Dị Thế Tà Quân

Chương 122: Q.4 - Chương 122: Nhị hoàng tử muốn cướp dược liệu




- Đây là cái gì thế?

Quân lão gia tử mở miệng hỏi đó là cái gì, bàn tay cũng liền nắm chặt thứ đó. Lão biết, thứ mà cháu trai lão lấy ra chắc chắn không phải là món đồ bình thường. Không cần biết ba bảy hai mốt gì hết, trước tiên cứ cầm lấy rồi nói sau.

Quân Mạc Tà thần bí cười hề hề nói:

- Thông Nguyên đan. Dùng một viên có thể tăng lên gấp ba lần tốc độ lưu động của huyền khí trong kinh mạch.

- Vậy đây chẳng phải là linh dược có thể đem cả thân pháp lẫn chiêu thức đều tăng tốc lên gấp ba lần sao? Thực sự có loại linh dược này?

Hai mắt Quân lão gia tử trợn trừng

- Theo lý luận là như vậy.

Quân Mạc Tà gãi gãi đầu.

- Làm sao có thể? Trên đời lại thực sự tồn tại thần vật như thế sao?

Lão gia tử hoàn toàn im lặng, tư duy đang chấn kinh gần như ngừng chuyển động.

- Vì vậy, ngài nên nhanh chóng tìm một chỗ an toàn rồi ăn vào đi, để cho lão Ưng làm hộ pháp cho ngài. Bên trong tổng cộng có hai khỏa, ngài ăn xong rồi lại làm hộ pháp để cho lão Ưng ăn vào. Chúng ta cũng không thể nhờ vả người ta làm không công a.

- Được được, ta cũng nên đi thôi!

Quân lão gia tử đột nhiên trừng mắt:

- Con thỏ nhỏ kia, có đồ vật tốt bậc này cũng không biết sớm lấy ra hiếu thuận với gia gia. Bằng không, gia gia ta đêm qua chẳng phải là cũng có thể tiến lên đại triển hùng phong? Thật là đáng đánh đòn mà. Còn có thứ tốt nào khác nữa hay không?

Quân Mạc Tà một đầu đầy mồ hôi, nói:

- Không có, có cũng không dám cho ngài. Nghe lời này của ngài ta thật sự là nghĩ lại mà sợ, may mắn trước đêm qua không có cho ngài, nếu không, ngài vừa tiến lên chẳng phải là ngay lập tức bị miễu sát sao? Đây chính là cường giả cấp bậc Chí Tôn trở lên, ngài cho dù có tăng tốc độ lên gấp ba lần, cũng không thấm vào đâu a.

- Đồ khốn! Ngươi nhiều lời làm cái gì, gia gia của ngươi chẳng nhẽ lại kém cỏi như vậy sao?

Quân lão gia tử giận tím mặt! Tuy rằng lão gia tử biết rõ bản thân mình đối mặt với Hoàng Thái Dương kia quả thực là không đáng nhắc tới, nhưng Quân Mạc Tà lại nói ra như vậy, lão đầu này vẫn cảm thấy tự tôn bị tổn thương nặng nề. Thằng cháu trai lắm chuyện này, cái việc đó tự mình biết là được, làm sao phải nói toạc ra như thế!

Quân Mạc Tà sợ hãi kêu lên, "vù" một tiếng lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lão gia tử hung hăng nhổ nước bọt, nói:

- Con mẹ nó, nói chuyện cũng không biết nhún nhường chút nào. Ta chính là thân gia gia của ngươi đó.

Nói xong mới cực kỳ kích động đi tìm Ưng Bác Không.

Sau đó lại càng đơn giản. Hai vị lão nhân gia cực kỳ kích động liền vai sánh vai đi tìm một nơi bí ẩn an toàn để ăn đan dược!

Liên tiếp vài ngày, bên Mộng Huyễn Huyết Hải cũng không tiếp tục tìm tới cửa nữa, phía Phong Tuyết Ngân thành cũng không tới, phía hoàng thất Thiên Hương cũng giống như lúc trước, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Quân Mạc Tà thấy phong ba tạm thời dừng lại, cũng không vui vẻ nhàn hạ, tiếp tục vùi đầu vào làm việc, nếu không phải luyện công thì là luyện đan. Ngay cả việc trêu ghẹo mỹ nữ hương diễm mà hắn ưa thích nhất, mấy ngày nay cũng không để ý tới nữa, trực tiếp tự làm cho mình đầu tắt mặt tối, không có thời gian rảnh rỗi nữa.

Trong thời gian này, bên Thịnh Bảo đường cũng tới bái phỏng vài lần, bất quá Mộ Tuyết Đồng cùng Hàn Yên Mộng được Quân gia che giấu chặt chẽ kín đáo, bọn họ cũng không phát hiện được gì, đành phải rời đi. Quân gia hiện giờ cũng không phải là Quân gia mà trước kia bọn hắn có thể mặc sức chà đạp vo tròn bóp méo theo ý thích, không dám tùy tiện hành động lỗ mãng nữa.

Linh Mộng công chúa cũng đã tới thăm Dạ Cô Hàn vài lần nhưng vẫn không gặp được Quân Mạc Tà. Bất quá sau khi nghe Quản Thanh Hàn nói, gần đây Linh Mộng công chúa gầy yếu đi rất nhiều, cũng trầm mặc hơn rất nhiều, vẻ mặt mang tâm sự nặng nề, khác rất nhiều so với hình tượng trước đây của nàng. Nàng vốn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ và Tôn Tiểu Mỹ Tôn đại tiểu thư có giao tình rất sâu nặng, nhưng cũng không biết tại sao, ngay cả hai nàng này cũng không thể nào thân cận được với nàng như trước.

Quân Mạc Tà nghe xong, chẳng qua chỉ cau mày suy nghĩ một chút. Hắn ngược lại không quan tâm đến việc này chút nào, liền quay về tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ kia tự nhiên là không ngừng chạy sang bên Quân gia, đôi mắt nha đầu này lúc nào cũng đỏ hoe như có thể chảy nước mắt bất kỳ lúc nào, vừa đến liền hướng về chỗ ở của Quản Thanh Hàn chạy tới, vừa nói chuyện không được năm ba câu lại chuyển qua hỏi về phương diện kia, tỷ như: "Ngày hôm qua hai người có nấu cơm không?".... linh tinh khiến cho Quản Thanh Hàn mỗi một lần đều mặt đỏ tới tận mang tai, dở khóc dở cười.

Bởi vậy có thể thấy được tặc tâm bất tử của tiểu nha đầu này, nàng vẫn đang rình xem có cơ hội nào không để được "nấu cơm" với Quân Mạc Tà.

Tâm cảnh của Quân Vô Ý đã sáng tỏ thông suốt, tinh thần diện mạo cũng thay đổi rất nhiều. Những ngày này hắn tích cực vô cùng, tự mình chủ trì mọi công việc lớn nhỏ trong Quân gia, đem danh sách các vị khách cần mời nhanh chóng phát ra ngoài, chuyên tâm chuẩn bị việc thu nhận nghĩa nữ.

Đường bàn tử chuẩn bị chiêng trống rùm beng khai mạc đấu giá, phỏng chừng cũng là sau một hai ngày nữa.

Nhưng mà sáng sớm ngày hôm nay, đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, quả thực là một sự kiện lớn hết sức ngoài ý muốn.

Chuyện này, đúng là đã khiến cho các đại thế gia đông đảo trong kinh thành chú ý chặt chẽ, thậm chí ngay cả những huyền khí thế gia đến từ bên ngoài thành cũng chấn kinh không thôi! Bởi vì chuyện này lại cùng Quân tam thiếu nổi bật nhất trong kinh thành hiện giờ có quan hệ.

Chuyện này xảy ra ở cửa Nam của Thiên Hương thành, mà người liên quan chính là người thừa kế của Thành gia đi theo Nhị hoàng tử - Thành Đức Thao Thành đại thiếu gia. Nếu chuyện chỉ có như vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà chuyện thực sự gay go nhất, đó là hắn cũng lôi cả Nhị hoàng tử dính dáng vào việc này.

Tin tức có người từ Thiên Nam mang theo rất nhiều cực phẩm linh dược đường xa tới Thiên Hương sớm đã không còn là bí mật gì nữa. Những kẻ có thế lực hay những gã con buôn có máu mặt trong việc buôn bán dược liệu của Thiên Hương thành sớm đã xoa tay hằm hè chờ đợi con hàng này từ lâu. Dựa theo tin tức không ngừng truyền đến trong khoảng thời gian này, hình như bên trong nhóm dược liệu này không chỉ có nhân sâm ngàn năm, cực phẩm chu quả*, Tam Sắc Linh Chi....các loại linh dược thế gian hiếm thấy, không chỉ vậy còn có những thiên linh địa bảo như: Huyền Sâm quả, Tử Chi đằng, Bất Tạ hoa, Thủy Ngọc tuyền...Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng chỗ khủng bố chân chính là hình như mỗi loại linh dược không chỉ có một gốc! (Bướm bé: Chu quả là một loại quả màu đỏ, to như nắm tay, 1 cây có 1 hoặc 2 quả thôi, ăn vào có lợi cho lục phủ ngũ tạng, đặc biệt là tim, cái này trong vườn nhà có nên biết chứ gúc gồ không tìm ra đâu, nhưng đồ nhà mềnh là đồ dỏm thôi, mới trồng được 1 tháng, đừng ai tham mà đến nhà mềnh cướp nhá . Láng: Ơ ngon nhẩy, sau này ra 2 quả nhớ để dành cho ca 1 quả nhá )

Toàn bộ những linh dược này có thể đều là linh dược trong truyền thuyết, đừng nói là sở hữu được, ngay cả việc nhìn thấy cũng hết sức hư vô mờ mịt a. Chỉ là nếu vật này thực sự có tồn tại, vậy đây chính là thứ có thể khởi tử hồi sinh a, nghe nói sau khi ăn vào rồi còn có thể trường sinh bất lão...

Trường sinh bất lão tự nhiên là nghe sai đồn bậy, nhưng chắc chắn là kéo dài thêm tuổi thọ...

Vậy mà lúc này thứ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại có thể xuất hiện trước mắt mình, hơn nữa còn có số lượng lớn như vậy, ai có thể không động tâm cơ chứ? Dưới sự chấn động mạnh mẽ của lợi ích khủng bố bậc này, việc chủ nhân vốn có của nhóm linh dược này là ai, có bối cảnh như thế nào sớm đã bị bọn người tham lam kia tự động xem nhẹ...

Thành Đức Thao Thành đại thiếu gia tự nhiên là trước tiên sẽ đem "Tin tốt lành" giống như là hiến bảo vật này nói cho Nhị hoàng tử điện hạ. Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để nịnh bợ a. Hơn nữa, mặc dù những năm gần đây Nhị hoàng tử suốt ngày khoe khoang, nhưng thực ra bản thân lại "yếu kém" vô cùng. Tuy các hoàng tử phi, thị thiếp không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều hết sức u oán.

Hùng phong bất chấn là một trong những điều đáng xấu hổ nhất của nam nhân, cho nên Nhị hoàng tử trước mặt đám thê thiếp rất có cảm giác không thể ngóc đầu lên được. Tóm lại, không chỉ là mặt trên mà ngay cả "mặt dưới" cũng khó mà ngóc lên.

Nhưng...bây giờ lại xuất hiện những linh dược trong truyền thuyết đó, tin rằng bất kỳ loại nào trong đống linh dược này cũng có thể chữa khỏi căn bệnh đáng xấu hổ kia. Nói không chừng còn có thể từ nay về sau kim thương bất đảo, hùng phong đại triển, "làm" cho đám thê thiếp không còn chút lực hoàn lực, thậm chí từ đây có thể danh chính ngôn thuận ra ngoài cưa gái cũng không phải chuyện lạ.

Căn bệnh đáng xấu hổ này tuy rằng bề ngoài không nhìn ra có gì khác lạ, nhưng là đi tới chỗ nào cũng có cảm giác mình thấp hơn người khác một cái đầu a. Nhất là khi các nam nhân cùng tụ họp một chỗ, đề tài chủ yếu không phải là "vụ đó" sao? Vạn nhất lộ ra thì hết sức bẽ mặt a. Chỉ có "phía dưới" ngẩng cao đầu trước, cái đầu phía trên mới có thể ngẩng lên a.

Cho nên Nhị hoàng tử vừa nghe thấy tin này, con mắt liền trở thành màu xanh (màu xanh giống mắt sói, ý nói tham lam), lập tức phát ra chỉ thị tối cao: "Bằng bất kỳ giá nào cũng phải cướp cho được đống dược liệu này! Dùng bạc nện nó, dùng vàng đập nó, dùng thuốc độc độc chết nó, dùng quyền thế địa vị đè chết nó! Nếu như vậy mà cũng không được thì lén dùng mông hãn dược (thuốc mê)... Dù sao cũng bất kể như thế nào, lừa gạt, cướp đoạt hay phải trả giá lớn cũng tốt, nói chung là liều mạng cũng phải mang dược liệu về cho ta!"

Chuyện như vậy, tự nhiên vẫn là giao cho Thành Đức Thao đi lo liệu mới thoả đáng a. Trừ phi là người tâm phúc bên mình có thể tín nhiệm được, bằng không sẽ không thể để ai khác biết rằng Nhị hoàng tử mắc căn bệnh đáng xấu hổ này nha. Vạn nhất chuyện này loan truyền ra ngoài bị nhiều người biết được, chẳng phải sẽ làm mất hết thể diện của hoàng thất sao?

Cho nên việc này chính là vạn vạn lần không thể để cho người khác biết được dù chỉ một chút!

Về phần Thành Đức Thao vì sao lại biết chuyện này, chính là do một lần tình cờ hắn cùng Nhị hoàng tử ra khỏi thành đi săn, sau đó Nhị hoàng tử buồn tè, Thành Đức Thao đứng gác cho Nhị hoàng tử giải quyết, trong lúc vô ý đã phát hiện chuyện này. Bởi vì hắn không nghe thấy tiếng "xè xè" giống như khi có dòng nước mạnh bắn ra, trái lại tiếng động có chút giống như tiếng tí tách của những giọt nước nhỏ rơi xuống, chảy lên vật không phát ra tiếng động. Lúc ấy lòng hiếu kỳ trong Thành Đức Thao dâng lên, lén nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy tiểu huynh đệ của Nhị hoàng tử khi đi tiểu lại "ủ rũ" dị thường, thậm chí không thể bắn ra thành vòi như bình thường mà chỉ yếu ớt chảy xuống, gần như dán sát vào ống quần. Nếu không phải Nhị hoàng tử điện hạ đem thắt lưng cố ưỡn ra ngoài, chỉ sợ nước tiểu cũng dây vào quần rồi...

Cho nên Thành Đức Thao luôn luôn biết Nhị hoàng tử điện hạ lại là "quả nhân" mắc tật, từ đó về sau liền phi thường để ý những chuyện về phương diện này. Khi vừa nghe thấy tin tức này, Thành đại công tử liền biết: Cơ hội đến rồi! Thành Đức Thao ngược lại cũng không phải là hoàn toàn ngu ngốc, cũng nghe ngóng được hai người đưa thuốc này cũng không phải dễ chọc vào! Nếu như nói hai người này dễ chọc, vậy họ có thể một đường đi đến bây giờ mà không gặp nửa điểm sơ xuất sao? Có lẽ đi được nửa đường đã bị người khác cướp mất rồi.

Nhưng, kể cả ngươi không dễ chọc đi nữa, ngươi cũng vẫn là đưa thuốc tới Thiên Hương. Đi đến nơi này, chẳng qua cũng chỉ là cầu tài cầu quan, hoặc là làm quà gặp mặt gì đó.... Bằng không, ngươi lặn lội ngàn dặm đường xa vác chúng đến đây làm gi?

Hoặc lại lùi một vạn bước nữa mà nói, xem như ngươi không phải vì mấy cái lý do trên, cho dù ngươi không dễ chọc thế nào đi nữa, lúc này ngươi chính là tới Thiên Hương, trên mảnh đất nhất mẫu tam phân này, ai lớn nhất?

Vậy không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là hoàng đế bệ hạ của Thiên Hương đế quốc lớn nhất! Mà nhi tử của hoàng đế, có thể đại biểu cho hoàng đế! Bắt hai tên sơn dã nhàn rỗi như các ngươi dâng lên bảo vật, các ngươi dám không dâng lên?

Các ngươi ăn gan hùm mật gấu chắc!

Dám nói chữ "không", có tin ta diệt cửu tộc của ngươi không!

Cho nên Thành Đức Thao cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần, chỉ cảm thấy chuyện này chắc chắn là dễ dàng như ý, việc cướp được vật này vào tay căn bản là chuyện có thể đoán trước rồi! Hiến cho Nhị hoàng tử, lại là một cái công lớn nữa! Tự nhiên, vì đề phòng vạn nhất, hắn vẫn dẫn theo không ít cao thủ của vương phủ. Cho dù đối phương thực sự trâu bò, ta cũng có thể đập ngươi bằng một đống cao thủ này, cũng không tin ngươi có thể lấy một địch mười. Coi như ngươi có thể lấy một địch mười, ngươi có thể lấy một địch trăm sao? Địa bàn của ta ta làm chủ!

Nhưng mà Thành đại thiếu gia lại xem nhẹ một việc, một việc rất trọng yếu. Với hoàn cảnh bình thường mà nói, ý nghĩ của hắn không có vấn đề, thậm chí hết sức phù hợp với thực tế. Nhưng thế sự luôn có một số việc ngoại lệ. Thiên Hương quốc chủ đối với người thế tục tự nhiên là sự tồn tại cao không thể chạm tới, nhưng ở trong mắt một số người, căn bản chẳng đáng là cái gì! Còn như nhi tử của quốc chủ, chỉ sợ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái chứ đừng nói đến lũ chó rác rưởi gắn cái mác "cao thủ" bên cạnh hắn.

Hai ngày nay, Thành đại thiếu gia cả ngày đều đi tuần ở cửa thành với bộ mặt dương dương tự đắc, nâng cao cái bụng đầy thịt, vênh mặt hất hàm sai khiến, có vẻ rất đắc chí vừa lòng. Bất quá Thành đại công tử lại không biết, hai người mà hiện tại hắn đang chờ, lại chính là hai tên tử thần không hơn không kém!

Bởi vì hai người này, thực vừa khéo là không hề xem Thiên Hương quốc chủ tồn tại trong mắt! Hơn nữa hai người này còn là tồn tại mà Thiên Hương quốc chủ phải ngưỡng vọng!

Ngày hôm nay, thời tiết trong sáng vô cùng, ánh nắng tươi đẹp dìu dịu chiếu xuống khiến tâm tình của Thành đại công tử cũng vui sướng lạ thường, thầm muốn hát vang một khúc để phát tiết sự hưng phấn của mình một chút...

Bởi vì, Nhị hoàng tử điện hạ tự mình đến đây! Liên tiếp vài ngày liền không thấy tin tức gì, lòng Nhị hoàng tử nóng như lửa đốt, rốt cục không kìm nén được sự hưng phấn và bức thiết khi mình sắp trọng chấn hùng phong, bèn phi ngựa đến, an ủi Thành Đức Thao rằng càng vất vả công lao càng lớn, tự nhiên cũng muốn thuận tiện xem xét tiến độ một chút, hai người kia rốt cuộc vẫn chưa tới? Tại sao còn chưa tới cơ chứ?

Nhị hoàng tử điện hạ nhảy xuống ngựa với tư thế oai hùng, hiên ngang mạnh mẽ, đầu tiên là vỗ vỗ vai Thành Đức Thao một cách thân thiết, đang trong lúc Thành Đức Thao được sủng ái mà lo sợ, đến gần lỗ tai hắn hỏi nhỏ:

- Bọn họ đã đến đây chưa?

Thành Đức Thao rất chắc chắn, nói:

- Nhị gia, xin ngài cứ yên tâm. Theo tin tình báo đáng tin cậy, hôm nay bọn họ ắt sẽ đến!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Bổn hoàng tử thực sự là chờ đến sốt hết cả ruột rồi!

Nhị hoàng tử cười đến miệng cũng không khép lại được, tiếp đó lại vỗ vai Thành Đức Thao thêm vài cái:

- Lần này khiến ngươi vất vả rồi. Nếu hôm nay chắc chắn rằng bọn họ đến, vậy bổn hoàng tử sẽ không đi nữa, dứt khoát cùng với Thành khanh ở nơi này chờ đợi một lát, cũng thuận tiện kiến thức hảo bảo bối tuyệt thế này. Người đâu, bưng rượu và thức ăn lên để bổn hoàng tử cùng Thành công tử luận đàm một chút.

- Nhị gia thật sự quá khách khí. Nhị gia thịnh tình tiếp đãi long trọng như vậy, khiến tại hạ không dám nhận a.

Ánh mắt Thành Đức Thao híp lại thành hai cái khe, cảm giác xương cốt toàn thân đều nhẹ đi không biết bao nhiêu cân lượng.

Nhị hoàng tử làm ra vẻ sắc mặt nghiêm nghị, nói:

- Nói cái gì thế! Thành khanh, lời này của ngươi là không đúng rồi. Ngươi khách khí như vậy, chẳng phải coi bổn hoàng tử là người ngoài sao? Bổn hoàng tử sẽ không cao hứng đâu!

- Dạ dạ... Vâng, điện hạ nói đúng, là lỗi của tiểu nhân ha ha ha....

Thành Đức Thao rốt cục không nhịn được mà cười ra tiếng, hưng phấn đáp ứng luôn miệng.

"Vù" một tiếng, một con chim bồ câu trắng từ phương Nam bay tới, hạ xuống trên vai Thành Đức Thao. Thành Đức Thao lấy ra tin tức bên trong ống trúc, vừa nhìn một cái không khỏi vỗ đùi:

- Ha ha, điện hạ, ngài thật đúng là phúc tinh a. Ngài xem, ngài vừa tới, hai người kia cũng tới luôn. Ha ha ha...

Nhị hoàng tử hưng phấn đến gần, nhìn về phía tờ giấy kia :

- Thật sao? Quả nhiên là trời cũng giúp ta a. Ha ha ha....

Thành Đức Thao hạnh phúc nói:

- Điện hạ, ngài thật đúng là hồng phúc tề thiên a. Ta đã chờ ở nơi này vài ngày rồi, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy, vậy mà hiện giờ có ngài tọa trấn, hai người kia lập tức tới ngay! Thật sự là, người so với người khác nhau biết bao a, quả nhiên là Chân Long Thiên Tử, bản thân có trời giúp a...

Hắn trên miệng vừa nói xong, nụ cười trên mặt so với bất kỳ ai khác cũng vui vẻ hơn nhiều.

- Ha ha ha...

Nhị hoàng tử cười hết sức đắc ý.

- Xin điện hạ chờ một lát, ta lập tức bắt tay vào chuẩn bị một chút. Hắc hắc, linh dược sắp tới tay rồi...

Thành Đức Thao bày ra bộ dạng dũng cảm tranh lên trước, muôn lần chết cũng không chối từ. Bộ dáng kia, giống như phía trước chính là núi đao biển lửa, Thành Đức Thao hắn vì sự "hạnh phúc" của Nhị hoàng tử điện hạ... ặc ặc nhầm, là "tính phúc" (hạnh phúc giới tính ), trung can nghĩa đảm, tai nghe thấy phải chết cũng không chối từ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, cho dù phía trước là nghàn vạn người ta cũng tiến tới!

Nếu như chỉ bằng biểu tình là có thể ghi vào sách sử, phán định người trung thành hay kẻ gian trá, như vậy biểu tình hiện tại của Thành Đức Thao đủ để lưu danh sử sách, trở thành tấm gương muôn đời rồi!

- Thành khanh vất vả, đã làm phiền rồi!

Nhị hoàng tử hết sức vui mừng.

Xa xa trên đường phía Nam, đã có hai thân ảnh khôi ngô sải bước đi tới.

- Nhị gia, xin ngài bình tĩnh chờ đợi tin tốt!

Thành Đức Thao vung tay lên, ra vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến về phía trước, vẻ mặt muốn lấy bằng được, khí chất trung thành dũng cảm đầy người, tiến tới nghênh tiếp Hổ Vương Hồ Liệt Địa cùng Hùng Vương Hùng Khai Sơn!

(Láng: Sắp có chuyện hay a.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.