Dị Thế Tà Quân

Chương 2: Q.4 - Chương 2: Phong thái chân chính của Tà Quân




- Chính là...chính là... "chuyện" vừa rồi các ngươi làm ấy!

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, thấy Quản Thanh Hàn vẫn không có ý tứ giải thích rõ chuyện vừa rồi, cũng bất chấp sự thẹn thùng, dứt khoát cao giọng làm ồn lên:

- Rốt cuộc các ngươi đã làm như thế nào làm như thế nào vậy? Hảo tỷ tỷ, tỷ mau nói cho ta biết a!

Quản Thanh Hàn hoàn toàn hóa đá! Ngay sau đó trước mắt cũng có cảm giác tất cả đều biến thành màu đen.

Loại "chuyện" này làm như thế nào? Cái này cũng có thể nói ra sao? Nha đầu này ngay cả "chuyện kia" cũng dám hỏi là vấn đề gì a!

- Muội...muội... Tiểu Nghệ, muội đang nói bậy bạ cái gì thế! Muội còn là một cô bé, làm sao có thể hỏi ra loại chuyện xấu hổ muốn chết này? Tỷ tỷ mệt mỏi rồi, muội cũng đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi!

Quản Thanh Hàn mặt đỏ tía tai, quẫn bách trách mắng.

- Quản tỷ tỷ, tỷ sao lại không nói cho ta chứ, tất cả mọi người đều là nữ nhân mà, nghiên cứu thảo luận một chút thì có làm sao đâu? Nơi này không có người ngoài mà.

Độc Cô Tiểu Nghệ đi lại gần cười đùa hí hửng. Vào cửa thử dò xét lâu như vậy, rốt cục phát hiện Quản Thanh Hàn đang mệt mỏi không có khí lực lớn như mình, nhất thời lớn mật, vén chăn lên muốn chui vào bên trong.

- Muội...muội chớ vào!

Quản Thanh Hàn giật nảy người, liều chết giữ chặt góc chăn.

- Muội xem một chút thôi mà, có chết ai đâu.

Độc Cô Tiểu Nghệ dẩu môi, hết sức u oán nói:

- Loại chuyện này tại sao mọi người đều giấu kín như bưng như thế, muội đến bây giờ cũng không biết nó rốt cuộc là chuyện gì, nếu không hôm nay muội cũng sẽ không "gà" như vậy, bị tỷ tỷ chiếm mất tiện nghi a.

Chiếm mất tiện nghi? Cái này còn là "tiện nghi" ư? Quả thực đúng là muốn cái mạng già của ta a!

Tiểu nha đầu vừa nói vừa dùng sức vén chăn lên. Lúc này Quản Thanh Hàn đang cả người vô lực, làm sao có thể chống đỡ được tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ đang thập phần tò mò mãnh liệt này, rốt cục bị nha đầu kia thành công thực hiện được, chui vào trong chăn. Bởi vì lúc này giãy dụa một lúc, lại tiếp tục khiến cho thân thể của nàng hết sức đau đớn, không chịu nổi phải nhíu đôi mày lá liễu rên rỉ một tiếng, vô cùng khổ sở.

- Cho muội xem một chút đi, rốt cuộc "nơi đó" đau thế nào, ta giúp tỷ tỷ chữa trị. He he he...

Biểu hiện hiện tại của Độc Cô Tiểu Nghệ hoàn toàn chính là một nàng nữ lưu manh.

Trong chăn giãy dụa một hồi, Quản Thanh Hàn thấp giọng chửi nhỏ, cầu xin, sau đó là thở hổn hển, vô lực giãy dụa, rốt cục...

- A! "Chỗ ấy" làm sao lại sưng lớn như vậy?! Cái này làm sao mà tạo ra được, đây cũng quá là dọa người đi?

Trong chăn truyền ra một tiếng kêu sợ hãi của Độc Cô Tiểu Nghệ, tràn đầy sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần từ thanh âm này là có thể tưởng tượng ra được:

- Rốt cuộc như thế nào tạo ra a?!

Vị tiểu la lị này bộ dáng hết sức kinh ngạc, hai mắt trợn thật to, cái miệng nhỏ nhắn mở thật lớn... Quản Thanh Hàn xấu hổ và giận dữ muốn chết:

- Đừng...đừng nhìn...ngươi đừng...đừng...đừng dùng ngón tay nghịch mà (má ơi ). Được rồi được rồi, ta sẽ nói cho muội biết mà...ta sẽ nói cho muội mà...

Độc Cô Tiểu Nghệ mái tóc rối bời, chui ra khỏi ổ chăn dương dương tự đắc, đem đầu gối lên trên gối cùng Quản Thanh Hàn, bày ra một bộ dạng nghiêng tai cung kính lắng nghe, siêng năng hiếu học. (ối zời, cái này mà cũng "siêng năng hiếu học"được )

- Ân, Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ cần phải giảng giải tỉ mỉ kỹ càng một chút nha. (bó tay toàn tập )

Một đêm im ắng.

Sáng sớm ngày thứ hai. Trời mới tờ mờ sáng.

Trong không khí dao động một trận. Quân đại thiếu gia vất vả làm việc suốt cả đêm lần thứ hai xuất hiện trong trướng bồng của mình. Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần cũng phấn chấn vô cùng.

Hôm nay, là thời hạn nhổ trại, nhưng Quân Mạc Tà còn có một chuyện rất trọng yếu chưa xử lý tốt.

Tiến hành rửa mặt đơn giản một chút, lại chỉnh đốn qua loa một chút dáng vẻ của mình, Quân Mạc Tà liền ra khỏi trướng bồng. Lần này, hắn vừa mới xuất hiện, ngay tức khắc hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người gần xa.

Quân đại thiếu lúc này tựa như một khối nam châm, tự bản thân phát ra sự hấp dẫn khiến ánh mắt của mọi người ở nơi này không tự chủ được mà phải ngắm nhìn!

Lúc này đây, Quân Mạc Tà mặc vào một bộ bạch bào hiếm có, mặt như quan ngọc, đôi mày kiếm hơi xếch lên, hai mắt ôn hòa hữu thần, quả nhiên là một vị thiếu niên công tử đẹp zai đầy hào hoa phong nhã trên trần thế! (chỗ này chém chút ^^!) Chỉ có bên trong ánh mắt lại mang theo một tia băng lãnh tà dị như có như không, có chút ác độc lãnh khốc!

Đôi môi mỏng của Quân Mạc Tà hơi mím lại nhếch lên, nhưng độ cong này lại làm cho người ta sau khi nhìn thấy không tự chủ được liền có một loại cảm giác trái tim lãnh lẽo vô cùng lo sợ. Ai cũng không biết được, ở dưới cái nhếch môi này, ẩn chứa bao nhiêu sát khí kinh thiên động địa!

Hắn mặc dù cười đến mức ấm áp như gió xuân, nhưng người khác dù thế nào cũng có thể từ trên người của hắn cảm giác được một loại sát khí rét lạnh khó nói lên lời!

Đó là một loại cảm giác tay nắm đại quyền, có thể quyết định mọi sự sinh sát trong tay, cao cao nằm trong đám mây cuối nhìn thiên hạ, coi chúng sinh như cỏ rác!

Cái "chúng sinh" này, thậm chí gồm cả chính hắn cũng ở bên trong!

Sát ý như thủy triều, mà lại phong khinh vân đạm!

Mái tóc đen nhánh tùy tùy tiện tiện dùng dây vải màu xanh buộc lên một chút, phần lớn khác lại cứ như vậy nhẹ nhàng tung bay trên hai vai, ở sau đầu, lại hết sức tự nhiên khiến cho người ta có một loại cảm giác phiêu dật tiêu sái xuất trần. Mỗi khi gió thổi mái tóc dài nhè nhẹ bay theo chiều gió, cho dù hắn đứng trên mặt đất bằng phẳng, cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác hắn đang ngạo nghễ mà cô độc đứng ở nơi đỉnh núi cao vạn trượng, hào hùng mà tịch mịch! (mẹ ơi, có mỗi mái tóc mà YY kinh, đoạn sau còn ghê nữa cơ )

Thắt lưng màu xanh nhạt buộc hờ hững quanh eo, càng lộ rõ ra vẻ tay vượn eo ong. Dáng người thẳng tắp, dưới tay áo bồng bềnh cũng có một loại cảm giác mờ ảo không thuộc về chốn nhân gian này.

Áo bào lớn, tay áo rộng, bên hông giắt theo một thanh kiếm nhẹ nhàng, nhưng sự sắc bén trong ánh mắt của hắn, so với kiếm phong được ẩn tàng kia lại càng thêm khiếp người!

Một thiếu niên tuấn mỹ tuyệt thế như vậy, thần thái như ngọc, liếc mắt nhìn qua một cái khiến người ta thấy phiêu nhiên xuất trần, vậy mà hết lần này tới lần khác lại làm cho người khác có một loại cảm giác giống như có một cánh cửa địa ngục đang mở rộng ra, một con ác ma khát máu thời viễn cổ đang điên cuồng xông lên!

Kẻ thuận ta. Sống.

Tuyệt đối là vương giả sát thần, tàn sát khắp thiên hạ, giết chóc muôn dân!

Đây không thể nghi ngờ là một loại cảm giác vô cùng quái dị! Thị giác và cảm giác rõ ràng đối đầu nhau mãnh liệt, hoàn toàn mâu thuẫn!

Khí chất hoàn toàn tương phản như thế làm sao có thể xuất hiện trên cùng một người được? Cái này căn bản là chuyện không thể nào!

Nhưng bây giờ, khí chất độc đáo này lại một mực đồng thời xuất hiện ở trên người Quân Mạc Tà! Thủy hỏa đồng lô (ý nói nước lửa ở cùng một chỗ), lại có thể như thiên y vô phùng, âm dương tịnh hiển (áo trời không vết vá, âm dương cùng hiện), thậm chí còn như thủy nhũ giao dung (nước sữa hòa vào nhau, ý nói quan hệ hòa hợp)!

Đây là lần đầu tiên Quân Mạc Tà thể hiện ra bản chất của mình từ khi đi tới thế giới này!

Lần đầu tiên lấy thói quen và biểu tình của Tà quân tiền thế biểu hiện ra trước mặt người khác. Thói quen động tác, chiêu bài hình tượng của Tà quân sáng nay xuất hiện! Loại khát máu tà dị cùng sát ý cuồng bạo từ trong cốt tủy chỉ duy nhất thuộc về Tà quân, lần đầu tiên ở thế giới này được phóng thích ra đến tận cùng, bất chấp tất cả không chút cố kỵ!

Không hề giấu giếm, không hề giả tạo! Ngày hôm nay, ta chính là Tà quân!

Dị Thế Tà Quân!

Quân Mạc Tà bước ra, nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh nhanh chóng hướng về phía một cái trướng bồng xa xa đi tới.

Trong trướng bồng này, chính là có ba người còn sót lại của Bách Lý thế gia hiện giờ!

Trong đó cũng có mục tiêu lần này của Quân Mạc Tà - Bách Lý Lạc Vân!

Kỳ thật Bách Lý thế gia lần này tới đây thật sự không có nhiều người lắm, tổng cộng cũng chỉ có năm người. Ngoại trừ Bách Lý Hùng Phong là người cầm đầu, vừa mới bước vào cấp Thần Huyền cường giả, còn lại bốn người trừ Bách Lý Lạc Vân ra, tất cả đều là Thiên Huyền cao thủ. Lúc trước trong một trận chiến với huyền thú, chỉ có Bách Lý Lạc Vân có thực lực Ngọc Huyền đỉnh phong là bình yên vô sự, ngược lại hai vị Thiên Huyền cao thủ của Bách Lý thế gia đều đã chết.

Điểm này khiến cho Bách Lý Hùng Phong phiền muộn không dứt, cũng buồn bực không thôi! Bách Lý thế gia đối với xuất chiến lần này, việc chọn người chính là đã trải qua suy tính vô cùng kỹ lưỡng. Thứ nhất là tính toán ôm cái chân thối của Tuyệt Thiên chí tôn mà đu bám, thứ hai là cũng muốn thừa dịp tốt này đưa những phần tử không yên ổn hay gây chuyện nhất trong Bách Lý thế gia đi tìm chết. Nhưng mà cuối cùng, chẳng những cái chân thối đang muốn ôm biến thành cái chân của người chết, hai đại cao thủ Thiên huyền cũng bởi vậy mà tử trận. Tổn thất to lớn bậc này với Bách Lý thế gia mà nói thật sự là cái giá không muốn phải trả, lại càng là trả không nổi!

Ngay cả Bách Lý thế gia thực lực hùng hậu đi nữa, nhưng cũng không phải là siêu cấp gia tộc chân chính. Thiên Huyền đỉnh phong cao thủ, tổng cộng liệu có được mấy người?

Hai người Quân Mạc Tà cùng với Bách Lý Lạc Vân còn có một chiến ước. Mặc dù còn chưa thực hiện được, nhưng trước mắt tất cả đều đã hạ màn, Quân gia rốt cục cũng trở thành gia tộc ai cũng không dám trêu chọc. Đủ loại thực tế, cũng đã hoàn toàn xóa đi sự băn khoăn trong lòng Bách Lý Lạc Vân.

Vì thế Quân Mạc Tà chọn trong thời gian này tiến hành trận chiến kia!

Loại thiên tài trong vạn người không có một như Bách Lý Lạc Vân, cho dù là trong gia tộc không được đối đãi tốt đi nữa, nhưng trong xương tủy vẫn có một loại ngạo khí thâm căn cố đế: "Lão tử là đệ nhất thiên hạ"! Hoặc theo như lời nói thông tục, muốn đem một "thiên tài" như Bách Lý Lạc Vân này chân chính thu vào dưới trướng, việc đầu tiên cần phải làm là tiêu trừ ngạo khí của hắn! Nếu không tiểu ca này khí chất cứng rắn như thế, khẳng định là không chịu nghe sự sai bảo, vậy sử dụng hắn cũng không dễ dàng.

Mà sát khí cùng ngạo khí của Tà quân, sự khát máu từ trong cốt tủy là từ sau thời gian dài giết chóc dẫn tới, những thứ này đều là phẩm chất mà Bách Lý Lạc Vân hiện tại không thể có được!

Sự kiêu ngạo của Bách Lý Lạc Vân, nói thật ra, vốn là nhân lên theo sự tự ti sâu sắc của hắn, thậm chí căn bản chính là dưới một loại cưỡng chế cực độ nên ngược lại sinh ra hình thức tự tôn!

Nhưng sự kiêu ngạo của Tà quân, lại do tung hoành hai thế giới đều tịch mịch đứng trên đỉnh phong mà sinh ra!

Hai người, căn bản là không thể so sánh với nhau! Mặc dù bây giờ thực lực bản thân Quân Mạc Tà còn chưa chân chính đạt đến đỉnh phong của thế giới này, nhưng Hồng Quân tháp mang lại sự tự tin cho Quân Mạc Tà, cũng đã đủ để cho hắn đứng ở đám mây cao nhất trên thế giới này.

Nếu như nói rằng thế giới này có vị thần nào đang đưa mắt nhìn xuống chúng sinh!

Vậy thì, Quân Mạc Tà tin tưởng mình chính là vị thần duy nhất kia!

Còn ai ngoài ta nữa?

Mục đích khiến Quân Mạc Tà muốn chiêu lãm Bách Lý Lạc Vân hết sức đơn giản.

Bởi vì, hắn ở trên người Bách Lý Lạc Vân phát hiện ra một loại khí chất đặc biệt. Đó là một loại khí chất độc đáo coi sinh tử như cát bụi phù du, cũng là một loại lãnh đạm dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt vẫn còn có thể giữ vững sự bình tĩnh!

Nếu là trên một người già hoặc là người có kinh nghiệm phong sương tìm ra loại khí chất đặc biệt này thì chẳng có gì lạ, nhưng Bách Lý Lạc Vân nhiều nhất cũng không quá hai mươi tuổi! Cái này đã đáng được trọng điểm chú ý rồi. Trong gia tộc bị chèn ép thời gian dài là một mặt, nhưng tính cách của bản thân hắn cũng là một mặt khác.

Người như vậy, không thể nghi ngờ chính là sát thủ trời sinh! Sát thủ ưu tú nhất! Chỉ cần có cơ hội là có thể sánh vai cùng chung cực sát thủ - Tà quân!

Giống như mấy tên được gọi là "sát thủ" do Huyết Kiếm đường phái ra lúc trước, Quân đại thiếu căn bản là chưa từng để vào trong mắt! Bởi vì, đây chẳng qua là một đám võ phu, căn bản không xứng xưng là sát thủ! Từ lúc đi tới thế giới này, Quân Mạc Tà tính đi tính lại cũng chỉ phát hiện ra hai người có đủ tư cách phẩm chất đặc biệt của một sát thủ!

Một người là ở Kim Thu Tài Tử yến, sau khi hắn đi ra khỏi cửa cung gặp phải một lần ám sát kia. Một kích đó giống như sấm vang chớp giật, đến bây giờ vẫn khiến cho Quân Mạc Tà nghĩ lại còn rùng mình. Một kích không trúng, tuyệt không dừng lại, lập tức chạy xa ngàn dặm, thậm chí ngay cả việc quay đầu lại nhìn cũng không làm. Đây mới là phong cách của sát thủ!

Chỉ tiếc rằng, tên sát thủ kia là địch nhân!

Mà một người khác, chính là Bách Lý Lạc Vân này.

Luận gia thế của Quân Mạc Tà hiện tại, có bối cảnh quân đội, có thực lực cá nhân, cũng có hắc bang với ngành tình báo. Luận về sự viện trợ bên ngoài, cũng có không ít, hơn nữa tùy tiện bất kỳ người nào cũng đều là cường giả, cường giả đứng đầu. Nhưng có một sự khuyết thiếu duy nhất, cũng là thứ hắn vốn tự mình có được.

Tổ chức sát thủ!

Nếu như có thể có một tổ chức sát thủ xuất sắc phục vụ cho mình, có trời mới biết mình sẽ giảm bớt được bao nhiêu khí lực a! Sát thủ, từ trước tới nay đều là vương giả trong bóng đêm! Là thủ đoạn giải quyết phân tranh cuối cùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.