Quân Mạc Tà nhớ rõ, lần trước mình cùng Hạc Trùng Tiêu, Hùng Khai Sơn đàm phán điều kiện, chính là kêu bọn họ đi quấy rối Huyết Hồn sơn trang, đánh gãy xương chân của thiếu trang chủ mới xem là hoàn thành điều kiện. Chỉ cần bọn hắn hoàn thành xong cái mục tiêu này, sau đó quay trở lại Thiên Hương Thành, chính mình sẽ giúp bọn họ gia tăng công lực, đột phá bình cảnh. Chỉ vì bọn họ thay chính mình báo thù Huyết Hồn sơn trang.
Bọn hắn lúc ấy nói rằng lấy nửa tháng làm hạn định. Mà chính mình còn mở rộng thời gian quy định cho bọn họ thành một tháng. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ mới đúng, nhưng mà hiện tại lại không có tin tức gì truyền đến, trong lòng Quân Mạc Tà cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hiện tại lại bất ngờ xảy ra sự kiện huyền thú triều, không phải hai người này làm ra thì còn có thể là ai?
Nhưng chính mình lúc ấy chỉ yêu cầu bọn hắn quấy rối Huyết Hồn sơn trang, không ngờ bọn họ lại kiêu ngạo đến như vậy, không phải định khoa trương đối phó với cả huyền giả trong thiên hạ đấy chứ! Hiện giờ làm ra động tĩnh lớn như vậy, tính xem chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghĩ một chút, Quân Mạc Tà thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải.
Quan hệ lợi và hại trong chuyện này, hai người kia chẳng lẽ không biết sao, chẳng lẽ trí thông minh của bọn hắn quá thấp? Hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Quân Mạc Tà tất nhiên không biết, kỳ thật chuyện này ngay cả hai tên Chí Tôn huyền thú đang hăng hái đi đến Huyết Hồn sơn trang cũng là buồn bực tới cực điểm.
Người tính không bằng trời tính!
Nói đến việc đối phó với một cái Huyết Hồn sơn trang không có Tuyệt Thiên Chí Tôn trấn giữ, đối với hai người chỉ là một việc nho nhỏ vô cùng dễ dàng. Hơn nữa, việc này căn bản cũng không cần phải quay mặt là địch, chỉ cần gây rối trên phạm vi nhỏ là được, đây đúng là một vở kịch sở trường của hai người này a.
Nhưng mà hai tên Chí Tôn huyền thú trăm ngàn lần cũng không ngờ đến việc hai bọn hắn lộ diện ở Thiên Hương thành đã làm cho sinh tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu vô cùng lo lắng. Sau buổi tối tranh đoạt huyền đan, Thạch Trường Tiếu liền lập tức khởi hành đến Thiên Nam Huyết Hồn sơn trang để tra xét việc này.
Huyền thú chi vương xuất hiện, có thể là chuyện nhỏ hay sao?
Dù sao, Huyết Hồn sơn trang cũng ở gần sát Thiên Phạt sâm lâm. Huyền thú chi vương ở Thiên Phạt rời đi khỏi rừng rậm, chuyện lớn như vậy, Huyết Hồn sơn trang không thể không biết mới đúng. Mà càng thêm khéo léo là Tuyệt Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên ở trong thời gian này không còn hứng ngao du sơn thủy, cũng đang trên đường về Huyết Hồn sơn trang.
Hết thảy mọi chuyện nên phát sinh, không nên phát sinh, đều ở trong đoạn thời gian đặc biệt này mà oanh oanh liệt liệt xảy ra!
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai tên huyền thú chi vương này ngông nghênh đuổi tới Huyết Hồn sơn trang, trực tiếp hung hăng càn quấy đến cực điểm, đá bay cửa sơn trang, mạnh mẽ quán triệt điều kiện Quân Mạc Tà đưa ra, đầu tiên không kiêng dè thiêu cháy bốn phía, tiếp theo lại giáp mặt đưa ra điều kiện:
- Muốn cho chúng ta đình chỉ quấy rối, mau đem Thiếu chủ của các ngươi ra đây. Để cho lão tử cắt đứt hai chân của hắn, sau đó lão tử sẽ ngay lập tức vỗ mông rời đi.
Điều kiện như vậy. Huyết Hồn sơn trang làm sao có thể đáp ứng? Đây chính là muốn bảo thần tử đi vũ nhục hoàng đế a!
Hai tên này tuy rằng đều tiếp cận tu vi Chí Tôn, ngoài ra còn có thân thể cường hãn hơn cả Chí Tôn, nhưng mà Huyết Hồn sơn trang cũng có hơn mười vị Thần Huyền, hơn mười vị Thiên Huyền, một lời không hợp, song phương liền ra tay.
Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn, vương giả dù sao cũng là vương giả, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn giống như hổ lạc vào bầy dê, hai người càng đánh càng cảm thấy thuận tay, lấy lực của hai người, một chút cũng không rơi xuống hạ phong, bọn hắn cũng sẽ không giống như bát đại Chí Tôn chân chính đối với những người có tu vi thông thường mà bận tâm lấy thân phận “cao nhân” mà đơn đả độc đấu, càng không có gì băn khoăn, mà còn thừa dịp hỗn loạn, trực tiếp tiến vào trong Huyết Hồn sơn trang tung hoành qua lại, phía đông thì đẩy ngả một vách tường, phía tây thì phóng một mồi lửa, làm cho các vị Thần Huyền trong Huyết Hồn sơn trang phẫn nộ đến tột đỉnh, nhưng mà lại không có cách giải quyết, lấy số đông cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, một khi thực lực phân tán, như vậy cũng không còn là đánh người, mà là bị người đánh!
Hai tên kia càng phá càng cao hứng, thời gian trôi qua, vui quá hóa buồn.
Vốn là Sinh Tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu đúng lúc này chạy tới. Vừa vặn đuổi tới đúng thời điểm này, nhìn thấy cục diện hỗn loạn đến bực này. Thạch Trường Tiếu tự nhiên lựa chọn đứng về phía Huyết Hồn sơn trang, không nói hai lời lập tức gia nhập vòng chiến, một mình ngăn chặn Hùng Khai Sơn! Mọi người còn lại toàn lực nhằm vào Hạc Trùng Tiêu. Có một đại Chí Tôn tham chiến, trong nháy mắt tình thế liền nghịch chuyển. Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn trực tiếp lâm vào hạ phong.
Nếu là hai người lựa chọn lúc này thối lui, thì cũng không có đại sự gì xảy ra, dù sao cơ bản nhiệm vụ cũng xem như hoàn thành, nhưng hai người thân là Huyền Thú chi vương, há có thể không để ý đến mặt mũi?
Nếu thần bí nhân kia đến. Mình chỉ vì một chút khó khăn mà chạy trốn, như vậy chính mình còn gì là thể diện để đi tìm thần bí cao nhân giúp đỡ tăng lên tu vi đột phá bình cảnh? Yêu cầu của người ta mình cũng chưa hoàn thành hết, mới chỉ có đẩy ngã vài tòa nhà, như thế cũng có thể coi là quấy rối sao?
Hơn nữa, người ta còn đặt biệt tuyên bố, yêu cầu cắt đứt hai chân của Lệ Đằng Vân, mà hiện tại chính mình ngay cả bóng dáng của hắn còn không thấy đây. Vị thần bí cao thủ kia há có thể dễ dàng bị lừa?
Không thể không nói hai tên Huyền thú chi vương này tâm tư kỹ càng thật sự giống như một con người, tự nhiên nhận ủy thác của người, chẳng lẽ một việc như thế mình cũng làm không được? Không phải là một tên Thạch Trường Tiếu thôi sao? Coi như hôm nay đánh không lại, vậy ngày mai lại tới đánh, chúng ta xem coi ai lỳ hơn ai?
Chẳng lẽ nhân loại các ngươi so với huyền thú chúng ta sức chịu đựng lại bền bỉ hơn? Thật sự là như vậy sao!
Nói cho cùng, hai người này đều là hạng da dày thịt béo, công kích của những người có thực lực Chí Tôn trở xuống đối với bọn họ căn bản không cần để ý, tuy là bị nhiều người vây công, nhưng ngoài miệng vẫn quát tháo ầm ĩ. Càng đánh càng hăng, trong lúc đó các cao thủ bên phía nhân loại, cư nhiên còn bị bọn hắn giết chết mấy người. Về sau, hai vị huyền thú so sánh thiệt hơn, cuối cùng bỏ qua Thạch Trường Tiếu mà điên cuồng phá hoại mọi thứ xung quanh! Sau đó phá không mà đi.
Tiếp đó …
Không đợi mọi người trong Huyết Hồn sơn trang kịp hồi sức, buổi sáng sớm ngày thứ hai bọn hắn lại tiếp tục quấy phá, tạo ra bộ dáng không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Hai tên này thật sự đều có một phong độ vô cùng chấp nhất.
Phần này cố chấp đã làm cho các cao thủ trong Huyết Hồn sơn trang không ngừng kêu khổ, cao thủ không phải là không có, cho dù là Thần Huyền cường giả cũng không thiếu, nhưng xem đại môn tiêu điều xơ xác, Thần Huyền cao thủ sao dám không bảo vệ nơi đây mà đi tìm bọn hắn?
Mặc dù có mấy người có thể cùng hai người này đơn đả độc đấu một phen, nhưng tuyệt không có bản lĩnh lưu bọn hắn lại. Lại càng không cần nghĩ đến việc giết chết bọn hắn.
Các cao thủ càng ngày càng mệt mỏi, hai tên huyền thú thì càng đánh càng hưng phấn. Bọn hắn còn cảm thấy trong cả đời, thì mấy ngày nay là đánh nhau thống khoái nhất.
Về sau, vở kịch phát sinh vấn đề ngoài ý muốn “Lệ Tuyệt Thiên đã trở lại”!
Có thể tưởng tượng, vị thiên hạ đệ nhị Chí Tôn này nổi giận đến cỡ nào! Chỉ trong vài năm ngắn ngủi không về nhà, mà hiện tại lại bị người ta trực tiếp đánh tới cửa, hơn nữa còn đánh cho Huyết Hồn sơn trang trong phạm vi ba trăm dặm trở thành một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều bốc khói, nơi này sụp, nơi kia đổ, đây là Huyết Hồn sơn trang sao? Đây là nơi ta đã dành dụm tâm huyết cả đời, là nơi ta khổ tâm kinh doanh gầy dựng nên sao?
Bây giờ nơi đây giống như một mảnh trại dân tị nạn!
Lệ Tuyệt Thiên giận dữ ra tay, cơ hồ đem hai tên Huyền Thú chi vương giết chết đương trường!
Hai tên siêu cấp huyền thú tuy rằng lợi hại, nhưng mà cũng không thể so với hắn, bọn hắn có thể cùng Thạch Trường Tiếu chiến một trận, nhưng mà cũng không phải là đối thủ của Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên. Huống chi bọn hắn trước đó đã hao tổn khí lực, nói là nỏ mạnh hết đà, mỏi mệt không chịu nổi cũng không sai biệt lắm, sớm đã không còn là trạng thái đỉnh phong như bình thường.
Cuối cùng nhờ thân thể cường hãn, hai tên huyền thú chi vương hợp lực mới có thể cùng Lệ Tuyệt Thiên giao chiến một hồi.
Kết quả sau cùng hai thú trọng thương mà chạy, Huyết Hồn sơn trang đại thắng.
Nói là đại thắng, kỳ thật chỉ là một cách nói dễ nghe.
Thành quả chiến đấu này chẳng thấm vào đâu so với mất. Lệ Tuyệt Thiên cả nửa đời dồn hết tâm huyết gầy dựng nên Huyết Hồn sơn trang cơ hồ bị hủy hoại trong chốc lát, lại còn làm liên lụy đến Thần Huyền, Thiên Huyền cao thủ, không biết bao nhiêu người bị tổn thương dưới tay nhị thú. Tuy rằng Lệ Tuyệt Thiên đánh bại nhị thú, nói cho cùng cũng ngăn chặn được sự tàn phá của nhị thú, như thế vẫn là thắng lợi, chỉ có điều đó cũng là thắng thảm mà thôi!
Bất quá, dù sao lão trang chủ cũng đã trở về, Tinh Tử Chí Tôn tới chơi, lại vừa mới đánh tan hai tên huyền thú chi vương, đây đều là chuyện vui đáng để chúc mừng. Nhưng mà ngay trong đêm diễn ra đại yến, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra!
Không có bất cứ dấu hiệu gì, khắp các đồi núi đầy rẫy huyền thú đang trực tiếp lao đến.
Thấp cấp, trung cấp, cao cấp, loại nào cũng có! Chỉ là không thể ngờ được chúng lại cùng nhau đi tới…
Đáng sợ nhất chính là bầy huyết lang, có đến hàng ngàn hàng vạn con giống như từng cơn thủy triều cuồn cuộn, con sau kế con trước mà đến.
Mới vừa chuẩn bị ứng phó với bầy sói, vốn là Huyết Hồn sơn trang đang chuẩn bị chịu tổn thất nặng nề. Bỗng huyền thú khắp nơi thối lui bặt vô âm tín, đây đúng là vạn hạnh a!
Mọi người vừa mới thở dài nhẹ nhõm, đã thấy bên trong Thiên Phạt sâm lâm rậm rạp, từng đàn kiến Kim Huyền ăn thịt người cuồn cuộn mà đến.
Nguyên lai đây không phải là vạn hạnh, mà là bất hạnh!
Vừa phải ứng phó với bầy kiến ăn thịt người bên ngoài, còn phải ứng phó với các lại cuồng phong như mưa của các loại huyền thú phi hành tập kích.
Hai tên huyền thú chi vương khi trước chịu thiệt thòi, bây giờ đã trả được! Từ đó dẫn phát đến huyền thú triều.
Lần này không chỉ vì muốn hoàn thành lời hứa của vị thần bí cao nhân kia, mà còn có vấn đề mặt mũi. Đây là mấu chốt của cừu hận a! Đường đường là huyền thú chi vương, cư nhiên lại bị người đánh cho kẹp chặt đuôi mà chạy! Nếu không rửa được mối hận này, làm sao còn có thể đứng đầu đàn thú?
Hơn nữa, càng tức giận chính là, Lệ Tuyệt Thiên ra tay đánh lui nhị thú, thì mấy tên cao thủ phía sau đều hoan hô ủng hộ, mấy ngày nay bị nhị thú ức hiếp tàn nhẫn, hiện tại thấy bọn họ kinh ngạc lẫn vui mừng, lại còn nói bóng nói gió, nhị thú nếu không bị Lệ Tuyệt Thiên đánh chết tại chỗ, thì ngược lại bị những người này chọc cho tức chết!
Cho nên hai tên Huyền thú chi vương trực tiếp nổi giận, nổi giận xung thiên! Giận đến nỗi lông tóc đựng đứng!
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Thiên Phạt sâm lâm tạm thời có một chút biến cố nhỏ, làm cho nhị thú không còn kiêng sợ, cái gọi là lão hổ xuống núi hầu tử xưng đại vương, một khi đã không còn ước thúc, vậy không phải là muốn làm gì thì làm sao? Hơn nữa, nếu như không làm lớn làm sao có thể đối phó với Tuyệt Thiên Chí Tôn?
Cho nên, sau một hồi liều lĩnh, không để ý đến hậu quả nhị thú đã tạo nên huyền thú triều, cơn cuồng phong huyền thú triều giống như cuồn cuộn nổi lên, điên cuồng thổi bay hết thảy.
Lực lượng như vậy cho dù là Lệ Tuyệt Thiên có thủ đoạn thông thiên, nhưng hắn cũng chỉ là một người mà thôi, quyết định tháo chạy. Nhưng, nhị thú lại hoàn toàn không có ý thu tay, bên ngoài thì có vẻ quyết không buồn tha, nhất định phải chém tận giết tuyệt.
Hai thú trong lòng thì lại vô cùng khổ tâm: Lão già, ngươi nhanh đem nhi tử ngươi giao ra đây, chúng ta nhẹ nhàng cắt đứt hai chân của hắn, sau đó liền lập tức rút lui, tại sao ngươi cứ không thức thời như vậy? Chúng ta cũng không phải là muốn đánh nát hai chân, mà chỉ là đánh gãy, dưỡng thương hai ngày là khỏe thôi! Tốt xấu gì ngươi cũng phải cho chúng ta cái cớ hạ màn! Chuyện đơn giản như vậy có thể làm chúng ta lui binh, lão già này đúng là cố tình rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?