Dị Thế Tà Quân

Chương 32: Q.4 - Chương 32: Thần huyền sụp đổ




Có câu nói như thế nào nhỉ: Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Cho nên ta liền bắt tay bố trí điều tra những bộ hạ cũ năm đó của cha ta. Đến tột cùng họ ở phương nào, sống thế nào? Khoảng nửa tháng sau cuộc điều tra kết thúc, toàn bộ kết quả đều nói cho ta biết một sự việc: Những người này, cha mẹ và con cái bọn họ đều biến mất trong cùng một thời điểm.

Sau đó ta lại bỏ một chút thời gian đi tìm hiểu, thì ra mỗi một vụ án như vậy đều không có đầu mối, không một chút manh mối.

Ta phát hiện trong khoảng thời gian ngắn đó, đã xảy ra vô số cuộc thảm sát, giết người hủy xác. Tất cả thảm kịch đó diễn ra mà không có một chút manh mối để xử án! Toàn bộ thi thể đều giống nhau là đều không thể phân biệt được là ai. Duy nhất có thể xác định thi thể không phải là lão nhân mà là người đã trưởng thành, lại không có trẻ con, một thi thể trẻ con cũng không có…

Thanh âm Quân Mạc Tà trở nên bi phẫn căm giận

- Cho nên khi đó ta đã hoài nghi Hoàng Hoa Đường giết hại những hài tử kia, rốt cuộc là ai đây? Nếu những hài tử kia thật sự là những đứa trẻ mồ côi của những lão binh thì điều đó đã nói lên những hài tử này bất quá là chịu liên lụy tai bay vạ gió của Quân gia. Như vậy kẻ chủ mưu đứng sau Hoàng Hoa Đường khẳng định là có thù oán lớn lao với Quân gia. Thế nhưng kẻ đứng phía sau đó rốt cuộc là ai, là kẻ nào?!

Quân Mạc Tà nhìn thẳng vào ánh mắt oán độc của Tiêu Bố Vũ, ánh mắt của hắn cũng trở nên oán độc sắc bén đón ánh mắt của Tiêu Bố Vũ, bước lên một bước thanh âm nặng trầm hỏi:

- Tiêu nhị gia, nghe nói ngươi là trưởng lão trí tuệ nhất Tiêu gia, ngươi có thể nói cho ta biết! Kẻ chủ mưu đứng đằng sau Hoàng Hoa Đường rốt cuộc là ai?!

- Là ai táng tận lương tâm?

- Là ai cùng Quân gia có cừu hận lớn như vậy? Có thể phát rồ giận lây sang người vô tội?!

- Tiêu nhị gia, ngươi nói cho ta biết người nọ rốt cuộc là ai?

Liền sau mỗi một câu hỏi, Quân Mạc Tà liền tiến về trước một bước! Mỗi bước tiến tới, sát khí lạnh thấu xương trên người cũng tỏa ra thêm dày đặt! Ánh mắt như đao nhìn sát Tiêu Bố Vũ.

Khi Quân đại thiếu gia nhìn gần, ánh mắt Tiêu Bố Vũ rốt cuộc di chuyển, lại không dám cũng Mạc Tà đối điện. Theo một bước tới của Quân Mạc Tà, hắn bất giác lùi về sau một bước, trước sau như một ánh mắt mang vẻ lo sợ, nghi hoặc, tan rã. Đường đường là Thần Huyền cường giả nhưng đối mặt với chất vấn của Quân Mạc Tà lại không biết phải phản bác làm sao!

Tiếng bước chân nặng nề dị thường của Quân Mạc Tà lọt vào tai giống như tiếng sấm từ chín tần mây, mỗi một tiếng là tiếng búa đánh thẳng vào lòng của Tiêu Bố Vũ.

- Làm sao lão phu biết là ai? Ngươi đang nói chuyện ở địa phương nào, ù ù cạc cạc không hiểu gì cả?

Tiêu Bố Vũ làm như giận dữ hỏi lại, nhưng thanh âm lại đang run rẩy. Một Thần Huyền cường giả lại có giọng nói run rẩy, chỉ cần người có chút hiểu biết là thấy ngay chỗ kỳ quặc trong đó.

- Vốn ta cũng chỉ là hoài nghi, nhưng khi diệt trừ Hoàng Hoa Đường xong không lâu, Tiêu Hàn liền đi tới Thiên Hương Thành, hơn nữa chủ động đi Quân gia ta tìm Tam thúc gây phiền phức. Hắn tại sao lại tới nhanh như vậy? Hắn tới sao vừa đúng dịp vậy? Tiêu nhị gia ngươi có thể trả lời ta ra sao? Cơ trí như ngài chẳng lẽ không liên tưởng đến cái gì sao?

Quân Mạc Tà hung hăng nhìn hắn.

- Ngươi hoài nghi ta? Lão phu sao có thể làm ra sự kiện bực này! Ngươi có chứng cớ gì!

Tiêu Bố Vũ chấn thanh hét lớn.

- Ta không hoài nghi ngài, Phong Tuyêt Ngân Thành Hành Vân Tiêu Bố Vũ, coi như là một nhân vật thành danh, bất luận như thế nào cũng không làm những chuyện như vậy! Nhiều cuộc thảm sát như vậy, nhiều bản án không có đầu mối như vậy, cùng nhau xảy ra những vụ án không manh mối như vậy cũng miễn cưỡng bị bỏ qua. Cái này đáng được xem xét kỹ lưỡng. Vậy cần thế lực như thế nào mới có thể áp chế rất nhiều quan phủ đây? Chứng cớ, ngài lại có thể hỏi về chứng cớ? Người đã có dã tâm làm như thế, như thế nào lại lưu lại chứng cớ đây?

Quân Mạc Tà cười rất quái dị

- Bất quá ta có một điểm nghi hoặc khác, ngài vì sao hỏi ta: Ngươi hoài nghi ta? Mà không hỏi ta: Ngươi đang hoài nghi Tiêu gia chúng ta? Hay là hỏi ta: Ngươi đang hoài nghi Tiêu Hàn?

- Ân? Tiêu Bố Vũ nhị gia cơ trí, ta mới nhớ được những lời vừa rồi ta nói rõ ràng rất đúng với Tiêu Hàn, ngài làm sao lại đem đổ hết lên người ngài vậy? Cái này có tính là chó ngáp phải ruồi, không đánh mà khai?

Tiêu Bố Vũ lại lảo đảo lui về phía sau, đầu đầm đìa mồ hôi, khàn giọng rống to:

- Nói bậy! Ngươi hoàn toàn không có bất cứ bằng chứng gì! Cứ nói suông như vậy vu cáo hãm hại người tốt, vu cáo hãm hại Tiêu gia, rốt cuộc là có ý gì?

- Nhị gia ngài lại sai lầm rồi! Ta vừa mới nói rõ ràng cũng chỉ là Tiêu Hàn, có thể nào ngươi lại nói ta vu cáo hãm hại Tiêu gia của ngươi? Đây là ý gì? Chẳng lẽ Tiêu Hàn đúng là đại biểu cả Tiêu gia sao?

Quân Mạc Tà từng bước ép sát, thừa thắng xông lên, trong mắt lợi hại thần quang càng ngày càng quá mức lợi hại.

Đến hiện tại bằng các thủ đoạn, Quân Mạc Tà từng bước từng bước một rất hiệu quả.

Tâm thần Tiêu Bố Vũ đã loạn.

Không còn là liều mạng quyết chiến sinh tử như trước!

Vốn trước là loạn chiến, sau đó mượn tay Ưng Bác Không tổn thương hắn, sau đó làm nhục Tiêu Hàn, mượn điều này làm cho sự phòng ngự của Tiêu Bố Vũ lộ ra một tia sơ hở. Sau đó nói ra thảm kịch cực kỳ bi thảm ở Hoàng Hoa Đường đã hoàn toàn đánh nát sự cảnh giác phòng ngự của Tiêu Bố Vũ!

- Quân Mạc Tà, ngươi ngậm máu phun người!

- Tiêu gia ta, nói cho cùng thì cũng không có bằng chứng? Mặc kệ lưỡi ngươi sắc như dao cũng khó đem tội danh này lại gán lên Ngân Thành Tiêu gia của ta.

Tiêu Bố Vũ mồ hôi trên mặt ròng ròng chảy xuống, cơ mặt vặn vẹo biến hóa, trông như đang điên cuồng.

- Bằng chứng? Ta đã sớm không chỉ một lần nói qua. Không có, một chút cũng không có! Ta chỉ là hoài nghi. Nhưng hoài nghi đến lúc này đã đầy đủ!

Quân Mạc Tà ánh mắt lạnh lẽo như đao.

- Tiêu Bố Vũ ngươi cho rằng chuyện cho tới bây giờ còn cần cái chứng cớ chó má sao? Trong thiên hạ, còn có người nào có thể làm cho Đại hoàng tử cam tâm tình nguyện nhượng biệt viện mà không để lộ nửa điểm phong thanh? Có thể áp chế đông đảo các quan xử án như vậy thì là thế lực nào đây?! Mà cái thế lực nào còn cùng Quân gia ta có thù hận lớn lao!

Câu nói sau cùng, Quân Mạc Tà giảm thấp thanh âm xuống, có thể nghe được cũng chỉ có số ít mấy người cùng phía cách không xa. Quân Vô Ý sắc mặt lại móp méo khác thường, vặn vẹo hình dạng dữ tợn khủng bố!

Những việc này, tuy rằng cũng chỉ là phỏng đoán của Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà cũng thừa nhận việc này cũng chỉ là phỏng đoán. Nhưng phỏng đoán này lại rất có đạo lý, toàn bộ suy luận cùng phỏng đoán hết thảy đều chỉ hướng một cái phương hướng!

Quân Vô Ý mắt hổ nước mắt lưng tròng ròng ròng xuống. Tại chỗ này, hắn chỉ muốn chắp cánh bay trở lại kinh thành, đem những hài tử đáng thương này sắp xếp ổn định.

- Ngươi biết không? Không lâu trước đây, ta từng nhận qua ủy thác của một người, ta còn thu tiền của nàng, thề hoàn toàn diệt sạch Hoàng Hoa Đường!

Trước mắt Quân Mạc Tà tựa hồ lại hiện ra cảnh bất lực của cô gái, còn đệ đệ của nàng thân thể nho nhỏ vẫn còn nằm trong ngực, cánh tay cô còn nửa đồng tiền xu.

Đó chính là thù lao của mình, thù lao đã nhận thì phải làm đến cùng!

Thanh âm Quân Mạc Tà trở nên hung bạo.

- Tiêu Bố Vũ ngươi hãy an tâm, ta tuyệt sẽ không giết chết bất kỳ một người Tiêu gia nào bởi vì ta sẽ từng bước từng bước phế bỏ tu vi, cắt rụng đầu lưỡi, xẻo tai, cắt mũi, gõ rụng hết những hàm răng nanh, rút gân chân gân tay, cắt gốc và đem đập nát cột sống, đem một đám các ngươi bỏ vào vò rồi nuôi tới già, cho các ngươi còn sống, sống thọ. Và đến một ngày kia chết trong cái vò đó rồi đem cho tất cả người trong thiên hạ xem, đây là kết cục của tiểu nhân đê tiện! Đây là kết cục của những kẻ giết người mất hết nhân tính! Ngươi đối với an bài của ta có hài lòng không?

- Ngươi, ngươi dám!

Tiêu Bố Vũ lui hai bước nữa. Ánh mắt tán loạn mà bất lực, lại rống to một tiếng.

- Ngươi dám!

Lại đón thấy ánh mắt xem thường của tất cả mọi người mới phát hiện thanh âm của mình lại vô cùng bất lực! Toàn bộ không có một chút tác dụng ngăn trở!

Này là Thần Huyền tứ phẩm cường giả, tiếp cận nhất cấp Chí Tôn cường giả lại rốt cuộc thần trí bị Quân Mạc Tà triệt để đánh tan! Từng chút từng chút đưa hắn vào lưới. Tuy rằng hắn vẫn chưa tham dự vào sự việc Hoàng Hoa Đường, nhưng cái này chung quy cũng không đại biểu cho lương tâm hắn không có bứt rứt! Bởi vì Tiêu Hàn là cháu nội của hắn!

Hơn nữa, thảm kịch này sẽ không phát sinh nếu lúc đó hắn không ủng hộ tên máu lạnh Tiêu Hàn trả thù!

Ở trong lòng mỗi người đều là có mặt tối, vô luận là che dấu hoàn mỹ như thế nào, chỉ cần có ngày bị lộ ra, khi được công khai thì vô luận có đê hèn thế nào, vô sỉ bao nhiêu, có tu dưỡng bao nhiêu đều là đạo đức giả, là khó mà tự thừa nhận!

Tiêu Bố Vũ hoàn toàn sụp đổ!

Từ ý nghĩa tinh thần mà nói đã không còn sức phản kháng.

Tam, lục, cửu trưởng lão đám người có sắc mặt khác nhau, có xấu hổ, có phẫn hận. Ngân Thành thất kiếm đang bị thương trong mắt mỗi người cực kỳ khinh thường. Nằm mơ cũng không nghĩ ra Tiêu gia lại làm ra những chuyện mất nhân tính bực này, chuyện như phát rồ thế này!

Hàn Yên Mộng cũng kịp thời trong hôn mê tỉnh lại, nghe được tin tức ngoài ý muốn này thì rung động, thân thể mềm mại không khỏi run rẩy, ánh mắt nhìn thấy người của Tiêu gia cũng đều đã tràn ngập chán ghét cùng oán hận.

Phàm là người có chút lương tri, nghe chuyện bi thảm như vậy sẽ không thờ ơ!

Theo từng bước ép hỏi của Quân Mạc Tà, lại từ phản ứng của Tiêu Bố Vũ, mọi người nếu không nhìn thấy đầu mối thật sự là có thể đi chết đi a.

- Tiêu Bố Vũ, ta hỏi ngươi, năm đó Tiêu gia các ngươi, rốt cuộc là như thế nào lại lén vào trong trăm vạn đại quân? Ngươi nhất định biết, nói cho ta biết!

Thời điểm mọi người mãi suy xét, Tiêu Bố Vũ có chút mất hồn mất vía, Quân Mạc Tà đột nhiên lưỡi đầy sấm xuân(mùa xuân có sấm như thế nào các bợn biết rồi đó) bỗng hét lớn một tiếng.

- Nội gián rốt cuộc là ai?!

Lại là hét lớn một tiếng, một tiếng rống này đã muốn tập trung tất cả lực lượng tinh thần đang có của Quân Mạc Tà hiện nay! Toàn bộ có thể điều động ra tới tinh thuần linh lực! Thanh âm cực lớn, lại giống như công phu Sư Tử Hống của Phật môn! Chấn động bốn phía làm cho những hàng đuốc chỉnh tề cũng nhảy lên một cái. Mỗi người đều là cảm giác được trong lòng mình ầm ầm chấn động! Nếu tu vi yếu nhược thì nhất thời cảm giác thần trí một trận mơ hồ, chuyện cũ trước kia nườm nượp trở về.

Đứng mũi chịu sào là Tiêu Bố Vũ nhất thời cả người chấn động. Ánh mắt lộ ra hoang mang, chợt đột nhiên cảm giác giống như đang đứng trước mặt của một vị chúa tể, vị thần cao nhất, giống như ở vô hạn uy nghiêm hướng về chính mình, phát ra sấm xuân quát hỏi, ở sâu trong nội tâm đột nhiên có một loại tuyệt đối không thể làm trái tự nhiên sinh ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.