Dị Thế Tà Quân

Chương 337: Q.4 - Chương 337: Huyễn Phủ Tiếp Dẫn Sử Giả!




Quân Mạc Tà sắc mặt đang bình tĩnh đột nhiên điên cuồng gào thét một tiếng, hắn tung cước đá văng thi thể của Cổ Thanh Vân bay thẳng lên mây xanh! Miệng hét lớn "Giết! Tốc chiến tốc thắng. Dốc toàn lực ra giết, giết hết không tha!"

Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng gào thét chói tai. Một người hét lớn như sét đánh "Hạ thủ lưu tình!"

Một bóng người màu vàng tựa như ở giữa không trung cưỡi mây lướt gió từ xa bay tới, tốc độ nhanh tới cực điểm. Gần như là âm thanh vừa mới vang lên thì thân hình của hắn đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Roạt một cái, hắn dừng lại trước mặt Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên quát to "Tất cả dừng tay!" Âm thanh như sấm sét vang vọng khiến trời cao đất dày rung động không thôi! Nhưng mọi thứ đều đã chậm. Lúc hắn hạ xuống thì trận chém giết đơn phương nghiêng về một bên đã gần kết thúc!

Mà khi hắn mở miệng rống to thì trong nháy mắt đó hai kẻ địch cuối cùng đã bị Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu chia nhau túm lấy hai chân xé rách thân thể!

Quân Mạc Tà hô một tiếng, đám Huyền Thú mang theo toàn thân đầy máu đều tự lui về đơn vị! Năng lực chống cự của kẻ địch đã yếu ớt tới cực điểm lại đối mặt đợt công kích của Huyền Thú nhiều như vậy nên hầu như không xuất hiện thương vong thì đã bị tiêu diệt toàn bộ !

Sự thực, tuy Tam Đại Thánh Địa may mắn còn có gần trăm người sống sót, nhưng cũng chỉ có tại tám vị cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa trên mặt đất là còn có chút sức chiến đấu. Từng người một trong bọn họ bị một đám Thú Vương thành thạo đánh cho thành đống bầy nhầy!

Về phía chúng thú cũng chỉ có không tới hai mươi người bởi vì vài tên cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa liều chết phản kích nên chịu vết thương nhẹ. Trận đánh này có thể nói là toàn thắng!

Người mới đến toàn thân quần áo màu vàng, gương mặt cân đối, râu tóc buông dài phất phơ trước ngực. Một mái tóc đen, mặt đẹp như ngọc quả thật nho nhã, mắt phượng mày dài oai phong hiển hiện!

Nhưng giờ phút này hắn nhìn thi thể la liệt thì mắt lộ vẻ hỗn loạn, bất giác giận dữ quay người nhìn Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên, trầm giọng hỏi: "Vì sao phải giết? Vì cớ gì nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?"

Đúng là giọng điệu chất vấn! Đối mặt với các cao thủ như đám Huyền Thú cùng Mai Tuyết Yên mà hắn thể hiện như vậy, tựa hồ không thèm quan tâm, nửa điểm cũng không để ở trong lòng!

"Vì sao không giết? Đánh giết kẻ thù thì đương nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt. Lửa rừng đốt không hết, gió xuân về lại sinh!" Quân Mạc Tà bước lên một bước mà nói lạnh lùng.

Từ khi hắn nghe nói tới chín vị Thánh giả kéo đến Thiên Hương thì chỉ cảm thấy trong lòng một trận áp lực muốn điên cuồng! Mà lúc này, người áo vàng lại chạy tới chất vấn khiến lửa giận trong lòng Quân Mạc Tà lập tức đều bùng nổ!

"Nhưng những người đã chết này, ngươi có biết sẽ gây nhiều ảnh hưởng không lợi cho Đoạt Thiên Chi Chiến, tạo thành nhiều hậu quả nghiêm trọng?" Người áo vàng phẫn nộ nói

"Ngươi cũng là người của Huyền Huyền Đại Lục, chẳng lẽ những anh hùng Đoạt Thiên Chi Chiến này ở trong mắt cũng không đáng giá một xu như vậy? Không giết được thì không vui?"

"Anh hùng đại lục thì có quan hệ gì tới ta ! Ta chỉ biết bọn họ muốn giết ta! Tất cả bọn họ đều là kẻ địch của ta! Đã là kẻ địch thì đuổi tận giết tuyệt có ngại gì?" Quân Mạc Tà lạnh lùng nhìn hắn "Ngươi là ai? Ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì mà hỏi đến chuyện này?"

"Ngông cuồng! Ngươi chính là Quân gia Quân Mạc Tà?" Người mới đến tựa hồ đang đè nén lửa giận "Bổn tọa chính là Tiếp Dẫn Sử Giả của Phiêu Miểu Huyễn Phủ!"

"Tiếp Dẫn Sử Giả? Chưa từng nghe nói!" Quân Mạc Tà lắc đầu: "Nếu như không có chuyện khác thì xin mời rời đi. Bổn tọa còn có đại sự trọng yếu phải xử lý, không tiện có người ngoài ở đây!"

"Chưa từng nghe nói tới? Đó là vì ngươi kiến thức nông cạn!" Người áo vàng hừ lạnh một tiếng.

Hắn vốn biết kiềm chế vô cùng tốt, nhưng lăn lộn vất vả chạy đến ý định chính là để ngăn cản trận đại chiến này. Không nghĩ dốc sức chạy thừa sống thiếu chết tới đây lại chỉ thấy một đống thi thể! Vì vậy một cơn giận dữ bất chợt lập tức liền bùng ra.

Lại nghe thấy Quân Mạc Tà nói chuyện với một giọng bạo lực dường như không thể ngăn cản. Nếu không nghe như thế thì với khả năng kiềm chế của mình lão cũng sẽ không nói như thế.

Hít vào một hơi thật sâu, gắng gượng khống chế chấn động của mình, người áo vàng nói

"Quân Mạc Tà, thù thì ngươi cũng đã báo; hận thì ngươi cũng phát tiết! Ta hy vọng chuyện này sẽ dừng ở đây! Đoạt Thiên Chi Chiến lửa cháy lông mày, cho dù là Thiên Phạt hoặc là Thánh địa, tất cả đều là lực lượng chủ yếu của Đoạt Thiên Chi Chiến! Chẳng bằng vứt bỏ hiềm khích lúc trước thì mới thật là tốt."

"Không thành vấn đề! Hoàn toàn không thành vấn đề!" Quân Mạc Tà mỉm cười "Chỉ cần Tam Đại Thánh Địa không có ý kiến, Bổn thiếu gia liền không có ý kiến, một điểm ý kiến cũng không có."

"Quân Mạc Tà!" Cơn giận của người áo vàng lập tức bùng lên. Ngươi một hơi giết chết gần sáu trăm cao thủ tuyệt đỉnh của Tam Đại Thánh Địa, cả em ruột của Cung chủ Độn Thế Tiên Cung đều giết, làm sao mà người ta có thể không có ý kiến? Lực lượng ở đây gần như một phần ba thực lực của Tam Đại Thánh Địa lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

"Huyền công và của cải đời thường không giống nhau" Người áo vàng nhướng mày nói

"Một người nghèo bỗng nhiên có tiền thì có thể kiêu ngạo một phen. Điều này cũng là thường tình, tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Mặc dù không hiểu thì cũng chưa chắc bị làm sao! Nhưng về Huyền công, nếu như là kẻ thăng tiến đột ngột thì hậu quả sẽ rất đáng buồn! Về điểm này thì ngươi phải nhớ kỹ !"

"Ý của ngài là . . chúng ta như kẻ thăng tiến đột ngột?" Quân Mạc Tà có một cảm giác như muốn bóp chết tươi gã áo vàng này. Nếu không phải căn bản là nhìn không ra tu vi Huyền công của hắn cao thấp ra sao thì Quân Mạc Tà sớm đã đá đít lão rỗi hơi rách chuyện lắm mồm này mà tống khứ đi. . .

Người ta đang lo lắng cho người nhà, ngươi lại còn lải nhải không yên. Nếu chỉ nói xuông thì cũng kệ, đằng này căn bản là giọng điệu giáo huấn, ngươi cho ngươi là ai nha . . .

Có điều nhìn không ra tu vi của hắn, hơn nữa uy thể của người mới đến thể hiện ra kinh thiên động địa như vậy nên Quân Mạc Tà phỏng đoán người nầy so với Mai Tuyết Yên thì cảnh giới không kém thậm chí còn cao hơn.

Hắn đã có thực lực mạnh như vậy, lại thêm thân phận là Tiếp Dẫn Sử Giả của Phiêu Miểu Huyễn Phủ . . . Ít nhất tạm thời không nên trêu chọc.

"Ngươi đúng là giống như nhà giàu mới nổi!" Người áo vàng nhướng mày nhìn Quân Mạc Tà "Ngươi căn bản là nhà giàu mới nổi từ đầu đến chân!"

"Mặt trời chói thật!" Quân Mạc Tà lấy tay che trán mà không biết nói gì.

Kẻ này rốt cuộc là ai đây, đã vậy còn không thèm nể mặt mũi mình. Huyền công cao, bối cảnh mạnh lã sẽ không có chuyện gì sao?

"Kỳ thật cho dù là Thiên Phạt, hoặc là Tam Đại Thánh Địa, mục đích căn bản của mọi người đều là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì tương lai đại lục. Ý của bổn tọa là Quân gia đi bước trước mà xin lỗi Tam Đại Thánh Địa, sau đó bổn tọa ở giữa điều đình cho hai bên các ngươi hòa giải”

“ Bất kể là có thù hận cũng đều nín nhịn đến sau Đoạt Thiên Chi Chiến mới giải quyết. Như thế việc binh đao không xảy ra, đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao?" Người áo vàng cau mày nói.

Quân Mạc Tà chẳng biết nói sao nữa, hiện tại hắn vô cùng hoài nghi người nầy có phải vì luyện công nên đầu óc đã quay cuồng, hoặc là thuở nhỏ sống ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ nên chẳng biết gì về đạo lí đối nhân xử thế .

Kẻ này lại có vẻ cho là hắn đang dọn mâm cỗ ngon lành cho mình ăn! Ngươi làm trung gian được sao? Lại còn cho là mình hòa giải được? Ngươi cho ngươi là ai đây! Nói xin lỗi sao? Lão Tử này đã hai kiếp người thì chuyện duy nhất chưa từng làm chính là xin lỗi!

Chớ nói Quân Mạc Tà căn bản là không chịu xin lỗi, coi như là thực sự đồng ý thì phía Tam Đại Thánh Địa cũng sẽ tuyệt đối không chịu nhận!

Một tổn thất lớn lao như vậy, há mồm nói một câu xin lỗi liền có thể bỏ qua sao? Vậy quả thực đó là phương pháp giải quyết đáng tham khảo khi muốn lừa thiên hạ . . .

Huống chi chính em ruột Mạc Vô Đạo đã bị mình ép chết. Thù này hận này đúng là không đội trời chung, ngoại trừ đánh nhau ra thì không có cách nào khác mà giải quyết!

"Tất cả đều là vì Đoạt Thiên Chi Chiến! Tất cả đều là vì thiên hạ thương sinh!" Người áo vàng chân thành nói "Hy vọng Mai tôn giả cùng Quân tam thiếu có thể suy nghĩ. Nghĩ đến tạo phúc, nghĩ tỡi định mệnh, là thần hay là ma thì suy nghĩ lựa chọn."

"Ha ha ha . . . Vị ... Tiếp Dẫn Sử Giả đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tới đây là vì bảo toàn thực lực bốn nhà mà đến sao?" Quân Mạc Tà đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười.

"Phải. Những lực lượng tham gia cuộc chiến hôm nay đủ lớn để ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng của Đoạt Thiên Chi Chiến! Ta không thể không đến!" Người áo vàng trả lời.

"Vậy thì ngươi có đi qua Thiên Hương thành sao? Hoặc là nói, các ngươi có cho người đi tới đó sao?" Quân Mạc Tà hai mắt sắc như đao nhìn chằm chằm vào người đó.

"Không hề đi qua!" Trên gương mặt ung dung của Người áo vàng rốt cục xuất hiện mấy phần xấu hổ.

"Cho là với thân phận sứ giả nên không đến mức lừa ta. Xin hỏi sứ giả đại nhân liệu ngài có biết hay không là Tam Đại Thánh Địa đã phái tổng cộng chín vị cao thủ Thánh giả đi tới Thiên Hương thành?" Sắc mặt Quân Mạc Tà lập tức rắn đanh lại "Ngài có đoán được mục đích bọn họ đi Thiên Hương thành chăng?"

"Biết." Người áo vàng mặt ra mồ hôi đầm đìa, phong thái ung dung trước đây không ngờ không còn sót lại chút nào. Quân Mạc Tà nhìn rất chuẩn, người này Huyền công mặc dù cao, nhưng lại không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế.

"Được, sở dĩ ngài không quan tâm tới bên đó , bởi vì ở đấy căn bản đều là người bình thường nên không đủ phân lượng tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến, càng không có ảnh hưởng đến kết cục cuộc chiến!”

“ Cho nên ngài chỉ quan tâm đến chỗ chúng ta bên này, bởi vì thực lực ở đây đều là có thực lực ảnh hưởng tới Đoạt Thiên Chi Chiến! Xuất phát điểm của ngài quả là tốt, thực là quang minh chính đại, là vì đại lục, vì thiên hạ thương sinh! Có phải thế không?" Quân Mạc Tà hỏi.

"Không sai, đúng là như thế." Người áo vàng vẻ mặt chấn động.

"Ta nhổ vào thiên hạ thương sinh của ngài! Cút xéo đi cái an nguy đại lục nhà ngài! Đây là cái kiểu suy nghĩ chó má hồ đồ nào vậy? Quả thực là mấy nhà hèn hạ vô sỉ xấu xa!"

Quân Mạc Tà đột nhiên để cho cơn giận từ đáy lòng mặc sức bùng nổ. Hắn tiến lên hai bước, tay thì chĩa vào còn những giọt nước miếng gần như văng lên mặt người áo vàng

"Liệu ngài còn có mặt mũi giáo huấn ta cần làm như thế nào sao, các người, những cao nhân nếu đã hiểu rõ việc này như thế thì sao trước kia còn phớt lờ? A? Bên đó là vì người chết, vì đánh giặc! Chẳng lẽ bên ta không phải cũng vì đánh giặc sao? Sẽ không chết người sao?”

“ Chẳng lẽ chúng ta không phải vì thiên hạ thương sinh? Liệu ngài còn có mặt mũi tới khuyên ta nén hận thù xuống? Ngài còn mở miệng nói như thế được sao? A? Còn không mau mà tránh xa ta ra!"

Người áo vàng thân thể chấn động, bất giác lui về phía sau vài bước, động tác thong thả lưu loát, trên mặt cũng thấy xấu hổ tới cực điểm

"Quân Mạc Tà, chuyện này đừng đào bới nguyên nhân nữa. Nói cho đúng ra thì vào lúc gấp gáp , trong khoảng thời gian ngắn làm sao mà còn có thể chiếu cố được chu toàn như thế. Vì lúc khẩn cấp thì tùy cơ ứng biến . . . Dù sao ở đây mới là quan trọng nhất, bên này đủ để ảnh hưởng kết quả cuối cùng của Đoạt Thiên Chi Chiến!"

"Đáng tiếc cho ngài vì chuyện trọng đại đã kết thúc. Nhưng mà chuyện đối với ngài là không quan trọng thì đối với ta mà nói, đấy mới là chuyện đáng quan tâm hàng đầu, mới thực sự là chuyện quan trọng nhất!"

Quân Mạc Tà lạnh lùng nói "Ngươi có thể lăn! Bây giời ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, nếu như bên kia có tổn thất gì thì cho dù là Tam Đại Thánh Địa hay là Phiêu Miểu Huyễn Phủ, đều sẽ là chó gà không tha!"

Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ( )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.