Thật xin lỗi, cho ta thêm ít thời gian nữa đi, để ta chuẩn bị tâm lý…
Nghĩ đến đây, nàng mở mắt ra, nhìn về phía chúng nữ, Độc Cô Tiểu Nghệ đã không thấy đâu. Hiển nhiên là đi “ Gọi Quản Thanh Hàn”
- Mọi người không cần chờ các nàng, chúng ta ăn trước thôi…
Mai Tuyết Yên mập mờ nói:
- Không chừng, lúc này Tiểu Nghệ cũng không về được đâu…(bị sắc lang ăn rùi :131: )
- Vì sao? Chẳng lẽ bệnh tình Thanh Hàn tỷ nặng vậy à? Liền lây sang Tiểu Nghệ muội muội sao?
Hàn Yên Mộng hai mắt mở to ngây thơ hỏi.
- Khụ khụ, lây bệnh? Nói như vậy cũng không sai biệt lắm…
Mai Tuyết Yên đỏ mặt, ngại miệng nói:
- Nếu ta đoán không nhầm, đêm qua Mạc Tà hiển nhiên là ở tại gian phòng Thanh Hàn muội muội rồi…
“Phốc…” chúng nữ đồng loạt phản ứng.
Mỗi người một biểu tình khác nhau. Nhưng trong thời khắc này, không hẹn mà gặp trong lòng mọi người đều cũng xuất hiện một ý tưởng: sau khi gặp được Thanh Hàn, nhất định phải lãnh giáo một chút, tại sao có thể được Mạc Tà ưu ái, chỉ đến với nàng… Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Ý nghĩ này, trong lòng Mai đại tỷ có chút mãnh liệt hơn.
Thể chất Quản Thanh Hàn mạnh mẽ xa xa không bằng mình, nhưng nàng làm sao có thể chịu đựng được?
Điều này thật là kỳ diệu…
Qua loa cho xong, tâm tình mỗi người đều tiêu tán đi, Độc Cô Tiểu Nghệ quả nhiên vẫn chưa trở về (đi nấu cơm rồi)
Đến Mai Tuyết Yên kia, còn bị dọa cho chạy trối chết.
Mai đại tỷ cũng cảm nhận được cả đời mình chưa bao giờ sợ hãi như vậy…
Lại nói về Độc Cô Tiểu Nghệ đang hăng hái một đường hướng thẳng về phòng Quản Thanh Hàn, nhẹ nhàng đi đến. kỳ thực cũng không còn cách bao xa, nhưng ở nơi Quân đại thiếu gia tăng thổ lực vào, hiệu quả cách âm mỗi gian phòng đều cực kỳ tốt…, bang bang bang gõ cữa vài cái, bên trong không có chút động tĩnh nào.
- Chẳng lẽ lại ngủ say như vậy?
Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, ánh mắt lóe lên một tia bất an:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, đồng thời không ngừng gõ cửa…, sau một đêm thảo phạt Quân đại thiếu có thể nói là thư thái vô cùng, nghỉ ngơi một lát thôi, liền cảm thấy tinh thần mình khôi phục hoàn toàn, nhưng lúc này là sáng sớm – là lúc dương khí nam nhân cường thịnh nhất,nhưng hắn nhìn vào gia nhân bên cạnh vẫn đang vùi đầu ngủ say, thậm chí không ngờ Quản Thanh Hàn lại có thể phát ra tiếng ngáy nho nhỏ…
Xem ra tối qua nàng vô cùng mệt mỏi…
Bây giờ, hình như Quản Thanh Hàn chỉ sợ là không thể chịu được rồi…
Không thỏa mãn được, sắc lang này bất đắc dĩ thở dài, hai tay gối sau đầu, cứ như vậy mà nằm… Nhất trụ kình thiên thì cứ nhất trụ kình thiên đi, ai bảo công năng ngươi mạnh mẽ như thế?
Đang nhàm chán cùng bất đắc dĩ hết sức, đột nhiên tiếng gõ cữa bang bang bang từ bên ngoài vang lên.
Thần thức hắn đảo quam phát hiện người ở bên ngoài chính là nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ, mặt đầy lo lắng đùng đùng đập cửa.
Đại thiếu gia nhãn châu xoay động, lập tức vận khởi Âm Dương độn, đem thân thể chính mình trở thành hư vô, thoạt nhìn chỉ còn mỗi Quản Thanh Hàn ngủ say trên giường…
Vẫy tay một cái, cánh cửa vô thanh vô thức hé ra…
Độc Cô Tiểu Nghệ gõ cữa một lúc, trong lòng ngày càng lo lắng, càng cố sức mà đập, thầm nghĩ nếu tiếp tục không có động tĩnh gì, cũng chỉ còn cách phá cửa mà vào…
Ai ngờ vừa nghĩ dùng sức một chút, hai tay liền chạm vào khoảng không, ai nha một tiếng, cửa lại trực tiếp mở ra…
Cửa sao lại không đóng…?
Độc Cô Tiểu Nghệ kinh ngạc vô cùng, chớp chớp hai mắt nhìn lên giường…
Quản Thanh Hàn đang nằm ngủ như Hải Đường trong gió xuân đầy hương vị ngọt ngào.
- Thật sự là chưa rời giường…
Độc Cô Tiểu Nghệ lầm bầm nói. Sau đó vội vàng đóng cửa lại, nếu để người khác thấy được sẽ không hay cho lắm. trong lòng khỏi tức giận: Thanh Hàn tỷ tỷ ngủ còn không đóng cửa… Thật là bất cẩn!
Sau đó khẻ nhếch nhếch cái mũi nhỏ:
- Đây là hương vị gì? Tại sao lại kì quái như thế? Thật là khó chịu, …, nhưng cũng không nghĩ nhiều như thế, từng bước đi đến trước giường, nói:
- Thanh Hàn tỷ tỷ, giờ là lúc nào rồi, mà tỷ còn đang ngủ a, mọi người đều ở ngoài chờ tỷ ăn điểm tâm kìa…
Quản Thanh Hàn như không nghe thấy gì, tiếng ngáy nho nhỏ vẫn vang lên như trước.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhăn mặt nhíu mày khẽ đưa tay xốc mền lên, buồn bực nói:
- Thanh Hàn tỷ tỷ, dậy dùng cơm nào…
Đột nhiên nàng “A” lên một tiếng, hai mắt mở to: bên dưới chăn Quản Thanh Hàn trần truồng như nhộng…
- Chẳng lẽ là hái hoa tặc…
Trong lòng nàng nổi lên hiện lên một ý nghĩ kinh khủng, sắc mặt Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời trắng bệch. Vô cùng kinh hoảng liếc nhìn xung quanh, xác định trong phòng không có một ai, lúc này mới hoảng hồn vội bước ra cửa, thò đầu ra cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó đóng cửa, lo lắng không yên, đứng còn không vững…
Suy cho cùng, nếu Quản Thanh Hàn quả thật là bị hái hoa tặc vũ nhục. như vậy thì tuyệt đối không thể để cho ngoại nhân biết đến. Này … Chuyện Này quá nghiêm trọng, nếu truyền ra ngoài, Thanh Hàn tỷ tỷ sao mà sống nổi, còn có Mạc Tà, đầu của hắn còn không phải … (đội nón xanh chứ sao nữa)
Không thể không thừa nhận trí tưởng tượng của nha đầu này, đích thật là… rất phong phú, thật vĩ đại. Không thể tưởng tượng những nữ nhân tại đây, trong đó có cả Thánh Tôn, mặc khác mỗi người tu vi đều đạt đến Thánh giả cảnh giới, còn tên hái hoa tặc đảm lượng thông thiên nào dám đến nơi này hái hoa? Cho dù có can đảm cũng phải có thực lực a!
- Thanh Hàn tỷ tỷ…
Độc Cô Tiểu Nghệ ngồi xuống mép giường. vẻ mặt lo lắng bi thương:
- Ngươi bị làm sao vậy Thanh Hàn tỷ
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị một người chặn ngang ôm lấy, một thanh âm không chút đứng đắn vang lên:
- Đừng hô… Thanh Hàn tỷ tỷ của muội bị ta nấu cơm…
Độc Cô Tiểu Nghệ kinh sợ kêu lên một tiếng, sợ đến mức hồn vía lên mây, phản ứng đầu tiên chính là sử dụng do chính Quân đại thiếu truyền thụ, vừa muốn thi triển, nhưng khẽ liếc mắt lại thấy ngay không mặt tươi cười đáng giận kia, nhất thời như trút được gánh nặng trong lòng, nếu hắn ở nơi này, gây sự hiển nhiên cũng nhất định là hắn rồi!
Sau đó mới kịp phản ứng, vỗ ngực an tâm nói:
- Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng sẽ bị…
- Còn tưởng là cái gì?
Quân đại thiếu nhíu mày.
- Ách, khụ khụ khụ… không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Ánh mắt nàng lóe lên, cười gượng hai tiếng, nói:
- Nếu không có việc gì, ta liền quay về ăn cơm, ta còn chưa ăn điểm tâm đâu lúc trước vội đi xem Thanh Hàn tỷ tỷ…
…, cúi đầu, như có một chút mất mác, vẻ mặt phờ phạc đi ra ngoài.
- Như thế nào? Nha đầu ngươi không muốn nấu cơm sao?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc. Từ phía sau nắm chặt lấy vai tiểu nha đầu, thổi nhẹ một hơi vào trong lỗ tai xinh xắn của nàng…
- A! muốn a, như thế nào lại không muốn chứ, nằm mộng muội cũng muốn kìa. (NB: ta kháo bá đạo thật :113: )
Ánh mắt tiểu nha đầu lập tức sáng lên, hàm răng nhỏ đáng yêu lộ ra, như muốn giao cả trái tim ra ngoài. Bất ngờ xoay người, thì mới phát hiện cả người Quân đại thiếu mình trần như nhộng, không khỏi đỏ mặt, chớp chớp mí mắt nhụt chí nói:
- Nhưng mà ngươi… không thể được nha.
Nha đầu kia đối với loại sự tình này vẫn chưa tường tận, nhưng có vẻ cũng biết cái gì kia… Lúc sau thì không được…
- Ta không được! Ai nói ta không được? vẻ mặt Quân đại thiếu đầy xấu xa!
Đây quả thật là khiêu khích lớn nhất của nam nhân! Sỉ nhục lớn nhất của nam chân,người khác nói hắn không được, nhất là nữ nhân nói hắn phương diện kia không được!
Hơn nữa, đang lúc sáng sớm dương khí tràn trề, thời khắc nhất trụ kình thiên, bị một nữ nhân nói không được? dù có nhẫn cũng tuyệt đó không thể nhẫn!
Nhất định phải chứng minh chính mình!
Lấy hành động thực tế mà chứng minh!
Nhất thời lửa giận trong lòng hắn dâng lên, tà ác từ trong đó sinh ra…
Ôm cổ tiểu nha đầu dữ tợn nói:
- Nha đầu, ngươi không phải muốn nấu cơm sao? Hôm nay ta thành toàn cho ngươi cho ngươi biết được ta có hay không là không được…
Nói xong mạnh mẽ hôn xuống…
Độc Cô Tiểu Nghệ lần trước nấu cơm không thành, ngược lại bị Quản Thanh Hàn chiếm tiện nghi trong lòng sớm đã khó chịu, không biết mắng mình bao nhiêu lần vì lá gan quá nhỏ. Giương mắt nhìn những người đến sau cả mình nấu trước ách…
Nha đầu này sớm đã kích động.
Phải nhìn Miêu Tiểu Miêu tới cuối cùng nhưng lại có thể nấu cơm sớm, lại còn nấu qua thật nhiều lần… Tiểu nha đầu trong tâm ghen tị muốn bộc phát! Ngôi đại tỷ… Nguyên vốn là của ta, ô ô…
Hiện tại đảo ngược a một bước sai lầm, chỉ một bước sai lầm, mãi cho đến bây giờ! Vị trí của mình, cũng dần dần từ thứ nhất chậm rãi tuột xuống vị trí thứ ba thứ bốn này!
Thật sự có thể nhẫn cũng không thể nhẫn!
Lúc này “ Cơ hội trời cho” đã đến, trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ có một loại ý nghĩ :
- Rốt cục cũng đem hắn thật sự nấu thành cơm.
Cảm giác vui sướng, ngay cả một chút kháng cự cũng không có, thậm chí còn có chút thuận nước dong thuyền, nhiệt tình nghênh đón.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm: “ lần này bất kể thế nào cũng không được trốn, nhất định phải đem hắn nấu thành cơm!
Không thể không thừa nhận tiểu nha đầu này quyết tâm rất lớn, lá gan cũng rất lớn.
Nhưng lập tức nàng cũng cảm giác được chỗ này có chút không thích hợp:
- ở chỗ này nấu cơm sao? Thanh Hàn tỷ tỷ vẫn còn ở đây…
Tiểu nha đầu vừa nghĩ đến đây thì quần áo trên thân đã biệt vô âm tín…
- Không có việc gì… Thanh Hàn tỷ tỷ của nàng đang ngủ, cái gì nàng ta cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, nàng không thấy nàng ta ngủ rất say sao?
Quân Mạc Tà quái dị cười lên một tiếng, tay không ngừng miệng cũng không ngừng hoạt động, giai nhân bực này đưa đến cửa, sao lại kiêng kị cơ chứ?
- Nhưng mà, có thể…
Độc Cô Tiểu Nghệ còn chưa kịp dị nghị, cái miệng nhỏ nhắn đã bị ngăn lại, trong đầu ầm ầm chấn động, một cỗ cảm giác kì quái dâng lên, liền không còn biết trời trăng mây gió gì nữa…
- A!
Độc Cô Tiểu Nghệ liều mạng đẩy Quân Mạc Tà lên, nước mắt như suối tuôn ra:
- Đau… Mai lui ra ngoài… Mau.. Đau chết mất…
- Không đau, ngoan nào, gắng chịu một chút thì không còn đau nữa, đợi lát nữa liền thoải mái ngay…(không chỉ thoải mái đâu)
Quân Mạc Tà vội vàng án binh bất động.
Khụ khụ, nơi này không viết, bỏ bớt mười vạn chữ…( 2 người đang nấu cơm thôi, không đáng xem, tác giả lượt bỏ bớt đó)(NB: cảnh nấu cơm thôi ko có chi :180: )
Sau một hồi lâu, Độc Cô Tiểu Nghệ trải qua lần này, có vẻ so với Quản Thanh Hàn còn muốn thảm hơn.
Càng về sau, Quân đại thiếu tuy rằng chưa thoải mãn, nhưng cũng đành phải buông tha…, cư nhiên còn chưa thỏa mãn, sắc lang này quả thật là bá đạo a!
Quản Thanh Hàn từ trong mê ngủ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, toàn thân vẫn còn cảm giác lâng lâng, làm cho nàng cảm giác xung quanh mình như không phải là thật…
Mở mắt ra, liền phát hiện có gì đó không đúng.
Bên mình tại sao tụ tập nhiều người vậy… Ách, vì sao Tiểu Nghệ lại ở trong này? (Sắp có 3p rồi, mấy con hàng ráng chờ nhé)