Dị Thế Tà Quân

Chương 174: Q.5 - Chương 174: Linh Lung Liên tới tay.




Ánh mắt Quân Mạc Tà giờ khắc này giống như quân vương ăn trên ngồi chốc, là chúa tể nắm vận mệnh của mình! Khiến trong lòng nàng có cảm giác không thể chống cực được, cảm giác bất lực.

- Nói đi, Linh Lung Liên này ta cầm đi hết! Được thì nói một câu!

Quân Mạc Tà tạo sức ép liền vội vàng thừa cơ truy kích.

Hắn cực kì gấp vì trong nhà có nhiều người mong ngóng Linh Lung Liên, nếu trăm năm mới một lần kết hạt vậy thì rau cúc vàng đều hỏng! Trở về không chỉ không đạt mục đích mà còn kích phát mâu thuẫn, chỉ một hạt thì ai lấy ai đừng?

Hắn lập tức sát phạt quyết đoán, nhanh chóng đề cập đến chuyện này là để Kiều Ảnh không có thời gian phản ứng.

Tuy rằng làm vậy có chút đê tiện nhưng Quân Mạc Tà vì lo cho hạnh phúc của mình, cũng không nghĩ nhiều được như vậy…

- Được… Á, không được, không được!

Kiều Ảnh cả kinh suýt nữa đồng ý, vội vàng thốt ra liên tục ba câu không được:

- Quân công tử, làm người cần có chữ tín, chúng ta nói là chỉ một gốc vậy thì nhất định không thể lấy thêm! Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể có chút nhượng bộ!

Nàng ngừng một chút rồi nói:

- Hơn nữa… Thiên Thánh Cung chúng ta từ vạn năm cũng chỉ từ một gốc phát triển thành tám gốc mà thôi…Có thể thấy được nuôi lớn mấy thứ này khó khăn bao nhiêu! Nói thật cho ngươi một gốc này cũng lãng phí. Ngươi căn bản không biết chăm sóc ra sao thì sao mà trồng, làm sao mà che chở, nó cần gì, ghét gì. Cái này một cái không làm được, trong nháy mắt là chết queo! Cái này cũng không phải là đe dọa.

- Hả? Xin vểnh tai nghe.

Quân Mạc Tà lập tức trở nên biết nghe lời, làm ra bộ chăm chú nghe dạy bảo.

- Ngươi thực là vô lại!

Kiều Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu. vẫn cẩn thận giải thích:

- Linh Lung Liên này thứ nhất phải có Tiên Thiên tịnh thủy, tốt nhất là linh khí hóa thủy sau đó lại ở nơi có linh khí đặc biệt nồng đậm mới có thể đảm bảo điều kiện sinh tồn cơ bản.

Quân Mạc Tà a một tiếng, ánh mắt xoay động thầm nghĩ không thành vấn đề, chỗ lão tử linh khí so với ở đây nhiều hơn chứ không kém. Nhiều ngày như vậy sống trong linh khí ở trong nồng đậm, cũng không tin không nuôi được một gốc Linh Lung Liên.

- Thứ hai, ngươi có nghe không thế? Riêng cái ao này chính là ba vạn khối Tiên Thiên linh ngọc, nóng lạnh đan xen tạo thành độ ấm cân bằng tuyệt đối, Tiên Thiên linh ngọc này gần như đã tụ tập toàn bộ linh ngọc thiên hạ, ngay cả Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng phải góp vào một phần mới đủ! Cái này căn bản là khiến bất kì kẻ nào cũng có gánh nặng của cái thật lớn, cũng chỉ như vậy mới thúc đẩy Linh Lung Liên thoải mái sinh trưởng!

- Ba vạn khối Tiên Thiên linh ngọc?

Lưỡi Quân Mạc Tà líu lại, đừng nói ba vạn khối, một khối mình cũng chả có. Trong lòng thầm quyết định thực sự không được ta sẽ đem cả cái ao này đi!

Nghĩ đến đây đột nhiên, hắn linh cơ vừa động nói:

- Ôn Nhuyễn Ngọc vạn năm có thể thay thế Tiên Thiên linh ngọc không?

- Ôn Nhuyễn Ngọc vạn năm chỉ có ôn nhuyễn công, không có hiệu quả hàn, tuy rằng quý không kém Tiên Thiên linh ngọc nhưng lại không thể nuôi dưỡng Linh Lung Liên.

Kiều Ảnh nhìn hắn kinh ngạc, dường như hoài nghi hắn có đồ tốt như vậy.

- Thực là khó khăn!

Quân Mạc Tà cau mày thăm dò:

- Nếu có Thiên Địa Linh Mạch không biết sẽ thế nào?

- Ngươi đùa à?

Kiều Ảnh nghẹn ngào cười khẽ:

- Dùng Thiên Địa Linh Mạch bồi bổ Linh Lung Liên tự nhiên phải mạnh hơn Tiên Thiên linh ngọc nhiều. Hơn nữa cũng có thể xúc tiến Linh Lung Liên sinh trưởng cực lớn, thời gian thành thục ngắn lại, nếu có Thiên Địa Linh Mạch như đã nói chỉ cần linh khí hóa thủy, ở trong linh mạch hình thái cái ao thì không cần nói gì nữa, tốc độ sinh trưởng Linh Lung Liên sẽ tăng vài lần, hơn nữa sẽ rất hiệu quả. Nhưng thứ kia luôn tồn tại trong truyền thuyết, chìm sâu trong lòng đất, hơn nữa theo đại lục biến đổi còn có linh khí loạn lưu nên vị trí luôn thay đổi. Ai có thể phát hiện ra chứ?

Kiểu Ảnh bĩu môi, đối với ý nghĩ của Quân Mạc Tà cực kì khinh bỉ:

- Dù biết nơi nào có Thiên Địa Linh Mạch nhưng công trình lớn như thế ai có sức mà làm? Dọn sạch một ngọn núi lớn? Lấy linh mạch trọn vẹn? Cái này căn bản là chuyện không thực thế!

Quân Mạc Tà thở dài nói:

- Cái này thực là phiền não!

Tuy nhiên, trong lòng dường như suýt nữa đã nhảy lên, con mẹ nó, lão tử có! Hơn nữa còn là loại thượng hạng mười mấy vạn năm!

- Thứ ba, sinh trưởng nhất định…

Kiều Ảnh nói xong, Quân Mạc Tà không nghe lọt tai một chữ, chỉ là phấn chấn mất tự chủ, trong lòng thầm tính toán làm tốt chuyện này như thế nào.

Dù trong lòng mừng như điên nhưng vẻ mặt vẫn ủ ê chán nản, quả thực kĩ thuật này đã đạt đến độ khó cực cao. Cũng may Quân Mạc Tà đã luyện tập nên mới biểu diễn không chê vào đâu được. Ngoài mặt vẫn u ê nhưng trong lòng sướng như điên…

So sánh với Thiên Địa Linh Mạch mà nói, những thứ phương pháp đào tạo chỉ là cái rắm!

Trong lòng Quân Mạc Tà âm thầm tính kế, trong tay mình có một cái Thiên Địa Linh Mạch, có lẽ đủ để tạo thành môt cái ao hoa sen nhỏ ở giữa, tối thiểu thì to hơn cái trước mặt bảy tám lầm không thành vấn đề.

- Vậy hạt giống Linh Lung Liên có bao nhiêu? Ta cũng không thể lấy một gốc Linh Lung Liên trở về, sau đó lại mang mấy hạt giống bày ra.

Quân Mạc Tà làm ra bộ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Kiều Ảnh:

- Dù vạn nhất có hi vọng còn tốt hơn là không có… Kiều đại tỷ, cô có thể thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của một kẻ đáng thương không…

Ánh mắt này làm Kiều Ảnh có cảm giác nếu mình không cho quả thực là chuyện tình táng tận lương tâm cực kì bi thảm.

- Linh Lung Liên năm trăm năm kết bạch ngọc một lần, mỗi gốc cũng chỉ có vài hạt giống. Những năm gần đây thực ra cũng có hạt giống, hơn nữa tích cóp từng tí nhưng nuôi dưỡng khó khăn so với trực tiếp đào tạo Linh Lung Liên, phải chậm hơn mấy chục lần!

Kiều Ảnh khó xử nói:

- Nếu giao cho ngươi, ngươi không làm được ngược lại sẽ lãng phí thiên tài địa bảo!

- Không sao cả, ta muốn thử một lần…

Quân Mạc Tà sốt ruột vội nói:

- Hơn nữa ta không cần nhiều lắm, chỉ cần cho ta khoảng một trăm hạt cũng đủ rồi…

- Khoảng trăm hạt?

Ánh mắt xinh đẹp của Kiều Ảnh mở thật to:

- Cả Thiên Thánh Cung tích góp từng tí mấy ngàn năm mới được năm, sáu chục khỏa, ngươi mở mồm là muốn cả trăm hạt! Ngươi đúng là mạnh mồm!

- Vậy ta cần năm mươi hạt là đủ rồi!

Quân Mạc Tà cười ha hả bày ra bộ mặt thuần chân vô hạ nói:

- Dù sao cô có nhiều cái thành hình như vậy…

- Không được!

Kiều Ảnh quả quyết cực tuyệt, lo lắng nói:

- Nhiều nhất cho ngươi năm khỏa! Điều này đã vượt qua năng lực cực hạn của ta!

- Đại tỷ, ngài đúng là rao giá trên trời trả tiền dưới đất, năm khỏa, vậy mà cũng nói được!

Quân Mạc Tà kêu lên:

- Vừa rồi Cổ Hàn cũng đã nói, chỉ cần không phải Linh Lung Liên thành hình, còn lại thì ta muốn gì cô cũng phải rộng lòng mà đáp ứng. Cô không thể keo kiệt như vậy chứ?

- Tám hạt!

- Quá ít, cùng lắm bốn mươi hạt!

- Quân Mạc Tà, rõ là ngươi cố tình gây sự! Mười hạt, không thể nhiều hơn!

- Ba mươi hạt… Ta cũng chào giá cuối, ít hơn từng này thì ta cảm thấy đến một chuyến vô ích, những gì Cổ Hàn nói, đúng là nói được mà không làm được… Mất công ta chỉ điểm giúp các ngươi đại ân, ngươi ngay cả chút xíu lợi ích cũng không thể cho ta, làm vậy mà coi được sao? Làm sao lại không biết xấu hổ? Làm sao mà yên lòng chứ?

Cò kè mặc cả kịch liệt một phen, Kiều Ảnh sao địch nổi Quân Mạc Tà giương cung bạt kiếm? Cuối cùng định giá hai mươi hạt, Quân Mạc Tà thở dài nhẹ nhõm, kỳ thực hắn tính toán có hơn mười hạt đã là không tồi, có thể kiếm được hai mươi hạt thực sự là niềm vui ngoài ý muốn…

Kiều Ảnh cười khổ, cảm giác như mình đang mơ, tại sao cứ u mê lùi lại, binh bại như núi đổ rồi đáp ứng cho hai mươi hạt chứ? Là chính lời mình nói sao?

Nàng không biết, thứ nhất tuy rằng nàng lớn tuổi nhưng không tiếp xúc thế tục, kinh nghiệm xã hội ít đến đáng thương, thứ hai miệng lưỡi Quân Mạc Tà lợi hại, đương thời tự xưng thứ hai thì chả ai dám xưng thứ nhất, quan trọng là thứ ba, Quân đại thiếu trong quá trình đàm phán cũng sử dụng rất nhiều tâm lực để thôi miên.

Để tránh việc Kiều Ảnh phát hiện, Quân Mạc Tà khẽ khàng thôi miên một cách chậm rãi. Nhưng hai người tranh cãi nảy lửa, dù Kiều Ảnh không chút phân tâm cũng chẳng thế phát hiện, vì vậy mới khiến kẻ gian dễ dàng đạt được mục đích.

Lúc này trong lòng hắn đang dương dương tự đắc, quả nhiên ngực lớn thì không có đầu óc, ta thấy nha đầu kia ngực cũng không nhỏ a! Một bàn tay cũng không chụp hết, ít nhất hai tay mới nắm chắc, đến tột cục là mức nào cần phải tay đo thì mới nói rõ được…

Quân đại thiếu đạt được mục đích suýt nữa hưng phấn dùng hai tay đo bộ ngực Kiều Ảnh lớn nhỏ ra sao, may là không làm thực nếu không Kiều đại mỹ nhân dù thịt nát xương tan cũng phải đánh chết tên lưu manh này…

Nếu đã bàn xong thì kế tiếp theo là chuyện giao dịch.

Kiều ảnh về chỗ của mình lấy ra hai mươi hạt giống cho Quân Mạc Tà, nhưng đối với Linh Lung Liên thành hình thì làm sao mang đi, liền hỏi:

- Quân Mạc Tà… ngươi làm sao mang đi?

- Cô đào ra đi, ta tự nhiên có cách mang đi!

Quân Mạc Tà nói mặt không biến sắc.

Kiều Ảnh chán nản, thầm nghĩ kẻ này thực sự qua cầu rút ván, giờ chưa qua cầu hắn đã bắt đầu muốn trở mặt như vậy…

Trong lòng nghĩ vậy liền muốn trực tiếp nhổ lên ném cho hắn. Nhưng nghĩ lại vẫn ngượng ngùng, không chỉ không làm được mà chính nàng chăm sóc Linh Lung Liên nhiều năm như vậy, cảm tình sâu đậm, nếu do mình mà Linh Lung Liên héo chết, Kiều Ảnh sẽ không tha thứ cho bản thân…

Nghĩ nửa ngày vẫn nhẹ nhàng đào một gốc, mang theo một khối bạch ngọc thật lớn rồi bỏ vào một cái hộp linh ngọc nho nhỏ, bên trong có linh khí hóa thủy, cẩn thận đưa tới tay Quân Mạc Tà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.