Dị Thế Tà Quân

Chương 120: Q.4 - Chương 120: ất cả đều là tội nghiệt




- Ngàn vạn lần không cần phải miễn cưỡng!

Quân Vô Ý muốn thêm gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, chỉ là trịnh trọng nói thêm một câu.

- Nếu nguyên nhân là bởi vì ta mà làm cho Quân gia tổn thất, cho dù là tổn thất nhỏ đi nữa, ta cũng vậy thà rằng không báo thù này!

Quân Vô Ý ánh mắt thâm trầm nhìn bóng đêm bao phủ đại viện Quân gia, toát ra cảm tình sâu sắc.

Chỉ có mất đi, mới chánh thức hiểu được người nhà đáng quý!

Mất đi, đúng là tiếc nuối lớn nhất!

Chỉ cần không hề tiếc nuối, mặc dù không cam lòng thì đã như thế nào!

- Tam thúc!

Quân Mạc Tà nghiêm sắc mặt:

- Người không cảm giác được, Tiêu Gia chỉ là bởi vì đùa giỡn trả thù thúc, mới giận lây sang Quân gia làm nhiều chuyện thất đức như vậy, làm cho nhiều gia đình thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, nhiều hài tử đều vì vậy mà chịu khổ ngược đãi, trở nên không ra người không ra quỷ, thúc cảm giác hết thảy cũng là bởi vì thúc? Nếu không có thúc, hết thảy đều sẽ không phát sinh, cho nên ngươi hiện tại áp lực rất lớn có phải là?

Quân Vô Ý đột nhiên xoay người, thân ảnh cao to tại trong bóng đêm càng phát ra vẻ cô linh:

- Không cần nói những việc này, không cần phải nói những việc này nữa!

- Vì cái gì không nói, thúc chính là không buông tay được! Thúc đều ôm tất cả tội nghiệt trên vai mình!

Quân Mạc Tà cười cười:

- Tam thúc, thúc hiện tại nghĩ vậy thì có chút ngu xuẩn, kỳ thật thúc căn bản cũng không có nghĩ tới, Quân gia một nhà chúng ta già trẻ đã từng tạo nghiệt chướng còn nhiều hơn thế, chính là Hoàng Hoa đường tự tung tự tác, hay hoặc giả là Tiêu Gia tự tung tự tác, cùng Quân gia so sánh còn xa mới có thể giống nhau, dù nói chín con trâu mất một sợi long cũng không chính xác! Căn bản là không thể so sánh!

- Con nói thử coi? Mạc Tà, ta biết con xem bản thân mình cực cao, xưa nay xem thường thiên hạ quần hùng, không coi ai vào đâu, nhưng con thủy chung vẫn là Quân gia đệ tử; Quân gia tôn tử nhất truyền, làm sao con có thể nói gia tộc mình như vậy?

Quân Vô Ý lông mày cau chặt. Cảm giác lời nói này chính mình mói ra thật sự quá không thoải mái.

- Con có nói sai sao? Sự thật vốn là như thế. Chỉ là thúc, gia gia, thậm chí Quân gia cả nhà cao thấp tất cả mọi người chưa từng nhìn thẳng vào, hay hoặc là đều không muốn nhìn thẳng vào, không dám trực tiếp nói tới thôi! Từ gia gia mà tính, chinh chiến sa trường, suất lĩnh quân đội bách chiến bách thắng, chết dưới móng sắt của gia gia, há lại số ít? Tin tưởng ít nhất cũng có hơn trăm vạn nhân mã a?

Quân Mạc Tà tỉnh táo có chút tàn khốc, chậm rãi nói:

- Rồi đến phụ thân, nhị thúc, hai vị huynh trưởng, cùng với bản thân tam thúc liên tục chiến đấu ở sa trường, có thể nói, bao năm qua quân nhân bởi vì Quân gia mà chết đi, hoặc địch hoặc mình quyết không dưới ngàn vạn người! Điều này không biết thúc đã có bao giờ nghỉ tới?

Quân Vô Ý trợn mắt nói:

- Đây là cái đạo lý gì, Quân gia cả nhà đẫm máu sa trường chính là vì Thiên Hương đế quốc, chính là vì cả lê dân bách tính Thiên Hương! Chiến trường hy sinh, không thể tránh được, càng là lý tưởng cao quý nhất của quân nhân! Cái này cùng bản thân tư thù với Tiêu Gia làm sao có thể đánh đồng?

- Thúc cho là thật không thể đánh đồng sao!? Quân nhân tự nhiên là vì nước quên thân, da ngựa bọc thây! Nhưng, gia đình quân nhân thì sao? Nữ tử và con cái của quân nhân thì sao? Chẳng lẽ nên theo hắn làm anh hùng chết trận tại sa trường? Bởi vì hắn chết ngoài sa trường nên thừa nhận quả đắng khôn cùng thì sao? Nên bán mình làm nô tì kỹ nữ sao?

Quân Mạc Tà cười lạnh.

- Cái này từ nhiều năm trước tới nay, quân nhân bởi Quân gia mà chết, nếu có một nghìn vạn người, tiếp theo có một ngàn vạn gia đình thê tử ly tán, cửa nát nhà tan, có phải thế không? Nếu như tính theo lời nói. Quân gia phải thừa nhận bao nhiêu tội nghiệt? Bao nhiêu cô nhi quả mẫu bị người khi dễ là vì Quân gia? Bao nhiêu nữ nhân trong sạch bị ép nhập thanh lâu là vì Quân gia chúng ta?

- Tựu như tam thúc nói, chúng ta Quân gia cùng Tiêu Gia bản chất là không giống nhau, Tiêu Gia là vì cừu hận, Quân gia chính là vì đại nghĩa! Cái này bản chất là không giống, nhưng bất kể là cừu hận hay là đại nghĩa, nhưng hậu quả đều là tàn khốc giống nhau, đồng dạng huyết tinh! Điểm này, bất luận kẻ nào đều không thể gạt bỏ, phủ nhận!

- Nhất tướng công thành, vạn cốt khô. Huống chi là một nguyên soái của một quân đoàn?

Quân Mạc Tà cay độc nói:

- Cho nên, sự tình này, thúc đang ở đây toan tính cũng tốt, không thèm để ý cũng được. Cũng đã tồn tại! Dựa theo lời nói của con, hơn một nghìn vạn nữ nhân cừu hận hay hoàn cảnh khổ sở đều do Quân gia chúng ta, như vậy dù cho Quân gia mỗi người bị lăng trì xử tử thực cũng không đủ làm cho người ta hả giận! Về phần tam thúc, nếu người vẫn cứ dứt khoát đem những tội nghiệt này đều ôm tại trên người mình, thống khổ cả đời cũng tốt, chung thân không cưới cũng được, hoặc là ngày ngày uống rượu tiêu sầu, điên điên khùng khùng cũng tốt, rốt cuộc có thể thay đổi được cái gì?

- Từ trên tổng hợp lại, nếu mỗi người đều dùng thái độ như tam thúc xử sự, Quân gia chúng ta có phải là muốn cả tập thể tự sát? Nếu không, như thế nào đối mặt mấy ngàn vạn oan hồn?

Quân Mạc Tà hắc hắc cười lạnh:

- Dù sao đều là sai lầm, hai người đều đem oan nghiệt của Tiêu gia cõng lên trên đầu mình, chẳng lẽ lại không cõng nốt những oan hồn chết trên chiến trường kia sao? Nhất là mấy ngàn vạn cô nhi quả phụ, cái này chẳng phải đều là sự thật máu tanh sao?

- Đừng nói nữa, không cần nói nữa!

Quân Vô Ý toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống dưới. Lảo đảo một bước. Mới đứng vững.

- Con nói vậy để tam thúc tự tính toán; thúc muốn một mình lưng đeo trách nhiệm, trong khi đang là Quân gia gia chủ đương thời, trên vai muốn gánh vác trọng trách, thúc so với bất luận kẻ nào đều tinh tường. Thúc cảm thấy trách nhiệm này nên do ai gánh? Nếu thúc vẫn muốn gánh vác, thúc có lỗi nhất chính là Quân gia! Chính là thúc!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc, cảm thấy “liều thuốc mạnh” của mình đã hạ đủ rồi liền chuồn mất.

Khúc mắc này của Quân Vô Ý, có thể nói Quân Mạc Tà sớm đã có chủ ý, luôn muốn tìm một cơ hội cho tam thúc của hắn cởi bỏ, nhưng vì hắn luon chờ cho tam thúc hắn trầm tĩnh hơn mới giải quyết để mang lại hiệu quả to lớn, nhưng hiện tại đã là lúc vô cùng cấp bách. Thật sự không thể kéo dài thêm nữa.

Hôm nay Mộ Tuyết Đồng đã tìm tới tận cửa rồi, sự thể Phong Tuyết ngân thành tất cả đều đã rõ. Như vậy, sau khi tiêu diệt Tiêu Gia thì sao? Với tính cách của Quân Vô Ý, rất có thể vì hai chữ “gánh nặng” mà làm ra hành động cực đoan, gây ra thêm một thảm kịch!

Dù sao, từ bên ngoài mà xem xét, cái này có thể xem như là bi kịch liên tiếp. Căn nguyên rốt cuộc đều là do tình yêu của Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao dẫn phát mà dậy, Quân Vô Hối chết trận, Quân Vô Mộng chết trận, Quân Mạc Ưu Quân Mạc Sầu chết trận, Quân Mạc Tà mẫu thân đang ngủ say đến nay, Quân gia uy danh từ đỉnh phong rớt xuống ngàn trượng, về sau lại có việc của Hoàng Hoa đường làm người người oán trách, việc này hết thảy căn nguyên, có thể nói đều là vì Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao!

Nếu trong nội tâm Quân Vô Ý một mực không thể buông những chuyện này, như vậy, cho dù cuối cùng có thể đem Tiêu Gia toàn bộ đều giết tuyệt, nhưng với tính tình Quân Vô Ý, rất có khả năng hai người này không thể thành đôi!

Nếu sống cùng một chỗ, lại càng làm cho nội tâm áy náy!

Nhưng, Hàn Yên Dao tuyệt phong mười năm, là vì cái gì? Nghe nói Tiêu Gia muốn tiêu diệt Quân gia, nàng lại không tiếc từng đao từng đao cắt nhỏ thân thể của mình để kháng nghị, để được cái gì?

Chuyện này, rốt cuộc có thể trách ai? Chính thức trách Hàn Yên Dao sao? Nhưng… trên đời người nữ tử nào mà không hy vọng tìm được một phần chân ái khắc cốt minh tâm? Vì bản thân mà mong một mối tình trai tài gái sắc?

Thiếu nữ luôn mộng ôm ấp tình cảm!

Hàn Yên Dao khi đó nhiều nhất thì chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi! Một cô nương mười sáu mười bảy tuổi lại có thể hiểu được cái gì? Ngươi nói với nàng cái gì gia tộc đại nghĩa, cái vì chí công vô tư, tại thời điểm tình yêu phát sinh, người trong lòng là lớn nhất. Lòng tràn đầy ngọt ngào, làm sao có thể sẽ xem xét những thức kia?

Huống chi dùng thân phận của nàng: con gái của Ngân Thành thành chủ, có chuyện gì mà phụ thân nàng không thể gánh vác? Cùng lắm là phụ thân hướng Tiêu Gia đưa ra từ hôn mà thôi. Nàng nghĩ Tiêu Gia cũng sẽ không làm lớn, lại càng không dám không đồng ý!

Trách Quân Vô Ý? Càng vô căn cứ! Quân Vô Ý năm đó cũng không biết lai lịch Hàn Yên Mộng, chỉ cho rằng đây là một nữ nhi nhà hào phú chẳng may gặp nạn; nên Quân Vô Ý tự nhiên không có cái gì cố kỵ, thêm vào đó, thời điểm này Quân gia tại Thiên Hương có quyền thế vô cùng, lại có nữ tử nhà phú hào nào dám nói Quân Vô Ý không xứng?

Thậm chí có thể nói như vậy, lúc đó tại thế tục nhân gian, có quá nhiều gia tộc không xứng với Quân Vô Ý, chứ tuyệt đối không có chuyện Quân Vô Ý không xứng với gia tộc đó!

Nhưng tại thời điểm Hàn Yên Dao cho Quân Vô Ý biết về thân phận cũng là lúc Tiêu Gia đã tìm tới gõ cửa! Hết thảy, đã không thể vãn hồi!

Từ đó, hai người một tại Thiên Hương, một tại Tuyết Sơn, vạn dặm cách xa nhau, hết thảy bất lực. Nhưng Tiêu Gia trả thù, lại trực tiếp tiến đến. Tiến đến dị thường nhanh chóng, dị thường ngoài dự đoán mọi người! Một bi kịch tiếp lấy một bi kịch liên tục phát sinh. Làm cho Quân Vô Ý Huyết Y đại tướng quân phong vân một cõi, từ nay về sau lâm vào một vũng bùn đau khổ sâu không đáy!

Hoàn toàn bị động mà chìm vào!

Nếu nói Tiêu Hàn sai lầm? Theo phương diện nào đó mà nói, tựa hồ hắn không có sai! Thậm chí hắn có làm hơi quá, nhưng bị từ hôn, hắn có thể làm gì đây?

Thiên hạ bất kỳ một nam nhân nào, có người nào đang nghe nói vị hôn thê của mình đi theo người khác, bản thân mình bị cắm sừng còn có thể khoan hồng độ lượng nói một tiếng: “Không sao cả, ta chúc phúc cho các ngươi!”? Có sao?

Nếu có, nhất định là thánh nhân!

Cho nên Tiêu Hàn trả thù cứ như vậy tiến tới!

Vị kia thân ở địa vị tuyệt đỉnh trong thiên hạ Phong Tuyết ngân thành Tiêu Gia công tử, cứ như vậy bị thế tục nhân gia Quân Vô Ý đoạt lão bà…

Cái này chẳng khác nào con dâu tỉnh ủy bí thư lại bị một đứa con cán bộ hương trấn cướp vợ, nếu không trả thù được thì nói làm gì nữa?

Cho nên hết thảy tựu giống như bánh xe lịch sử cuồn cuộn chuyển động, không thể tránh khỏi đã xảy ra.

Ai cũng không sai, như vậy trách ai được? Vận mệnh trêu ngươi?

Chuyện này không đúng không sai, nhưng mấu chốt xem ở lập của mỗi bên. Theo góc độ của Tiêu Gia, tựa hồ vô luận như thế nào trả thù Quân gia cũng không có gì đáng trách, bất luận kẻ nào như thế, đều đề nghị trả thù! Dùng lực lượng Phong Tuyết ngân thành đối phó Quân gia, chẳng phải chỉ là một bữa ăn sáng? Đã có thể trả thù lại có lực lượng tuyệt đối, vì sao phải nén giận?

Nén giận, vốn không phải là nam nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.