Ba chữ đấy hắn nói thật chậm, từng chữ từng chữ một, nói rất bình tĩnh. Tựa hồ hắn sớm đã đoán được, đã có chuẩn bị. Chắc chắn ngoài Quân Mạc Tà ra không còn người nào khác!
- Mai đại nhân không hổ là trí giả một đời, liệu sự như thần a.
Thanh âm phía sau vẫn thản nhiên như cũ giống như là lời nói chuyện với bạn già lâu năm vậy, không hờn không giận, cũng đầy kiên nhẫn.
- Lão hủ hổ thẹn, sao giám gọi là trí giả, đâu có cái gì là liệu sự như thần, là Quân công tử đã thông tri cho lão hủ, cho nên đêm nay lão hủ không ngủ chính là để đợi đến lúc này, để nghênh đón Quân công tử đại giá quang lâm.
Rốt cục Mai Cao Tiết cũng xoay người lại, nét mặt già nua mang vẻ bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên đối diện, trong mắt lại có một tia kính ý chợt lóe lên.
Trước mắt chính là kẻ trong ấn tượng của mình là tên vô dụng quần là áo lụa sao?
Đứng trước mặt hắn là một thiếu niên anh tuấn, một thân tuyết trắng
như đạp gió mà đến, trong bóng đêm mờ ảo tựa như tiên nhân không hề nhiễm bụi trần từ chín tầng trời giáng xuống nhân gian.
Thiếu niên đó cao ngạo hơn tuyết, tao nhã tựa phong, đang mỉm cười, nụ cười tỏa ra hàn phong lạnh người. So với gió lạnh tháng mười một lại càng rét buốt thấu xương.
Thiếu niên tao nhã kia cũng không mang theo bất kì binh khí gì, chuôi kinh thiên thần kiếm đồn đại cũng không đeo bên người, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một cỗ phong mang sắc bén, làm cho Mai Cao Tiết cảm thấy thiếu niên trước mắt này chính là một tuyệt thế thần binh hung sát khát máu đến cực điểm!
Người tới chính là Quân Mạc Tà!
Tên công tử quần là áo lụa ngày xưa, hôm nay vừa lộ tài năng, đã có khí phách kiêu hùng mãnh liệt như vậy!
Quân Mạc Tà cười khẽ, trong mắt không hề có chút nào oán hận, chầm chậm bước tới cạnh bàn đá, tự rót cho mình một chén rượu, nâng chén nói:
- Mai đại nhân, trước khi hỏi nguyên nhân, ta mời ngài một ly.
- Bằng vào phần trấn tĩnh này của ngài cũng nên uống cạn một chén lớn, chỉ đáng tiếc rượu này quá kém, khó mà so với rượu ngon của Quý Tộc đường. Ngọc có tỳ vết, thật là đáng tiếc!
Mai Cao Tiết cười ha hả, nâng chén uống một hơi cạn sạch, thân hình gầy yếu tựa hồ đột nhiên đứng thẳng, chậm rãi đi về phía Quân Mạc Tà, nói:
- Rượu cũng chỉ là rượu mà thôi, Quân công tử để ý làm gì? Việc ngày hôm nay đã là tên ở trên dây, tại sao trong lòng Quân Công tử vẫn còn nghi vấn? Chuyện đến nước này lão phu cũng không còn gì để nói.
- Chỉ là, ta muốn hỏi Quân công tử một câu, đây chính là nơi đầu tiên Quân công tử đến?
- À! Ta mới từ phủ của Khổng đại nhân tới đây.
Quân Mạc Tà thuận miệng trả lời.
- Nói vậy chắc Khổng đại nhân đã quy tiên rồi chứ?
Mai Cao Tiết cười lạnh một tiếng hỏi.
- Không sai, Khổng đại nhân tính tình cực kỳ kiên cường, không muốn hợp tác, hơn nữa lại rất bướng bỉnh, cho nên ta đành phải cắn răng, vạn phần không đành lòng tiễn ông ta một đoạn tới hoàng tuyền. Bây giờ chắc đang vui vẻ tản bộ dưới đó rồi, ha ha cũng không chừng hắn ngại trên đường tĩnh mịch vẫn lưu lại chờ người nào đó cũng nên!
- Ha ha, không sai không sai, hai lão giả chúng ta cả đời đều ở cùng một chỗ, lão phu tất nhiên sẽ đi theo hắn rồi! Nhưng trước khi đi, ta thật có hứng thú muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì khiến một bậc tuyệt thế đại tài như Quân công tử nghi ngờ mãi không quên?
Lúc Mai Cao Tiết nói đến câu “tuyệt thế đại tài” giọng nói có pha chút cười nhạo.
Lão nho sinh hủ lậu này, đang đối mặt với sinh tử nhưng biểu hiện vẫn rất ung dung tiêu sái!
- Vấn đề thứ nhất, tại sao Mai đại nhân biết hôm nay ta nhất định sẽ đến? Ta nhớ là chưa từng phái người thông báo mà!
Quân Mạc Tà cũng không thèm để ý, vẫn cầm cái chén không trên tay mà mân mê, hai mắt hắn cũng tập chung lên cái chén, tựa hồ đối với cái chén rượu bình thường này rất là hứng thú, không hề liếc mắt nhìn Mai Cao Tiết một lần.
- Quân công tử hôm nay trước mặt mọi người lăng nhục ba đệ tử của ta, còn bắt bọn họ nhục mạ lão phu, lão phu liền biết ngươi nhất định sẽ đến, nhất định giải quyết chuyện ân oán này trong đêm nay!
Mai Cao Tiết cười ha hả nói:
- Ngươi đã làm mọi chuyện đến mức tận cùng! Ta và ngươi đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu hôm nay ngươi không đến, ngày mai lão phu có phải liều chết, cho dù không động được tới Quân gia ngươi, nhưng bọn thuộc hạ của Quân gia, lão phu mười phần nắm chắc sẽ có một đám bị tai ương. Những người đó ta đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Bằng vào trí tuệ của công tử chắc hẳn cũng biết chuyện này. Ngay cả khi công tử không quan tâm đến sinh tử của bọn họ thì Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý nhất định sẽ để ý.
- Nói không sai.
Quân Mạc Tà chậm rãi gật đầu:
- Mặc dù không sai nhưng đó không phải nguyên nhân chủ yếu. Tại hạ thật muốn biết Mai đại nhân ngài có thể biết được bao nhiêu!
- Việc hôm nay cho thấy, Quân gia đã hoàn toàn không hề úy kỵ vương quyền, nếu đã như vậy thì cho dù ngày mai lão phu có bẩm tấu lên hoàng thượng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng chắc chắn chuyện này sẽ đem cho Quân gia một đả kích không nhỏ, dù không thể giết các ngươi cũng buộc các ngươi phải trả giá!
Hắn cười ha hả nói tiếp:
- Lão phu tuy là văn thần, nhưng có năng lực giết người không thấy máu. Mà văn thần chúng ta đã thâm căn cố đế, chiếm cứ hơn nửa triều đình Thiên Hương, cho dù ngươi có vũ lực mạnh mẽ cũng không ngăn cản được. Cho nên biện pháp tốt nhất của ngươi hiện giờ chính là động thủ ngay tối nay!
- Hơn nữa, công tử thiếu niên đắc chí, tài năng bộc lộ, Quân gia như ưng non giương cánh chính đang cần một đối tượng để lập uy. Mà lão phu cùng Khổng Lệnh Dương không thể nghi ngờ chính là đối tượng lập uy tốt nhất. Lại nói, trước đây ta cùng công tử tuy ít tiếp xúc nhưng cũng biết công tử xưa nay có thù tất báo, tâm tính cay độc, tuy có năng lực ứng phó với trường phong ba ngày mai nhưng công tử nhất định sẽ không chờ tới ngày mai.
- Huống chi, tuy công tử hành vi không đứng đắn nhưng có một lòng hiếu thảo. Nếu Quân gia chịu đả kích thì người chịu đả kích lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Quân Chiến Thiên, cho nên ngươi sẽ không cho phép tổ phụ của mình chịu đả kích. Ài, ngày đó vốn là lão phu tính toán kế sách để đối phó ngươi, muốn dùng áp lực của dư luận để uy hiếp ngươi, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ngươi ứng biến thoạt nhìn như rất ngang ngược nhưng lại giống như lôi đình vạn quân, rất thành công phá hỏng toàn bộ bố cục của lão phu, quả nhiên là hậu sinh khả úy!
- Đã nói đủ loại lý do, cho dù vì lý do nào đi nữa thì tin rằng ngươi cũng nhất định sẽ đến. Chỉ không ngờ ngươi lại đến chỗ Khổng Lệnh Dương trước, nhưng dù sao ngươi nhất định sẽ đến đây. Lão phu sao có thể không có mặt để tiếp đón?
- Mai đại nhân đã quá coi trọng Quân Mạc Tà ta rồi, vãn bội thật cảm thấy vinh hạnh.
Quân Mạc Tà ngầm gật đầu. Mai Cao Tiết quả nhiên đã điều tra mình, phân tính rất kĩ bản thân mình mới có thể đưa ra kết luận như vậy.
Lúc này, Quân Mạc Tà đã có vài phần kính trọng đối với Mai Cao Tiết, tiếp tục hỏi:
- Chuyện thứ hai, Mai đại nhân biết rõ ta sẽ đến tại sao không bố trí thiên la địa võng? Mai đại nhân tuy là văn thần, nhưng nhất định có không ít tử sĩ. Nếu có thể giết ta tại đây chẳng phải là diệt hết hậu hoạn sao? Nhưng lần này tới quý phủ ta phát hiện không hề có bất kỳ cảnh giới nào, đây là vì sao?
Quân Mạc Tà hỏi vấn đề thứ hai.
- Ta vừa mới nói, tuy ta ít tiếp xúc với công tử, nhưng hiểu biết về công lại không ít, công tử làm việc có vẻ càn quấy bá đạo, thậm chí là hoang đường vô lý, nhưng nghĩ lại mọi chuyện đều liên quan đến nhau, bố cục sâu xa, bây giờ công tử đã dám đến tất nhiên là vạn phần nắm chắc; Mai mỗ mặc dù có vài tên tử sĩ, nhưng há có thể là đối thủ của công tử? Như vậy, chỉ sợ ngay cả cơ hội nói chuyện phiếm với công tử cũng không có.
Mai Cao Tiết cười cười nói tiếp:
- Lão phu chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, chưa bao giờ tu luyện cái gì võ giả, huyền khí, cũng không biết cái gì Thiên Huyền, Thần Huyền cao thấp; nhưng lão phu vẫn biết không phải là đối thủ của Quân gia. Mà nếu lão phu một mình ở trong này, công tử chắc chắn sẽ yêu cầu ta nói chuyện.
- Cứ tưởng Mai đại nhân chỉ là một kẻ hủ nho, hiện giờ xem ra tiên sinh đúng là một đại trí giả!
Quân Mạc Tà cười ha ha, lại rót hai chén rượu, nói:
- Vì những lời vừa rồi của tiên sinh, Mạc Tà xin mời ngài một ly nữa.
Mai Cao Tiết sắc mặt bình thản, uống cạn chén rượu.
- Vấn đề thứ ba, Quân Mạc Tà ta cho dù có hành vi không đứng đắn đến mức nào cũng là chuyện của một mình ta, chuyện của Quân gia đâu có liên quan gì đến ngài? Hơn nữa các ngài cũng biết rõ chân tướng của chuyện này, vì sao cứ đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu ta? Cứ nhất định phải đưa ta vào chỗ chết?
- Vấn đề này Quân Mạc Tà ta thực sự khó hiểu. Đạo đức của một cá nhân đối với vận mệnh của Thiên Hương đế quốc đâu có quan hệ gì? Tại sao nhất định gán mấy tội danh đó cho ta, chọc giận Quân gia ta, tự mình tìm đến họa sát thân, đó là vì sao? Nếu nói làm như vậy thật sự là vì bá tánh trăm họ, vậy trước kia ta đâu có lương thiện gì, sao không thấy các ngươi vì người trong thiên hạ mà ra mặt? Xin tiên sinh vui lòng cho ta một lời giải thích.
- Trận phân tranh này do công tử kết thúc, xuất phát cũng từ công tử mà ra, Quân Chiến Thiên Quân đại nhân tuy có chút thù oán với chúng ta, nhưng lão phu cũng không đến mức không thể chấp nhận Quân gia tồn tại. Còn nữa, Quân lão đại nhân thật sự là một hảo hán tử vì nước vì dân, Quân Vô Ý cũng vậy. Tuy hai bên chính kiến bất đồng, lão phu đối với phụ tử hai người ngoài mặt tranh đấu nhưng trong lòng thực sự rất kính nể, nếu là vì hai người đó lão phu không những không buộc tội, ngược lại còn hết sức bảo vệ, sở dĩ phát sinh chuyện như vậy chính là bởi vì ngươi!
Quân công tử
Quân Mạc Tà!
Mai Cao Tiết thoáng nở một nụ cười lạnh, nói:
- Bởi vì ngươi, căn bản chính là loại người không để chúng sinh trong mắt, ngươi chính là loại người coi thường cả thiên hạ! Quân Mạc Tà, điểm này lão phu quyết không nhìn lầm ngươi, nói đến cũng buồn cười loại người như công tử lại đúng là tri kỷ của lão phu. Một người như vậy một khi kế thừa thế lực khổng lồ của Quân gia, nhất định là tai họa vô cùng. Cho dù đem cả Thiên Hương quốc lật nhào, lão phu cũng rất tin tưởng không nghi ngờ! Cho nên, nếu ngươi đã bắt đầu bộc lộ tài năng thì chính là mầm mống nguy hiểm, nhất định phải kịp thời tiêu diệt, nếu không cả Thiên Hương quốc sẽ bị hủy trong tay ngươi. Trước mắt là Thiên Hương, sau đó ngươi nhất định sẽ đem tai họa cho cả thiên hạ này!
Trong lời nói của Mai Cao Tiết không thể nghi ngờ là ẩn chứa thâm ý, nhưng Quân Mạc Tà không muốn hỏi tiếp. Thầm đoán Mai Cao Tiết có thể biết nội tình gì đó, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để báo thù. Một khi thời cơ tới căn bản không cần chứng cớ gì cả.