Dị Thế Tà Quân

Chương 267: Q.5 - Chương 267: Nếu có kiếp sau, ngàn vạn lần nhớ kỹ đừng đối đầu với ta!




Cho dù tinh thần của Chiến Thanh Phong mạnh mẽ cỡ nào cũng hoàn toàn tan vỡ!

Một tiếng rên, hai bắp chân không khống chế, cả người run rẩy, cũng ngất xỉu như người em ruột. nhưng hắn so với Chiến Ngọc Thụ mạnh hơn chút, tuy là ngất xỉu, nhưng miệng không sùi bọt mép.....

-“Hừ! Như vậy thì đã xỉu rồi? Mệt các ngươi vẫn tự xưng là kẻ xấu, ta còn chuẩn bị rất nhiều phương pháp khác đều còn không dùng tới nữa.....”

Quân Mạc Tà liếc mắt nhìn, dở khóc dở cười.

Hắn cũng không ngẫm lại, hắn xuất hiện chấn động giống như như vậy, cho dù là thanh niên hiện đại xem quen phim ma mà nhìn thấy e rằng cũng sẽ sợ tới mức hồn lìa khỏi xác rồi, huống chi lại ở trong xã hội phong kiến mê tín này?

Không biết qua bao lâu, Chiến Thanh Phong từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Một mùi tanh hôi truyền đến, đồng thời đũng quần của bản thân ươt ướt, hóa ra cũng sợ tới mức tiểu ra quần.....

Mở to mắt, đệ đệ Chiến Ngọc Thụ còn nằm xỉu bên cạnh, tình huống cũng không khác mình bao nhiêu, đồng dạng đều là không khống chế bản thân được.....

Chiến Thanh Phong nôn khan một tiếng, run run rẩy rẩy đứng dậy.

Trước mặt hắn, có một người áo trắng xa xa đứng đối diện hắn, thấy hắn tỉnh lại, quát:

-Chiến Thanh Phong, ngươi biết tội chưa?

-Biết..... tội?

Chiến Thanh Phong mờ mịt ngẩng đầu.

-Ngươi làm nhiều việc ác, hại nhiều người, còn không mau mau nhận tội rồi đi đền tội?

Bóng trắng lạnh lùng nói:

-Xin hỏi sứ giả đại nhân, ta rốt cuộc phạm tội gì? Tại sao lại là làm nhiều việc ác? Tiểu nhân oan uổng a! Xin đại nhân trăm ngàn lần đừng oan uổng tiểu nhân!

Chiến Thanh Phong biết bây giờ chỉ cần hó hé ra cái gì, thì sẽ đời đời kiếp kiếp cũng trở ra được!

-Ngươi đắc tội ta! Đó chính là phạm tội! So với những việc ác ngươi làm lúc trước thì việc này không thể tha thứ được!

Quân Mạc Tà hừ một tiếng, âm u nói. Giờ phút này, chơi cũng đã chơi đủ, cơn giận lúc trước coi như cũng ra hết, bây giờ cũng là lúc đưa bọn họ ra đi.

-Đắc tội ngươi?

Chiến Thanh Phong bực bội chớp mắt, bản thân mình như thế nào đắc tội vị đại tiên này vậy. Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn rõ ràng phát hiện người trước mặt mình bỗng nhiên thay hình đổi dáng trở thành oan gia của mình, người có thể chất kỳ ảo, Mặc Quân Dạ Mặc đại thiên tài không biết ở nơi nào bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn!

Chiến Thanh Phong bỗng nhiên tỉnh ra, lập tức nghiến răng nghiến lợi:

-Thì ra là thằng nhóc nhà ngươi!

-Không sai! Là ta, cha ngươi!

Quân Mạc Tà nhíu mày nói:

-Có phải hay không rất ngạc nhiên? Có phải hay không rất bất ngờ?

-Ngạc nhiên cái đầu ngươi!

Chiến Thanh Phong chửi ầm lên, hắn tự nhiên không ngốc, trong một phút đã hiểu được mọi chuyện, cũng biết những dự đoán về thân phận của Mặc Quân Dạ là sự thật!

Nhưng khi sự thật ngay tại trước mặt, lại càng khiến hắn cảm nhận được mình đã không còn đường sống. Hắn nhìn Quân Mạc Tà, oán độc nói:

-Mặc Quân Dạ, thì ra ngươi chính là Tà quân chi chủ! Quân Mạc Tà! Ngươi đến Huyễn phủ, rốt cuộc có mục đích gì?

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng tỏ ra một thái độ rất là du côn đáp:

-Không vì mục đích gì cả, chỉ đem nữ thần mà người nào đó thích kéo vào ổ chăn của mình thôi, tuy điều này đối với bản Tà quân mà nói thật sự quá dễ dàng, căn bản không có tính khiêu chiến gì cả.....

Những lời này phải nói là vô cùng độc ác! Quân Mạc Tà luôn luôn biết như thế nào mới có thể tấn công một người với cường độ mạnh nhất, bao gồm cả thân thể và tinh thần!

Chuyện này chính là chuyện Chiến Thanh Phong để ý nhất,Quân đại thiếu gia lại cố tình ăn ngay nói thật như vậy, tuy kiêu ngạo nhưng cũng chỉ đang trần thuật một sự thật tồn tại khách quan mà thôi.

Chiến Thanh Phong phun ra một ngụm máu, cười thảm nói:

-Ngươi cho là ngươi có thể làm được sao? Tà chi quân chủ, quả đúng là một cái tên tuổi thật lớn! Nhưng chút sức mạnh cỏn con của ngươi ở trong mắt Phiêu Miểu Huyễn phủ, ở trong mắt Chiến gia chúng ta không đáng một đồng! Lửa giận của chúng ta, ngươi nhất định không chịu nổi!

Gật gật đầu, Quân Mạc Tà rất rộng lượng thừa nhận:

-Nếu như nói ta sợ các ngươi, ta thừa nhận ta không hề sợ, vì sao ta phải sợ các ngươi chứ? Lửa giận của Chiến gia cũng chỉ là một chuyện nhỏ, ta cũng không quá để ý. Đúng rồi, có lẽ ngươi còn không biết Chiến gia đang xảy ra chuyện gì phải không? Và còn nữa, có vẻ như quan hệ bây giờ của chúng ta thật sự rất tốt đẹp a.....

-Ha ha, chỉ cần thân phận của ngươi phơi bày ra ngoài sáng, ngươi còn tốt đẹp quái gì! Chiến gia chúng ta như mặt trời ban trưa, sức mạnh đứng đầu Huyễn phủ, ngươi còn có thể ngông cuồng phớt lờ đi ư, ngươi cho ngươi là ai chứ!

Chiến Thanh Phong dữ tợn cười to.

-Lời này cũng rất có lý, sức mạnh của Chiến gia quả thật kinh người!

Quân Mạc Tà thở dài:

-Nhưng, cho dù tương lai của ta thê thảm thế nào, ngươi nhất định không thấy được. Chiến Thanh Phong, ngươi sẽ không nghĩ, hôm nay ta đến tìm ngươi chỉ để ôn chuyện thôi à?

-Ngươi muốn giết ta?

Chiến Thanh Phong đột nhiên bình tĩnh trở lại:

-Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi nên biết, bây giờ trong Huyễn phủ, có bao nhiêu người hoài nghi thân phận của ngươi? Có bao nhiêu người phái người ra ngoài điều tra thân phận ngươi? Chỉ cần thân phận của người sáng tỏ, kết quả của ngươi cũng không có chỗ nào tốt hơn ta đâu!

Nhưng hắn lại vui vẻ cười nói:

-Bây giờ có thể nói ngươi đang trong tình huống bốn phía đều là nguy hiểm! Mà con đường sống duy nhất của ngươi chính là gia nhập Chiến gia, lấy sức mạnh của Chiến gia ta, che chở tính mạng của ngươi cũng không phải chuyện khó! Mà ngươi bây giờ lại muốn giết ta? Đúng thật là không biết từ chết nó viết như thế nào mà!

Quân Mạc Tà lần này quả thật có chút líu lưỡi. Vị Chiến Thanh Phong Chiến đại công tử này rốt cuộc có đầu óc không vậy, những lời ta vừa nói hắn một câu cũng không nghe hiểu sao? Tuyệt đối cũng không nghĩ đến cái tên đang đứng giữa ranh giới cái chết sự sống, vậy mà vẫn còn dã tâm bừng bừng! Quân Mạc Tà thật sự không biết nên cười nhạo hay nên bội phục nữa.....

-Chỉ cần ngươi chịu đầu hàng Chiến gia, Miêu Tiểu Miêu ta cũng có thể cho ngươi! Thế nào, điều kiện quá tốt rồi còn gì!

Chiến Thanh Phong trong mắt hy vọng tỏa sáng.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, theo tiếng kêu, Chiến Ngọc Thụ từ từ tỉnh dậy, mở miệng đã bắt đầu kêu khóc:

-Tha ta! Tha ta đi! Tất cả đều là chủ ý của đại ca ta, không quan hệ tới ta.

Thằng nhóc này xem ra đã sợ đến mức điên loạn rồi.

Ngay trong chớp mắt hắn vừa mở mắt ra, Quân Mạc Tà nhanh chóng bay qua, ‘Khặc khặc khặc’, cười quá dị vui vẻ, miệng mở to, ngao ô một tiếng.....

Chiến Ngọc Thụ vừa tỉnh lại chợt nghe một tiếng cười quỷ quái âm u thê lương, rồi sau đó một cái miệng toàn máu mở rộng xuất hiện trên đầu bản thân. Trong chớp mắt còn chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu chỉ nghĩ đến bản thân mình đã chết, hơn nữa bây giờ đang ở âm phủ, chỉ thấy chính mình cũng sắp bị thú dữ ăn thịt.....

Nhịn không được ngân nga một tiếng ‘A, ách’, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên xanh xao, tiếp theo thì đã xám ngắt. Đầu quẹo sang một bên cứ như vậy tắt thở, có một thứ chất lỏng màu xanh lục chảy ra từ miệng hắn. Cái tên này thế nhưng bị trò đùa của Quân đại thiếu gia hù vỡ mật, chết oan chết uổng.....

Chiến Thanh Phong lúc nãy còn dõng dạc nói, dường như cảm giác bản thân đã nắm chắc bánh xe sinh mệnh, còn muốn nói tiếp nhưng bây giờ nhìn thấy người em ruột thịt của mình ở trước mặt mình bị hù chết.....

Trong chớp mắt, đột nhiên đại não trống rỗng!

Quân Mạc Tà thản nhiên đứng dậy, trên cao nhìn xuống, lấy giọng điệu của một vị chúa tể của mọi thứ, chậm rãi nói:

-Ta bây giờ không hứng thú với ngươi nữa. Ngươi so với Chiến Ngọc Thụ can đảm hơn chút vì ngươi không bị ta hù chết! Nhưng, ta thật không biết ngươi có nghe rõ những lời ta vừa nói không. Ta lúc nãy đã nói lửa giận của Chiến gia các ngươi kỳ thật cũng chỉ là một chuyện cỏn con, ta thật sự không để ý đến, những lời này cũng không phải là ta ngông cuồng vì trên thực tế ta đã chọc trúng lửa giận lớn nhất của Chiến gia các ngươi. Hơn nữa ta thật sự không thèm để ý, hoàn toàn không thèm để ý! Đúng rồi, có vẻ như ngươi không biết Chiến gia các ngươi xảy ra biến cố gì phải không? Vậy mang theo nghi vấn này xuống hoàng tuyền đi!

Chiến Thanh Phong rõ ràng cảm thấy trên người Quân Mạc Tà tỏa ra sát khí lẫm liệt, lại nghe lời này không khỏi cứng họng, trước thi thể của người em mới chết của mình, hắn lại quên giận dữ và bi thương. Trong đôi mắt sắc bén của Quân Mạc Tà, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình rét run, trong lòng toàn là nỗi sợ hãi!

-Trò khôi hài vừa nãy của các ngươi, quả thật làm ta lộ ra rất nhiều sơ hở, mà những sơ hở đó, hoàn toàn có thể tránh không bị bại lộ! Vì vậy tội của các ngươi không thể tha, chỉ có con đường chết thôi!

Quân Mạc Tà thản nhiên nói:

-Lúc đầu Chiến gia các ngươi ở Huyễn phủ làm gì, lại làm quá bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, những điều đó cũng không quan hệ với ta! Nhưng các ngươi suýt chút nữa đã phá hủy kế hoạch của ta, đó chính là con đường chết của các ngươi! Hay nói cách khác, Chiến gia bước trên con đường suy tàn, người dựng lên là huynh đệ các ngươi!

-Nếu có kiếp sau, ngàn vạn lần nhớ kỹ!

Quân Mạc Tà thản nhiên nói:

-Ngàn vạn lần nhớ kỹ, không cần đối nghịch với ta!

Hắn vừa nói xong, tay cử động nhẹ, Chiến Thanh Phong toàn thân đột ngột co rút, từ từ trên mặt lộ ra nét sợ hãi không thể tin tưởng, hơn nữa khóe miệng cũng chảy ra thứ chất lỏng màu xanh lục.....

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, nguyên nhân chết của hắn không thể nghi ngờ là giống Chiến Ngọc Thụ, đều bị hù chết,.....

Quân Mạc Tà lẳng lặng chờ một lát, xác nhận trên người hai người không có xuất hiện thứ tương tự như linh hồn, có lẽ đã tiêu tan mất rồi..... Lúc này cơ thể mới vụt lên, lẳng lặng biến mất.....

Sóng tâm linh hay là linh hồn, thánh anh những thứ đó đều cần tu vi đạt tới thánh hoàng hoặc trên thánh hoàng mới có thể xuất hiện những thứ cao cấp đấy! Lấy tu vi của Chiến Ngọc Thụ và Chiến Thanh Phong vẫn còn chưa đủ để ngưng kết những thứ đó. Đã chết, tự nhiên mọi thứ trở về cát bụi.....

(NBV: Xong, 2 thằng nhân vật phụ mà cũng xuất hiện gần 70 chương truyện, haizzzzzz )

Lại một lát sau, Quân Mạc Tà rốt cuộc từ thế giới lòng đất của Chiến gia đi ra. Ai cũng không biết sau khi giết chết Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ, Quân Mạc Tà đã ở thế giới lòng đất của Chiến gia làm cái gì.

Quân Mạc Tà từ mặt trên thế giới lòng đất của Chiến gia bay lên.

Bay lên khoảng cách cách mặt đất hơn một trăm mét, phóng mắt nhìn lên đã thấy bố cục vận mệnh của Huyễn phủ đã có sự thay đổi rõ rệt.

Số mệnh Miêu gia lúc trước có xu hướng suy tàn, bây giờ đã chậm rãi bị bao trong trạng thái khôi phục.....

Mà lúc trước Chiến gia giống như ánh mặt trời giữa trưa bây giờ lại rơi vào tình thế ảm đạm, còn có bầu không khí âm tà giữa hai nhà làm Quân đại thiếu gia chán ghét cũng không biết từ khi nào đã biến mất không còn tăm hơi.....

Thuyết phong thủy không ngờ thần kỳ như vậy! Bên dưới chỉ mới chấm dứt, cũng không có bao nhiêu chuyện, vậy mà bên trên đã bày ra cả, sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Quân Mạc Tà hít một hới, lúc này mới phát hiện bây giờ mặt trời màu đỏ đã chìm xuống phía tây, qua thêm một khoảng thời gian, trời sẽ hoàn toàn tối đen......

- Nguy rồi......

Quân Mạc Tà biến sắc, lập tức nhớ đến một chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.