Dị Thế Tà Quân

Chương 137: Q.4 - Chương 137: Người khác muốn thì có.




Quả nhiên như dự đoán.

Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, đem ánh mắt ngước lên, nói:

- Hô Diên thiếu tông chủ có ngụ ý gì, hay là muốn thẩm vấn ta? Ha ha nói cũng đúng. Chỉ là một Quân gia nhỏ nhoi, làm sao có thể nhập vào trong mắt cao nhân Tam Đại Thánh Địa chứ! Một khi đã như vậy, ngươi còn ba hoa làm gì chứ?

- Cho dù có thẩm vấn ngươi thì đã làm sao? Chúng ta ở chỗ này cũng là vì tương lai trăm họ, thiên hạ đại thế! Ngươi rốt cuộc nói hay không! Quân Mạc Tà ngươi cần suy nghĩ kĩ càng, chớ để thành tội nhân thiên cổ.

Hô Duyên Khiếu hai mắt vừa nhìn, đột nhiên khí thế tăng mạnh, dữ tợn cười rộ lên, ngày hôm nay ngồi tại đây, tất cả đều là cao thủ của Tam Đại Thánh Địa, ngươi một thiếu gia công tử thế tục, cho dù ngươi trâu bò, thiên phú có cao tới đâu, có thể làm gì nào? Vừa lúc mượn cơ hội này, đem thù mới hận cũ hảo hảo tính toán rành mạch. Dám giết người của Mộng Huyễn Huyết Hải ta à? Lão tử chỉnh chết ngươi!

Trữ Vô Tình thở dài, trong lòng khinh bỉ nhìn xuống. Chỉ cần nhìn sắc mặt vị thiếu tông chủ này liền biết vị thiếu tông chủ này không quyết định được việc lớn.

- Vì muôn dân tương lai? Bằng vào lời nói của ngươi, tư cách còn chưa đủ đâu.

Quân Mạc Tà chẳng thèm nhìn tới hắn một chút, nói:

- Nếu là Hoàng Thái Dương nói lời này, miễn cưỡng còn có đủ tư cách, thực đáng tiếc, ngươi chưa đủ! Ngươi còn kém xa!

Mã Giang Danh khẽ đảo mắt, cũng không muốn cục diện toàn bộ biến thành cứng rắn, nhân cơ hội liền chuyển đổi chủ đề:

- Ha ha, Hoàng Thái Dương lão gìa kia, cũng không ai biết chạy đi đâu tiêu dao khoái hoạt. Ông bạn già này đã bao nhiêu năm chưa gặp rồi, lão hủ cũng có chút nhớ nhung a.

Hô Duyên Khiếu nhún chân, giọng the thé, nói:

- Quân Mạc Tà. Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì? Hoàng lão đã bị ngươi dùng ám chiêu hại chết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết sao? Vốn hôm nay cũng định không làm khó ngươi, không thể tưởng được ngươi cư nhiên không biết điều như thế! Cùng Huyết Hải ta là địch. Chính là cùng Tam Đại Thánh Địa là địch, cùng Tam Đại Thánh Địa là địch, cũng là địch của toàn bộ thiên hạ. Thống khoái nói ra tung tích của người luyện đan kia đi, bổn Thiếu tông chủ còn có thể pháp ngoại thi ân, bằng không…

- Cái gì?

Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh đều lấy làm kinh hãi, bốn con mắt từ từ mở to ra. Đồng thời ngồi ngay ngắn lại! Bọn họ tự nhiên không tham dự vào chuyện Hô Duyên Khiếu nói hươu nói vượn, bởi vì bọn họ chính xác nhận được một tin tức:

- Hoàng Thái Dương đã chết rồi? Hơn nữa còn chết khi đối mặt cùng tên này, chết trong tay tên trẻ tuổi này?

Ám chiêu tính kế? Cái này căn bản là một việc đáng chê cười! Cái âm mưu tính kế cạm bẫy mai phục dạng gì có thể làm cho một vị trình độ trên Chí Tôn cao thủ phải chết? Nếu mà nói vậy, kia còn gọi gì là cường giả trên Chí Tôn?

Lúc trước tuy rằng đã khẳng định Quân gia quả thật có cường giả rất mạnh trấn thủ là một chuyện. Thậm chí cảm giác được cường giả kia có thể đạt được trình độ tương đương hắn, nhưng hiện giờ xem ra, vẫn đánh giá thấp hắn, rốt cuộc là cường giả dạng gì mới có thể làm cho Hoàng Thái Dương ngay cả cơ hội bỏ chạy lấy mạng cũng không có? Đối diện giết chết hắn, mình và Mã Giang Danh dù liên thủ cũng không làm được! Cái này…cũng là mạnh đến nỗi thái quá đi?

Trữ Vô Tình trong mắt lóe lên hai đạo tinh quang. Giống như muốn nhìn thấu Quân Mạc Tà, chậm rãi hỏi:

- Hoàng Thái Dương, quả thật là chết trong tay ngươi?

Khi nói chuyện, áp lực tinh thần khổng lồ ầm ầm bạo phát!

Trữ Vô Tình thực lực so sánh với Hô Duyên Khiếu đã hơn xa, cho dù lấy thực lực Quân đại thiếu gia, lông mày trong nháy mắt khẽ nhíu lại.

Mai Tuyết Yên vốn là nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Quân Mạc Tà, nhưng trong thời điểm Trữ Vô Tình bạo phát áp lực tinh thần, vị nhu mì mỹ nữ này đột nhiên động. Động tác thật ra cũng không lớn, chỉ là chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng đối nhãn với Trữ Vô Tình!

Oanh!

Tựa hồ như là tiếng sét đánh im lặng khi nhãn thần hai người tiếp xúc với nhau. Cỗ lực lượng vô hình này tỏa ra bốn phía trong phòng. Xung quanh ngoại trừ Mã Giang Danh, áo bào mọi người ào ào rung rinh lay động một chút, mỗi người đều lộ ra ánh mắt thật sâu ý tứ kiêng kị!

Trữ Vô Tình nửa người phía trên hơi ngửa về phía sau. Trên đầu tóc bạc chỉnh tề đồng thời bay phấp phới về sau, nhưng ngay sau đó thân mình lại chậm rãi đứng thẳng lên, tựa hồ là dùng một áp lực cường mãnh chậm rãi đem thân thể rất nhanh trở về; trong chớp mắt, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, nghiêm túc, như lâm đại địch! Đại địch như vậy tuyệt đối có thể uy hiếp tính mạng của mình. Hơn nữa còn là một cường giả có thể giết chết mọi người đang ngồi đây!

Mai Tuyết Yên như bình thường vẫn bất động, ánh mắt mãnh liệt, chỉ có mái tóc ở trên vai không gió mà bay, chậm rãi tung bay. Làm vẻ đẹp của nàng tăng thêm vài phần, vẻ thần bí mê ly sắc thái không thể nắm bắt được.

- Không nghĩ tới cô nương lại là một vị bất thế cao thủ, Trữ mỗ lúc trước chính là thất kính rồi.

Trữ Vô Tình cả người hơi thở biến đổi, trở nên giống như là một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, hào quang bắn ra bốn phía, trong lúc đó kiếm khí đứng sững ở trong thiên địa! Cũng không chú ý đến nhất thời thất lễ, cũng không mất phong độ cường giả đương thời!

- Danh tiếng của Tam Đại Thánh Địa không phải để các ngươi lấy ra để dọa người!

Mai Tuyết Yên lạnh lùng thốt ra:

- Từ ngàn vạn năm nay, Tam Đại Thánh Địa công tích (công lao và thành tích), tất nhiên không thể xóa bỏ, nhưng cũng không phải là vốn liếng để các ngươi có thể cả vú lấp miệng em! Trữ Vô Tình, Mã Giang Danh, Hô Duyên Khiếu, các ngươi…khinh người quá đáng.

- Xin hỏi cô nương rốt cuộc là ai?

Mã Giang Danh trong mắt dấy lên nộ hỏa, chiến ý.

- Nàng là vợ ta. Ta vừa rồi nói còn chưa rõ ràng hay sao. Sao? Chẳng lẽ các ngươi người của Tam Đại thánh địa thật sự muốn tính sổ với một nữ tử nhu nhược yếu đuối như nàng sao?

Quân Mạc Tà chậm rãi mở miệng:

- Ở trong nhà của ta, lăng nhục gia quyến của ta. Này, người Tam Đại thánh địa, có vẻ như không nên là người như vậy nhỉ? Đây chính là kẻ luôn mồm kêu là vì thiên hạ muôn dân? Vì tương lai đại lục sao?

Trữ Vô Tình cười khổ một tiếng, tiểu tử này nói chuyện thật sự không để ý đến điều gì. Nếu như lão bà này của ngươi mà còn là “nữ tử nhu nhược yếu đuối” vậy trong thiên hạ chỉ sợ tìm không ra được mấy tráng nam.

Trữ Vô Tình hai tay đè xuống, ý bảo mọi người bình tĩnh một chút chớ vội nóng nẩy. Cười nói:

- Chúng ta ước nguyện ban đầu cũng chỉ là sợ chưa chắc Quân công tử có thể biết thần hiệu của viên thuốc này. Để gian nhân cướp được, không khỏi lưu tai họa cho nhân gian. Nếu Quân công tử có cao thủ nhiều như mây ở nơi này, có thể đảm bảo an toàn cho thần đan, như vậy chúng ta cũng không cần quan tâm nhiều. Ta vốn tưởng rằng Quân công tử đối với thần đan không đủ nhận thức, dù sao cũng không bằng căn cơ Tam Đại Thánh Địa vững bền…hiện tại xem ra, đúng thật là chúng ta đã quá lo lắng.

Trữ Vô Tình ý trong lời nói dù chưa rõ. Nhưng rõ ràng cho Quân Mạc Tà ám chỉ: lần này, chúng ta không đến đây áp dụng phương pháp mạnh mẽ.

Quân Mạc Tà bĩu môi, trong lòng thầm nói một câu: các ngươi cho dù là mạnh mẽ mà đến, nhưng hiện tại các ngươi có nắm chắc không? Còn dám xằng bậy, ta trực tiếp giết chết các ngươi!

Bất quá thái độ của Trữ Vô Tình theo lời nói hiểu được trắng ra là: Nếu ngươi thực lực không đủ, như vậy chúng ta nhất định sẽ dùng biện pháp mạnh mẽ!

Đối với điểm này, Quân Mạc Tà có chút ý tứ thưởng thức.

Đối mặt với thần vật tạo hóa đoạt thiên địa, ai lại không muốn một mình giữ lấy? Thay vì lén lút giở trò, không bằng thật sự đem ra nói rõ ràng còn tốt hơn. Dù cho có phá đám, cũng phá đám một cách quang minh lỗi lạc, cho dù là tiểu nhân, cũng là tiểu nhân có tư cách.

- Hiện tại trở lại chuyện chính, lão phu đại biểu của Độn Thế Tiên Cung, cùng Quân công tử trao đổi.

Trữ Vô Tình có chút kiêng kị nhìn Mai Tuyết Yên một chút, tự giễu nói:

- Vốn lần này ra ngoài, cung chủ có nghiêm lệnh, phải đưa người có thể luyện chế thần đan phản hồi Tiên Cung. Bất quá hiện tại xem ra, việc này cũng không thể đề cập tới. Chỉ là thần đan này, chúng ta Độn Thế Tiên Cung lại muốn nhiều một phần, không biết Quân công tử có thể điều đình, chớ để cho lão phu làm quá mức khó khăn chứ?

Quy củ đấu giá, một nhà chỉ có thể nhận được một phần. Ngay cả Tam Đại Thánh Địa cũng không có ngoại lệ. Chuyện này Trữ Vô Tình đương nhiên là biết.

Vốn dĩ thân phận của hắn, lúc này kéo xuống nét mặt già nua để nói như thế, cũng đã cấp đủ mặt mũi cho Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà trầm ngâm không nói, thế nhưng hắn lại chờ phản ứng của Mai Tuyết Yên. Mai Tuyết Yên từ lần trước ở Thiên Phạt Sâm Lâm nói chuyện liền có thể nhìn ra, ca ca Mai Tuyết Yên là Mai Tôn giả cùng Độn Thế Tiên Cung trong lúc đó có đụng chạm thật sự, thậm chí, là thù hận không nhỏ. Cho nên chuyện này, Quân Mạc Tà tất yếu phải cân nhắc ý tứ của Mai Tuyết Yên, nếu nàng không muốn vậy thì cứ dùng quy củ đấu giá công khai cự tuyệt là được.

- Nếu cũng chỉ cần nhiều một phần, thật ra cũng có thể.

Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng nói:

- Bất quá, ngươi nhất định phải ở trước công chúng tuyên bố, vả lại chỉ nhiều hơn một phần, mặt khác, còn cần dựa vào giá cả cao nhất khi đấu giá sau đó làm thủ tục mua bán rồi giao hoàng kim. Chúng ta xem như cấp thể diện cho Độn Thế Tiên Cung, cấp nhiều một phần. Điều này là ngoại lệ, nếu Trữ tiên sinh có gì dị nghị, thì thôi vậy.

Quân Mạc Tà lập tức trong lòng cảm thấy phức tạp. Mai Tuyết Yên đúng là không có suy nghĩ nhiều, liền nói ra lời này. Điều này cho thấy trong lòng nàng, bất cứ lúc nào, vẫn là thời gian tới Đoạt Thiên chi chiến là quan trọng nhất!

Chính xác là chú ý đến toàn cục! Nàng, thân chính là huyền thú! Nhưng phần tâm ý này, bây giờ thật khâm phục! Cùng những người hiện tại ở trước mặt mình luôn mồm vì thiên hạ muôn dân, há mồm ngậm miệng là vì tương lai đại lục, rồi lại theo tin tức Tam Đại Thánh Địa lục đục với nhau. Những người này thực sự hẳn phải xấu hổ mà chết!

- Điều kiện này cực kì hợp lý, như thế liền một lời đã định, đa tạ!

Trữ Vô Tình trầm mặc một lúc, rồi đáp ứng điều kiện này. Việc hôm nay. Đã không thể làm khác, chỉ có thể hết sức tranh thủ chỗ tốt, hết thẩy chờ sau khi trở về, báo cáo cung chủ, tiếp tục định đoạt. Có thể chiếm nhiều một phần thần đan đã xem như là thu hoạch ngoài ý muốn, đến nỗi khâu trả giá cao nhất rồi thủ tục mua bán chẳng hạn, cũng không hề có ý nghĩa gì trong long cao thủ này.

Tiền bạc, dù sao cũng chỉ là vật ngoại thân!

- Chúng ta Chí Tôn Kim Thành cũng muốn nhiều một phần.

Mã Giang Danh buồn bực mở miệng, Trữ Vô Tình mở mồm muốn nhiều một phần, hắn cư nhiên là không cam lòng làm người sau.

- Có thể, điều kiện cùng Độn Thế Tiên Cung giống nhau.

Mai Tuyết Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái. Rõ ràng chứng kiến sát ý trong mắt Mã Giang Danh, nhưng nàng vẫn đáp ứng như cũ, chính là vì không lâu sau sẽ là Đoạt Thiên chi chiến.

- Chúng ta Mộng Huyễn Huyết Hải…

Hô Duyên Khiếu một câu còn chưa nói xong, đã bị Quân Mạc Tà cắt đứt. E sợ Mai Tuyết Yên lại lấy đại cục làm trọng, tặng đi ra ngoài, rõ ràng dứt khoát cự tuyệt:

- Mộng Huyễn Huyết Hải không còn phần.

Cùng Mộng Huyễn Huyết hải đã trở thành kẻ thù một mất một còn, còn tặng đan được làm gì.

- Vì cái gì?

Hô Duyên Khiếu lập tức nhảy dựng lên. Bỗng nhiên cảm thấy như máu dồn hết lên đầu nói:

- Quân Mạc Tà, ngươi có can đảm dám làm nhục ta!

Độn Thế Tiên Cung đưa ra yêu cầu, đồng ý; Chí Tôn Kim Thành đưa ra yêu cầu, cũng đồng ý; cố ý đến phiên Mộng Huyễn Huyết Hải, lại không đồng ý! Đây quả thật là hung hăng tát một cái lên mặt đám người Mộng Huyễn Huyết Hải!

Vừa có âm thanh công khai bầy tỏ thái độ!

Nhất thời vể mặt năm người như bị bóp méo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.