Dị Thế Tà Quân

Chương 478: Q.5 - Chương 478: Chết cũng không tiếc




- Chuyện này thật phiền phức, thật buồn bực mà!

Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng nói:

- Bổn công tử ra ngoài đi dạo đây.

Cũng không đợi người khác lên tiếng, thân hình hắn lóe lên rồi vèo một cái đã không thấy đâu nữa.

- Tên này rốt cuộc là loại người nào vậy! Đi ra ngoài cũng không thèm xin phép, thật sự là không có tổ chức kỷ luật gì cả! Lần này nếu chủ soái mà là Tam thúc ta, khẳng định sẽ chém hắn một đao!

Quân Mạc Tà cau mày nén giận phun ra một câu. Mọi người đều ngước nhìn lên trời, xem như không nghe thấy gì, hừm ngươi còn mong Cửu U tứ thiếu gia có tổ chức kỷ luật? Vậy không bằng ngươi tin con gà trống đẻ được trứng còn dễ hơn. Tên gia hỏa này có thể đến đây mà không làm loạn đã phi thường cho liên quân mặt mũi rồi, phi thường làm cho người ta mừng rỡ rồi!

Cho dù Quân Vô Ý thật sự lĩnh luân, liệu có thể giết người ta? Ngài đừng làm rộn nữa, có loại đao nào có thể giết được loại người này sao?

- Được rồi, mọi người đều trở về chuẩn bị đi.

Quân Mạc Tà phất phất tay nói:

- Ta chỉ có một yêu cầu, người tham chiến của Tam Đại Thánh Địa nhất định phải xuất trận vào thời khắc thích hợp! Còn khi nào thì lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc sau, đến lúc đó, có đưa tin cũng dễ dàng hơn, chỉ cần kêu lên một tiếng là được!

Cổ Hàn gật gật đầu, cũng không nói thêm lời liền đứng dậy dẫn người của Tam Đại Thánh Địa ra ngoài.

Mạc Vô Đạo đi cuối cùng, khi gần ra tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu gắt gao nhìn Quân Mạc Tà.

- Quân phủ chủ, Mạc mỗ có một câu muốn nói.

Mạc Vô Đạo nặng nề lên tiếng.

- Nói.

Quân Mạc Tà thản nhiên nói.

Mạc Vô Đạo này không phải Cổ Hàn, Quân Mạc Tà sớm đã không đặt hắn vào mắt rồi, còn phần mưu lược của Mạc Vô Đạo, hắn tính toán những gì, ở trong cuộc chiến này căn bản không tạo nên bao nhiêu tác dụng, Quân đại thiếu gia thật sự cũng không cần quan tâm tới phản ứng của hắn, nhưng hiện tại song phương là đồng minh, dù thế nào cũng phải ứng phó với hắn vài câu!

- Lúc trước, bởi vì ngươi, mà đệ đệ duy nhất của ta mất mạng, ta với ngươi đã sớm không đội trời chung!

Ánh mắt Mạc Vô Đạo hóa thành tia chớp mang theo một mảng thê lương chăm chú nhìn nét mặt Quân Mạc Tà, trên mặt hắn lại là một mảnh bi ai từ đáy lòng, tiếp tục nói:

- Nhưng mà, Mạc mỗ cả đời này nhất định không còn cơ hội báo thù. Cho dù các hạ là ác tặc đã hủy diệt cơ nghiệp cả Tam Đại Thánh Địa, chúng ta cũng không có cơ hội trả thù! Không chỉ không có cơ hội, mà ngược lại, Mạc mỗ thậm chí còn muốn tự đáy lòng hướng lên trời cầu nguyện...

Cơ mặt của Mạc Vô Đạo thống khổ méo mó, tựa hồ như phải dùng hết khí lực, chua sót nói tiếp:

- Hi vọng ông trời có thể để ngươi sống sót lâu thêm một chút! Bởi vì nếu ngươi chết, phiến đại lục này thực sự không còn hi vọng nữa! Thật sự rất là buồn cười! Nhưng mà không thể nào khác được!

Kẻ thù không đội trời chung hướng lên trời cầu nguyện để mình an an ổn ổn sống lâu thêm...

Làm như vậy sẽ có tư vị gì?

Quân Mạc Tà tưởng sẽ vĩnh viễn không đặt Mạc Vô Đạo ở trong mắt, thế nhưng giờ phút này hắn rõ ràng thấy được cảm giác thống khổ trong mắt Mạc Vô Đạo!

- Ta sẽ sống sót, sống thật lâu.

Nguyên bản ánh mắt Quân Mạc Tà chẳng thèm ngó tới, giờ phút này cũng trở nên nhu hòa thêm vài phần. Bất kể như thế nào đối phương có loại suy nghĩ này đều đáng được tôn trọng.

- Bây giờ nói những lời này hoặc là đã quá muộn, hoàn toàn vô bổ rồi, thế nhưng hôm nay lão phu vẫn phải nói, lão phu rất áy náy vì hành động lúc trước của mình đối với Mai Tôn Giả, đối với tất cả huyền thú của Thiên Phạt sâm lâm.

Mạc Vô Đạo cười khổ một tiếng, tiếp đó liền ngẩng đầu lớn tiếng nói:

- Chứng kiến ngày hôm nay, lão phu thừa nhận ngày đó mình làm sai rồi, thế nhưng lão phu cũng không hối hận! Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, lão phu vẫn sẽ làm như vậy, chỉ là lão phu không ngờ được thế cục lại trở nên nghiêm trọng như bây giờ, càng không biết Thiên Trụ Sơn không ngờ lại sụp đổ.. Như vậy, những thứ kia, hãy để lão phu đi làm!

- Ta dứt khoát! Không hối hận.

Mạc Vô Đạo nói.

- Giờ khắc này, ngươi cũng không cần phải xin lỗi ta, bởi vì ta cũng không tha thứ cho ngươi! Cũng như ngươi vậy, dứt khoát, không hối!

Mai Tuyết Yên thản nhiên nói:

- Lúc trước là địch, hôm nay vẫn vậy, điều duy nhất ta có thể làm, chỉ là chúc ngươi đi trên con đường tốt!

Đoạn đường tốt này, đương nhiên là đường xuống hoàng tuyền.

Mặc dù Mai Tuyết Yên không nói rõ, thế nhưng Mặc Vô Đạo tự nhiên biết rõ!

- Còn một câu cuối cùng!

Mạc Vô Đạo đứng thẳng, nhìn vào mắt Quân Mạc Tà nói:

- Ta biết ngươi có rất nhiều bất mãn đối với Tam Đại Thánh Địa chúng ta, cho tới bây giờ cũng không có hảo cảm đối với chúng ta! Ngươi cho rằng bọn ta mua danh chuộc tiếng, không có lòng tự tôn... Thế nhưng lão phu vẫn muốn nói cho ngươi biết, mặc dù chúng ta làm sai rất nhiều chuyện, mặc dù làm tổn thương rất nhiều người, thế nhưng ước nguyện ban đầu của chúng ta lại chỉ có một! Đó chính là bảo hộ phiến đại lục này, bảo vệ thiên hạ giới sinh!

- Cho dù chết, cho dù sai! Cũng không người nào có thể đoạt địa vị cùng vinh quang của Thánh Địa thủ hộ chúng ta!

Mạc Vô Đạo nói xong, trong mắt phát ra ánh sáng, rồi cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Nhìn hắn rời đi, trong mắt đám người Tam Đại Thánh Địa đều phát ra quang mang! Cho dù chết, cho dù sai, cũng không người nào có thể đoạt đi vinh quang thủ hộ vạn năm của Thánh Địa chúng ta!

Tất cả mọi người đột nhiên cảm giác được, tín niệm đã từng biến mất trong lòng mình tự nhiên có một dòng thác cuốn nó trở về.

Mãi đến khi đám người Tam Đại Thánh Địa đi thật xa, thanh âm dường như tự hỏi của Quân Mạc Tà mới truyền ra:

- Tuy ta có thành kiến đối với người của Thánh Địa! Tuy ta giết rất nhiều người của các ngươi và cũng có thù oán với đại bộ phận những người ở đây, bản thân các ngươi đã làm sai nhiều chuyện, ta nhất định vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho các ngươi... Thế nhưng, giờ phút này, ta rất áy náy vì đã hoài nghi dụng tâm tới đây của các ngươi!

Quân Mạc Tà trịnh trọng nói:

- Ta xin lỗi!

Câu xin lỗi này của Quân Mạc Tà nói ra cực kỳ rõ ràng, sau khi nghe ba chữ này, đám người Tam Đại Thánh Địa đều động dung, bọn họ chính thức không thể tin được đường đường là Tà Chi Quân Chủ, cư nhiên lại mở miệng xin lỗi người khác, hơn nữa còn trịnh trọng như thế!

Cũng bởi vì ba chữ kia, không ngờ có không ít người trong mắt thoáng tuôn ra nhiệt lệ! Thậm chí còn có mấy người trong mũi phát ra tiếng khụt khịt, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng kỳ hồ!

Đây là lời xin lỗi của Tà Chi Quân Chủ!

Tuy vị Tà Chi Quân Chủ này đã không chỉ một lần nói qua, hắn hoàn toàn không quan tâm đến tính mạnh của sinh linh trong thiên hạ, từ trước đến nay những thứ đó không phải là trách nhiệm của hắn! Thế nhưng giờ khắc này, có thể đại biểu cho thiên hạ giới sinh nói ra câu kia, cũng chỉ có Quân Mạc Tà!

Duy chỉ có Quân Mạc Tà!

Giờ khắc này, chỉ vì câu nói vừa rồi của Quân Mạc Tà, giống như đã chiếm được thừa nhận của thiên hạ giới sinh!

Chân chính là nhất ngôn cửu đỉnh!

Mạc Vô Đạo bỗng nhiên xoay người, tất cả mọi người đồng thời dừng bước, xoay người hướng về đại trướng ôm quyền thi lễ!

- Chết cũng không tiếc!

Đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người Tam Đại Thánh Địa!

Tuy chỉ có ngắn ngủn bốn chữ từ trong miệng Mạc Vô Đạo nói ra, thế nhưng trong đó bao gồm nhiều loại tình cảm phức tạp, cho dù người thường dùng cả đời chưa hẳn có thể hiểu ra, càng không thể kinh lịch!

Sau đó, đám người liên can nhất tề xoay người sải bước mà đi, không hề quay đầu lại nữa.

Tiếng gió nghẹn ngào thê lương văng vẳng trên bầu trời...

Sau nửa canh giờ, Quân Mạc Tà phái người đem tới mấy túi giấy đơn giản.

Phân phó hoặc yêu cầu, chỉ có một: đem những vật phẩm tùy thân, nếu không phải là vật quý giá, hoặc chỉ là một phiến áo, một lọn tóc cũng được, bỏ vào trong túi giấy này, sau đó viết tên của từng người lên trên túi giấy! Cùng với câu nói mà bản thân muốn nói.

Quân Mạc Tà cũng không nói rõ tác dụng cụ thể của túi giấy này, thế nhưng tất cả mọi người của Tam Đại Thánh Địa đều biết rõ tác dụng của nó. Mỗi người được phân phát một túi giấy, chỉ một cái túi giấy đơn giản, bình thường, có lẽ một đồng tiền là có thể mua mười cái, thế nhưng giờ khắc này, trong mắt mấy ngàn người Thánh Địa, đây không thể nghi ngờ gì là vật trân quý nhất!

Đây là bằng chứng, thứ xác minh người có mặt trong trận đại chiến này!

Cho dù mình mất đi tính mạng, những thứ này sẽ được gửi về cho người nhà mình!

Cho nên mỗi người đều trân trọng tiếp nhận túi giấy.

Doanh địa của Thánh Địa lâm vào một mảng trầm tĩnh, nghiêm trang!

Lúc này, trên chiến trường phía trước, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn.

Bộ hắc y của Ưng Bác Không giờ này đã dính đầy máu. Trên mặt phải có lưu một vết hắc đao, trên đầu cũng ẩn ẩn có dòng máu tí tách chảy xuống, trên người, phía trước, phía sau lưng đã chịu không biết bao nhiêu tổn thương.

Nhưng thân hình của hắn vẫn ngạo nghễ như ưng trong gió!

Giờ phút này, nguyên bản thanh Trường Đao trên tay Ưng Bác Không không không biết đã biến đâu mất, mà đổi lại lại là một thanh chiến đao chuyên dụng của dị tộc.

Tại vô số lần chém giết, chất lượng của thượng thừa của thanh Trường Đao có đẳng cấp thần binh lợi khí sớm đã hóa phấn, hiện tại thanh đao trên tay hắn đã là thanh binh khí thứ sáu rồi!

Thậm chí thanh đao này cũng đã biến thành hình răng cưa rồi, chưa hẳn có thể tái đấu được một hồi!

Ưng thần khẽ quát một tiếng, thân thể đột ngột lướt đi, tả thủ ứng trảo như móc câu, liên tục vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, mười cái đầu lâu bị ưng trảo hoa lệ của hắn chộp trúng đã nát bấy, mà Trường Đao trong tay phải trong khoảng khắc đã lướt qua cuống họng của mười ba tên chiến sĩ dị tộc, huyết quang bắn ra vô cùng diễm lệ, trong đêm tối trở nên sáng chói, từng giờ tức phút đều có tính mạng vẫn lạc.

Trong lúc nhoáng động, một đạo hắc ảnh bỗng hiện lên bên người Ưng Bác Không, bóng người còn chưa hiện ra toàn bộ, Trường Đao sắc bén đã đâm về phía hậu tâm của hắn.

Thân thể Ưng Bác Không quỷ dị nhoáng một cái, tựa hồ như sau lưng mọc thêm con mắt vậy, đúng là không cần quay đầu cũng có thể cắm trường đao vào hậu tâm của đối phương, Trường Đao kẹp tại nách, sau đó thân thể cấp tốc lùi về phía sau, hữu đao trong tay, đao mang quét ngang, nơi cuống họng của một tên dị tộc nam nữ song thể đứt lìa, đồng thời tay phải cũng hung hăng đâm vào lưng vị trí cổ họng của một tên Cuồng Đao nhẫn, sau đó cổ tay vừa lật, đao quang lóe lên, cái đầu của một tên Cuồng Đao nhẫn khác đã rơi xuống!

Một kích tất trúng, một công tất sát!

Đây chính là tên Cuồng Đao nhẫn thứ mười ba bị Ưng Bác Không chém chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.