Dị Thế Tà Quân

Chương 172: Q.5 - Chương 172: Bơi móc vết thương? Nói về nhân tình hay có mục đích khác?




- Chẳng lẽ thật sự ngươi không phải một vị tiền bối linh loại chuyển thế hay sao?

Trung nhiên nhân có bớt trên mặt trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà, nói:

- Chắc ngươi cũng rõ, ngươi còn chưa đến hai mươi tuổi, mà đã đến Thánh Hoàng Tam cấp đỉnh phong! Nhưng có một điều mà ngươi không biết, đó là... Nếu như ngươi không phải linh loại chuyển thế, cho dù thế nào, cũng không có tốc độ như vậy.

Hắn âm trầm nói thêm một câu:

- Cho dù từ khi ngươi sinh ra được mười một người chúng ta quán đính thâu công giúp ngươi (giống như là truyền công lực), liên tục dùng thêm thiên tài địa bảo tối thượng thừa, một chút sai sót cũng xảy ra, chắc chắn cũng sẽ không đạt được thành tựu như vậy khi mới có hai mươi tuổi! Thế nào, ngươi còn chối cái gì?

- Nhưng thực sự ta không phải là linh loại chuyển thế! Tiền bối không tin ta cũng hết cách, mà ta cũng xin hỏi lại một câu, cái gọi là 'Linh loại chuyển thế' thực sự có thể đạt tới thành tựu giống như của ta hay sao?

Quân Mạc Tà nhún vai, mặt tỏ vẻ vô tội.

Trung niên nhân có vết bớt trên mặt nghẹn họng, bởi vì cho dù là linh loại chuyển thế, cũng không thể nào đạt tới thành tựu trước mắt của Quân Mạc Tà, dù linh loại chuyển thế, cho dù có trí nhớ kiếp trước, cảnh giới, nội tình, coi như là chưa ra khỏi trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện, cũng thật khó có thể đạt được thành tựu như Quân đại thiếu gia trước mắt.

Tuy linh loại chuyển thế có thể cung cấp cho người chuyển thế hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, nhưng cũng có giới hạn, như Quân đại thiếu gia đây, làm sao sức người có thể cung cấp được!

- Người này nói thật, hắn hoàn toàn không phải linh loại chuyển thế!

Vị bạch y nhân ngồi ghế chủ trì mệt mỏi thở dài một hơi, nói ra đáp án long trời lở đọa:

- Vừa rồi chúng ta thần thức tương giao, ta điều tra xong, toàn bộ thần trí của hắn toàn vẹn thành một khối, tuyệt đối không có sự ghép nối thần trí nào! Thực sự không phải là thần trí của hai người ghép lại với nhau!

Một câu kia nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi!

Thần thức trọn vẹn, không hề ghép nối!

Ý nghĩa của những lời này, mọi người ở đây đều rõ ràng.

Phàm là là linh loại chuyển thế, nhất định phải tìm kiếm một nữ tử mang thai sắp sinh, sau đó mượn thân thể trong bụng mà trọng sinh. Nhưng tình huống như thế sẽ làm cho thân thể thai nhi đã thành hình có thêm một linh hồn khác!

Nếu như muốn cướp lấy thì phải giết chết linh hồn gốc! Sau đó, mới có thể dùng thân thể này mà sống lại. Bởi vậy, bản thân tất nhiên là trùng sinh, vả lại còn chưa sinh ra đã có thể dựa vào trí nhớ mà tu luyện từ lúc còn là bào thai, con đường tu luyện đương nhiên sẽ thuận lợi bằng phẳng. Nhưng phàm là chuyện có lợi thì cũng có hại, linh chủng chuyển thế thực sự có một nhược điểm rất lớn: Thần thức bị ghép nối!

Người chuyển thế linh loại giết chết tinh thần của bào thai chính là giết một tiên thiên linh hồn! Giết chết tiên thiên linh hồn còn thừa kia, chiếm được thần thức thế giới, bời vì không phải là thân thể của mình, cũng chỉ có thể làm quen từ từ rồi chuyển hóa! Nhưng dù có chuyển hóa tới trình độ nào, vẫn tồn tại một phần sai lệch vĩnh viễn!

Đây cũng là cửa ải cuối cùng và nguy hiểm nhất của đỉnh phong tu luyện giả: Tâm Ma Bách Luyện Trọng Chú Hồn!

Tương truyền, người tu hành nếu như vượt qua cửa ải này, có thể tự do phá toái hư không, mở ra cánh cửa của trời đất, tùy ý qua lại, nhưng nếu như không vượt qua được một cửa tâm ma cuối cùng, hậu quả tất nhiên là thần hồn câu diệt, bất kể kiếp trước hay kiếp nầy, cũng đều hóa thành hư vô!

Độ khó của cửa ải này, so với thiên kiếp còn nguy hiểm hơn nhiều!

Từ cổ chí kim, hoàn toàn chưa có ai vượt qua!

Phá toái hư không, mở ra cánh cửa của trời đất, tự do qua lại giữa các vị diện...

Trọng vạn năm của Huyền Huyền đại lục, cũng chỉ có Cửu U Đệ Nhất Thiếu làm được! Không chỉ có hắn đi,mà hắn còn mang theo một trăm lão bà (vợ) cùng xuyên qua...

Cái gọi là tương truyền, thực ra là do Cửu U Đệ Nhất Thiếu lưu lại mà thôi! Cũng là cửa ải cuối cùng của huyền công mà hắn truyền thụ cho thế giới này.

Nhưng không ai biết, Cửu U Đệ Nhất Thiếu sở dĩ có thể làm được, bởi vì hắọakhông phải là linh loại chuyển thế, mà đám vợ của hắn, bọn họ cũng như thế, cho nên hoàn toàn không bị 'Tâm Ma Bách Luyện Trọng Chú Hồn ' nguy hiểm này.

Về phần hậu nhân không phải linh loại chuyển thế mà tự thân tu luyện đến đỉnh phong.. Mười vạn năm qua, đến tận bây giờ cũng không xuất hiện một người!

Trung niên đứng đầu trước mặt là một Thủ Hộ Giả sau khi chết đi, trở thành linh loại chuyển thế, tương tự như hắn, còn có năm người đang ngồi! Mà sáu người này cũng chính là sáu người có tu vị cao nhất của Thiên Thánh Cung!

Những người khác tuy cũng không kém, nhưng so thực sự tu vi với sáu người bọn họ cũng đã khác một trời một vực!

Hôm nay, không ngờ có một tên quái thai, không phải linh loại chuyển thế, chưa đến hai mươi tuổi đã tu luyện đến Thánh Hoàng tam cấp đỉnh phong! Điều này trước kia mọi người có nằm mơ cũng mơ không ra!

Nếu muốn làm rõ thành tựu vô cùng cao của Quân đại thiếu gia trước mắt, người chuyển thế linh loại cũng đã là đáp án duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến, nhưng giờ đây, cái đáp án duy nhất này đã bị vài lời bác bỏ hoàn toàn!

Bọn họ tất nhiên không biết, tuy Quân Mạc Tà không phải là linh loại chuyển thế, nhưng bản chất cũng không phải là ở đây, cũng là một linh hồn khác, nhập vào một thiếu niên không phải là bào thai, chắc chắn hắn không phải là thân thể tiên thiên... nhưng vì hắn có Hồng Quân Tháp trên người, đã sớm xóa sạch tất cả dấu vết của linh hồn cũ, cái gì mà thiên kiếp, tâm ma, hắn hoàn toàn không đặt vào trong mắt!

- Tuy ngươi không phải là linh loại chuyển thế, nhưng trong thân thể của ngươi lại có rất nhiều lực lượng của linh dược! Có thể nói chính những thứ đó đã tạo nên thực lực mạnh mẽ của ngươi như hiện nay!

Trung niên nhân kia vẫn mỉm cười, nhưng lại có ý khuyên bảo:

- Có điều, mọi chuyện đều có tốt xấu! Ngươi phải đặc biệt chú ý, bởi vì điều này đối với ngươi cũng không phải là việc tốt. Tuytrong thời gian ngắn có thể có được lực lượng khổng lồ, nhưng về lâu dài mà nói, chắc chắn sẽ để lại di chứng không nhỏ. Đến thời điểm ngươi đột phá, cần phải tĩnh tâm, tốt nhất là tiêu hóa hoàn toàn những lực lượng này để đột phá tiếp, nếu không, cứ hăng hái nóng vội tiến đến cửa ải cuối cùng thì sự hung hiểm mà ngươi sẽ gặp phải nếu so với sáu người chúng ta còn khó khăn hơn rất nhiều!

Quân Mạc Tà chăm chú nhìn hắn, nói:

- Đa tạ!

Quân Mạc Tà hoàn toàn có thể nghe ra, mấy câu nói đó của bọn họ là đang chỉ điểm cho mình, chính là thành tâm. Mặc dù mình có Hồng Quân Tháp nên không cần lo lắng cửa ải cuối cùng, nhưng với tâm ý của bọn họ, vẫn làm cho nội tâm của hắn rất thoải mái!

Nghe thấy trong cơ thể đối phương có "rất nhiều" lực lượng của linh dược, sắc mặt mấy người liền hòa hoãn lại một chút, nhưng vẫn khó tưởng tượng, nhưng có vài lời giải thích thế này lại làm cho người ta dễ chấp nhận hơn, dù sao trên thế gian vẫn có nhiều điều chưa biết, có thể trên thế gian này có loại siêu cấp nghịch thiên linh dược, mà thân thể Quân Mạc Tà vô tình có thể chịu được, dưới cơ duyên xảo hợp mới tạo nên truyền kỳ này.

Nếu không... so sánh với Quân đại thiếu gia, mấy lão quái vật ngàn năm liền đập đầu chết đi cho xong, điều này quá đả kích người rồi!

- Quân Mạc Tà, tuy vị trí của ngươi bây giờ là địch nhân của Thánh Địa, nhưng mấy người lão phu cũng không muốn làm ngươi khó xử. Hôm nay ngươi theo ba người Khúc hộ pháp đến đây, chắc chắn là có chuyện muốn nói?

Trung niên nhân kia mỉm cười, vẻ mặt lại trở nên lãnh đạm, thân thể dần dần trở lại trạng thái kỳ dị hư không như lúc trước.

Nghe thấy lão đại nói như thế, những người còn lại đều thở dài một hơi.

Quân Mạc Tà còn trẻ mà tu luyện đến tình trạng như thế, đúng là một đại kỳ tích trên thế gian này! Cho nên khi lão đại vừa nhìn thấy hắn lập tức gọi bọn họ đến đây, bọn họ đồng thời có cùng một suy nghĩ:

- Với tốc độ như vậy, e rằng tiểu tử này trong thời gian cực ngắn sẽ tiến tới đỉnh phong, thậm chí là đỉnh của đỉnh phong!

Nếu như người này có thể trước mắt mọt người vượt qua Tâm Ma Bách Luyện Trọng Chú Hồn, thì tác dụng tham khảo đối với mọi người sẽ rất tuyệt vời!

Nhưng hiển nhiên lúc này lão đại đã bỏ đi cái ý nghĩ mê người này!

Nhưng bọn họ lại không biết, lão đại Thiên Thánh Cung đang tiếp xúc với Quân Mạc Tà, ý nghĩ này không những không biến mất, mà càng thêm mãnh liệt! Chỉ có điều hắn là người thức thời, tiếp xúc với Quân Mạc Tà đã hiểu rõ tình của Quân Mạc Tà,thấy người này không dễ lôi kéo, tính tình như con lừa, vừa thối lại vừa bướng!

Nếu như nói thẳng yêu cầu với người ta, chắc chắn là so với lên trời còn khó hơn! Mà với thân phận của chúng ta, không thể cúi mặt cầu người!

May mà người như vậy còn có một điểm yếu, đó là sợ nợ nhân tình! Cho nên trước mắt chỉ có tận tâm giao hảo với hắn, từ từ mà tiến, được một bước tính một bước! Vả lại, trong lần giao đấu vừa rồi, hắn đã nhận ra tinh thần lực của bản thân Quân Mạc Tà mạnh mẽ, so đấu với mình, dường như còn chưa xuất toàn lực! Nếu hắn thực sự dùng toàn lực xuất kích, mình có tiếp nổi hay không còn chưa biết!

Điều này, làm cho hắn cực kỳ hoảng sợ! Nhưng hắn lại không biết, thực ra Quân Mạc Tà đã xuất toàn lực!

Còn sức mạnh cường đại ẩn giấu không rõ kia, chính là sức mạnh của Hồng Quân Tháp, vì thế, hắn không hề cảm giác sai chút nào, nếu như có sai, thì chỉ sai về việc hắn đánh giá lực lượng kia quá thấp. Nếu như Quân Mạc Tà và Hồng Quân Tháp thật sự dung hợp, sau đó dùng toàn lực xuất kích, lại còn là loại công kích thần thức đơn thuần kia thì cho dù tất cả mọi người trong căn phòng này liên thủ với nhau cũng không thể chống đỡ nổi! Sức mạnh của Hồng Quân Tháp thì con người làm sao có thể chống lại!

Trở lại vấn đề chính, Khúc Vật Hồi mới vội vàng đứng dậy, nói rõ ràng mọi việc lại một lần.

Đến khi nghe được chiến dịch lần này tổng cộng có hơn ba mươi vị Thánh Giả bỏ mình, thậm chí cả Thánh Hoàng cường giả Triển Mộ Bạch cũng chết, vẻ mặt tám người trong phòng (trừ ba người dẫn Quân Mạc Tà đến là còn tám người) cũng không thay đổi chút nào.

Chỉ có một tiếng thở dài rất nhỏ, không biết phát ra từ đâu, mờ mờ ảo ảo, mang theo một nỗi phiền muộn không tên.

- Hóa ra ngươi cần Linh Lung Liên kia...

Trung niên nhân cầm đầu hai mắp khép hờ, thản nhiên nói:

- Không hề gì! Đã đánh cuộc thì phải biết chấp nhận thua cuộc, ta sẽ đưa cho ngươi!

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhìn nhau ngạc nhiên.

- Xin đa tạ! Trong Thánh Địa rốt cuộc cũng còn có một người có thể tin tưởng!

Quân Mạc Tà cười nhạt, nhướng mày hỏi:

- Xin hỏi tục danh của tôn giá?

Những lời này, dù có vẻ kính cẩn, nhưng thực chất bên trong lại có vài phần không cung kính, thân phận hai biên khác nhau ra sao? Quan Mạc Tà đứng đó, tu vị giữa hai phe tuy chênh lêch rất lớn, nhưng trong mắt mọi người, khí độ hiện tại của Quân Mạc Tà không ngờ lại tỏ ra ngang bằng với lão đại của mình!

Mà trung niên nhân kia dường như vẫn đợi Quân Mạc Tà nói ra những lời này, nghe thấy thế liền mở mắt ra cười cười, có phần không biết làm sao mà nói:

- Lão hủ tên là gì ư...dường như ta đã quên mất... Hiện tại, hình như ta được gọi là.... Cổ Hàn! Thời điểm ba ngàn năm trước, ta mang họ Vu, Vu Sơn Vân chính là tên của ta hồi đó...

Câu nói kia của Quân Mạc Tà dường như đã làm cho hắn nhớ lại điều gì đó, ánh mắt vốn mờ mờ ảo ảo, tựa hồ vụt qua một nỗi buồn vô cớ... Không biết từ nơi nào phát ra trong hư không, một tiếng thờ dài nhẹ nhàng vang lên, một hơi này, dường như chứa đựng ba ngàn năm tuế nguyệt, ba ngàn năm sinh ly tử biệt và thăng trầm.

Ba ngàn năm trước... lần này Quân Mạc Tà thật sự kinh ngạc rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.