhân chỉ điểm? Nhưng mà, cho dù phía sau có cao nhân, nhưng có thể đột nhiên thay đổi như vậy. Dùng phương pháp gì để truyền đạt đây? Thật là khiến người ta khó hiểu!

Nói ra thì dài nhưng tất cả diễn ra rất nhanh, Lý Du Nhiên ngẩn người cũng chỉ trong một tích tắc liền nhanh chóng tỉnh lại tiếp theo chuyển thành vô cùng thành khẩn nở nụ cười, tiêu sái chắp tay, nói:

- Nếu đã thế, đa tạ Hải tân bang chủ đã thành toàn.

Hắn nở nụ cười hai tiếng, tự giễu nói:

- Tự nhiên lại thành bản công tử tự lấy đá ném chân, vốn định làm ra vài chuyện xấu, lại bị Hải bang chủ đơn giản hiểu rõ. Tài trí của Hải bang chủ khiến cho Du Nhiên khâm phục không thôi! Ngày khác có cơ hội mong được thỉnh giáo!

Trên lầu Quân Mạc Tà cũng nhịn không được thở dài, Lý Du Nhiên làm việc quả nhiên là cẩn thận, thật sự là quá xuất sắc.

Việc này người sáng suốt nhìn vào liền biết là Lý Du Nhiên cố tình nâng giá. Nói cách khác chính là muốn làm cho Hải Trầm Phong khó xử. Mà lần này Lý Du Nhiên bất cẩn rơi xuống hạ phong. Càng không muốn mà phải xuất ra cái giá trên trời năm trăm vạn lượng bạc mua năm mươi vò rượu làm cho trong lòng mọi người cũng có chút chế giễu khinh thường.

Nhưng Lý Du Nhiên vừa nói như vậy, lại hiển nhiên làm việc này "từ mù thành sáng" (ý là phản tác dụng). Dám làm dám chịu, dám thừa nhận thất bại, điều này cần phải có dũng khí bậc nào đây?

Sau lưng Linh Mộng công chúa, hai gã hắc bào nhân liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt đều có ý hân thưởng.

- Cầm lên được, bỏ xuống được, Lý Du Nhiên này cũng là nhân tài, trong hàng thiếu niên đồng lứa thật ít người có thể sánh bằng.

Văn tiên sinh cười nói thật khẽ:

- Bệ hạ chẳng lẽ còn xem xét người còn lại, người này là một nhân tài.

Hắc bào nhân còn lại thì ra là đương kim hoàng đế Thiên Hương đế quốc, đôi mắt thâm trầm, đè nén âm lượng thấp giọng nói ra:

- Xác thực đáng để xem xét. Tuy nhiên người đáng để ta nhìn trúng là người ở sau lưng chỉ đạo Hải Trầm Phong, chẳng những bởi vì người này có thể ra lệnh không chút dấu vết mà còn bởi vì tâm trí người kia, so với Lý Du Nhiên không chút thua kém, thậm chí, còn có thể cao hơn một bậc!

- Người đứng sau lưng?

Văn tiên sinh khó hiểu hỏi.

- Tiên sinh hãy nghĩ kỹ một chút. Lý Du Nhiên hai ba câu đã đưa Hải Trầm Phong vào định cục, mà nhất định sẽ bước đến cùng. Lần đầu tiên tăng giá năm mươi vạn lượng, hắn biết rõ Hải Trầm Phong sẽ theo. Nhưng lần thứ hai chỉ tăng lên một đồng, làm cho hán tử như Hải Trầm Phong giận tím mặt, đã bắt đầu rối loạn mà đến lần thứ ba, càng thêm cao, nâng giá hai đồng bạc, Hải Trầm Phong lúc này đã bị lửa giận làm không thể kiềm chế được! Lại thêm không chút suy nghĩ, chỉ biết như một con trâu điên bị bịt mắt lao lên phía trước! Cho dù phía trước có dày đến đâu, có khó đập tan đến đâu nhưng vẫn liều lĩnh lao vào!

Văn tiên sinh nhắm mắt lại. Hồi tưởng về màn đấu giá lúc trước, Hải Trầm Phong khi đó rõ rãng không chút biểu hiện ra phong thái và sự tu dưỡng của một vị Thiên Huyền cao thủ, nhảy lên cái bàn đấu giá vốn là nổi giận tới cực điểm rồi. Tùy thời đều có thể bộc phát ra. Nhưng sau khi hắn nhảy lên bàn, chỉ nói tám chữ: 'Tiểu tử ngươi khinh người quá đáng, ta...' sau đó đột nhiên dừng lại! Giống như là dòng nước chảy xiết, đột nhiên bị người chặn ngang cắt đứt! Một chút tâm tình khác thường cũng không có, chắp tay nhận thua, ngược lại còn đánh trả một đòn rất đẹp, có thể nói là một đòn công kích rất nặng.

- Ngươi xem, tiểu tử Lý Du Nhiên kia cũng nhìn khắp xung quanh, phỏng chừng hắn cũng nghi ngờ giống ta. Chỉ là không hiểu rõ người đó dùng phương pháp nào để có thể chỉ điểm cho Hải Trầm Phong thôi. Cho nên ta nói, người sau lưng Hải Trầm Phong không chỉ tâm trí cao mình mà còn có thủ đoạn rất kì lạ.

Hoàng đế bệ hạ thâm thúy đoán.

Văn tiên sinh ngẫm lại quả là như thế! Thanh âm Lý Du Nhiên mang theo huyền âm truyền đi khắp nơi, nhưng con mắt lại hữu ý vô tình dò xoát mọi chỗ, như là dò xét thiếu nữ vậy.

Trong mắt hoàng đế bệ hạ lóng lánh ánh sáng cơ trí:

- Văn huynh, dù cho ta và ngươi ở thời khắc như Hải Trầm Phong chỉ sợ cũng bị cảm xúc không chế, càng sẽ không suy nghĩ cẩn thận. Cho nên, ta đoán rằng Hải Trầm Phong vào lúc đó là bị người khác ngăn cản. Mà người ngăn cản hắn lựa chọn cơ hội thật thích hợp vừa vặn làm cho Lý Du Nhiên nuốt phải quả đắng thật lớn. Cái này có lẽ cũng chính là nguyên nhân đột nhiên Hải Trầm Phong tiếp nhận Kim Dương Bang, ha ha, ta vẫn còn nhớ bang chủ Kim Dương Bang vốn tên là Kim Phong Liệt a.

Làm vua của một nước, có thể nhớ rõ tên của những thủ lãnh bang phái ngầm, vị hoàng đế này có thể nói là cực kỳ cường hãn

- Ta còn nghi ngờ rằng kẻ này chính là kẻ tổ chức lần đấu giá này.

Trong ánh mắt hoàng đế bệ hạ hiện lên tia lạnh lẽo:

- Cho nên, chúng ta chỉ cần để ý Hải Trầm Phong là có thể tóm được người này.

Văn tiên sinh nhìn chằm chằm Hải Trầm Phong, hai mắt lóe lên tinh quang:

- Nếu như vậy có hiệu quả không bằng để lão phu bắt lấy tên tiểu tử Hải Trầm Phong thẩm vấn, cho dù hắn đầu đồng tay sắt cũng sẽ bị lão phu ép ra dầu!

Vị Văn tiên sinh này ngữ khí thật lớn, Hải Trầm Phong dù sao cũng là cao thủ Thiên Huyền, trong thiên hạ người vượt qua hắn đã rất ít đừng nói là bắt lại từ từ thẩm vấn.

- Hải Trầm Phong là đồ đệ của Úy Lam chí tôn.

Hoàng đế bệ hạ nhàn nhạt nói:

- Úy Lam Chí Tôn, chúng ta không thể trêu vào, được không bằng mất.

Hắn thản nhiên nhìn Đường Nguyên đứng trên đài:

- Về phần muốn tìm ra người này còn có rất nhiều phương pháp.

Trước mắt bao người, Lý Du Nhiên lạnh nhạt bàn giao ngân phiếu năm mươi vạn lượng, an bài một tên tùy tùng đằng sau mình đi theo người Quý Tộc Đường để nhận rượu, chính mình tiêu sái tự nhiên ngồi xuống.

- Tên Lý Du Nhiên này quả là một nhân vật đáng sợ!

Quân đại thiếu gia ngưng mắt nhìn Lý Du Nhiên dưới lầu, cho hắn một nhận xét, theo trực giác thấy được lực uy hiếp của người này rất lớn.

Kiếp trước làm đệ nhất sát thủ, theo bản năng, Quân Mạc Tà không thể cho phép bên người có kẻ có thể uy hiếp mình tồn tại! Nhất là đối với những kẻ có thể uy hiếp đến tính mạng mình, bình thường hắn đều chọn giết hết!

Quân Vô Ý mỉm cười nhìn hắn, hữu ý vô tình nói:

- Lý Du Nhiên là trưởng tôn phủ thái sư, cũng là nhân vật đứng đầu đám thanh niên của Lý gia, Mạnh gia và một vài gia tộc khác. Hắn cũng chưa từng tham gia trường hợp như này. Mạc Tà, lần này hắn đến đây so với Lý thái sư tự mình đến còn cấp thể diện lớn hơn nữa đó.

- Cháu không quan tâm đến thể diện của hắn! Thể diện của hắn lớn hay không cũng không chút quan hệ đến cái mông của cháu, cũng không chút ý nghĩa nào.

Quân Mạc Tà nhàn nhạt nói:

- Cháu chỉ quan tâm là, hắn sẽ giúp chúng ta kiếm bao nhiêu bạc.

Dù nói như vậy nhưng trong mắt hắn lại lóe lên tinh quang.

"Tên Lý Du Nhiên này, nhất định phải để ý!" Quân đại sát thủ âm thầm hạ quyết định!

Nhóm năm mươi vò rượu đầu tiên ngoài dự đoán mọi người bán ra với giá năm trăm vạn hai lượng bạc, giá trên trời như vậy làm chưởng quỹ Đường Nguyên rất là cao hứng, nhanh chóng đưa lên nhóm năm mươi vò cực phẩm hảo tửu thứ hai.

- Bản nhân ra giá một trăm vạn mua năm mươi vò rượu này, không biết có ai tăng giá không?

Hải Trầm Phong lại đứng lên, lần này hắn vô cùng nắm chắc nói.

Đương nhiên, hắn ra giá này cũng là hợp tình hợp lý, ngược lại nếu hắn mà nâng giá cao lên mới là không hợp lý!

- Ta trả một trăm năm mươi vạn.

Một thanh âm thanh thúy không nhanh không chậm vang lên. Mọi người theo âm thanh nhìn lại, ngoài dự đoán của mọi người, người ra giá là Linh Mộng công chúa. Nàng có thể đến nơi đây, vốn là vượt quá dự đoán của mọi người. Hiện tại cư nhiên lại ra giá cao như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.