Dị Thế Tà Quân

Chương 485: Q.5 - Chương 485: Cửu U thập tứ thiếu trầm tư.




Sang Thượng Bắc Đảo chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt vô cùng trầm trọng nói:

- ……. Ánh mắt của các người vẫn là có chút lệch lạc, chỉ thấy được chiến lực cá nhân của bọn họ, lại không đi chú ý mối liên kết chặt chẽ giữa bọn họ với nhau! Ba trăm người hợp tác như vậy, có thể nói là đã đạt tới trình độ thiên y vô phùng! Cho dù là làm cách nào quấy rầy tổ hợp, chỉ cần trong đám bọn họ còn hai người có thể liên kết lại thành một, cũng có thể phối hợp với nhau phát huy chiến lực kinh người kết hợp giữa hai người lên đến mức gấp đôi! Hai người ba người bốn người…… cho đến khi mấy trăm người phối hợp, tất cả đều vô cùng tinh diệu!

Hắn vừa nói xong những lời này, mọi người mới chú ý đến điểm này, đều ngưng mắt nhìn lại, mặt lại càng lúc càng trầm trọng.

- Tất cả các đòn tấn công vào bọn họ, đều bị đồng bạn của bọn họ xảo diệu dịch chuyển qua người mình, thậm chí là vết thương lấy mạng, đều bị bọn họ phân giải thành vết thương nhẹ! Một khi có người bị thương xuất hiện, vậy thì, người này lập tức sẽ được ít nhất là sáu người vây lại hợp tác với nhau, hơn nữa, người bị thương cũng trở thành đối tượng bảo vệ nghiêm mật của đội hữu. Nhưng chiến lực của bảy người kết hợp lại này, không hề có xu hướng yếu bớt.

Sang Thượng Bắc Đảo trầm tư nói:

- Chỉ lấy tình huống vừa rồi xem xét, hai vị cuồng đao nhẫn trước sau tự bạo, nếu là trong vòng chiến đấu của bản tộc chúng ta, chỉ sợ đủ để làm cho bản thân thiên nhẫn bị trọng thương, nhưng đối phương chỉ trong chớp mắt đã tập trung lực lượng của sáu người hợp lực hóa giải đòn tấn công tự bạo! Dưới đòn tấn công tự bạo thường tạo thành tử vong mà kết quả cuối cùng chỉ tạo thành vết thương nhẹ nhưng lại chỉ có sáu người chia sẻ với nhau! Sự phối hợp tinh vi kỳ diệu này nếu không chính mắt nhìn thấy, sao có thể tin tưởng được chứ, đây chẳng lẽ không phải là một chuyện không thể tin được sao?

- Không sai, chuyện này xác thực vô cùng quái dị!

Mười hai người đồng thời gật đầu. Vừa rồi mọi người chỉ tập trung chú ý đến tu vi kinh người của ba trăm người này. Chiến lực tàn khốc, sát phạt quả quyết, ra tay ngoan độc, nhưng không hề có cẩn thận đi chú ý sự ăn ý hợp tác, phối hợp tinh diệu giữa bọn họ; Nhưng giờ cẩn thận nhìn lại tình huống, trong thoáng chốc ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

Sự phối hợp giữa mỗi người của đối phương, thật sự đã đạt đến trình độ chính xác đến mức khủng bố! Ăn ý giữa một người với một người, lại có thể đạt đến trình độ đáng sợ như vậy. Đối với cảm giác tường tận hiểu rõ đến mức nguy hiểm như vậy, chỉ cần xem một lần là đã đủ hiểu rồi!

- Đối mặt với một đội quân như vậy, cho dù đồng thời có hai vị thánh quân xông vào. Nếu ngay từ đầu không chọn dùng thủ đoạn cực đoan, mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân kéo dài chiến đấu, kết quả cuối cùng cho dù có thể làm bị thương đối phương ở một mức nào đó, nhưng nhất định sẽ không có hy vọng có thể sống đi ra ngoài!

Sang Thượng Bắc Đảo xem xét tỉ mỉ, vẻ mặt trầm trọng nói:

- Vì vậy mọi người phải chú ý, cho dù là cao thủ đạt đến cấp thánh quân đi nữa, nếu chỉ một mình gặp phải một đội quân như vậy, tốt nhất là nên lập tức quay đầu chạy xa, miễn cho không lợi ích gì mà tặng người ta một mạng! Nếu không có cơ hội chạy thật xa, vậy thì phải ở trong khoảng thời gian ngắn chọn dùng thủ đoạn cực đoan nhất, nếu không ngay cả cơ hội thi triển thủ đoạn cuối cùng cũng sẽ mất đi!

Mười hai người còn lại trong thoáng chốc rùng mình. Bọn họ đã đem đội quân này tưởng tượng đến vô cùng đáng sợ, nhưng ai cũng không ngờ, một tiểu đội ba trăm người này lại có sức phá hoại đáng sợ đến cỡ này!

Một đám huyền giả có được tu vi thánh hoàng liên kết hợp tác, lại có thể đánh chết thánh quân?

Những lời này nếu nói trước lúc gặp đội quân này, tin rằng tất cả mọi người sẽ thẳng thắn nói rằng đây là một lời nói vô căn cứ!

Nhưng bây giờ, mỗi người ai nấy đều không thể không tin, không dám không tin!

Chiến đấu vẫn như cũ đang tiến hành.

Thân ảnh của Quân Mạc Tà mặc dù bị đánh tan, kì thật cũng không có đi xa, chẳng qua sửa lại làm ẩn thân. Ở trên cao lưu ý đội quân tàn thiên phệ hồn chém giết mà thôi, mấy lần đều cố kiềm nén cảm giác muốn ra tay.

Bởi vì hắn biết, mười ba tên cao thủ của đối phương, cũng giống như hắn đang xem xét cuộc chiến!

Cho dù đội quân phía dưới chém giết như thế nào, hai bên đều rất ăn ý không hề nhúng tay.

Nhưng nếu bản thân mình tự động ra tay trước, vậy mười ba người đối phương nhất định sẽ cùng nhau tiến lên. Bản thân mình cộng với Viêm Hoàng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba người. Còn mười người, nhất định sẽ tạo thành một vết thương lớn cho tàn thiên phệ hồn!

Cho nên Quân Mạc Tà không thể ra tay.

Hắn không ra tay, đám người Sang Thượng Bắc Đảo cũng sẽ không ra tay.

Nói tóm lại thì trận chiến này, cũng chỉ trận chiến thử sức hai bên mà thôi!

Thật sự cùng nhau chia cao thấp, là vào ngày sau, không phải là giờ phút này!

Cho nên, chỉ có thể mặc đội quân phía dưới tự mình hoàn thành mà thôi.

Mà điều thật sự khiến Quân Mạc Tà yên lòng là chuyện biết đội quân phía dưới đã chiếm được thế thượng phong! Đối phương cho dù điên cuồng tấn công cũng chỉ có thể tạo thành một số vết thương mà thôi. Hơn nữa đại đa số cao thủ chủ yếu của đối phương tất cả đều tập trung thực lực nhắm vào tàn thiên phệ hồn, trong vô hình lại để cho Hổ Vương và hai mươi bốn tiểu đội giảm được rất nhiều áp lực, giết người lại càng thêm thuận tay.

Đến tận giờ phút này, đã có bảy tám tiểu đội ở vị trí trung tâm của cuộc chiến gặp nhau, sau đó bảo hộ đội quân của Hổ Vương đi bốn phía giết địch.

Vốn lúc đầu Mai Tuyết Yên an bài là sau khi đục xong một lỗ thủng lập tức quay ngược lại, nhưng bây giờ đã đánh đến mức này, đã từ kế hoạch cứu người lúc bắt đầu biến thành hoàn toàn giết hết quân địch rồi. Nếu có thể ở trong điều kiện trước tiên bên ta tổn thất không lớn, nhưng có thể tiêu diệt hoàn toàn triệt để đối phương, tự nhiên là kết quả sau trận chiến lý tưởng nhất rồi!

Ngay lúc đầu khi Mai Tuyết Yên an bài kế hoạch, đã tính hết tất cả các điều kiện và con người vào, cũng chưa từng nghĩ quả kết quả cuối cùng của trận chiến này lại như thế!

Đối mặt với số lượng quân địch nhiều hơn mình gấp mười, kết quả cuối cùng lại là tiêu diệt hoàn toàn triệt để đối phương? Mà một nửa số lượng quân địch lại do ba trăm tàn thiên phệ hồn xử lý, kết quả như vậy quả thật chỉ nghe cũng khiến người ta rùng cả mình!

Từ khi cuộc chiến bắt đầu đi vào vòng kết thúc, tiếng nổ mạnh cơ hồ là một tiếng lại tiếp một tiếng vang lên, đó cũng là thủ đoạn cực đoan cuối cùng mà cao thủ cấp bậc cao thuộc dị tộc nhân U Minh quỷ nhẫn ở trong tuyệt vọng khởi động tự bạo, lợi dụng thân thể của mình trở thành vũ khí giết địch lợi hại nhất cuối cùng.

Trên chiến trường, người còn có thể đứng thẳng dần dần giảm bớt, từ từ trở nên thưa thớt dần.

Nhưng đội quân dị tộc, lại thủy chung không hề có người lùi lại phía sau một bước!

Bọn họ luôn luôn xung phong về phía trước!

Cho dù là đại quân năm vạn người chỉ còn lại mấy ngàn người, họ vẫn như cũ xung phong về phía trước! Tre già măng mọc!

Lúc trận chiến kết thúc, cuối bầu trời chỉ còn lại một chút ánh sáng!

Một trận chiến này, bắt đầu đánh từ lúc đêm khuya mặt trời chưa lên đánh đến trời đã bắt đầu tối dần!

Tinh kỳ ở phương xa lất phất trong gió, tiếng gió lốc thổi vù vù vi vu qua.

Nhưng đại quân bên dị tộc tập trung được hơn trăm vạn người, lại không hề cử động không hề nhúc nhích! Cứ như vậy đứng nhìn năm vạn đồng bào của mình bị tàn sát, hóa thành những con số chết lặng của mười ba vị thiên nhẫn tính toán ra trên chiến trường!

Một bên thiên phạt, không hề có hành động kế tiếp nào cả. Tất cả mọi người đều đang chờ trận chiến này chấm dứt,

Ánh sáng rạng đông lúc bình minh rốt cuộc đã đến!

Một cơn gió sớm nổi lên, thổi qua đại địa!

Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân thổi lên một tiếng huýt sao, tàn thiên phệ hồn ở trung tâm. Mười dặm xung quanh chiến trường, sương mù mang theo màu máu trôi nổi khắp nơi! Mờ mờ mịt mịt, mùi tanh hôi xộc vào mũi!

Năm vạn dị tộc, không hề có một người còn sống!

Trên bầu trời, đám người Sang Thượng Bắc Đảo im hơi lặng tiếng đi mất.

Trong những cường giả mạnh nhất ẩn thân ở trên trời quan sát trận chiến này, không chỉ có Quân Mạc Tà và mười ba thiên nhẫn mạnh nhất bên dị tộc, còn có một người nữa, một gã cường giả khác nữa!

Đứng trong màn đêm ở tầng cao nhất, đệ nhất cao thủ mà cả đại lục công nhận, Cửu U thập tứ thiếu toàn thân ẩn nấp trong bóng đêm, hai tay nắm sau lưng, đồng dạng quan sát trận chiến kịch liệt chưa từng có bên dưới.

Đương nhiên, cũng đem quá trình giao đấu giữa Quân Mạc Tà và Sang Thượng Bắc Đảo thu hết vào đáy mắt.

- Sao có thể như vậy chứ? Sao có thể có người lại có tiến độ tiến bộ lại nhanh đến rợn người như vậy chứ!

Cửu U thập tứ thiếu thản nhiên thở dài một hơi, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Thiên trụ sơn giờ đã biến thành đá vụn tản ra vạn dặm, trong mắt vẫn toát ra ánh sáng vô cùng nóng bỏng!

Thiên trụ sơn, không chỉ giản đơn là đường ranh giới cách trở hai đại lục, còn đại biểu cho thành tựu lớn nhất của bộ tộc Cửu U!

Phải biết rằng, trên đời này, ngay từ đầu đã không có cái gọi là thiên trụ sơn!

Đỉnh núi cao nhất thiên hạ này chính là do năm đó Cửu U đệ nhất thiếu dùng tuyệt thế thần thông ,ngạch sinh ở nơi này dựng lên một tường chắn mạnh nhất! Còn tăng thêm một phong ấn cực mạnh nữa! Để đỉnh núi cao nhất của hai đại lục này đứng sừng sững ước chừng một vạn năm!

Nếu không phải người điên cuồng vì chiến tranh nảy sinh lòng tham đến đánh cắp Cửu huyễn lưu sa, để thiên trụ sơn ngoài ý muốn sụp đổ. Hoàn toàn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng, bây giờ thiên trụ sơn vẫn như cũ đứng lặng qua thật nhiều thật nhiều thế hệ, cho đến khi vĩnh viễn sánh cùng trời đất! Thậm chí là khi thế giới này hủy diệt, chỉ cần còn có Cửu huyễn lưu sa làm trụ cột liên tục vận chuyển, thiên trụ sơn vẫn như cũ sừng sững không ngã!

Bàn tay vừa lật, thiên trụ sơn đổ ngã!

Mở ra cuộc chiến giữa hai tộc suốt vạn năm vạn tháng!

Có thể tạo thành một thần tích như vậy, đến tột cùng là dùng vô thượng thần thông nào chứ?

Là bản lĩnh phiên vân phúc vũ bình thường, hay đúng như ý nghĩ ngửa tay thành gió lật tay hóa mây.

Còn hơn cả thần thông trong truyền thuyết đã kể, nhất định là khi so sánh các thần thông khác tuyệt đối không đáng giá nhắc đến!

Thậm chí là đến bây giờ cho dù thiên trụ sơn đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng Cửu U thập tứ thiếu vẫn như cũ có thể cảm giác được, một lực lượng thần bí, vẫn như cũ tồn tại!

Mà lực lượng này lại thần bí khó lường, quỷ dị bí ẩn, bên trong dường như là đường đường chính chính dịu dàng như cũng không thiếu phần sát khí lẫm liệt! Cuồn cuộn lúc có lúc không, uy phong trang nghiêm!

Cửu U thập tứ thiếu trong lòng không khỏi dâng lên sự kính trọng vô hạn.

Cửu U đệ nhất thiếu…… mới thật sự là đỉnh núi cao nhất!

Bản thân mình hay là các tiền bối đời trước, đều tự hào là Cửu U đệ mấy thiếu, nhưng nếu so với Cửu U đệ nhất thiếu, đều là những người kế nghiệp, thật sự lại có mấy ai đủ tư cách sử dụng xưng hô này chứ? Thật sự là từ xưa đến nay có mấy vị đủ tư cách sánh vai với Cửu U đệ nhất thiếu chứ?

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đạt đến cảnh giới cao nhất của Cửu U đệ nhất thiếu đây?

Cửu U thập tứ thiếu đơn độc đứng trong bóng đêm, thân ảnh vẫn như cũ không nhúc nhích, áo khoác đen lung lay theo chiều gió, ở trong những cơn gió mạnh lay động, tựa như một pho tượng ác ma đứng lặng trong những tầng mây. Tựa hồ những mảnh đá vụn trước mặt này, đối với hắn mà nói có vô hạn dụ hoặc, vô hạn tiến tới……

Hoặc là, cơ hội đột phá của bản thân, ngay trong đống phế tích này?

Giờ phút này, đại chiến rốt cuộc cũng kết thúc!

Cuộc chạm trán nhỏ giữa liên quân của Huyền huyền đại lục và dị tộc rốt cuộc chính thức đóng lại!

Một nhát kiếm của Phong Quyển Vân “xoát” một tiếng đâm thẳng vào ngực của một vị cuồng đao nhẫn, xuyên qua ngực phá lưng mà ra, chia cơ thể làm hai, ngay tại lúc huyền khí tinh thần của Phong Quyển Vân cùng với trong giây phút chớp mắt đối phương khởi động tự bạo, Phong Quyển Vân lùi lại, đợi cho đến khi nổ mạnh kết thúc, Phong Quyển Vân hiện ra, đằng trước đằng sau mình rốt cuộc đã không còn một kẻ địch nào nữa rồi!

Phạm vi hơn mười dặm trên chiến trường, thi thể rải rác khắp nơi, có địa phương địa hình thấp, máu tươi chảy xuống hình thành nên một hồ nước nho nhỏ, đủ để thi thể trôi trên mặt nước máu!

Một cuộc đại chiến thảm thiết như vậy, cho dù là người từng trải như Ưng Bác và Phong Quyển Vân cũng là hiếm khi gặp!

Bên dị tộc người ra chiến trường có thể đứng lên phút cuối cùng, không hề có người lùi lại về sau một bước, càng không hề có một viện binh nào xuất hiện!

Người dị tộc tuy khiến người ta ghê tởm, nhưng ý chí chiến đấu cao ngất cho dù thất bại cho dù chết cũng không lùi bước, quả thật để người ta nhìn một lần là đủ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.