Mai Tuyết Yên cười khổ, nói:
- Tham lam đúng là nguồn gốc tội ác, mà lòng tham của nhân loại lại vô cùng vô tận! Thiên Phạt sâm lâm chúng ta có hàng trăm khỏa Huyền đan của các tiền bối đời trước đặt tại nơi thờ phụng, nhưng Huyền thú chúng ta từ vạn năm qua không kẻ nào có chủ ý xấu với số huyền đan này… Phải biết rằng chúng ta vốn là đồng loại, việc hấp thụ Huyền đan so với nhân loại các ngươi thì ít trở ngại hơn nhiều… Ài, vì cái gì mà nhân loại lại tham lam như vậy, chỉ muốn không làm mà hưởng? Huyền thú tu luyện cả đời, bao nhiêu tinh hoa đều tụ trong Huyền đan, nhân loại các ngươi cho dù dùng phương pháp tốt nhất để hấp thu, nhiều nhất cũng chỉ hấp thu được một nửa mà thôi, thậm chí còn ít hơn, vì sao cứ muốn chọn con đường tắt này?
Quân Mạc Tà thâm trầm nói:
- Lời này của ngươi nói đúng, nhưng cũng sai rồi; chính là như ngươi nói, nhân tính vốn tham lam, đừng nói có thể hấp thu một nửa năng lượng, cho dù chỉ hấp thu được một phần mười hay một phần trăm, thì vẫn có người làm chuyện đó. Thậm chí không thể hấp thu một phần nào thì vẫn có thể đem bán lấy tiền…Cho nên, tư tưởng sai lầm đó của ngươi cần phải chấm dứt ngay, nếu không sẽ hại đến cả Thiên Phạt sâm lâm!
Mai tuyết Yên trầm mặc không nói, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Quân Mạc Tà cười ha hả, chuyển đề tài, nói:
- Vừa rồi đã tính toán, lần này Tam Đại Thánh Địa tấn công, ta cho rằng chúng ta bây giờ chỉ còn thời gian đến tối ngày mai, không biết nhà nào sẽ tấn công trước?
- Ta nghĩ chắc là Độn Thế Tiên Cung!
Mai Tuyết Yên bĩnh tĩnh nói:
- Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành là người cẩn thận, tuyệt không mạo hiểm; nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ trốn một bên, đợi thời cơ chuộc lợi.
Quân Mạc Tà lẩm bẩm, cười khẽ một tiếng, giọng nói có chút mỉa mai, chỉ roi ngựa về phía trước, nói:
- Qua khỏi núi này chính là một sơn đạo; hiện giờ, tuyết đã rơi liên tiếp mấy ngày, sơn đạo hẳn rất khó đi; chúng ta sẽ hành động trong sơn đạo này! Chúng ta đành đi thêm một đoạn đường nữa để cho Tam Đại Thánh Địa một phen sốt ruột chơi!
Mai Tuyết Yên không khỏi cười một tiếng, đáp ứng, hai người đồng thời quát lớn, con ngựa hí vang, tung vó chạy đi, để lại phía sau một màn tuyết trắng…
Phía sau, trên tường thành Thiên Hương, Tử Kinh Hồng ánh mắt nham hiểm, nhìn thấy hai kỵ mã tăng tốc rồi đi, khóe mắt chậm rãi lộ ra sát khí.
- Địa điểm hành động nhất định không được quá gần Thiên Hương thành, vạn nhất kinh động đến lão quái vật kia, chúng ta lại một phen khốn khổ. Trên đường không phải là Thiên Hương thành, lại không có người của Quân gia, hắn nhất định không sợ ném chuột sợ vỡ bình, Tử huynh, theo ý ngươi, chúng ta nên chọn nơi nào động thủ mới tốt đây?
Tiếu Vị Thành bước trên lớp tuyết dày, nhưng không hề phát ra một chút âm thanh nào, lướt tới trước mặt Tử Kinh Hồng. Đi phía sau hắn, chính là Trữ Vô Tình, người dẫn đầu Độn Thế Tiên Cung.
- Theo hướng này, từ Thiên Hương Thành đi ra hai trăm dặm, chính là một sơn đạo! Hơn nữa, đi hết sơn đạo này ước chừng cũng mất nửa tháng! Trong thời gian này, bão tuyết gió rét, bọn chúng nhất định không thể đi nhanh được, chúng ta không cần phải sốt ruột!
Tử Kinh Hồng âm trầm nói:
- Bất quá, tốc độ của Mai Tôn Giả có thể nói là đệ nhất thiên hạ, chạy trốn đối với nàng mà nói, thật sự không phải chuyện khó, cho nên nhất định phải chọn địa thế cẩn thận!
- Ân, điểm này đúng là đáng lo, nhưng địa thế bất lợi cho Mai Tôn Giả thì cũng bất lợi cho chúng ta!
Trữ Vô Tình trầm giọng nói:
- Đơn đả độc đấu, không ai trong chúng ta là đối thủ của Mai Tôn Giả; cho nên, việc bài binh bố trận cần phải rất cẩn thận.
- Nếu có thể một kích đầu tiên đánh trọng thương nàng ta, như vậy, chúng ta đông người thay nhau đuổi bắt, cũng khiến nàng ta mệt chết!
Tử Kinh Hồng vuốt chòm râu dài, khẽ thở dài:
- Nhưng muốn đánh Mai Tôn Giả trọng thương đúng là nói dễ hơn làm a! Không trả giá mấy nhân mạng, sợ rằng không thể làm được việc đó! Bây giờ Mai Tôn Giả không còn ngây thơ như trước kia nữa rồi, chỉ sợ vừa động thủ là đã tung sát chiêu rồi!
Nói đến chuyện này, ba người đều trầm mặc.
Ai cũng không muốn xung phong đi làm pháo hôi.
- Vậy chúng ta rút thăm đi, cơ duyên tại trời, ba tổ phân tán ra hành động!
Tử Kinh Hồng ánh mắt chợt lóe, nói:
- Tổ thứ nhất lựa chọn địa điểm chặn đánh; vô luận có thành công hay không, tổ thứ hai sẽ ở phụ cận tiếp tục chặn giết! Còn tổ thứ ba nhanh chóng tiến lên phía trước, tùy thời mà chặn giết lần thứ hai! Cứ thế lặp lại; cho dù tổ thứ ba vẫn không có kết quả, nhưng trong khoảng thời gian đó, tổ thứ nhất phải dốc toàn lực chạy đến điểm chặn đánh tiếp theo! Chính là lần thứ ba chặn giết… cứ như vậy cho đến khi giết được Mai Tôn Giả mới thôi!
- Diệu kế!
Trữ Vô Tình cùng Tiếu Vị Thành đồng thời vỗ tay khen ngợi.
Ba người không còn gì dị nghị nữa, quyết định sẽ làm như vậy.
Lập tức ngay trước mặt hai người, Tử Kinh Hồng tự tay viết ba mảnh giấy, sau đó vo thành ba viên tròn xáo trộn trong lòng bàn tay. Nhìn hai người nghiêm túc nói:
- Bốc thăm tuy là trò đùa, nhưng chuyện này không hề đơn giản! Tổ đầu tiên tất nhiên sẽ nguy hiểm hơn, cho nên ba người chúng ta cần có chuẩn bị, vạn lần không thể vì chuyện này mà mất hòa khí. Mảnh giấy là do ta viết, vậy sẽ để hai người chọn trước, như vậy là rất công bằng.
Đối với cách xử trí của Tử Kinh Hồng, hai người Tiếu Vị Thành cực kỳ hài lòng, làm như vậy tất nhiên là công bằng. Tùy vào vận khí của mỗi người, nếu phải làm tổ thứ nhất vậy cũng không có gì để nói.
Trữ Vô Tình mỉm cười:
- Tử huynh nói rất đúng, người xưa nói trước tiểu nhân sau quân tử như vậy mới có thể hòa hợp êm thấm, mấy mảnh giấy này đã do Tử huynh làm ra, vậy để ta cầm, hai vị mỗi người chọn một cái, còn một cái là của Trữ mỗ!
Ba người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, nói:
- Như vậy, thực sự rất công bằng!
Vậy phải xem ai vận khí tốt làm tổ thứ nhất lập nên nghiệp lớn.
Dứt lời, Trữ Vô Tình tiếp nhận mấy vên giấy tròn từ tay Tử Kinh Hồng, lại đem chúng xáo trộn lên, đặt trên bàn, ba người theo thứ tự đưa tay ra, mỗi người cầm một cái.
Lúc Tiếu Vị Thành lấy lá thăm, y nhìn nhìn sắc mặt Tử Kinh Hồng, dù sao hắn chính là người làm ra mấy mảnh giấy này, thấy Tử Kinh Hồng hơi mỉm cười; Tiếu Vị Thành lập tức tâm tư đại phóng, nhớ tới lời nói lúc trước của hai người, không khỏi thương hại liếc Trữ Vô Tình một cái, mỉm cười mở tờ giấy ra.
Nhưng vừa mới nhìn, Tiếu Vị Thành lập tức giống như ăn phải cục than hồng, đột nhiên ho lên khù khụ, khuôn mặt đỏ bừng.
Trữ Vô tình và Tử Kinh Hồng đều tự mở tờ giấy của mình ra, vừa nhìn qua đã mỉm cười, Trữ Vô Tình nói:
- Ta là tổ thứ hai.
Tử Kinh Hồng cười như xuân phong phất liễu (cành liễu trước gió xuân), thản nhiên nói:
- Lần này Huyết Hải chúng ta sợ rằng không có cơ hội xuất lực rồi, ta là tổ thứ ba. Chắc chắn không đợi đến phiên ta, hai vị đã đem công lao này nắm trong tay rồi.
Hai người đồng thời ôm quyền nói với Tiếu Vị Thành:
- Tiếu huynh, nhiệm vụ gian khổ của đợt công kích thứ nhất phải giao cho Chí Tôn Kim Thành rồi! Hi vọng lần này Tiếu huynh lập được đại công, kết thúc đợt tai họa này, chỉ nghĩ tới việc Tiếu huynh lấy được đệ nhất Huyền đan của Mai Tôn Giả đã khiến người khác hâm mộ vạn phần!
Tiếu Vị Thành trong lòng khổ sở, không nói nên lời. Tờ giấy trong tay hắn rõ ràng viết ba chữ: tổ thứ nhất!
Tiếu Vị Thành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tử Kinh Hồng, cười lạnh, nói:
- Tử huynh, quả nhiên hảo thủ đoạn!
Tiếu Vị Thành trong lòng cực kỳ ấm ức; vừa rồi, hắn còn cùng Tử Kinh Hồng tính toán làm sao để Độn Thế Tiên Cung đánh trận đầu tiên, mình và Mộng Huyễn Huyết Hải đứng một bên chuộc lợi…Không ngờ chỉ qua thời gian mấy cái nháy mắt chính mình lại bị thượng đài đầu tiên! Chuyện kỳ quái này, không nói cũng biết, chắc chắn là Tử Kinh hồng không thèm chớp mắt lấy một cái đã đem mình đem bán!
Lần rút thăm này, nếu bảo không có gian trá, đánh chết Tiếu Vị Thành cũng không tin!
- Sao Tiếu huynh lại nói lời ấy; ta cũng là vì Thánh Đại, vì muôn dân thiên hạ! Gánh nặng đường xa nguyện cùng nhau gánh vác…
Tử Kinh Hồng vẻ mặt nghiêm minh, chính khí hiên ngang nói.
Trong lòng lại thầm cười trộm: tên này đúng là dễ trúng kế! Còn muốn tính kế với Độn Thế Tiên Cung; Trữ Vô Tình vốn là kẻ đa mưu túc trí, hiện tại lại càng là chim sợ cành cong, nào có dễ dàng trúng kế như vậy? Mấy ngày này hai người chúng ta thường xuyên nói chuyện, sợ rằng Trữ Vô Tình đã sớm nghi ngờ; vạn nhất để hắn ngẫu nhiên rút được lá thăm số một, nói không chừng sẽ trở mặt đương trường, để Trữ lão đầu làm cái, mọi chuyện đều dễ nói…
Hơn nữa, Độn Thế Tiên Cung đã chết mất đệ nhất cao thủ Dư Nhất Bán; Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta cũng mất Hoàng Thái Dương; cường giả của Chí Tôn Kim Thành các ngươi lại chưa tổn thất người nào…Còn muốn bảo tồn thực lực? Nằm mơ đi ku!
Trữ Vô Tình cười ha hả, nói:
- Trước mắt tam phương chiến lực, thực lực của Chí Tôn Kim Thành là mạnh nhất, tin rằng chỉ cần đợt công kích đầu tiên là có thể dễ dàng bắt được Mai Tôn Giả, đây cũng là chuyện hợp lý, từ đây Tiếu huynh nhất định danh trấn thiên hạ! Công lao to lớn như vậy, còn có đệ nhất Huyền đan kia nữa, thật sự khiến người khác trông mà thèm a!
Tiếu Vị Thành hừ một tiếng, nói:
- Trữ huynh thèm thật sao? Vậy chúng ta đổi cho nhau?
- Không không, đại sự bực này phải là người có hảo cơ duyên, ngoài ra còn phải có thực lực, Độn Thế Tiên Cung chúng ta hiện tại thực lực nông cạn, lại là quần long vô thủ, cứ coi như đi đầu cũng chỉ là đi chịu chết thôi. Vẫn cần Tiếu huynh cầm quân sáng suốt, nhất định có thể một trận thành công.
Trữ Vô Tình hoảng sợ, nhanh chóng từ chối.
- Tiếu huynh, vừa rồi mọi người đã nói trước, trước tiểu nhân sau quân tử, mà lần bốc thăm này lại càng hợp lý, mọi người chúng ta đều nhìn rõ, cho dù ta có làm trò quỷ, thì vẫn có Trữ huynh xáo trộn số thăm, huynh lại là người chọn đầu tiên, ngươi nói lời lạnh nhạt như vậy, là có ý gì?
Tử Kinh Hồng hiên ngang lẫm liệt nói:
- Nếu Tử Kinh Hồng ta bốc được lá thăm tổ thứ nhất, nhất định sẽ anh dũng tiến lên phía trước; bất kể thế nào cũng không ba lần bốn lượt nghi ngờ như vậy! Nhưng Tiếu huynh thân là Chí Tôn Kim Thành tam châu vương tọa, không ngờ lại sợ đầu sợ đuôi, thật khiến người khác kinh ngạc, nếu Tiếu huynh cho rằng không công bằng, chúng ta lại bốc lại lần nữa có sao đâu?
- Không cần! Tiếu Vị Thành ta tuy không tài giỏi gì, nhưng cũng biết nhất ngôn cửu đỉnh!
Tiếu Vị Thành lạnh lùng nói:
- Chí Tôn Kim Thành sẽ toàn lực tiến hành nhiệm vụ đợt tấn công thứ nhất; không cần Tử huynh lo lắng. Chúng ta tự thu xếp ổn thỏa, núi sông còn đó, sau này còn gặp lại.
Nói xong, Tiếu Vị Thành xoay người bỏ đi.
Tử Kinh Hồng vẻ mặt âm trầm nhìn hắn rời đi, đột nhiên quay đầu, cùng Trữ Vô Tình nhìn nhau mỉm cười.
Tuyết rơi trắng xóa; lúc này đã là hoàng hôn ngày thứ hai!
Trong khoảng không mênh mang mờ mịt, có hai đạo nhân ảnh như tia chớp lao vút đi!
Đúng là hai người Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên.