- Nguyên lai là huynh muội cộng thể a.
Quân Mạc Tà a một tiếng, đột nhiên lại nhớ tới một việc:
- Nếu tộc quần của họ như vậy thì có thể là do gien của họ sinh ra đã vậy, đúng rồi, nếu chúng nó là đồng thể vậy chúng làm sao sinh sống đây? Người nam trong liên thể tìm lão bà, sau đó liên thể muội muội cùng liên thể ca ca của lão bà ở bên bên trừng mắt nhìn, thật ngượng ngùng, đây cũng trái với luân thường a.
Quân Mạc Tà đương nhiên cho rằng hai người liên thể cùng một mẹ thì đương nhiên phải là huynh muội ruột.
Mặt của Mai Tuyết Yên đỏ bừng, vừa tức vừa thẹn, không biết trả lời như thế nào, hung hăng trợn mắt nhìn Quân Mạc Tà rồi mới nhắm mắt lại, dùng ngữ khí kiên định nói:
- Nếu chúng nó biết cái gì là luân thường thì cổ nhân đã tiếp nhận chúng, điểm kỳ quái của chúng cũng chính là điều dơ bẩn này, bọn chúng không tìm phối ngẫu, mỗi một đôi liên thể cũng là một cặp phu thê.
- Về sau, trong tam thánh nhất hung có người đặt cho nó một cái tên, miễn cho việc cứ gọi là dị tộc nhân, bởi vì bản tính của họ tàn nhẫn như lang sói, cho nên được mệnh danh là “Lang Tính Nhân!
Mai Tuyết Yên cuối cùng cũng nói xong.
- Lang Tính Nhân, Lãng Nhân! Ha ha, nguyên lai thế giới này cũng tồn tại những thứ vô sỉ như vậy!
Quân Mạc tà trợn mắt há hốc mồm, buột miệng nói ra. Nằm mơ cũng không ngờ lại có một tin tức lớn như vậy.
- Cái gì? Ngươi thân là thế gia công tử, vậy mà tại sao lại không thể văn nhã một chút trước mặt nữ tử chứ? Ngươi không thấy những lời này rất thô tục sao?
Khuôn mặt của Mai Tuyết Yên trắng bệch, đôi mắt đẹp mở to, tay chỉ vào Quân Mạc Tà, đứng dậy rất nhanh chỉ kém cướp đường mà đi!
Mai đại mỹ nhân tuy rằng lịch duyệt phong phú, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới có người lại có hình tượng như vậy, rồi lại so sánh một cách ghê tởm, nghĩ lại ý tứ trong đó thì nàng cũng xấu hổ đến mức muốn ngất đi!
Không thể không nói, Quân Mạc Tà thuận miệng nói cũng rất thỏa đáng! Rất hình tượng! Hình tượng đến mức mà người nào nhớ đến mấy chữ này đều nghĩ đến rất nhiều hình ảnh khó coi.
- Con mẹ nó!
Tinh thần thanh niên dân tộc của Quân Mạc Tà lập tức được kích phát ra, vẻ mặt đầy phẫn nộ, phỉ nhổ, giương nanh múa vuốt, nước miếng văng tung tóe:
- Ta văn nhã tổ tiên bọn nó, bổn công tử hận nhất chính là loại quỷ vô sỉ này! Chính là một bọn vô sỉ, lại có thể nhấc lên phong ba lớn như vậy trên Huyền Huyền đại lục, lại còn làm ra cái gì Đoạt Thiên chi chiến, đoạt con mẹ nó con chim! Làm thiếu gia ta lòng đầy căm phẫn! Bổn côn tử tuyên bố, cả đời này cùng bọn người kia đối nghịch, nếu không thể diệt trừ bọn kia, bổn thiếu gia sau này dùng kê kê đi đường.
Mai Tuyết Yên cùng Xà Vương Thiên Tầm hai đại huyền thú mỹ nữ trong nháy mắt đỏ bừng cả mặt, mắt thấy tiểu tử này nhảy lên nhảy xuống, không ngừng phun ra ô ngôn uế ngữ, hai người vừa ngượng vừa buồn bực.
Đây cũng có hơi quá khích đi, ta chỉ nói về mấy tên dị tộc nhân mà thôi, vì sao vị đại thiếu gia lại căm giận như vậy? Giống như là bị người ta bới mộ của tổ tiên vậy.
Nhưng nhìn hắn phẫn nộ như vậy cũng không phải là giả! Hoàn toàn là vừa nghe xong liền phát a.
Hai người bọn họ nào biết Quân Mạc Tà phẫn nộ là từ cái gì. Với văn hóa như các nàng thì vĩnh viễn không thể biết sự căm giận to lớn của Quân Mạc Tà!
Tuy rằng Lang nhân này không phải là Lãng nhân (Nhật Bản) kia, nhưng lại thành công đưa cừu hận chôn sâu trong lòng kích phát ra! Mượn mấy tên trơ mặt mo này ra khai đao đi.
Huống chi, tên gia hỏa này lại có huyền công không khác lắm so với nhẫn thuật (Ninja).
Vậy cũng không bắt được thỏ thì lôi chó săn ra ăn, tóm lại Quân đại thiếu rất căm giận, tự đáy lòng rất căm giận!
- Quân công tử, ngươi không sao chứ?
Sau một lúc lâu, Mai Tuyết Yên với khẩu khí có chút trách cứ hỏi.
Dù sao, Quân đại thiếu vừa rồi phát tiết rất không phù hợp với khí chất của công tử quý tộc.
- Ta không sao, ta có thể có chuyện gì?
Quân Mạc Tà trợn trắng mắt, rống lên:
- Cô yên tâm, ta nhất định sẽ giúp các cô hoàn thành tâm nguyện, việc này ta rất rất ủng hộ! Tuyệt đối là toàn lực ủng hộ! Đối với những tên ngoại tộc này, chúng ta phải kiên quyết đả kích, trảm thảo trừ căn, kiên quyết thực hiện chính sách diệt sạch, vĩnh viễn không lưu lại hậu hoạn! Đến lúc đó, bổn công tử cũng sẽ đích thân xuất trận, chém giết bọn chúng long trời lở đất! Một lũ vô sỉ đó căn bản không xứng sống ở mảnh đại lục thái bình này!
Quân đại thiếu một tay đặt trước ngực, mắt nhìn thẳng vào phía trước, làm ra tư thế tuyên thệ, chính khí nói:
- Làm một phần tử của Huyền Huyền đại lục, ta, Quân Mạc Tà, đương nhiên cần bảo vệ quốc gia, không thể chối từ, tan xương thịt nát, cúc cung tận tụy! Giết cho bọn chúng huyết quang trùng thiên, khắp nơi đều là máu! Trực tiếp diệt tộc, tất cả đem cho chó ăn! Giết cả tộc bọn chúng!
Mai Tuyết Yên nở nụ cười, nói:
- Quân công tử, tuy rằng ta cảm thấy công phu của ngươi rất thần diệu, nhưng công lực của ngươi vẫn rất nhỏ bé, mà Đoạt Thiên chi chiến lại gần ngay trước mắt, ngay cả tiến độ của ngươi có nhanh lên gấp đôi, cũng không có chút hữu dụng tại Đoạt Thiên chi chiến, tấm lòng thật đáng mừng, nhưng không giúp gì được cả!
Quân Mạc Tà hừ một tiếng.
- Khó chịu sao? Ngươi cho là ngươi có thể khai sơn phá thạch đã giỏi lắm rồi phải không? Hơn nữa trong tay lại có thần binh đoạn kim trảm ngọc, khinh thân công phu lại cực kỳ thần diệu, quả thực như hổ thêm cánh, liền đem thiên hạ anh hùng không thè đặt trong mắt sao? Mọi người đã là bằng hữu, nhưng ta nói cho ngươi biết, không sợ đả kích lòng tin của ngươi, ngươi dựa vào nó, nếu chống lại cao thủ chân chính, căn bản chỉ là con kiến, ngay cả nửa điểm uy hiếp cũng không có!
Quân đại thiếu liếc mắt nhìn Mai Tuyết Yên.
- Cao thủ chân chính? Ví dụ?
- Chỉ cần bất kỳ một vị Chí Tôn nào cũng có thể bắt ngươi, vô luận là bát đại Chí Tôn hay là Thiên Phạt Thú Vương, tùy tiện một người cũng có thể!
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói.
- Hừ, ý của cô là cũng có tỷ muội cô trong đó?
- Đương nhiên, chính là ta cùng Thiên Tầm, chỉ cần dùng năm thành huyền công là có thể dồn ngươi đến chết, mặc cho thân pháp của ngươi thần diệu đến mức nào! Đây là sự thật, không cần phải nghi ngờ!
Mai Tuyết Yên cười nhẹ, nhìn Quân Mạc Tà:
- Cho nên, chàng trai à, ngươi hãy lo mà luyện công đi, có một số việc, chờ ngươi trưởng thành sẽ minh bạch.
Quân Mạc Tà choáng váng, chẳng lẽ ta không biết những tên dị thường biến thái như các ngươi không thể chân chính đối kháng hay sao? Thế nhưng khẩu khí này giống như một lão nhân đầy kinh nghiệm đang giảng giải cho một tên mới gia nhập giang hồ, hoặc là như mụ mụ đang giỗ dành hài tử vậy.
Bổn thiếu gia thế nào cũng là nam nhi tám thước, cư nhiên lại bị người ta xem nhẹ?
Xà Vương Thiên Tầm ở bên cũng kinh ngạc đến mở to đôi mắt, đại tỷ sao lại nói vậy? Loại khẩu khí này không giống như bình thường a. Quả thực là có điểm thay đổi a.
Thậm chí, Mai Tuyết yên tuy bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại chấn kinh bởi lời nói và hành động của mình! Bời vì nàng đang phòng bị hắn!
Nhưng không phải là loại phòng bị với địch nhân, mà là phòng bị với nam nhân, một nữ nhân phòng bị với nam nhân!
Bao nhiêu năm rồi, chưa có nam nhân nào lại khiến cho mình phải phòng bị, bởi vì bọn họ không đáng để mình đặt trong mắt, nhưng trước mặt thiếu niên này, lại khiến cho mình dâng lên ý niệm này.
Ta đang sợ hãi cái gì sao?
- Ta sẽ khiến cô lác mắt ra.
Quân Mạc Tà bỗng nhiên nói một câu chắc nịch như vậy.
- Oh! Quân công tử khiến bổn tọa kinh ngạc không ít, nhưng nếu có thể trong ba năm, từ Thiên Huyền trung giai nâng lên đến ít nhất là Chí Tốn cảnh giới, vĩnh viễn là không thể, nếu có đó chắc là tên ngốc đang nói mê đi, ta đây cũng chỉ ăn ngay nói thật, mong công tử không cần để ý a!
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói.
Theo như lời của Mai Tuyết Yên, cứ mỗi lần đến Đoạt Thiên chi chiến, thời thế tạo anh hùng, tu vi huyền công trên Huyền Huyền đại lục đột nhiên tăng mạnh, rất nhiều kì nhân dị sĩ kinh tài tuyệt diễm xuất thế, thiên tài thiên tư hơn người cũng có.
Nhưng cho dù là xuất hiện người tiến cảnh nhanh nhất, mượn một vài kỳ ngộ thì lúc tiến lên Chí Tôn cảnh giới cũng phải hơn bốn mươi tuổi, chưa bao giờ có ngoại lệ! Bách Lý Lạc Vân đã là kỳ tài trăm năm khó gặp, chỉ hai mươi lăm tuổi đã là Địa Huyền, nhưng thiên tài này so với những người đi trước thì cũng không coi vào đâu, nếu Bách Lý Lạc Vân không có kỳ ngộ lớn hơn nữa thì sau này tiến đến Chí Tôn lúc sáu mươi tuổi cũng là thành tích khó được!
Ngay cả là Quân đại thiếu cũng phải mười sáu mười bảy tuổi đã có được Thiên Huyền tu vi, quả là thiên tài ngàn năm khó gặp, nhưng dĩ vãng vẫn có tám mười người, nhưng thiếu niên kỳ tài chứ không phải là cả đời kỳ tài, thậm chí trước hai mươi tuổi tu thành Thiên Huyền chi cảnh, cũng hiếm có người đạt tới Chí Tôn trước một trăm tuổi, cho nên, Mai Tuyết Yên mới nói Quân Mạc Tà là người ngốc nói mê, cái này cũng không phải là châm chọc!
- Mai cô nương nói những lời vàng ngọc này, Quân mỗ tại sao lại để ý, nhưng chuyện thế gian lại có nhiều điều không thể tưởng được, chỉ hiếm có chứ không phải không có, Mai cô nương không làm được không có nghĩa là người khác không làm được, càng không có nghĩa là Quân mỗ cũng không làm được, cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời bao lớn, tóm lại là ý này!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói.
Xà Vương Thiên Tầm ở một bên nhịn không được mắng:
- Quân gia tiểu tử, ngươi dám nói chúng ta là ếch ngồi đáy giếng, ngươi thật to gan!
- Ta có nói như vậy sao? Chẳng lẽ nhị vị là người sao? Nếu vậy thì xin hai vị thứ lỗi !
Quân Mạc Tà bất động thanh sắc, lại hung hăng trả đòn.
- Thiên Tầm, im lặng, Quân công tử nếu dám xuất cuồng ngôn chắc chắn có cái để dựa vào, hoặc là chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng!
Lời nói của Mai Tuyết Yên như là mắng Xà Vương Thiên Tầm, nhưng người biết chuyện vừa nghe là biết Quân Mạc Tà không biết tự lượng sức mình!