Dị Thế Tà Quân

Chương 446: Q.5 - Chương 446: Phải trái rõ ràng.




Thật ra phía cao tầng của Tam Đại Thánh Địa mặc dù có khiếp sợ nhưng không phải vượt quá dự kiến, lần trước Quân Mạc Tà cũng dùng biện pháp này để quyết đấu với cường giả lãnh đạo tối cao Chiến Luân Hồi.

Thực lực Chiến Luân Hồi bí hiểm, đã vượt qua võ giả nhân loại, đạt tới cảnh giới cực hạn, hắn cùng Thiên Thánh Cung cao thủ toàn diện chém giết nhưng không hề bị động, nhưng một mình Quân Mạc Tà lại có thể chiếm hết thượng phong, thực lực như thế đủ để rung động thế gian.

Mà đây chính là lý do Cổ Hàn lựa chọn biện pháp như hôm nay!

Trước mắt, Thiên Phạt đã chiến thắng, nhưng lại là htắng thảm, Bát Đại thánh tôn toàn bộ chết trận, liên quân hùng ưng thì ưng vương hi sinh, năm ngàn chiến lực tinh nhuệ hoàn toàn hủy diệt, thực lực của Thiên Phạt đã hảo tổn rất lớn sau trận chiến!

Mà đám người đóng quân chiến trường Đoạt Thiên có thực lực vô cùng cường hãn, lại là người một nhà với hắn, nếu thật sự hắn không biết tu vi của Quân Mạc Tà cường đại đến mức độ này, mặc dù hắn không đứng về phía của đám người Hạ Trường Thiên, nhưng cũng sẽ thể hiện vẻ nước đôi, chứ không khoanh tay đứng nhìn như thế này.

Hai người Hạ Trường Thiên và Lý Bác vô cùng bi phẫn, đồng thời ra tay! Trong lòng hai người đều nghĩ giống nhau: Mau bắt Quân Mạc Tà, chỉ như thế mới có thể giúp hơn bốn mươi huynh đệ thoát chết! Càng lâu thì tình huống càng nguy hiểm!

Ba vị thánh tôn, hai vị thánh hoàng lúc nãy thoát chết cùng hai người hiện giờ lại không biết phải làm sao.

Bọn hắn cũng muốn tham chiến, nhưng chiến với ai đây?

Một mình Quân Mạc Tà ra trận, hắn lấy đại biểu cho công đạo mà báo thù, trút xuống phẫn nộ, những người còn lại của Thiên Phạt nhất mạch không ai lộ diện.

Bọn hắn biết rõ đây là mưu đồ của Quân Mạc Tà, nhưng bọn hắn lại không thể ra tay với đám người Mai Tuyết Yên.

Một khi ra tay, hậu quả bọn họ gánh không nổi! Bọn hắn không phải thánh quân cường giả, bọn hắn gánh không nổi!

Thậm chí cho dù là Hạ Trường Thiên cũng chưa chắc dám, cùng lắm là chỉ dám nói khi nổi giận, chứ chưa chắc dám ra tay với đám người của Thiên Phạt. Thật ra cũng không phải vì e ngại Quân Mạc Tà, mà bởi vì... đại cục!

Căn nguyên của việc này bắt đầu chính từ sự thờ ơ lạnh nhạt của bọn họ, hoàn toàn không muốn cứu viện, cuối cùng làm cho liên quân hùng ưng gần như bị tiêu diệt toàn bộ, Quân Mạc Tà đứng ra đòi lại công đạo là việc thiên kinh địa nghĩa, dù bất cứ ai cũng không dám lên tiếng. Dù là bọn người Cổ Hàn nhiều nhất cũng chỉ ba phải, chứ tuyệt đối không có khả năng ra tay giải vây. Cho dù trận chiến này hai người Hạ Trường Thiên bị chiến bại thân tử cũng là "gây ra tội thì phải chịu tội" mà thôi, không một ai dám phản bác.

Nhưng nếu cả đám người tiến lên vây công Quân Mạc Tà thì tính chất hoàn toàn khác hẳn!

- Thật ra cho dù đám người Hạ thánh quân không ra tay cứu viện... thì cũng không cần động binh đao như thế chứ? Phản ứng của Quân Mạc Tà có phải hơi quá khích? Hắn hoàn toàn không coi trọng đại cục a!

Một vị thánh hoàng bên phía Tam Đại Thánh Địa nói với Cổ Hàn.

- Không thể nói như vậy!

Lần này lên tiếng phản bác, không ngờ lại là Mạc Vô Đạo. Hắn thở dài một hơi rồi nói:

- Bình thường không ra tay cứu viện chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tình thề bây giờ lại có ảnh hưởng rất sâu xa!

- Thứ nhất, mấy trăm năm nay, ba phe chúng ta liên thủ ra sức chèn ép Thiên Phạt, cơ hồ ép đến nổi sụp đổ. Nếu không xuất hiện một Quân Mạc Tà, chỉ sợ Thiên Phạt hiện tại đã là vạn kiếp bất phục! Có thể nói, chính tay chúng ta hủy đi đồng minh Thiên Phạt. Thậm chí, có lúc đã là kẻ thù không chết không ngừng! Với tình huống đó, cho dù mãnh thú Thiên Phạt có khoanh tay không tham gia chiến trường cũng không ai nói được gì. Dù sao, vùng trời của bọn hắn là rừng rậm Thiên Phạt, dù có là dị tộc cũng không dám tiến vào. Hơn nữa bản thân bọn hắn không phải là không phải nhân loại, cơ bản chúng ta không có bất cứ lý do gì trách cứ bọn họ không để ý đến nhân loại! Thế nhưng bọn họ vẫn kiên quyết dấn thân đến! Vì thiên hạ muôn dân, vì Huyền Huyền đại lục, bọn họ bỏ qua hận thù cũ, đây là hành vi đại nhân đại nghĩa của bọn họ.

Mạc Vô Đạo và Thiên Phạt có mâu thuẫn vô cùng lớn, lại có thù giết em bất cộng đái thiên với Quân Mạc Tà, nhưng lúc này hắn lại không mất đi phong độ của một người đứng đầu, gặp đại sự như thế hắn vẫn bình luận công tâm, rạch ròi, hoàn toàn dựa trên sự thật, điều này thật đáng khen ngợi!

Cổ Hàn tiếp lời:

- Thứ hai, sở dĩ Thiên Phạt đến đây, là do chính Tam Đại Thánh Địa chúng ta đến khẩn cầu! Nói khó nghe một chút là chúng ta vứt sạch sĩ diện, bỏ rơi tự tôn, cuối người thỉnh cầu bọn họ trợ giúp chúng ta. Từ điểm này mà nói, mặc kệ ý định ban đầu của Thiên Phạt là gì, lập trường ra sao, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn tính là có đại ân với Tam Đại Thánh Địa! Theo tình hình mà nói, Thánh Địa đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, tình thế ác liệt vô cùng, nhưng Thiên Phạt lại xuất hiện trợ chiến, chẳng khác nào cứu vớt vận mệnh của Tam Đại Thánh Địa!

Cổ Hàn lại thở dài một tiếng:

- Đám người Hạ Trường Thiên không ra tay cứu người, chẳng phải là tự phá trường thành, lấy oán trả ơn sao?

Đây chính là lý do chính mà hắn không chịu ra mặt ngăn cản. Cổ Hàn cũng tự hỏi, liệu bộ mặt của mình có đủ giá trị trước mặt của Quân Mạc Tà hay không...

Tên Quân Mạc Tà này, so với Chiến Cuồng còn muốn biến thái hơn nhiều, chân chính là một tên điên giết không chết a!

Mạc Vô Đạo cười khổ:

- Nếu ví dụ hai nước giao chiến, hai đoàn đại quân của một nước chém giết trên chiến trường, một đoàn lâm vào tuyệt cảnh, mà đoàn kia chỉ khoanh tay thờ ơ đứng xem, hoàn toàn không ra tay giúp đỡ, đầy chính là tử tội, tội phản bội tổ quốc a! Thậm chí có thể ghép vào tội không thể tha: Tạo phản!

- Vì thế, dù dưới góc độ nào để nói, lần hành động này của Hạ thánh quân đã hoàn toàn sai lầm. Nếu nói nhẹ thì chính là vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn. Nếu nói nặng hơn, thì lần khoanh tay đứng nhìn này của hắn, bất kể ai đang là người đứng đầu của Thiên Phạt, thì khả năng liên minh vừa mới thành lập lại của Thiên Phạt và chúng ta cao đến tám phần! Làm như thế chính là tổn hại đến an nguy của toàn bộ thiên hạ, lấy hạnh phúc của muôn dân làm trò đùa, có thể coi là tội ác tày trời!

Cổ Hàn thở dài thật sâu. Tên thánh hoàng vừa lên tiếng lúc nãy không khỏi có chút kinh ngạc:

- Mạc tông chủ, sao ngài lại...

Mạc Vô Đạo cười khổ một tiếng rồi nói:

- Quả thật, ta đối với nhất mạch Thiên Phạt, Tà Quân phủ hay bản thân Quân Mạc Tà đều không có chút hảo cảm nào, đây chính là sự thật, dù trước đây, hay sau này, bản thân ta đều kiên trì đối đầu với lập trường của Thiên Phạt. Tuy nhiên, thời điểm này ta phải biết rõ ràng phải trái, Mạc Vô Đạo ta còn chưa đến mức lấy tư tình che đậy cho đại nghĩa!

- Chúng ta đối phó với Thiên Phạt vì lúc đó dị tộc nhân không bao giờ có khả năng đe dọa xâm lấn, Đoạt Thiên chi chiến ta có mười phần nắm chắc chiến thắng nên mới dám ra tay, cho dù đem cả Thiên Phạt sâm lâm chém tận giết tuyệt hoàn toàn, đó cũng chỉ là việc bên trong đại lục chúng ta, nhưng nếu dưới tình huống bị dị tộc nhân đe dọa, cho dù chết ta cũng không muốn xảy ra nội chiến.

Hắn thở dài rồi nói tiếp:

- Nếu ta biết trước sẽ có việc ngày hôm nay, thì ta sẽ bất chấp tất cả, cố mà quan hệ tốt với Thiên Phạt, ít nhất là bảo đảm thắng lợi chắc chắn trước cuộc chiến này rồi tính sau, ta sẽ không bao giờ tùy tiện hạ lệnh chèn ép Thiên Phạt!

Hề Nhược Trần thở dài một hơi:

- Thế sự dời đổi quả là làm cho người người bất ngờ! Ai có thể đoán trước Thiên Trụ Sơn vạn năm đồ sộ, ngàn năm không đổ lại sụp đổ ngay thời khắc quan trọng này... Tên Chiến Luân Hồi Chết tiệt!

Vị thánh hoàng kia vẫn không cảm lòng hỏi tiếp:

- Như vậy trận chiến của Hạ thánh quân và Quân Mạc Tà, chúng ta thật sự chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Còn có tánh mạng của hơn bốn mươi vị huynh đệ kia nữa, chúng ta buông tay thật sao?

- Đây là trận chiến mà Quân Mạc Tà muốn đòi lại công đạo! Mà thực lực của Quân Mạc Tà đủ để đòi lại những thứ này, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn! Hơn nữa, trong tình thế hiện này, chúng ta lại càng không thể động, động một cái, tai họa ngập trời!

Cổ Hàn né tránh ánh mắt bi thương của vị thánh hoàng kia mà nói tiếp:

- Kết quả hôm nay, là do gieo xuống nhân ngày trước, tự làm tự chịu, biết trách ai đây? Chẳng lẽ chúng ta vẫn kiên trì đổi trắng thay đen, khai chiến với Thiên Phạt và Tà Quân phủ sao?

Đột nhiên, ánh mắt Cổ Hàn co rụt lại, hắn cực kỳ hoảng sợ, giẫm chân thở dài nói:

- Không xong! Xem ra ta vẫn đánh giá thấp thực lực chân chánh của Quân Mạc Tà. Không những hơn bốn mươi vị huynh đệ kia, ta e ngay cả Hạ Trường Thiên cũng phải chịu tai họa ngập đầu rồi...

Nói tới đây, ngay cả bản thân Cổ Hàn cũng bị lời nói của mình dọa cho sợ hãi! Thì ra thực lực của Quân Mạc Tà lại có thể nghịch thiên khủng bố đến mức này!

Mọi người hoảng sợ nhìn chăm chú vào chiến trường, vừa nhìn một cái thì ai cũng đều há to miệng không thể khép lại.

Quân Mạc Tà cho dù là Tà Chi Quân Chủ tu vi bất phàm, có khả năng chiến đấu với Chiến Luân Hồi mà bất bại thì cũng chỉ là một nhân tài mới nổi mà thôi, tiến bộ có nhanh mấy thì cũng đang dừng lại ở mức thánh tôn, còn chưa đột phá thánh quân a, mà Hạ Trường Thiên lại là một vị thánh quân chân chính!

Hơn nữa lại là thánh quân tam cấp!

Vì thế trong suy nghĩ mọi người đều cho rằng Hạ Trường Thiên tuy khó thắng nhưng cũng sẽ chiếm thượng phong, thậm chí Cổ Hàn cũng nghĩ như thế. Hắn nghĩ đến khi tình huống nguy cấp cho Quân Mạc Tà, hắn sẽ ra mặt giải vây, sau đó hòa giải chuyện này.

Nhưng không ngờ Hạ Trường Thiên lại bị vậy vào thế hạ phong tuyệt đối, không thể vẫn hồi!

Tình huống trước mắt, mọi người có nằm mơ cũng nghĩ không ra, nên ai cũng trợn mắt líu lưỡi!

Quân Mạc Tà thét dài, thân pháp nhanh như gió, thanh u nhận đen bóng giống như gào thét, huyền công mênh mông như sóng biển, thanh Cửu U Hàn Nhận như một đóa hắn vân làm cho thiên địa câu ám!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.