Dị Thế Tà Quân

Chương 184: Q.5 - Chương 184: Phá vây!




Hiện tại Bạch Kỳ Phong đã không muốn sống nữa rồi!

Mong muốn duy nhất của hắn chính là liều mạng!

Liều mạng mình, nhưng sáu huynh đệ còn lại có thể thể thoát thì cũng đáng!

Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu hắn!

Nhưng Tào Quốc Phong sớm đã chú ý đến hắn, hắn vừa động, Tào Quốc Phong đã chắn trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó hung hăng vung tay tát hắn một cái. “Bốp!”, một tiếng động thanh thúy vang lên!

Bạch Kỳ Phong vuốt mặt mình, nhất thời có chút ngơ ngẩn. Mấy ngàn năm nay, chưa ai dám tát tai hắn, nhưng hôm nay, hắn lại bị trúng một cái tát rất mạnh trước mắt bao nhiêu người!

Tuy nhiên, trong tim hắn lại không hề có tí oán hận nào!

- Bình tĩnh lại chưa?

Tào Quốc Phong lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi chắc chắn hiểu rõ, điều những tên này mong muốn nhất chính là một mình ngươi xông lên, vậy ngươi nghĩ thử có thể đột phá được không? Ngươi có biết nếu ngươi xông ra thất bại, tính mạng sáu huynh đệ còn lại, kể cả tương lai của Huyễn Phủ cũng chôn vùi theo ngươi? Ngươi có biết nếu ngươi lao ra liều chết, sáu người chúng ta dù có cơ hội đào tẩu cũng sẽ không bỏ ngươi mà chạy trốn?

- Bạch Kỳ Phong, tại sao ngươi lại trở nên ngu xuẩn như thế?

Trên mặt Bạch Kỳ Phong hiện lên từng trận run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, hắn gầm lên:

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả! Ngươi muốn liều chết vì đã đưa huynh đệ vào tuyệt cảnh đúng không?

Tào Quốc Phong cắt đứt lời hắn, cũng gào to:

- Việc đã đến nước này, ngươi lao ra như thế có ích gì? Khoản nợ này của ngươi, tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ, khi nào về đến Huyễn Phủ, mọi người sẽ cùng tính toán với ngươi rõ ràng! Chưa gì ngươi đã muốn đi chết? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

- Không sai! Bạch nhị ca, khoản nợ huynh thiếu mọi người, mọi người sẽ từ từ tính sổ với huynh, chắc chắn sẽ không ai buông tha huynh! Dùng cái chết để chuộc tội sao, thế thì quá dễ dãi cho huynh rồi!

Năm người còn lại đồng thời nở nụ cười, cười một cách vô cùng thoải mái.

Trong thời khắc sinh tử này, những người này lại có thể vứt bỏ tất cả lo âu, sự hào hiệp dâng trào trong lòng.

Sau khi Bạch Kỳ Phong ổn định tâm thần, hắn trịnh trọng gật đầu, sau đó cũng không nói lời nào, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh.

- Bốp bốp bốp....

Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, thanh âm quái dị kia nói:

- Ha ha ha ha, đúng là tình nghĩa huynh đệ thật tốt a! Phiêu Miểu Huyễn Phủ quả nhiên nhân tài đông đúc, danh bất hư truyền! Tuy nhiên, có "người" da mặt thật là dày, nếu ta phạm phải sai lầm như "người đó", lại còn liên lụy tất cả huynh đệ của mình, chắc ta đã sớm rút kiếm tự tận cho xong, lấy cái chết mà chuộc tội. Không ngờ "hắn ta" lại có thể mặt dày, nghênh ngang trước mặt các huynh đệ! Da mặt của người này chắc đã đạt đến mức thiên hạ vộ song, khoáng tuyệt cổ kim, ta thật là được mở rộng tầm mắt, bội phục bội phục a!

Bạch Kỳ Phong hừ một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên giật mình, nói to:

- Đại ca, chúng ta mau chóng tiến công, tên này cứ luôn mồm nói chuyện mà không động thủ, chính là vì chờ viện binh từ cửa vào của khe núi chạy tới, triển khai giáp công chúng ta! Nếu còn chậm trễ...

Tào Quốc Phong sợ hãi cả kinh liền nói:

- Không sai! Các huynh đệ, theo ta giết ra ngoài!

Tên thủ lĩnh đối diện cười to rồi nói:

- Hiện tại mới nghĩ ra thì đã quá muộn!

Phía sau đám người của Tào Quốc Phong, vài chục thanh âm cười ha ha vang lên. Lúc này, địch nhân đã đuổi đến nơi!

Tào Quốc Phong không thèm quay đầu lại, quát to:

- Bạch Kỳ Phong dẫn đầu, năm người còn lại giáp công phụ trợ cho hắn, mọi người toàn lực ứng phó! Thành hay bại chính là thời khắc này!

Bạch Kỳ Phong điên cuồng hét lên một tiếng, áo trắng của hắn tung bay phần phật, hắn dẫn đầu đoàn người xông tới trước, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lúc sắp đến cửa của khe núi, áo bào trắng của hắn đột nhiên bốc ra một làn khói nhẹ!

Không ngờ lúc tuyệt cảnh như thế này, trong lòng vô cùng khẩn trương, mà Bạch Kỳ Phong lại có thể đột phá hạn chế của bản thân, phát huy khả năng lớn nhất của mình từ khi lọt lòng mẹ đến giờ!

Sáu người còn lại đều theo sát hắn, bảy thanh lợi kiếm sáng chói như muốn xé toang hắc ám, chạy về phía ánh sáng vô tận phía trước!

Giờ phút này, vô số tiếng hét từ phía sau cũng từ từ dồn tới!

Bạch Kỳ Phong dẫn đầu, lấy tốc độ sét đánh mà xông ra, trường kiếm “ông” một tiếng ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo bạch quang sáng loáng mênh mông cuồn cuộn, đâm đến cực nhanh!

Trong nháy mắt khi thanh kiếm đâm ra, ánh mắt của Bạch Kỳ Phong biến thành một mảnh đỏ như máu, bộ tóc dài tung bay, kiếm quang đầy trời, kiếm khí bắn ra bốn phía, bao vây không gian ba trượng xung quanh, trong bóng tối của khe núi, kiếm quang như ngọc, phát ra ánh sáng đẹp mắt vô cùng!

Lúc này, thế kiếm đã xuất, giống như một quả boom hạt nhân phát nổ trong bóng tối vô tận!

Thế kiếm tiến tới địch nhân trong nháy mắt, sau đó, phía sau Bạch Kỳ Phong mới vang lên một tiếng "oanh...." khủng bố!

Tốc độ và khí thế của kiếm này, không ngờ cao hơn tốc độ âm thanh gấp mấy lần!

Nhân kiếm hợp nhất hết sức khủng bố!

Lúc này đây, Bạch Kỳ Phong đã hoàn toàn phát huy đến cực hạn của nhân kiếm hợp nhất!

- Mọi người cẩn thận, đồng thời ra tay nào! Hợp lực thu thập tên điên này đã!

Địch nhân đối diện hét lớn một tiếng, mười mấy người đồng thời rút vũ khí xông tới, từng đạo kiếm quang như cầu vồng bắn thẳng đến đón đầu Bạch Kỳ Phong!

Lúc này, công kích của năm người phụ trợ bên phía Huyễn Phủ cũng đã đến!

Theo sát một kiếm của Bạch Kỳ Phong, lục đại Thánh Hoàng bắt đầu ra tay toàn lực!

Một kích thành bại là đây!

Nếu một kích này bị ngăn cản, vẫn không thể phá vây, bảy người Huyễn Phủ nắm chắc rơi vào tuyệt cảnh trước sau đều bị giáp công! Bảy đại Thánh Hoàng lúc đó khó mà bảo toàn mạng sống!

Trong mắt của đầu lĩnh đám hắc y đầy vẻ lo lắng, hắn quát to một tiếng:

- Không xong...

Hai chữ này còn chưa nói xong, kiếm quang hai bên đã va chạm vào nhau!

Một tiếng "ầm" thật lớn vang lên như tiếng boom, từng trận nổ to vang lên trong lòng núi nối liền nhau không dứt, từng tảng đá lớn rơi xuống ào ào như một cơn mưa đá, rơi thẳng xuống đầu mọi người!

Đám người Bạch Kỳ Phong dù sao cũng nắm thế chủ động tiến công, mà cả bảy người đều hoàn toàn không lưu thủ, bọn họ toàn lực phóng ra nên khí thế vô cùng to lớn, đủ làm cho vạn quân phải lui lại!

Trong lúc kiếm quang va chạm, cả hai bên đều cảm nhận thấy thực lực của đối phương mạnh mẽ vô cùng!

Kiếm quang của Bạch Kỳ Phong tuy bị chặn nhiều lần nhưng vẫn vọt mạnh tới, hắn lấy lực lượng của một mình hắn mà mạnh mẽ đón đỡ hơn một nửa thế công của đối phương, trong đầu của Bạch Kỳ Phong hiện tại chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nhất định phải mang tất cả các huynh đệ lao ra ngoài!

Trên bộ áo bào trắng của hắn không ngừng xuất hiện vết thương và vết kiếm. Trong thời gian một cái nháy mắt, trên người hắn đã có hơn trăm đạo vết thương chi chít!

Tên hắc y nhân cầm đầu toàn lực công kích, sau đó lại bị bức lùi lại, kiếm phong của Bạch Kỳ Phong tung bay khắp nơi làm cho hắc bào trên người của tên này bị cắt nát ra, bay lả tả như những con bướm đen lượn lờ trong không trung!

Trong lúc này, Tào Quốc Phong khẽ liếc mắt nhìn vào chỗ rách trên áo bào của tên hắc y nhân, hắn nhìn thấy một đoạn đai lưng màu tím lộ ra ngoài một ít. Hắn bi phẫn rống to một tiếng:

- Thì ra là các ngươi!

Trong thanh âm của hắn đã tràn ngập sự phẫn nộ và ngạc nhiên!

"Loại thắt lưng mà Tử Kim hộ pháp của Độn Thế Tiên Cung chuyên dùng chính là loại này, mà Mộng Huyễn Huyết Hải cũng ăn mặc tương tự như thế! Thì ra đám người đánh lén bảy người chúng ta là người của Tam Đại Thánh Địa!"

Tào Quốc Phong cảm thấy phẫn nộ đến mức tí nữa là ngất xỉu! Lúc nãy hắn chỉ có chút hoài nghi mà thôi. Tuy nhiên, sự thật trước mắt đã là chứng cớ vô cùng xác thực, không còn nghi ngờ gì nữa!

"Các ngươi phá hỏng chuyện tốt của bọn ta, sau đó lại khiêu khích bức chúng ta phải thoát khỏi Cúc Hoa thành, bây giờ lại tranh thủ phục kích bọn ta?"

Dưới gầm trời này lại có loại người làm chuyện không biết xấu hổ thế này!

Chẳng thể trách bọn họ lại có thể ra tay tàn nhẫn với thiếu niên có Không Linh Thể Chất kia như vậy, bọn chúng muốn giá họa cho gã Tà Chi Quân Chủ kia! Khó trách bọn hắn lại mặc những bộ hắc y mà chỉ có thủ hạ của Tà Chi Quân Chủ mới mặc... Đúng là kỹ xảo đổi trắng thay đen, gắp lửa bỏ tay người a!

Quả thực là vô cùng bỉ ổi!

Hắc y nhân cầm đầu kia nghe vậy liền cả kinh, hắn đảo mắt nhìn liền phát hiện trang phục của mình đã lộ ra sơ hở, cơ hồ lấy tay che bên hông theo bản năng, ánh mắt có chút ngoài ý muốn, quát to:

- Ngươi nói cái chó gì thế! Nói chuyện mà như đánh rắm! Cái gì mà "các ngươi, chúng ta" ở đây!

Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng sự giật mình đã thể hiện rõ ràng, trận hình của bọn họ nãy giờ vô cùng chặt chẽ, lúc này đây đột nhiên xuất hiện sơ hở! Bạch Kỳ Phong gần như không quan tâm đến thân thể đầy huyết nhục của mình mà tung kiếm xông vào khe hở này!

Ầm một tiếng, toàn thân Bạch Kỳ Phong tràn đầy máu tươi đã xuất hiện dưới ánh mặt trời, sáu người còn lại cũng theo sau hắn mà thoát ra! Tào Quốc Phong hét lớn một tiếng:

- Không cần suy nghĩ gì nữa, toàn lực bỏ chạy cho ta!

Bảy người này đều là người từng trải, ngay cả đầu cũng không quay lại một tí nào, lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân mà bay đi!

Bất kể như thế nào, hôm nay cũng không phải là thời điểm để tử chiến!

Lúc này, núi đá phía sau không ngừng ầm ầm đổ xuống, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên:

- Thật đáng giận, không ngờ lúc này lại xảy ra đá lở! Con bà nó xui quá!

Trời không tuyệt đường con người, đúng là do lở núi đã cản trở bọn hắn. Trong lòng Tào Quốc Phong thở phào một tiếng, ôm Quân Mạc Tà vào lòng mà phi đi nhanh như chớp. Trong lòng hắn phẫn uất cực kỳ: "Tam Đại Thánh Địa, khoản nợ này, nếu lão tử ta không đòi lại thì ta không phải là người!"

Tào Quốc Phong chỉ suy nghĩ trong đầu như thế, nhưng Bạch Kỳ Phong thì trực tiếp mắng to:

- Bọn Tam Đại Thánh Địa hỗn tạp nghe đây! Khoản nợ này, lão tử ta sẽ nhớ kỹ, ta và các ngươi từ nay về sau bất cộng đái thiên, không chết không ngừng!

Năm người còn lại ai cũng mang thương tích đầy mình, trong lòng cũng phẫn nộ đến tột đỉnh, chưa chắc ít hơn Bạch Kỳ Phong!

Bọn họ hồi tưởng lại cuộc chiến diễn ra ngắn ngủi kia, trong lòng mỗi người vẫn còn cảm thấy sợ hãi!

Vừa rồi, nếu bọn họ chỉ chần chờ nửa giây một giây nữa thôi, e rằng bảy người đã rơi vào kết cục bi thảm! Trận chiền này tuy vô cùng ngắn ngủi, cả quá trình giao thủ chỉ vài chiêu, nhưng sự hung hiểm trong đó không cần phải bàn. Bọn họ tự nghĩ, sự hung hiểm trong cả cuộc đời bọn họ gộp lại không tính là ít, nhưng cũng không bằng cuộc chiến vừa rồi!

Khoảnh khắc ngắn ngủi mà kiếm quang tiếp xúc nhau, bất kỳ một ai trong bảy người bọn họ cũng đã dạo chơi vài vòng trước cửa quỷ môn quan!

Lúc nãy trong cuộc chiến, trong đầu bọn họ chỉ suy nghĩ làm mọi cách để sống sót mà thôi. Hiện tại, sau khi mọi việc đã xong, bọn họ hồi tưởng lại mà lòng cảm thấy run rẩy, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Trên con đường trống trải không bóng người, gió lạnh thổi hiu hiu càng làm cho bọn họ run lên... Thù hận này, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.