Dị Thế Tà Quân

Chương 108: Q.2 - Chương 108: Hỗn Độn hỏa, Tạo Hóa Lô! – Lò Tạo Hóa, lửa Hỗn Độn




Trong Hồng Quân Tháp, một thân thể đích thực, một linh thể hư ảo cả hai bóng hình quay mặt lại nhau.

Một sức mạnh khó có thể kháng cự ập tới làm cả hai trong nháy mắt hợp lại làm một.

Tạo Hóa Lô kêu vang một tiếng, âm thanh leng keng vang lên từ bên cạnh. Một đạo bạch quang từ trong Tạo Hóa Lô bay lên

Lên; khi tới giữa không trung thì nó uốn lượn rồi lóe lên, sau đó lại trở nên vô hình.

Trên cổ tay Quân Mạc Tà máu tươi phun ra như suối, sau đó cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng mà lại bắn thẳng vào trong Tạo Hóa Lô!

Ngọn lửa cửa ngũ thải hỏa diễm ( năm màu) vốn đang lịm dần lại được máu tươi nuôi dưỡng, thế lửa lại mạnh lên, bùng một tiếng tiếp tục bốc cháy lên cao. Toàn bộ Tạo Hóa Lô đều được bao bọc ở trong ngọn lửa đủ mọi màu sắc. Thế nhưng Quân Mạc Tà đứng sát sạt ngay cạnh đó lại không hề có cảm giác được độ nóng.

Hỗn độn hỏa!

Ngay khi trong đầu đột nhiên xuất hiện ba chữ kia, trong Tạo Hóa Lô có một luồng ám kim sắc (màu vàng lợt) huyết quang "Phừng" một tiếng mà bay ra rồi biến mất trước người Quân Mạc Tà. Miệng vết thương trên tay Quân Mạc Tà đột nhiên biến mất trong nháy mắt không thấy đâu nữa. Nếu như không phải vẫn có thể cảm thấy hơi khó chịu do mất một lượng máu không nhỏ thì có lẽ hắn đã cho rằng tay mình cũng không có bị tổn thương.

Ngũ thải hỏa diễm đột nhiên ngừng cháy, mọi thứ một lần nữa lại tĩnh lặng, hệt như tình cảnh lúc Quân Mạc Tà vừa mới tiến vào.

Một cái lò đan ba chân lẳng lặng bày ở chính giữa phòng.

Ngũ thải hỏa diễm ở dưới lò đan vào lúc này chỉ còn lửa kim tinh đang bập bùng đều đều, ngọn lửa từ tốn chậm rãi bốc lên. Phảng phất như lúc nào cũng có thể bị dập tắt, lại cũng phảng phất như có thể duy trì vĩnh cửu.

Những thứ khác bên cạnh thì mọi thứ khác đều tĩnh lặng đâu ở đó.

Quân Mạc Tà bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh dị nhìn tất cả mọi thứ. Một hồi lâu mới vô ý thức bấm vào đùi của mình một cái; dù cho bị đau đến thấu xương cũng vẫn còn chưa hoàn hồn, vẫn còn sửng sốt …. . .

Thân thể của ta sao lại cũng vào được đây?

Một lúc thật sự không thể tin tưởng, cũng không dám tin. Hắn lại tàn nhẫn cấu véo trên người mình vài cái đến suýt nữa bản thân tắc thở, lúc này mới rốt cục xác định: đúng là đau thật! Xem ra thân thể là thật sự vào được!

Điều này có phải nói rằng là sau này mình có thể tùy tiện ra vào chốn này? Quân Mạc Tà bị sự việc hôm nay như chùy nện vào đầu làm choáng đầu hoa mắt, nên hoàn toàn không có phát giác chính mình vừa rồi cấu véo thịt thì trên người chẳng có chỗ nào được che đậy.

Bởi vì giờ phút này của Quân đại thiếu gia chỉ cảm nhận được, cái gì gọi là may mắn!

May mắn trốn ở nơi nào? Bằng hữu à, nói cho ngươi biết, nữ thần này không ở dưới bóng cây che phủ, cũng chẳng phải dưới ánh nắng mặt trời. Nàng ở ngay trong người hắn, ở chỗ cái tháp trong đầu.

Khà khà . . . , . . .

"Tiên huyết vi dẫn, linh trí vi bằng, linh hồn hóa lực. . . Hỗn độn hỏa, luyện thế gian vạn vật; Tạo Hóa lô, thành vô thượng kim đan!"

( Tạm dịch : máu tươi để dẫn, hồn phách cậy nhờ, tinh thần thành lực … Lửa Hỗn Độn luyện thế gian vạn vật, Tạo Hóa Lô làm kim đan tối cao )

Trong đầu của Quân Mạc Tà đột nhiên lại hiện ra hai câu như vậy. Quân đại thiếu gia mơ hồ cảm thấy, mình cùng Tạo Hóa Lô sinh ra từ thời thượng cổ cùng với Hỗn Độn hỏa năm màu rực rỡ trong lúc này có quan hệ không ngờ đặc biệt là cực kì thân thiết. Phảng phất như ba người là một, tuyệt không hề có phân cách.

Quân Mạc Tà đi hai bước, cúi người cầm lấy bản Kim Trang Thư.

Khi tay hắn vừa mới chạm vào thì Kim Trang Thư đột nhiên hóa thành một luồng sáng năm màu rực rỡ của hư vô, lượn quanh một vòng trên không trung. Từ giữa không trung xẹt qua Tạo Hóa Lô, sau đó các văn tự, đồ hình giống như xoẹt một cái mà chui vào mi tâm của Quân Mạc Tà.

Đan phương! ( phép luyện đan)

Vẫn là hai chữ cổ kiểu triện to xoay vòng trong đầu Quân Mạc Tà rồi ngay lúc tan đi liền chuyển biến thành vô số, liên chi hồ đìa hết loại này đến loại khác ... Vô số phương pháp luyện đan cùng với các loại tài liệu phối trí dược khi luyện đan.

"Phát!" Trong khoảng thời gian ngắn Quân Mạc Tà điểm qua, ở trong đầu lật qua lật lại, chỉ có hai chữ đó.

Lão tử lần này thật sự phát rồi!

Dù trong lòng khí huyết đang sục sôi cuồn cuộn, nhưng tính tình bình thản của Quân đại sát thủ liền phát huy hiệu quả. Hắn chỉ hơi chút vận công, liền đè nén cảm giác phấn khởi xuống. Có điều ngay tại thời điểm vận công, bên cạnh đó Quân đại cao nhân liền phát hiện một việc rất kinh người mà cũng rất đáng mừng. Chính trong kinh mạch của mình vốn chỉ có luồng khí lưu chân khí không màu. Vậy mà không biết từ lúc nào, đều đã hoàn toàn chuyển đổi thành màu của linh khí trong Hồng Quân Tháp, giống như là màn sương mù từ từ lan tỏa, rõ ràng có thể thấy được! Quả là một bậc tiến bộ, mà mức tiến đó lại kinh người như vậy!

Khai thiên tạo hóa quả nhiên không phụ phương pháp vang danh mạnh nhất từ xưa đến nay. Khi tu luyện thì khó khăn gian nan, thế nhưng sau khi có thành quả thì cũng thật là to lớn!

Quân Mạc Tà tự mình phỏng chừng thực lực của bản thân bây giờ, nếu như tính theo tương đương tu vi Huyền khí của thế giới này thì đã đạt đến Kim Huyền đỉnh phong.

Vừa rồi từ Ngân Huyền, nhảy vọt lên đến Kim Huyền đỉnh phong, Ngân Huyền sơ giai, Ngân Huyền trung giai, Ngân Huyền đỉnh phong, Kim Huyền sơ giai, Kim Huyền trung giai, Kim Huyền đỉnh phong!

Trong nháy mắt tăng lên vùn vụt sáu giai vị!

Phải biết rằng, Quân Mạc Tà tính toán đầy đủ thì đi vào thế giới này, cũng bất quá là hơn hai tháng mà thôi!

Đi tới thế giới này, chính là thời buổi rối loạn; khi xuyên việt đến lại rơi vào trên người một tên ăn chơi trác táng. Tu vi Huyền khí chỉ tam phẩm đáng thương!

Nguy cơ gia tộc, nguy cơ tính mạng trùng trùng!

Mà Huyền khí tam phẩm ở trên đời này, so ra chỉ là tép riu trong mớ tép riu!

Vốn là Quân tam thiếu gia dù không có bị người bóp chết tươi mà còn có thể kiên định ngoan cường đợi đến khi Quân Tà xuyên việt tới, đã là rất không dễ dàng rồi.

Sau khi xuyên việt, nếu không phải mang theo Hồng Quân Tháp trong người thì Quân Mạc Tà mới này cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi! Nhờ vào bản thân là siêu cấp quí tộc, cực kì may mắn mới lần lượt hóa giải hiểm nguy.

Thế nhưng điều không thể phủ nhận là thực lực của bản thân hãy còn lâu mới đủ được!

Nhờ có Hồng Quân Tháp hỗ trợ mà trong chưa đầy hai tháng đã thẳng đường mà tiến mãi đến tận Ngân Huyền. Kì tích này vốn đã là khó tin với mọi người! Nhưng mà ở thế giới này muốn đứng thẳng lưng để tự bảo vệ tánh mạng của mình thì Ngân Huyền còn xa mới đủ.

Có thể nói cho đến tận lúc này thì nguy hiểm tánh mạng vẫn còn y nguyên!

Tận đến mấy hôm trước chiếm được phép thuật Âm Dương Độn nghịch thiên.

Nhờ có nó mà rốt cuộc Mạc Tà mới có thể bảo đảm tánh mạng của mình! Có điều cũng chỉ là ở mức rất nhỏ!

Thế nhưng, chẳng qua dù là bảo đảm thì còn xa mới đủ được! Tính tình của Quân Mạc Tà từ trước đến nay không phải gìn giữ cái đã có! Thứ hắn sùng bái là giết chóc, là tiến công!

Quân Mạc Tà cũng không nợ người nhân tình, cũng không xin xỏ ai. Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng; người đá ta một cước, ta lấy côn bổng đáp trả; nhục mạ ta một câu, xin trả gấp trăm lần; chém ta một đao, cả nhà bị diệt! Gạt ta một lần, cả đời ghi nhớ!

Điều không thể dễ dàng tha thứ, là phản bội!

Điều dễ coi nhất của Tà Quân khi đến kiếp này, lại tăng thêm một bậc chính là tình thân!

Ai dám động đến một mình ta, ta sẽ diệt cả nhà hắn! Ai dám làm ta tổn thương, ta chặt đứt hắn một cánh tay!

Không kể là ai! Cũng đều như vậy!

Thế nhưng, tính cách gì thì tính cách, thực lực mới là quyết định hết thảy. Không có thực lực chỉ có tính cách thì chỉ được gọi là ép phải chết trận thôi!

Quân Mạc Tà đến giờ vẫn vô cùng chờ mong có thể sớm mở Hồng Quân Tháp đến tầng thứ hai, tầng thứ ba, thậm chí... Tầng thứ chín!

Hắn biết, trên đời này, có thể giúp cho mình chỉ có Hồng Quân Tháp.

Tiền tài ích lợi cũng như tro bụi. Cho dù là gia tộc của mình, lại thêm liên đới với hoàng quyền để cưỡng bức cũng chưa chắc có thể giữ được mạng mình.

Trước tiên có hàng chục năm ân oán với Phong Tuyết Ngân Thành kìm kẹp, sau lại có Huyết Hồn Sơn Trang thế lớn hùng hổ, ép người quá đáng! Mà thân ở ngay trong phạm vi thành Thiên Hương còn có các đại thế gia long tranh hổ đấu, hoàng quyền giành nhau, nguy cơ tứ phía!

Không ai biết trong lòng Quân Mạc Tà còn có rất nhiều áp lực. Tuy rằng hắn không hề biểu hiện ra.

Thế nhưng, áp lực cũng không phải là không tồn tại.

Có điều hiện tại đã mở được tầng thứ hai, tuy thực lực bản thân vẫn nhỏ bé như cũ, thế nhưng Quân Mạc Tà cũng đã ít nhiều có vốn liếng của mình!

Dù chỉ bằng vào công lực của hắn tương đương với Kim Huyền thì tự nhiên là không đủ! Hơn nữa là còn xa mới đủ!

Thế nhưng

Nhất là đã có lò đan lẫn phương pháp luyện đan, Quân Mạc Tà có mười phần nắm chắc trong tay là chỉ trong thời gian cực ngắn hắn có thể vì gia tộc của mình mà tạo ra được một đội đội quân thép.

Mà thực lực bản thân, cũng có thể bằng cách này nhanh chóng tăng lên!

Một khi thời cơ chín muồi, chính là lúc Quân gia ở thế giới này chính thức tuốt kiếm để lộ răng nanh!

Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy trước mắt mình gió bão bắt đầu nổi lên.

Quân Mạc Tà đột nhiên cảm giác trong lòng mình như có sóng gió trào dâng! Ở thế giới của các cường giả này, Quân Mạc Tà ta cho đến bây giờ xem ra mới chân chính có mặt đối diện với thực lực của các ngươi!

Tâm niệm vừa động, Quân Mạc Tà mới phát hiện mình vẫn đang ở trong lòng đất tối đen. Vốn chẳng biết từ lúc nào hắn đã từ ra khỏi Hồng Quân Tháp. Nhớ tới việc mình đã sai Ưng Bác Không và Hải Trầm Phong đi Quân gia tìm bản thân, Quân Mạc Tà trong lòng quýnh lên, xoạt một tiếng độn thổ đi ra.

Ánh sáng chói mắt!

Quân Mạc Tà có phần buồn bực phủi bụi, ánh mắt thâm trầm.

Có điều là trong phút chốc ngắn ngủn này, cho dù là tiến bộ hay thu hoạch của hắn cũng đều vô cùng lớn lao! Việc này làm cho tâm tình của Quân đại thiếu gia dưới sự kích động nên có chút cảm giác đắc chí hài lòng, tựa như một kẻ nghèo hàn đột nhiên trúng số! Tuy không có người nào phát giác ra mà cũng không thể để cho người biết. Nhưng trong lòng tràn đầy tâm tình thúc dục cấp bách thoảng qua, thế nên kìm lòng không được mà bắt đầu đứng lên.

Quân đại thiếu thậm chí còn không phát hiện trên người của mình chẳng khoác gì cả, hoàn toàn không mảnh vải che thân .....

Nhìn chân trời bắt đầu sẫm lại, Quân Mạc Tà hai tay chắp sau lưng, sâu lắng thở dài: "Chiều tà vô hạn”

Được, chẳng qua là cũng gần hoàng hôn.

"A" một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong không trung, tiếp đó lại có tiếng một thiếu nữ.

Âm thanh xấu hổ và giận dữ toát ra từ cơn giận dữ mà mắng mỏ: "Lưu manh! Đồ chết tiệt! Giữa ban ngày ban mặt, không ngờ...”

Quân Mạc Tà ngẩng đầu nhìn qua, ở trước mặt mình khoảng mười trượng, ở bên bìa rừng có hai người, một nam một nữ đang đứng. Nàng thì tóc dài rủ chấm vai, mặc toàn thân bộ quần áo trắng. Thân thể yểu điệu, giờ phút này đang dùng hai tay che mắt vừa há miệng tức giận mắng, vừa nhanh chóng xoay người lại.

Bên cạnh là một thanh niên mày kiếm mắt sáng đầy anh tuấn. Chẳng qua là cái mũi có phần giống mỏ chim ưng, mặt thì đầy vẻ giận dữ. Xoẹt một tiếng hắn rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ vào Quân Mạc Tà mắng to: "Thế giới thanh bình, đất trời sáng tỏ, cái tên đạo chích vô sỉ này thật không ngờ bỉ ổi khiến người ta muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi. Bản công tử hôm nay nếu như không giáo huấn ngươi thì đất trời không tha!"

"Cái gì? Giáo huấn ta? Ta làm gì các ngươi?" Quân Mạc Tà có phần buồn bực: hai người này liệu có phải có bị bệnh không? Ta đứng ở chỗ này yên bình, các ngươi cứ hô đánh kêu giết gào lưu manh. Ta khinh, bản công tử mặc dù không dám nói là ngọc thụ lâm phong, dáng người cũng đã tuyệt đối rất hiếm có đi, làm sao lại giống như lưu manh đám người bẩn thỉu cho được? Muốn kiếm chuyện thì cứ nói rõ!

Quân đại thiếu gia cố tình muốn làm rõ, vô ý thức lại đi thêm lên vài bước.

Cô gái kia mới từ trong kẽ ngón tay vụng trộm nhìn sang bên này, thấy Quân Mạc Tà tiếp tục đi về phía nàng, không khỏi dậm chân lại vừa tức vừa vội vàng kêu lên: "Ngươi ngươi, ngươi đồ chết tiệt này ... Ngươi không đươc đến! Ta rất lợi hại ... Ngươi không được tới...”

Trong giọng nói vội vàng lại thêm vài phần khóc lóc! Không biết là tại sao, lần đầu mắt thấy thân thể giống đực hoàn toàn khác mình thì lại có một loại cảm giác khác thường. Rõ ràng biết mình không nên nhìn, rồi lại nhịn không được hiếu kỳ mà vụng trộm từ kẽ ngón tay nhìn nhiều lần …. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.