Dị Thế Tà Quân

Chương 191: Q.5 - Chương 191: Mặc Quân Dạ.




- Vì vậy người không thể có chuyện, mà nàng cũng không thể có chuyện! Hơn nữa do nàng là tiểu công chúa của Huyễn Phủ nên so với thân thế Không Linh Thể Chất của ngươi thì còn quan trọng hơn một chút.

Tào Quốc Phong hừ lạnh một tiếng, tựa như đối với người có thể trấn áp đệ tử của mình một chút cũng không muốn nhận, làm ra vẻ như không biết.

- Điều quan trọng nhất là nếu như ngươi đắc tội nàng ta xong lại phủi tay bỏ đi thì đừng hòng có thể nếm được chút Thất Thải thánh quả nào!

Tào Quốc Phong cảnh cáo.

- Vì cha mẹ của nàng ta chính là sứ giả quản lý dược viên của Huyễn Phủ chúng ta.

- Hả?

Quân Mạc Tà giật mình, trong lòng thầm than, hai người không thể đắc tội thì ta quyết định đắc tội rồi, nhưng người cuối đúng là không thể đắc tội được…

- Phải rồi, ngài còn chưa nói cho ta biết vị nữ tổ tông còn lại kia tên gọi là gì? Hình dáng bên ngoài ra sao? Phải nắm vững mọi chuyện thì trong lòng ta mới hiểu rõ được!

Quân đại thiếu gia tranh thủ thời cơ hỏi luôn sự tình của cô gái kia.

- Nữ tổ tông? Tên tiểu tử bại hoại này. Ta sẽ cho ngươi biết tên họ, nhưng mà dùng tên để hình dung nha đầu kia xem như cũng chuẩn!

Tào Quốc Phong vừa cười ha hả vừa liên tục lắc đầu!

- Ngài không phải đã nói không ai đủ khả năng trêu chọc nàng ta sao! Đây không phải lão tổ tông thì còn là cái gì, nàng ta rốt cuộc như thế nào, xấu đẹp ra sao? Ta cũng không thể cứ nhìn thấy bất cứ cô nương nào cũng phải trốn chứ, như vậy hóa ra ra có tật giật mình sao.

Quân Mạc Tà đại thiếu gia hiện tại rõ ràng là có hứng thú với vị “nữ tổ tông” kia.

Cái tên Linh Dược Viên này quả thật tràn đầy chất thơ, nhưng quan trọng chính là bên trong tồn lại Thất Thải Thánh Quả, hơn nữa không chỉ có một quả. Cái này chính là bảo bối nghịch thiên mà.

Nói đến trước đây Quân đại thiếu gia vốn đã cảm thấy rất thất vọng, nhưng...

Hắn ta đột nhiên lại nhớ tới thần thông độc môn chỉ mình hắn có: Ngũ hành lực!

Nhất là khi chính bản thân hắn chưa từng dùng qua Mộc lực!

Trong lòng vừa nghĩ đến yếu tố thời gian. Quân đại thiếu gia thiếu điều muốn ngửa mặt lên trời mà cười! Thất Thải Thánh Quả trong tay người khác cần phải có năm trăm năm mới có thể nở hoa kết quả. Nhưng trong tay bổn thiếu gia thì chỉ cần có thiên địa linh lực dồi dào hậu thuẫn, trong một tháng lão tử có thể khiến nó ra hoa kết quả ba trăm sáu mươi lăm lần!

Nếu như vậy thì Thất Thải Thánh Quả cũng chỉ là một loại trái cây bình thường, mỗi ngày đều có trong mâm tiếp khách cũng không thành vấn đề! Vẫn câu nói cũ, trên thế gian này chuyện lạ không phải không có mà chỉ là chưa có thôi, không phải chính bản thân đã chứng minh rồi sao?

Vậy nên vườn thuốc quý này mình nhất định phải tới. Hơn nữa chỗ đó tất nhiên là phòng vệ vô cùng nghiêm mật, dù sao cẩn thận vẫn hơn, nếu như đắc tội vị nữ tổ tông này sẽ sinh ra nhiều chuyện rắc rối không cần thiết. Kiếp trước hay kiếp sau này cũng vậy, chỉ cần là phụ nữ thì rất hiếm có người lòng dạ rộng rãi, cùng lắm chẳng qua có một số ít có hình dáng quyến rũ mà thôi.

Nếu như đắc tội nàng ta lại phát sinh lắm điều phiền toái, việc này mất nhiều hơn được!

Vậy nên có thể nói là, chỉ cần cô bé kia bộ dáng không tệ lắm thì bổn thiếu gia có thể hi sinh, cùng lắm là một chút nhan sắc của tấm thân này. Tuy rằng có chút khó tiêu, cũng có thể nghe lời đàm tiếu, nhưng khó nuốt cũng phải nuốt xuống, ai bảo ta là nam nhân, tuy cứng rắn nhưng nếu cứng không được thì cũng có thể mềm.

- Nha đầu kia gọi là Miêu Tiểu Miêu, cả năm chỉ mặc áo màu vàng. Nàng ta không những thiên phú cực cao mà hình dáng lại càng tuyệt hảo, có thể nói là để nhất tiểu mỹ nhân của Huyễn Phủ! Nhưng phải cái tính cách lại có chút quái dị, khó tiếp cận. Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể tránh được những phiền toái không cần thiết.

Khi Tào Quốc Phong nhắc tới Miêu Tiểu Miêu, trên mặt tràn ngập một nét cười trìu mến, rõ ràng rất yêu mến nha đầu kia. Thái độ như vậy tựa như Quân đại thiếu gia không tồn tại.

- Miêu Tiểu Miêu, đệ nhất mỹ nhân...

Quân Mạc Tà đột nhiên nghĩ đến một khả năng: Không biết bổn thiếu gia lần này có khả năng tài sắc kiêm thu không đây? Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Quân đại thiếu gia vốn đã lâu không được “giải tỏa” trực tiếp tru lên như sói, nước miếng trào ra bên mép, lẩm bẩm:

- Nếu thực sự xinh như vậy thì ta sẽ thu xếp thời gian xử lý nàng, nếu không...

Tào Quốc Phong nghe được thì nổi giận, nhéo lỗ tai hắn thét lên:

- Tiểu tử, nếu như người dám đụng đến nàng ta, lão phu đảm bảo không cần đến một canh giờ nhà ngươi sẽ bị toàn bộ lão tiền bối Huyễn Phủ hành hạ thê thảm!

Quân đại thiếu gia không ngờ bản thân trong lúc vô ý lại nói ra, phen này thảm rồi. Hắn hiện tại giả vờ trọng thương, không tiện né tránh, liền bị Tào Quốc Phong ôm chặt lấy, nhéo chỗ nào không nhéo lại nhè ngay chỗ hiểm của hắn.

Trong lòng tràn ngập oán khí lại nghe được một câu hung tợn kia của Tào Quốc Phong, Quân thiếu gia chợt lạnh người, có cảm giác cái mông như căng ra, đường ruột run rẩy, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bao nhiêu vọng tưởng trong lòng toàn bộ bị dọa chạy sạch.

Đột nhiên Tào Quốc Phong như nảy ra ý gì, hỏi:

- Nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Quân đại thiếu gia ngượng ngùng đáp:

- Năm nay mười tám, thường nói mười tám tuổi như một đóa hoa, chẳng lẽ ngài muốn tổ chức Bách Hoa Hội cho ta ngay sao?

- Cút!

Tào lão vừa giận vừa tức cười, sút vào mông Quân thiếu gia một cước. Quân Mạc Tà ai ui một tiếc, thừa thế chuồn ra ngoài.

Tào Quốc Phong nhìn bộ dáng hắn, lẩm bẩm:

- Mươi tám tuổi, lại còn nhỏ hơn nha đầu kia một tuổi, cỏ lẽ cũng được. Ta cũng vui vẻ chứng kiến chuyện này. Nhưng hai vị kia sao lại có thể từ bỏ ý đồ đã nhiều năm? Đồ đệ ơi, ngươi muốn chơi cứ chơi, có chút phiền toái gì cũng được, miễn đừng chọc đến đại họa kia, cái này ngay cả ta cũng không thể giải quyết.

Từ trong tiểu viện bước ra, Quân đại thiếu gia liền cảm thấy cả người thoải mái, thiếu bóng mấy lão già kia giám sát, không có cảm giác thần thức vây quanh liền có cảm giác như rồng về biển rộng, hổ chốn núi rừng, có một cảm giác tự do thoải mái.

Giống như bản năng vốn có, Quân Mạc Tà không tự chủ bước bảy tám bước, trong miệng lại ngâm nga mấy câu kinh kịch.

- Nhớ ngày xưa, chuyện tình bi thảm, thân ta đây cá chậu chim lồng, có cánh cũng đừng hòng bay thoát, cũng giống như hổ rời xa núi, cả đời cô đơn, tựa như chim nhạn phương nam, lạc đàn tan tác...

Vừa ngâm nga vừa tự nhiên bước ra khỏi cửa, hai tay chắp sau lưng, rung đùi đắc ý, phong thái giống y trước kia: Thiên Hương đệ nhất quần là áo lụa.

Phía sau có hai hán tử trung niên bám theo, mặt không lộ sắc, mắt dõi mục tiêu.

Hai người kia chính là ký danh đệ tử của Tào Quốc Phong. Trọng trách rõ ràng là bảo hộ cho Quân Mạc Tà. Mà Quân thiếu gia lúc này đã thay tên đổi họ, họ Mặc, tên Quân Dạ.

Mặc Quân Dạ, Quân Mạc Tà, còn có một hàm ý khác, chính là Ma Quân.

Có thể thấy được vị tà quân này vẫn không thay đổi được tà khí trong lòng.

Từ từ một đường thẳng mà đi, rời khỏi những con đường mòn hẻo lánh, trước mắt ngày càng phồn hoa, quán rượu san sát, tiếng đàn hát nhốn nháo theo gió lan tới, lần trong đó còn có tiếng rao hàng, cảnh sắc không chút thua kém Thiên Hương Thành hay Cúc Lạc Thành.

- Phía trước là thành thị sao? Còn có một cái chợ nữa?

Quân Mạc Tà quay đầu hỏi hai gã thị vệ.

Hai người nhìn hẳn, mặt không đổi sắc, đáp lời:

- Bên trong Phiêu Miễu Huyễn Phủ có bảy tòa thành, theo thứ tự là Mê Huyễn Thành, Huy Huyễn Thành, Tử Huyễn Thành, Kim Huyễn Thành, Huyết Huyễn Thành, Thiên Huyễn Thành, Tâm Huyễn Thành. Địa phương chúng ta vừa đến chính là trung tâm của Tâm Huyễn Thành, không giống bình thường. Từ nơi này đi về phía trước vài dặm chính là nơi ở của người thế tục. Những thứ cần thiết trong nội cung Huyễn Phủ cũng được mua từ nơi này.

Quân Mạc Tà than nhẹ một tiếng.

Người còn lại tiếp lời:

- Công tử vốn từ ngoài mà đến, chắc chắn không rõ tập tục ở đây. Chủ cung của Huyễn Phủ mặc dù thực lực vượt lên tất cả, nhưng không phải người dân đều là loại hèn kém, các công tử tiểu thư con nhà thế gia cũng rất hay đến đây du ngoạn, thậm chí còn tập trung phần lớn ở đây, chính vì ở đây là nơi sầm uất nhất của Huyễn Phủ.

Trong lời nói hàm ý nhắc nhở, có lẽ do Tào Quốc Phong dặn dò, ngàn vạn lần không được để cho mình xảy ra chuyện.

- Ta hiểu, đa tạ vị đại ca nhắc nhở.

Quân Mạc Tà cười cười.

- À mà trước đây ta có nghe Tào lão đề cập tới vườn linh thảo của Huyễn Phủ, phải chăng cấm địa đó ờ trong tòa thành kia?

Hán tử liếc đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng nhìn hắn:

- Linh thảo viên này, tốt nhất là người không nên biết.

Hắn lại dừng một chút, tựa như cảm thấy có chút nặng lời, khẽ tiếp:

- Linh thảo viên cũng không phải ở trong một tòa thành. Thậm chí có thể nói là khu vườn đó không tồn tại ở trong không gian Huyễn Phủ!

Quân Mạc Tà trố mắt ra!

Ta kháo!

Nói như vậy là sao? Không có trong huyễn phủ? Chẳng lẽ lại ở Huyền Huyền đại lục? Vậy ta đến đây để làm gì chứ? Đi dạo ngắm cảnh sao?

- Không có trong phủ? Không lẽ ở thế giới bên ngoài? Chẳng lẽ ở trong Huyền Huyền đại lục?

Quân Mạc Tà bóp nhẹ nắm tay, hỏi tiếp.

- Tất nhiên là ở trong Huyễn Phủ, nhưng cũng không phải ở trong không gian này.

Thị vệ đó nhìn hắn một lúc mới cẩn thận đáp.

- Ở trong Huyễn Phủ, nhưng lại không ở trong không gian này! Là ý gì đây?

Quân Mạc Tà trầm tư.

- Không lẽ trong Huyễn Phủ còn có nhiều không gian đặc thù, trong đó chỉ có một cái chứa linh thảo? Cái không gian đó chính là Linh Dược Viên?

- Đại khái như vậy, công tử quả nhiên sáng suốt, không hổ là kỳ tài có được Không Linh Thể chất.

Hai người thản nhiên khen một câu, nhưng Quân Mạc Tà nghe được trong ngữ điệu bọn họ không có chút nào tán dương.

“Xem ra hai tên này đối với ta vẫn còn bất mãn.” Quân đại thiếu gia thầm nghĩ. “Có vẻ do ta vừa giành lấy vị trí của bọn họ, nên đương nhiên là không phục, nhưng dù sao cũng chỉ dám để ở trong lòng. Hiện giờ lại lộ ra ngoài, rõ ràng là tự chuốc lấy khổ mà. Nếu việc này để cho Tào lão biết, chắc chắn bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.