Mặc dù, câu đầu tiên Chiến Tiêm Tiêm nói ra đầy trấn định, thậm chí còn hùng hổ dọa người. Nhưng lại vạch trần điểm thất bại mấu chốt trong tâm lý của hắn:
- Ngươi chờ ở đây làm gì ? Muốn giết ta sao ?
Những lời này dụng ý chính lại là địch nhân đang muốn giết mình. Nếu như hắn đang nghênh ngang đắc chí, thì lẽ ra câu đó phải là:
- Rốt cục ngươi không trốn nữa sao ? Ngươi chọn nơi này là nơi an táng của chính mình phải không ?(ý chỉ mình muốn giết địch nhân, đổi chủ :119: )
Tuy rằng cùng một chữ “chờ” nhưng hàm ý trong đó lại khác xa nhau một trời một vức. Quân Mạc Tà trong thế giới này có thể được xem như là một đệ nhất cao thủ tâm lý học, giờ phút này Chiếm Tiêm Tiêm tuy che mặt lại nhưng theo động tác và khẩu khí của đối phương thì Quân Mạc Tà há lại không biết băn khoăn trong lòng của hắn lúc này.
- Trước khi động thủ ta phải than phiền vài câu đã, tốc độ của ngươi... thật quá chậm, nhìn thế nào ngươi cũng không giống một tên thánh tôn!
Quân Mạc Tà chắp hai tay sau lưng, thở dài một tiếng, dùng thanh âm già nua mang đầy vẻ tang thương từ từ nói:
- Vì chờ ngươi đuổi theo kịp nên ta không thể không giảm tốc độ, lúc chuyển hướng cũng không thể đem ngươi bỏ lại quá xa. Ta dẫn ngươi chạy đến đây thật là vất vả, cuối cùng cũng tìm được một nơi khiến ta thấy vừa mắt để chấm dứt cái trò chơi rượt đuổi nhàm chán tới cực điểm này.
Nếu đối phương trong lòng đang cố kỵ, ta cũng không ngại bồi thêm một chút mãnh dược vào!
Chiến Tiêm Tiêm trong lòng thầm chấn động, nếu như theo lời đối phương thì truy đuổi nãy giờ không phải do mình đuổi theo địch nhân đang chạy trốn mà là đối phương tính kế đế dắt mũi mình đi theo.
- Ha ha thật buồn cười. Các hạ nói những lời này thì chắc hẳn đã quên mất lúc nãy kẻ nào bị ta đuổi đến mức cùng trời cuối đất vậy ? Với thực lực của ngươi mà có tư cách nói những lời này sao ?
Chiến Tiêm Tiêm cười to nói.
- Một đường truy kích nãy giờ, ngươi thật sự tưởng rằng đó là tất cả thực lực của ta sao ?
Quân Mạc Tà điềm nhiên cười nói:
- Hỏi lại ngươi một vấn đề, nếu lão phu thật sự muốn trốn tránh lấy thủ đoạn của lão phu , chuyển hướng đến chỗ viên binh bố trí trước đó ngươi có thể ngăn cản sao ? Nếu lão phu cùng viên binh liên thủ, ngươi tính xem mình có bao nhiêu phần nắm chắc có thể toàn thân trở ra?
- Chuyện đó.... cũng chưa chắc
Chiến Tiêm Tiêm nhất thời cứng họng, nhưng hắn là người có thân phận, không muốn nói trái lương tâm nên đành phải nói câu cũng chưa chắc. Trên thực tế, sau khi nghe Quân Mạc Tà nói xong thì sau lưng hắn đã đầy mồ hôi lạnh
Từ khinh công của đối phương có thể thấy thực lực của hắn chính mình còn kém một chút. Hơn nữa khinh công của đối phương vô cùng ảo diệu. Nếu vừa nãy hắn không bỏ chạy thục mạng mà chuyển hướng đến chỗ viện binh, quả thực là không thể ngăn cản. Đến lúc ấy thì đám người Tào Quốc Phong cùng Miêu Kinh Vân đuổi tới liên thủ giết chết mình thì cũng không phải là chuyện khó.
Mà tên gia hỏa này nếu thật sự quấn lấy mình không cho mình thoát thân. Lúc ấy, nếu bản thân muốn trốn thoát thì e rằng cái giá phải trả vô cùng đắt, hơn nữa còn có thể bại lộ thân phận chân chính của mình.
Nhưng vì sao hắn không làm như vậy ?
Chẵng lẽ hắn tin tưởng sẽ đánh thắng ta ?
Nghĩ đến đây Chiến Tiêm Tiêm đột nhiên ngẩng đều lên, hỏi:
- Vậy vì sao ngươi không làm thế ?
- Lão phu không làm như vậy vì hai nguyên nhân.
Quân Mạc Tà lúc này mới chắp tay xoay người lại, hắn làm rất chậm động tác vô cùng tao nhã, cũng có chút ung dung.
Ngay cả Chiến Tiêm Tiêm đứng đối diên cũng thấy được cái xoay người này của hắn quả thật vô cùng tiêu sái.
Xem ra đối phương không hề có bất kỳ áp lực tâm lý nào. Ngay khi Chiếm Tiêm Tiêm trong lòng đang suy tư thì bỗng nhiên Quân Mạc Tà dùng tốc độ cực nhanh xoay người lại sau đó ngẩng đầu lên. Hai đạo mục quang đầy sắc bén và lạnh lùng như ngạo thị chúng sinh chiếu thẳng vào mắt của Chiến Tiêm Tiêm.
Một loạt hành động “xoay người, ngẩng đầu, nhướng mày” của Quân Mạc Tà vô cùng liền mạch lưu loát, hơn nữa lại gây khó dễ có chừng mực, có thể nói đã đạt đến trình độ cực thán. Hắn trước tiên lấy một cái tư thế khiến Chiến Tiêm Tiêm nghi hoặc, sau đó lại lấy lời nói khiến đối phương trong lòng sinh ra nghi ngờ. Lúc nói chuyện lại dùng giọng điệu vấn thuyết( cái này giống giọng mấy thằng cha hỏi vấn đáp khi xin việc ấy), rồi đột nhiên xoay người tập trung ánh mắt vào hắn.
Đây là một điển hình của việc giáng đòn phủ đầu.
Hai bên giao đấu nếu một bên trong lòng cố kỵ thì khí thế sẽ yếu hơn, ít nhất không đạt được kỳ toàn thịnh. Hơn nữa lúc này, trong lòng đang mải lo nghĩ việc khác khiếm tâm thần trở nên mềm yếu.
Nếu song phương đều là hạng xoàng xĩnh thì không nói tới, nhưng nếu cả hai đều là cao thủ thì lúc này chính là thời cơ ngàn năm có một, đủ để quyết định sinh tử.
Cao thủ giao chiến, nhất là đồng cấp cường, đấu lực chỉ là hạ sách, đấu trí cũng chỉ có thể được xem là trung sách duy chỉ có đấu thế mới chân chính là trọng yếu nhất.
Hiện tại đúng là đấu thế! Khí thế.
Quân Mạc Tà đang ba xạo thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhướng mày đương nhiên sẽ chiếm được thượng phong tuyệt đối. Nhìn như dễ dàng thoải mái nhưng ẩn dấu trong đó sự nắm bắt tâm lý cực kì tinh tế, cùng với việc nắm bắt thời cơ chuẩn xác của hắn. Hai thứ này thiếu một trong hai đều không được.
Chiến Tiêm Tiêm lập tức cảm thấy hai đạo mục quang của đối phương giống như là phá toái không gian, trong nháy mắt chiếu thẳng vào trong đồng tử của mình. Dường như, trước mắt hắn xuất hiện hai đạo tia chớp lóe lên dữ dôi!
Hai đạo mục quang như hai đạo thiểm điện lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, sấm vang chớp dật tiến đến. Trong nháy mắt, Chiến Tiêm Tiêm sinh ra một loại xúc động mãnh liệt cần phải nhắm mắt lại tránh mũi nhọn của đối phương!
Tuy Chiến Tiêm Tiêm cuối cùng vẫn không nhắm mắt lại nhưng hắn vẫn phải nhíu mắt đồng thời hơi lui lại nửa bước. Hắn ngay lập tức cảm thấy yếu thế nên lập tức bước lên lại nửa bước.
Đây là một loại hành động theo bản năng.
Nhưng hành động như nhíu mắt, vừa lùi bước lại tiến lên theo bản năng kia khiến cho tâm thần bị tổn hại mà miễn cưỡng tụ lại của Chiến Tiêm Tiêm lần thứ hai sụp đổ, khí thế triệt để bị cuốn mất chẳng khác gì binh bại như núi đổ.
Chiến Tiêm Tiêm nhận thức rõ ràng bản thần cùng đối phương đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không thể vãn hồi. Nếu dùng trạng thái lúc này cùng đối phương giao chiến thì chỉ có thể xuất ra nhiều nhất là tám phần thực lực.
Cao thủ khi so chiêu, sinh tử chỉ trong nháy mắt. Sai một ly đi ngàn dặm, khi trong tình trạng không tốt mà miễn cưỡng cùng địch thủ giao thủ thì căn bản chính là đem tánh mạng mình giao cho đối phương.
Chiến Tiêm Tiêm trong lòng có chút nóng nảy.
- Hai nguyên nhân ? Phô trương thanh thế ? Ha ha rõ ràng ngươi nhát gan sợ chết.
Chiến Tiêm Tiêm cười khẩy nói:
- Làm ra vẻ huyền bí, phải chạy trối chết dưới tay ta, chắc đối với ngươi mà nói, hẳn là chuyện vô cùng may mắn và vinh quang.
Quân Mạc Tà không mở miệng nói chuyện cũng không thèm phản bác, hắn chỉ thản nhiên đứng đó lặng yên nhìn Chiến Tiêm Tiêm
Chiến Tiêm Tiêm phát hiện trong ánh mắt của đối phương chỉ có ý thương hại và chê cười.
- Chẳng lẽ không phải như vậy
Thấy được ý nhạo bang trắn trợn trong mắt đối phương khiến trong lòng Chiến Tiêm Tiêm nỗi lên một cỗ phẫn nộ khó hiểu. Sau khi gầm lên đầy giận dữ, Chiến Tiêm Tiêm cảm thấy tâm lý của mình vô cùng bất ổn, vội vàng tự mình áp chế xuống. Đối mặt với cường địch, manh động là một chuyện vô cùng ngu ngốc.
- Lời ngươi vừa nói, ngươi tin sao ? Nếu đáp án là phủ định ngươi chỉ cần khinh bỉ, tại sao lại phải tức giận ?
Sau mặt nạ, Quân Mạc Tà phóng ra ánh mắt mãnh liệt mang theo khí thế nắm giữ sinh tử trên tay lạnh nhạt nói:
- Trên thực thế, từ khi ta hiên thân thì ta luôn nắm trong tay thế chủ động. Còn ngươi, ngươi chưa bao giờ có năng lực có thể thay đổi thứ gì. Thứ mà ngươi nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là bóng lưng của ta. Mà ngươi cũng chỉ xứng được nhìn thấy bóng lưng của ta. Nếu ta không muốn cho ngươi xem mặt thì ngươi vĩnh viễn cũng không thẻ thấy được.
Quân Mạc Tà nói ra những lời này chẳng khác gì nói nhảm. Hắn đang chạy trốn đối phương,kẻ địch chạy sau hắn từ đầu đến cuối vẫn không đuổi kịp. Nếu đối phương có thể chứng kiến mặt hắn thì đó đã là thành công chặn đường rồi chứ không phải là truy kích.
Về phần chủ động thì một người khi đang chạy trốn đương nhiên sẽ nắm thế chủ động, nếu không thì đã sớm bị tóm rồi.
Những lời này nếu được nói vào lúc nãy đương nhiên sẽ khiến Chiến Tiêm Tiêm coi thường không thèm quan tâm.
Nhưng những lời này lại được nói ra khi tâm thần của Chiến Tiêm Tiêm đang bị rung động nên hiệu quả khác xa.
Không sai, nếu là một cuộc truy cản theo đúng nghĩa, thì đối phương thực sự đã nắm toàn bộ thế chủ động. Thậm chí ngay cả địa phương dừng lại cũng là do đối phương chủ động lựa chon lựa chọn nếu không bây giờ mình vẫn đang phải tiếp tục đuổi theo rồi
Đường đường là một vị thánh tôn cao thủ lại bị đối phương dắt mũi chạy gần ba nghìn dặm. Vừa nghĩ đến thì Chiến Tiêm Tiêm đã đổ mồ hôi lạnh, chiến ý đã hạ xuống đến cưc điểm.
- Không cần nói nhảm nữa.
Chiến Tiêm Tiêm mạnh mẽ khống chế tinh thần của mình, ánh mắt dần trở nên lợi hại.
- Thắng bại cũng không thể dùng miệng mà nói mà phải lấy tay mà chứng minh. Chúng ta hãy cùng nhau công bình đánh một trận đi.
Chiến Tiêm Tiêm lúc này không dám nghe đối phương nói nữa.
Đối phương càng nói thì hắn cảm giác được lòng tin của mình càng lúc càng giảm.
- Sao ?? Một đời thánh tôn cường giả lại không có lòng tin nghe xong lời ta nói ??
Quân Mạc Tà thoải mái nở nụ cười, trong ánh mắt lại thêm vài phần cười nhạo:
- Ngươi đang sợ hãi sao ? Sợ ta dùng lời nói đánh tan lòng tự tin của người ? Ngươi sợ mình không đánh mà bại ? Sợ rằng ta nói xong sẽ khiến ngươi chạy trối chết ? Trong mắt của ta, ngươi đã mất đi tư cách cùng ta chiến một trạn.
- Thúi lắm
Chiến Tiêm Tiêm bị nói đúng tâm sự nên trầm giọng mắng một tiếng rồi nói:
-
Nói nhiều có ích lợi gì ? Ra chiêu đi
- Ngươi sai lầm rồi.. Trận chiến của hai ta đã sớm bắt đầu, trận truy đuổi lúc nãy đã là lúc bắt đầu cuộc chiến.
Trong mắt Quân Mạc Tà lộ ra một tia cười ấm áp, loại ánh mắt hòa thiện này khiến Chiến Tiêm Tiêm có cảm giác hưởng thụ. Tuy không biết vì sao khi đối phương đang chiếm thượng phong thì lại cải biến ánh mắt nhưng trong lòng cũng nới lỏng ra một chút.