Dị Thế Tà Quân

Chương 28: Q.1 - Chương 28: Có phải phế vật hay không?




Hai người đi đến cạnh sân tập, Quân Vô Ý ho khan một tiếng, quát:

- Toàn quân tập hợp! Tất cả tập trung lại đây cho ta, xếp thành hàng!

Đó chính là quân lệnh!

Tuy mười năm qua Quân Vô Ý không hề phát ra quân lệnh, nhưng giờ đây khi Quân Vô Ý hô vang những lời này, bỗng dưng xung quanh toát lên có một cỗ khí thế sát phạt mãnh liệt. Đột nhiên mang đến hi vọng, vị đại tướng quân nắm quyền sinh sát trong tay này sẽ một lần nữa tung hoành.

Tất cả khi nghe quân lệnh, trong lòng mỗi người đều có chung một cảm giác: nếu không chạy tới với tốc độ nhanh nhất, đảm bảo đầu ngươi sẽ rơi xuống đất, tuyệt đối không có đường sống.

Trong giây lát, ba trăm võ sĩ hộ viện xếp thành hàng đứng trước mặt hai người. Nhìn từng khuôn mặt đẫm mồ hôi đang đứng trước mặt, Quân Vô Ý hài lòng gật đầu, nhấc tay chỉ vào Quân Tà nói:

- Từ giờ phút này, việc huấn luyện các ngươi sẽ do tam thiếu gia toàn quyền phụ trách. Vô luận bảo các ngươi làm cái gì, đều phải vô điều kiện phục tùng! Nghe rõ chưa?

Những lời này vừa nói ra liền gây ra một trận xôn xao ở bên dưới, thế nhưng một hồi lâu sau không có ai trả lời. Trên mặt Quân Vô Ý lộ ra vẻ giận dữ, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ nhìn Quân Tà. Như hắn đã nói, hiện tại, bắt đầu từ lúc này, Quân Tà chính là chỉ huy cao nhất ở đây, nói cách khác, vào lúc hắn nói ra mấy câu đó thì đã đem toàn bộ quyền lực giao cho Quân Tà. Trước mặt những người này cho dù có làm gì thì đó cũng là chuyện của Quân Tà.

Về phần Quân Tà sử dụng quyền lực của mình như thế nào, Quân Vô Ý sẽ không nhúng tay vào. Nếu cháu của mình ngay cả cửa này cũng không qua nổi, điều đó liền chứng minh những điều nó nói hai ngày nay chỉ là bốc phét. Chính mình có thể không cần tin tưởng vào nó nữa.

Quân Tà cười khổ trong lòng, tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Vừa rồi ta với tam thúc vừa nói chuyện với nhau về việc huấn luyện của các ngươi, tam thúc hỏi ta, các ngươi huấn luyện thế nào; có tính là tinh nhuệ không? Có phải là hảo hán tử không? Ha ha…

Thanh âm của Quân Tà không lớn, nhưng lại thành công hấp dẫn được sự chú ý của ba trăm người. Một đám người mắt nhìn Quân Tà, chờ hắn nói tiếp, không biết trong mắt vị thiếu gia phế vật này, bản thân mình sẽ được đánh giá như thế nào?

- Ta nói, các ngươi chỉ là một đám phế vật! Ngoại trừ việc lãng phí cơm ăn ra, căn bản chỉ là một đám phế vật ăn rồi ngồi chờ chết. Nếu hiện tại xảy ra chiến tranh, cho những người các ngươi ra chiến trường, đảm bảo các ngươi sẽ chết không kịp trăn trối. Gì thì ta không biết nhưng về điều này, ta không hề nghi ngờ!

Ba trăm tráng sĩ nhất thời hô hấp trở nên nặng nề, phẫn nộ nhìn Quân Tà, mặt đỏ phừng phừng, cửu khiếu muốn xì khói. Nhục nhã! Cực kì nhục nhã.

Một đại hán bước lên một bước, ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn Quân Tà, phẫn nộ nói:

- Tam thiếu gia, những lời này là có ý gì? Mặc dù chúng ta là thị vệ Quân gia, nhưng cũng là binh lính đã trải qua hàng trăm trận chiến! Cho dù người là chủ nhân cũng không thể tùy tiện vũ nhục chúng ta như vậy được.

- Vũ nhục các ngươi? Ồ không không không, chính các ngươi mới vũ nhục các ngươi, còn bảo ta lại vũ nhục các ngươi sao? Các ngươi đủ tư cách để ta vũ nhục sao?

Quân Tà cười cười, vươn tay chỉ vào mình, nói:

- Có phải rất không phục không? Rất muốn đánh ta một trận sao? Được thôi, ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi có thể phản bác quan điểm của ta, các người liền có thể đánh ta một trận, tam thúc chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, đây là mệnh lệnh thứ nhất của ta!

Một trận ồn ào lan truyền xung quanh. Thanh âm của Quân Tà lại lạnh lùng vang lên:

- Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự xưng là đã trải qua hàng trăm trận đánh, như vậy cùng với các ngươi tiến vào binh nghiệp, hẳn là có rất nhiều người trở thành tướng quân, thành thiên tướng, ách, dù sao cũng là làm quan, không phải là sĩ tốt tầm thường. Địa vị hoàn toàn cao hơn so với các ngươi! Điểm này hẳn là các ngươi không phủ nhận chứ?

Đại hán kia liền ngẩn người, hơi ngập ngừng gật đầu, điều này cần gì phải hỏi, trên chiến trường, khẳng định sẽ có nhiều binh sĩ tích công mà thăng chức. Rất nhiều đồng đội của mình tích góp công lao, từng bước thăng chức. Điểm ấy là bình thường, thiếu gia nêu ra để làm gì?

- Nhưng vì sao, vì sao các ngươi lại không trở thành tướng quân? Bởi vì các ngươi không làm được như họ. Cho nên khi so sánh với bọn họ, các ngươi đã bị đào thải lần thứ nhất!

Quân Tà nhìn bọn họ một cách vô tình:

- Tiếp theo, cùng thời với các ngươi, ta tin rằng có rất nhiều người tu vi huyền khí có lẽ không bằng các ngươi, hoặc có thể mạnh hơn các ngươi một chút, hoặc là không thua kém lắm so với các ngươi. Có đúng không?

Đúng vậy, vì sao chúng ta lại không thể trở thành tướng quân? Mọi người bị những câu vừa rồi làm cho đầu óc rối loạn, còn chưa phục hồi được tinh thần, nghe vậy liền không tự chủ mà gật đầu. Cũng có không ít người nói thầm trong lòng: những người đó trở thành tướng quân chẳng qua là nắm bắt được cơ hội, vận khí tốt mà thôi. Nói nhảm, những lời này quả thật là vô nghĩa, không có thực lực sẽ được tuyển vào quân ngũ sao? Thực lực hơn hẳn nhiều người chẳng lẽ lại vẫn là tiểu binh như chúng ta sao?

- Nhưng trong bọn họ có rất nhiều người sau khi nhập ngũ, đều từ chiến đấu mà trở thành cửu phẩm huyền khí, trở thành cao thủ chân chính. Do đó sau chiến tranh được rất nhiều gia tộc tuyển mộ, chuyện này có không?

Những chuyện như thế này đương nhiên là thường xảy ra, mọi người lại gật gật đầu, khí thế đã không còn sắc bén như lúc trước. Thậm chí trong mắt một số người còn hiện lên vẻ xấu hổ. Mỗi khi tiến giai một phẩm, đều là một lần khó khăn, phẩm giai càng cao thì tiến giai lại càng khó. Bát cấp và cửu cấp tuy chỉ chênh nhau một bậc, nhưng lại chênh lệch như trời và vực. Có rất nhiều người chỉ mất vài năm liền có thể tu thành bát cấp huyền khí, nhưng dùng cả đời cũng không thể tiến lên một bậc thành cửu cấp. Càng không nói tiến một bước dài nữa vào hàng ngũ ngân huyền cao thủ. Dưới cửu phẩm hết thảy đều là con kiến. Những lời này, cũng không phải nói cho vui mà thôi.

- Bọn họ tiến giai, các ngươi lại không. Như vậy, so với những người này, các ngươi lại bị đào thải lần nữa. Có người nào không đồng ý hay không?

Quân Tà khinh thường nhìn bọn họ.

Yên tĩnh, mọi người đều im lặng không nói được gì.

- Sau khi chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người rời khỏi quân đội, có một ít người được các tổ chức bí mật của quốc gia hoặc một ít tổ chức võ trang tư nhân mời vào, hoặc là hắn được quân đội điều động, có việc này không?

Quân Tà nhẹ nhàng cười cười, lại hỏi.

Những chuyện như thế này lại càng phổ biến. Mọi người đều im lặng, vẻ xấu hổ trên mặt lại càng đậm.

- Vậy mà trong những người đó, vẫn không có các ngươi. Các ngươi lại bị đào thải lần thứ ba.

Quân Tà lại tiếp tục đả kích:

- Mà vào lúc các ngươi vào Quân gia, có ai còn nhớ rõ là lúc đến đây có tổng cộng bao nhiêu người không?

- Báo cáo thiếu gia, tổng cộng có năm trăm người!

Đại hán kia tuy hiểu được ý tứ của Quân Tà, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn như cũ mà trả lời.

- Ồ, nói cách khác, thiếu đi hai trăm người. Như vậy, hai trăm người kia đã đi đâu?

Quân Tà chậm rãi, thong thả bước lên hai bước:

- Ta chỉ biết là không phải bọn họ bị đuổi đi, cũng không phải là đã chết, mà là bọn họ đã được tuyển chọn đi làm những việc trọng yếu. Vì cái gì mà lại không chọn các ngươi? Bởi vì các ngươi không mạnh mẽ như bọn họ. Hiển nhiên, trong việc này các ngươi lại bị đào thải!

Có người hô hấp trở nên nặng nề, có người mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng vẫn như trước không ai lên tiếng.

- Các ngươi nói cho ta biết, bao nhiêu lần bị đào thải như thế, trong thâm tâm các ngươi, tự hỏi như thế có phải phế vật hay không?

Quân Tà đầu hơi nghiêng, hướng lỗ tai về phía bọn họ, hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.