Dị Thế Tà Quân

Chương 91: Q.3 - Chương 91: Cuối cùng cũng đến lượt ta!




- Ta hỏi ngươi, ngươi là ai, có dũng khí thì xưng tên đi!

Lệ Kiếm Hồng thân hình run nhẹ, thanh âm trầm thấp khiếp người, không để ý đến sự châm chọc của người này, cũng không xem qua thi thể thê thảm của sư đệ trên mặt đất.

Tam sư muội Phương Phiêu Hồng ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Nhị sư huynh trên mặt đất, cả người run lên, một câu cũng không thể nói.

Giữa sân kịch liệt chém giết cũng đột nhiên trong lúc đó ngừng lại. Đám người Triệu Vô Cực tìm được đường sống trong chỗ chết đều cảm thấy “may mắn” không thôi, đối với việc đối phương đến chậm như vậy cũng không để ý.

Mặc kệ chậm hay sớm, chỉ cần đến đây là tốt rồi a. Có thể bảo trụ tánh mạng lại còn cố chấp gì nữa ?

Tuy rằng mọi người dừng tay, nhưng không khí trong sân cũng càng ngày càng áp lực!

Hồng y nhân ha ha cười, đột nhiên giương tay lên, ống tay áo ba một tiếng, đánh ra một tiếng vang thanh thúy trong không trung, hắn rõ ràng là đánh vào một mảnh hư vô, lại giống như là đánh vào thực thể nào đó.

Bốn phía phát ra một trận thanh âm rất nhỏ vút lên, đột nhiên bốn phương tám hướng im ắng hiện ra hơn mười bóng người.

Ánh lửa chiếu rọi, những người này mỗi người đều là một thân hồng y, lẳng lặng đứng vững bất động. Nhưng từng đôi mắt cũng lóe lên hào quang rét lạnh khiếp người, giống như là bầy huyết lang trong đêm tối, đang đợi hiệu lệnh của Lang Vương.

Hai bóng người chậm rãi phiêu phiêu đi vào đứng trước đội hình hồng y nhân, quay mắt về phía Lệ Kiếm Hồng cùng Phương Phiêu Hồng. Trên người quang mang xanh thẳm chói lọi dịu dàng nhấp nháy lên mãnh liệt đập vào mắt đám người Lệ Kiếm Hồng !

Ba người này, đều là Thiên Huyền cường giả!

Đan xen bốn phía, huyền khí màu vàng phân bố khắp nơi, Địa Huyền cao thủ cũng có mười mấy người, ngoài ra toàn bộ đều là thanh ngọc sẫm màu, chừng ba bốn mươi người!

Trong tâm Lệ Kiếm Hồng thoáng lạnh xuống.

Lạnh như một tảng băng!

Cuộc chiến này làm sao có thể đánh!

Thực lực của đối phương vượt qua mình quá xa ! Mà bên mình chỉ có mình và Tam sư muội hai người.

- Tên của ta? Ha ha, Lệ đại gia, ngài cũng không phải mới lần đầu xuất môn, tại hạ thân làm Huyết Kiếm đường sát thủ, tính danh sao có thể nói cho ngươi biết đây? Cho dù ta không coi hai vị vào đâu, nhưng cũng không muốn Lệ Vô Bi, Lệ Chí Tôn biết ! Về phần tại hạ có hay không có dũng khí, ngài thật không ngại đến hỏi Nhị sư đệ ngài, hắn khẳng định biết được rất rõ ràng!

Hồng y nhân nghiêng nghiêng đầu, lúc này mới trả lời Lệ Kiếm Hồng.

- Tốt lắm! Huyết Kiếm đường, Lệ mỗ nhớ kỹ các ngươi!

Lệ Kiếm Hồng bi phẫn nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, quay người lại:

- Sư muội, chúng ta đi!

- Chậm đã!

Hồng y nhân đột nhiên quát.

Lệ Kiếm Hồng dừng bước.

- Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn vọng tưởng lưu lại hai người bọn ta sao?

Lệ Kiếm Hồng thê thảm cười lớn một tiếng:

- Thực lực của các ngươi tuy rằng hơn xa chúng ta, nếu đánh nhau chúng ta cũng quả thật không là đối thủ, nhưng ngươi cho là các ngươi có thực lực lưu được chúng ta sao?

Lệ Kiếm Hồng nói không sai, nhân vật dẫn đầu song phương đều là Thiên Huyền cường giả, Huyết Kiếm đường muốn đánh bại Lệ Kiếm Hồng tự nhiên là không chút khó khăn, nhưng nếu muốn đem Lệ Kiếm Hồng cùng Phương Phiêu Hồng lưu lại cũng tuyệt không có khả năng! Chỉ cần hai người một lòng muốn chạy, tùy thời đều có thể mở một đường máu chạy đi.

- Ha ha, Lệ huynh chính là hiểu lầm hảo ý của huynh đệ ta, Lệ huynh thân là huyết mạch duy nhất của Lãnh Huyết Chí Tôn, chúng ta đương nhiên là không dám đắc tội.

Hồng y nhân chậm rãi nói :

- Chính là, thi thể Chu nhị gia, chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn mang đi sao? Chấp nhận cho hắn phơi thây ngoài hoang dã sao?

Lệ Kiếm Hồng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếp, đột nhiên thân thể dựng đứng lên, một tay nắm Phương Phiêu Hồng, không nói một câu, trực tiếp ở trên nhánh cây nhấp nhô mấy cái, biến mất ở trong bầu trời đêm.

Lệ Kiếm Hồng thấy rất rõ ràng, chỉ cần hắn bế thi thể Chu Kiếm Minh, mang thêm một vật nặng, muốn đi cũng không xong, những lời của hồng y nhân này, rõ ràng chính là rắp tâm hại người, khiến mình cùng sư muội đều lưu lại chỗ này, diệt trừ hậu hoạn.

Trên thực tế, lần này oán thù đã kết, song phương không còn cách xoay chuyển, tuyệt đối là không chết không thôi. Chỉ cần mình biểu hiện ra ý muốn mang thi thể Nhị sư đệ đi, đối phương nhất định sẽ dùng thủ đoạn cực đoan lưu lại chính mình cùng sư muội, cho dù cha của mình là Lãnh Huyết Chí Tôn thì sao? Không nên quên nếu hai người đều chết ở đây, lại thêm bọn họ đem vệ sĩ Lý gia bắt hết, thì sẽ không còn ai đối chứng nữa. Khi đó, cha mình có muốn trả thù cũng không biết ai là cừu gia a!

Đối phương quả thực là có thực lực này a!

Cho nên hắn nắm thời cơ, lập tức phi thân mà đi.

Đúng như Lệ Kiếm Hồng phán đoán, đối phương biết chặn đường hắn không có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên cũng không có người chặn đường!

Bóng đêm trong ánh trăng mờ, đột nhiên có một đám sương mù mầu trắng ngà thản nhiên dâng lên, đem cả sân chậm rãi bao phủ, sương mù càng ngày càng đậm, dần dần tựa hồ là đã hình thành một màn chắn mỏng.

Trong núi rừng, sáng sớm nào cũng có sương mù như vậy dâng lên, mọi người cũng không để ý. Huống chi trong sương mù, cư nhiên còn có từng đợt không khí núi rừng tươi mát thấm vào phổi, làm cho người ta sảng khoái. Mọi người không tự chủ được hô hấp hai cái. Nhất thời cảm giác tinh thần rung lên!

Nhưng chẳng biết lúc nào, phía dưới cây đại thụ, Quân Mạc Tà cũng thở dài một hơi thật sâu.

Thầm kêu đáng tiếc!

Rất đáng tiếc, đám người Lệ Kiếm Hồng đi quá sớm, nếu lưu lại một hồi nữa là có thể tận diệt, đáng tiếc lão tử tốn sức thiên tân vạn khổ mới làm ra Tiêu hồn hương a, lại có thể xuất hiện hai con cá lọt lưới.

Tại thời điểm chiến đấu đương nhiên không thích hợp sử dụng Tiêu hồn hương, khí lưu huyền khí cường đại như vậy chỉ sợ trong nháy mắt liền đem Tiêu hồn hương thổi bay không còn một mảnh, hoàn toàn không tạo nên hiệu quả gì.

Cho nên hiện tại Quân Mạc Tà chứng kiến tình thế ổn định mới quyết định ra tay. Dùng thiên địa linh khí Hồng Quân Tháp phối hợp luyện ra Tiêu hồn hương, gần như vô hình vô ảnh, vô ngân như ẩn.(GD-Không sắc, không mùi, không vị )

Hương vị thật ra vẫn có một chút, hơn nữa còn là nhẹ nhàng khoan khoái tao nhã, nhưng ở trong hương vị tao nhã này người ta vô tri vô giác đánh mất khả năng chống cự, ngay cả là huyền khí cao thủ, sau khi hít vào một lượng nhỏ, trong nháy mắt huyền khí giảm xuống mấy giai vị, chiến lực giảm hẳn.

Đây cũng là con bài quan trọng vẫn chưa lật của Quân Mạc Tà trong hành động lần này !

- Các ngươi cuối cùng cũng đến!

Trương Tồn Hiếu trên người đã có không ít tổn thương, khập khiễng đón chào. Triệu Vô Cực cũng ở bên cạnh hắn, khi nhìn thấy ánh mắt của hồng y nhân, cũng tràn đầy sợ hãi trong lòng, xen lẫn theo vô hạn nịnh hót.

- Ân, xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Chậm trễ một hồi.

Hồng y nhân mặt không chút thay đổi gật đầu, nói:

- Đám thủ nỏ kia ở nơi nào?

Trương Tồn Hiếu nhìn nhìn Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực hiểu ý, mang theo mọi người đi tới mấy cỗ xe ngựa phía trước, nhưng không có tiến đến toa hành khách mà đi đến chỗ con ngựa kéo xe bên cạnh, trước đem yên ngựa tháo xuống, sau đó dùng tay tháo xuống một sợi dây lưng cơ hồ trong suốt từ trên thân ngựa, từng vòng từng vòng cởi xuống, cuối cùng hé ra dưới bụng ngựa một miếng da hơi mỏng, rầm một tiếng.

Nguyên lai Triệu Vô Cực đúng là lấy tay nỏ cột vào nơi này.

Chỉ riêng phần tâm cơ này cũng ngoài dự đoán của mọi người.

Cho dù có kẻ muốn cướp, cũng liền kiểm tra xe ngựa, xe ngựa không có, cũng sẽ tìm ở chỗ khác, ai mà để ý đến ngựa kéo xe?

- Thủ nỏ, tổng cộng có ba trăm năm mươi cái, so với dự tính hơn hai mươi cái đều đưa tới, bản vẽ chế tạo cũng đã hủy, mỗi con ngựa dưới bụng đều buộc hai mươi cái, còn các con ngựa khác, mang theo tổng cộng là bảy nghìn mũi nỏ tiễn! Đây chỉ là nhóm nỏ tiễn đầu tiên, nhóm nỏ tiễn thứ hai đang được tiếp tục chế tạo.

Triệu Vô Cực hết sức lo sợ nói, cúi đầu cúi người, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy được trên thân người hồng y nhân trước mắt hàn khí tỏa ra bốn phía, tựa hồ rất bất mãn đối với bộ dáng của mình.

- Tốt lắm! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rất tốt.

Hồng y nhân vui mừng nói :

- Bổn tọa cho phép ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Cũng khen thưởng cho ngươi!

- Đa tạ!

Triệu Vô Cực vui mừng quá đỗi, khom người cảm ơn, nhưng nói còn chưa nói xong, đầu đột nhiên bịch một tiếng rơi ở trên mặt đất. Trên mặt vẫn còn mang theo vẻ nịnh hót tươi cười, bị hồng y nhân đột nhiên xuất kiếm chém rụng!

- Ngu ngốc!

Đây cũng là lời bình cuối cùng Hồng y nhân lưu lại!

- Ta khen thưởng cho ngươi, chính là cho ngươi sum họp với Nhị đệ ngươi! Ở dưới suối vàng, ngươi có thể vĩnh cửu nghỉ ngơi!

Hồng y người âm trầm nói.

- Tiền bối? Tại sao?

Trương Tồn Hiếu kinh ngạc hỏi, Hồng y nhân một chưởng vỗ vào trên đầu của hắn, nhất thời óc nổ tung! Trước khi chết vẫn giãy dụa nói: Vì sao?

- Vì sao? Còn tưởng rằng ngươi sẽ thông minh một chút, nguyên lai ngươi cũng là cái loại ngu ngốc! Lại có thể hỏi ta nguyên nhân?

Hồng y nhân lau máu trên tay, mỉm cười nói:

- Các ngươi thật đúng là ngu ngốc, Huyết Kiếm đường lại cùng hợp tác với con heo giống Nhị hoàng tử ư? Bằng vào hắn mà cũng xứng sao!

Đột nhiên vung tay lên, lạnh lùng nói:

- Động thủ!

Toàn bộ hồng y nhân đồng thời xuống tay, bọn hắn ở vừa rồi cũng đã ở cố ý tiếp cận những người may mắn sống sót, cơ hồ chính là đứng chung một chỗ, mà đám người may mắn kia biết cường viện đã đến, bóng ma tử vong tán đi, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, không còn có chút đề phòng. Giờ phút này hồng y thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, giống như bổ dưa, thái rau. “Người may mắn” bị giết đến người ngã ngựa đổ, thậm chí cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có, kêu thảm lên té xuống.

Mà một bộ phận hồng y nhân khác còn lại vô thanh vô tức bọc lấy đám vệ sĩ Lý gia đi theo Lệ Kiếm Hồng, đao kiếm cùng hạ xuống...!

Trước kia, ngững người này là dưới sự dẵn dắt của hai vị Thiên Huyền cao thủ công kích người khác, chiếm hết thượng phong. Mà bây giờ, cũng là bị ba vị Thiên Huyền cao thủ suất lĩnh một đám Địa Huyền, Ngọc Huyền cao thủ công kích họ! Tình thế hoàn toàn ngược lại. Vốn từ lúc hai người Lệ Kiếm Hồng đi rồi, bọn hắn cũng đã tuyệt vọng, hiện tại không có chút dũng khí phản kháng, cơ hồ ở trong nháy mắt đã bị giết sạch!

Giờ phút này, giữa sân cũng chỉ còn lại có mấy chục hồng y nhân, chiến lực bọn họ quả thật mạnh mẽ, một vòng giết chóc cũng không một người nào bị thương tổn.

Sương trắng càng lúc càng đậm!

- Mau chóng kiểm tra, những con ngựa nào có thủ nỏ thì thu thập hết, lập tức rút lui!

Hồng y nhân cầm đầu dồn dập truyền lệnh.

- Ha ha ha, rốt cục cũng đến phiên ta, thật sự là con mẹ nó chờ đợi vất vả! Bất quá các ngươi con mẹ nó rất không kịch liệt, lại có thể để hai người thoát chết, điểm này làm cho ta rất không thích!

Một tiếng cười hư vô mờ mịt đột nhiên truyền ra, bỗng nhiên bên trái, bỗng nhiên bên phải, bỗng nhiên ở phía trước, bỗng nhiên ở phía sau, biến hóa khôn lường, không thể nắm, chỉ nghe hắn nói :

- Huyết Kiếm đường thật sự là trâu a, cách chiếm tiện tiện nghi này thật là làm cho ta tâm phục khẩu phục lại càng thêm bội phục! Bất quá, Huyết Kiếm đường các ngươi nếu không phải vì Nhị hoàng tử dốc sức, cuối cùng là vì ai dốc sức? Nói trắng ra, ai có mị lực lớn như vậy, đáng giá cho các ngươi dốc sức? Bổn đại gia thực cảm thấy hứng thú a.

- Ai? Là ai giả thần giả quỷ? Lăn ra đây cho ta!

Hồng y nhân hét lớn một tiếng, đưa mắt nhìn quanh.

- Hắc hắc... Lão tử chính là lão tử của ngươi, cũng có nghĩa là ba ba của ngươi đó!

Trong bóng tối, người kia cười ha ha mà nói:

- Ha ha, nhi tử, còn không mau mau quỳ xuống nghênh đón phụ thân ngươi đến sao!

- Muốn chết!

Hồng y đại nộ, nghe ngóng xung quanh, đột nhiên thả người nhảy lên, một đạo lam sắc kiếm quang dài phát ra, kiếm quang lướt qua, vang ầm ầm vài tiếng, mấy cây đại thụ chặn ngang bị cắt đứt! Sơn băng địa liệt ngã xuống, nện lên mặt đất khiến bụi đất tung bay.

- Di? Điều này sao có thể?

Vừa mới đại triển thần uy, đánh gục cùng giai cao thủ, Hồng y nhân đột nhiên khiếp sợ kêu ra tiếng. Hắn rõ ràng phát hiện Thiên Huyền huyền khí của mình, theo một kiếm vừa rồi phát ra thế nhưng đã muốn tiêu tán hơn phân nửa!

- Ha ha ha, thế gian cái gì mà không có,có chuyện gì là không thể xảy ra, chuyện đó có gì đâu mà lạ !

Thần bí nhân cười dài một tiếng, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Động thủ đi!

Bốn phía oanh một tiếng, mặt đất chung quanh đột nhiên lật lên, bùn cát bỗng nổ mạnh bay lên, một thân ảnh tráng kiện xuất hiện, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều có người bay nhanh đến.

Một thân ảnh phiêu phiêu ở giữa không trung đột nhiên biến ảo, hướng về một Thiên Huyền cao thủ khác bay tới, tốc độ cực nhanh!

Hồng y nhân đầu lĩnh chấn động, kêu lên:

- Cẩn thận!

Vừa dứt lời, lại thấy trước mắt mình chợt lóe, một thân ảnh hắc y che mặt đột nhiên hiện ra trước mặt, nguyên lai mục tiêu của người này không ngờ là hắn! Dưới sự kinh hãi, hắn nhanh chóng ngả về phía sau né tránh, đồng thời nâng trường kiếm muốn áp dụng thế công.

Nhưng người này giống như dùng Như Ảnh Tùy Hình đi theo, ra tay trước, hàn quang chợt lóe, đâm vào cổ họng của hắn. Một đường hàn quang tốc độ cực nhanh. Với ánh mắt của hồng y nhân, cũng không rõ ràng đây là binh khí gì, đã cảm thấy được giữa yết hầu lành lạnh đau đớn.

Hồng y nhân không kịp rút kiếm, lui lại, lại cảm thấy nửa thân dưới có tiếng gió, hạ thể bị một cái đầu gối hung hăng thúc tới. Hồng y nhân đại nộ, mông vểnh lên, như tia chớp tránh được một cước, tránh được một kích, rồi lại cả kinh thấy hàn quang lại lóe lên, đâm thẳng hai mắt, đem hết lực lượng còn thừa hướng bên cạnh lui lại, chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau đớn, biết rõ mình đã bị lợi khí làm rách da, đồng thời trước ngực ầm ầm hai tiếng, hai khủy tay địch nhân hung hăng đập vào lồng ngực, nửa thân dưới một trận đau đớn, bộ phận yếu ớt nhất bị đạp trúng một chút! (DG-Tý nữa thì mất giống,nhưng chưa xong đâu)

Hồng y nhân vừa giận vừa đau lại sợ hãi.

Những thủ đoạn này, đúng là vừa rồi hắn dùng để đối phó Chu Kiếm Minh, đối phương gần như toàn bộ rập khuôn mà làm! Nhưng lúc này vai diễn đã thay đổi, hắn lại là người bị giã, hơn nữa người này, so với chính hắn càng thêm tàn nhẫn, càng thêm chính xác!

Chẳng lẽ trên đời thật sự có báo ứng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.