Quân Mạc Tà rất ít khi tỏ ra đứng đắn, nhưng một khi hắn nói chuyện nghiêm chỉnh có thể coi là một lời hứa. Thời gian này Quản Thanh Hàn đã rõ ràng điểm này. Nhưng mà bởi vì biết rõ mới làm nàng sợ hãi.
Quân Mạc Tà mà nghiêm mặt nói ra lời thì phải được một hố nước bọt! Nói được làm được, chưa từng có ngoại lệ.
Chưa bao giờ có kẻ nào có thể thay đổi quyết định của hắn. Người Huyết Hồn sơn trang đã từng uy hiếp như thế, hắn đã bảo vệ mình như vậy, đối với lời nói hôm nay cũng như vậy.
- Người đời tất cả đều nói ta là quần áo lụa là, lang thang dốt nát.
Quân Mạc Tà cười khổ, nói:
- Thật sự là ta không biết tâm tư của phụ nữ, cũng không biết phải làm sao để nói chuyện yêu đương. Có lẽ sau này ta phải hảo hảo dỗ dành nàng, tình cảm nói lời ngon tiếng ngọt một phen. Nàng đã phải trả giá rất nhiều cho ta, ta cũng không phải một người không có lương tâm, nhưng ta thật sự không biết phải nói như thế nào.
- Ta chưa từng nói chuyện yêu đương, thật sự chưa từng nói qua! Chuyện ngày hôm qua … khụ khụ … thật sự thì đó là lần đầu tiên của ta, đến bây giờ vẫn còn chút đau. Không lừa nàng đâu, không riêng nàng khó chịu, ta cũng khó chịu không kém. Bây giờ hai chân vẫn còn mềm mềm, đầu choáng váng. Đây là ta chỉ nói riêng với nàng mà thôi, với người khác ta thật sự ngượng ngùng không dám nói.
Quân Mạc Tà vẻ mặt đau khổ, nói ra rất có ý tứ xấu hổ.(Ta kháo, ta ngất…Ngất luôn tại đây)
Quản Thanh Hàn đột nhiên muốn cười, nàng ta cũng là hoàng hoa khuê nữ làm sao hiểu được việc này. Mới trải qua việc này, lần đầu nếm thử con đường lên vu sơn, phía dưới đau đớn muốn chết tại sao lại lại có thể cười được? Nhưng mà nghe thấy Quân Mạc Tà nói những lời này, không thể không muốn cười cho được.
Quân đại thiếu gia nhà ta xú danh ‘hoa hoa đại thiếu gia’ lan xa, nói như vậy người ta khó mà tin được. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Quân Mạc Tà như vậy Quản Thanh Hàn không thể cười ra được. Sắc mặt Quân Mạc Tà tuy rằng quái dị, tuy rằng xấu hổ nhưng Quản Thanh Hàn có thể nghe được, những lời này hắn không hề nói dối, tất cả đều phát ra từ nội tâm hắn.
Không lý nào lại là sự thật.
Kẻ khinh nam phụ nữ trong truyền thuyết, hoang dâm đến cực điểm, Thiên Hương đệ nhất quần áo lụa là lại là một sơ ca? Điều này không thể nào! Nếu nói Linh Vụ Hồ vẫn còn có cô nương là xử nữ còn có thể tin được, nhưng mà Quân Mạc Tà ... (Chết cười, anh Mạc Tà nhà ta nhiều danh xưng thế.)
Nhưng mà Quản Thanh Hàn lại không nghe rõ lời Quân Mạc Tà nói, hắn nói rất đúng: Kiếp này! Giả sử nàng có nghe rõ thì nàng cũng không hiểu được trong hai chữ này bao hàm ý nghĩa gì!
Quản Thanh Hàn khẽ cong lông mi, sau đó sắc mặt lại trở lên lạnh lùng một chút. Quân Mạc Tà đợi một lúc, thấy Quản Thanh Hàn vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn đi chút ít, trong lòng buông lỏng được mấy phần, nói:
- Thật ra thì đêm qua ta trúng thuốc, đầu óc hỗn độn chỉ biết dùng sức, chứ bản thân không có cảm giác gì. Hiện giờ nghĩ lại thấy thật là tiếc.
Quản Thanh Hàn ngàn lần không nghĩ tới tên này đang nghiêm trang nói chuyện lại đột nhiên phun ra một câu như vậy. Ngay tức cả xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, oán hận phì ra một tiếng.
Những lời này của Quân Mạc Tà chỉ là để thăm dò ý tứ Quản Thanh Hàn, nhưng mà thấy khuôn mặt lạnh lùng không có hiện ra sắc thái giận dữ, lá gan lớn lên đứng dậy muốn đem nàng ôm vào ngực.
Quản Thanh Hàn cả kinh lùi vội về sau hai bước, nước mắt lại lã chã rơi xuống, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Sự việc bất đắc dĩ hôm nay vốn là một sai lầm. Ta cam tâm cứu ngươi không phải vì ngươi, mà là vì hậu thế duy nhất của Quân gia. Tuy chúng ta có quan hệ sai lầm kia nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý khinh bạc ta! Quân Mạc Tà, chúng ta không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, như vậy sai càng thêm sai! Ngươi đừng có tiếp tục càn rỡ với ta!
Hai tay Quân Mạc Tà dừng trên không trung, sắc mặt biến đổi mấy lần. Một lúc sau mới bỏ tay xuống nói:
- Nàng nhất thời không tiếp thu được, vậy sau này chúng ta sẽ nói chuyện sau. Nhưng mà nàng là nữ nhân của ta, có trốn cũng không thoát được! Sau khi trở về, ta sẽ cùng Quân gia dùng khả năng tối đa để giải quyết. Tam thúc thu nàng làm nghĩa nữ, chúng ta sẽ bày tiệc thông báo việc này và mời tất cả những người có uy tín ở kinh thành đến, như vậy chắc chắn có thể từ từ làm dịu đi! Sau đó ta sẽ cưới vợ, và cô dâu chắc chắn sẽ là nàng.
- Ai nói sẽ gả cho ngươi?
Quản Thanh Hàn chưa có lúc nào thấy xấu hổ như lúc này, nàng chưa thấy nam nhân nào bá đạo như vậy. Lời ngon tiếng ngọt chưa nói một câu đã nghĩ tới việc lấy con gái nhà người ta về làm vợ.
- Nàng lấy hay không lấy chồng là việc của nàng, ta có cưới hay không lại là chuyện của ta.
Quân Mạc Tà nhướn nhướn lông mày, không đứng đắn cười nói:
- Mỹ nhân, khổ cực một ngày một đêm, ta biết nàng cũng mệt muốn chết rồi, mau nghỉ ngơi một chút đi.
Sắc mặt Quản Thanh Hàn đỏ bừng rồi lại trắng bệch, nhìn Quân Mạc Tà nói từng chữ:
- Quân Mạc Tà, ngươi đừng vội đùa bỡn với ta như vậy, đừng để ta xem thường ngươi! Việc hôm nay ngươi đừng có mà về báo cáo với gia gia, gia gia mà biết ta sẽ tìm ngươi tính sổ! Ta có chết cũng không ở chung với ngươi tại đây!
Quân Mạc Tà cười hắc hắc:
- Ta nói nàng về nghỉ ngơi đi là thật, nói cho nàng biết ta cũng không nói nàng ở lại đây. Có vẻ như có người đang ra vẻ là em kết nghĩa hay sao đó?
Quản Thanh Hàn trợn tròn mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn:
- Ngươi … ngươi… đăng đồ tử! Vô lại! Cái gì mà em kết nghĩa?
Quân Mạc Tà cười ha ha:
- Nàng nghĩ mà xem, là nghĩa nữ của Tam thúc, chả phải là em kết nghĩa của ta hay sao?
Quản Thanh Hàn bị chọc tức, vung tay áo xoay người muốn đi. Nhưng vừa cất bước lại đột nhiên cảm thấy nửa thân dưới đau nhức như bị tê liệt, thoáng rùng mình một cái. Miễn cưỡng đứng lại, mồ hôi lạnh trên chán chảy ra, thế nhưng không thể cất bước được!
Gần như cả một ngày mây mưa, Quản Thanh Hàn mới thất thân, thân thể mềm mại của nàng đã sớm không chịu nổi. Đã vậy Quân Mạc Tà lại thô bạo như vậy, càng làm thêm tuyết! ( cái này mình tôn trọng thằng tác giả nha, tuyết : trời lạnh gặp mưa!) Quân Mạc Tà thấy thệ vội vàng phi thân lên, hơi cúi thân mình, tay trái duỗi ra dưới cổ nàng, tay phải ôm lấy chân nàng, bế nàng như bế trẻ con, vừa đi ra ngoài vừa cười:
- Đừng sợ, ta đưa nàng về!
Quản Thanh Hàn vừa xấu hổ vừa sợ hãi! Nếu bị hắn ôm như vậy về lều, mình làm sao còn mặt mũi mà sống. Nghĩ vậy liền giãy dụa mạnh mẽ.
Quân Mạc Tà dùng sức khống chế thân thể của nàng, không cho nàng động đậy một chút, vững vàng đi ra. Quản Thanh Hàn xấu hổ đến cực điểm, đem đầu giấu thật sâu vàng trong ngực hắn. Không biết là không cho người khác thấy mình hay là không muốn mình nhìn thấy người khác.
Ra khỏi cửa nàng lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào như dự đoán. Hóa ra là bốn phía không một bóng người! Đêm vốn đã khuya, đúng lý là không có ai. Quản Thanh Hàn lúc này mới yên tâm đôi chút, rồi lại nổi lên nỗi xấu hổ bị Quân Mạc Tà ôm. Lỗ tai nàng dán chặt vào ngực hắn, nghe được nhịp tim của hắn đập từng hồi thùng thùng kêu vang, thần trí không kiềm chế được trở nên mơ màng.
Quân Mạc Tà đem nàng về lều, sau đó bị đuổi ra ngay lập tức, cười khổ một tiếng trở lại trong trướng, toàn lực điều động linh khí nhanh chóng khôi phục thể lực, sau đó khôi phục công lực. Cuối cùng sau hơn nửa canh giờ cũng khôi phục bình thường.
Quân đại thiếu gia đứng dậy, hoạt động tay chân vài cái lẩm bẩm nói:
- Chuyện hôm nay đúng như là một giấc mộng, không biết có tính là một giấc mộng xuân hay không.
Thân hình hắn đột nhiên lóe lên, rồi biến mất khỏi doanh trướng, không thấy đâu nữa.
Quân Mạc Tà cũng không quên mình còn thiếu một lời hứa.
Không thể để người khác mất lòng tin vào mình, cũng không nên thất hẹn!
Hùng vương Hùng Khai Sơn và Hạc vương Hạc Trùng Tiêu đã đem toàn lực giúp mình thu phục Huyết Hồn sơn trang, nhưng mà mình vẫn chưa thực hiện lời hứa với bọn chúng! Cho nên tối nay là cơ hội cuối cùng để trả nợ.
Tất nhiên cũng là cơ hội tốt nhất, làm gì có ai ngại làm cho thực lực và tiềm năng của mình đột nhiên tăng lên trên phạm vi lớn đâu!
Quân Mạc Tà không thích thiếu nợ, bất kể là nợ nhân tình hay tiền tài, đặc biệt là đối phương đã phải nỗ lực, mà lại dốc toàn lực hoàn thành.
Tuy rằng chuyện này làm quá mức, càng về sau càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Nhưng xét cho cùng là vì giao phó với mình, cho nên Quân Mạc Tà không thể để mất lòng tin.
Huống chi đã diệt trừ được Huyết Hồn sơn trang, một mối hậu họa to lớn!
Nhất là hiện tại Quản Thanh Hàn đã là nữ nhân của Quân Mạc Tà, xử lý được sự việc Huyết Hồn sơn trang càng làm cho Quân Mạc Tà thấy sảng khoái.
Dám đoạt nữ nhân của ta? Con bà nội nó, ta chỉnh chết ngươi!
Cho nên vừa hồi phục hắn liền đi ra ngoài ngay lập tức, toàn lực thi triển Âm Dương độn dùng tốc độ cao nhất đến thẳng Thiên Phạt sâm lâm!
Ngay khi thân ảnh vừa mới biến mất, phía xa năm mươi trượng có một tiếng hô kinh ngạc:
- Sao lại thế này? Tại sao hơi thở tên tiểu tử này đột nhiên lại không thấy? Tốc độ thật kinh người, lại nhanh chóng vượt qua cảm giác của ta!
Cách một hồi tên còn lại nói:
- Đại tỷ để ý làm gì? Tốc độ tên tiểu tử đó mau nữa thì có làm sao, có nhân mã của Quân gia ở đây, hòa thượng không thể thiếu cà sa, chẳng lẽ còn lo hắn chạy mất hay sao?
Hai tiếng cười khẽ vang lên, lập tức khôi phục trạng thái vắng vẻ không một tiếng động.
Kinh thành, Thiên Hương thành!
Từ khi Quân Vô Ý dẫn quân xuất chinh, Thiên Hương thành xem như lục đục, biến đổi không ngừng. Hôm nay có hai đại gia tộc gây chiến, sau đó hoàng đế gia mặt hòa giải; ngày mai lại có mâu thuẫn, sau đó lại có cáo trạng….
Tóm lại Ngự Lâm Quân xuất động vô số lần, càng ngày tuần xuất càng cao. Hơn nữa nhiều chức quan không một tiếng động lên chức, hoàng đế mạnh mẽ đề bạt sĩ tử trẻ tuổi, dùng thủ đoạn tinh tế, rõ như ban ngày nhưng lại không ai chú ý, chậm rãi xen vào tất cả các bộ ngành, một số quan chức lâu nắm hoặc là các chức quan của các đại thế gia không có trọng lượng, hoặc là bị dời, hoặc cho về nhà nghỉ ngơi.
Giống như giấu ngói vào mái nhà, thủ đoạn tuyệt diệu không chê vào đâu được!
Bộ phận này tuy rằng không có trọng lượng, cũng không có mấy người để ý. Nhưng mà hôm nay làm rụng dăm ba cái, ngày mại lại làm rụng năm sáu cái, cứ như vậy trong gần hai tháng thì cục diện triều chính đã xảy ra biến đổi cực kỳ lớn!
Về phần thượng tầng nhân sĩ, tuy rằng các đại thế gia vẫn chiếm hầu hết các vị trí quan trọng. Nhưng có thể dễ dàng nhìn ra được, thủ hạ của bọn họ trước đây đi theo một nhóm người giờ không còn mấy người. Các bộ hạ cũ không còn, bị đổi mới hoặc đưa đi vị trí khác hết.
Chuyện cứ như vậy thuận lợi tiến hành, đợi cho các đại thế gia phát giác không ổn cũng là lúc “xuân vũ quý như du” (Mưa xuân quý như dầu: Ngạn ngữ của Trung Quốc, mùa đông rất ít mưa, nên mưa xuân rất được mong chờ, ta cũng ko hiểu tác giả muốn nói gì, vì câu ngạn ngữ này không liên quan tới nội dung lúc này, có lẽ ý tương đương mọi chuyện đã rồi-Người biên), muốn tiến hành các biện pháp kháng cự lại bất đắc dĩ phải đình chỉ.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao lo cho cua được!
Bởi vì bên trong các đại thế gia cũng không còn bình lặng, sóng ngầm mênh mông vô cùng mãnh liệt. Không biết ai đồn ra rằng lần này theo Quân Vô Ý xuất chinh, đều là nhân tài các gia tộc bồi dưỡng. Nên chỉ cần có thể trở về thì có thể được lựa chọn thành người thừa kế của gia tộc.
Tin tức này vừa tung ra liền gợi lên vô số sóng to gió lớn.