Dị Thế Tà Quân

Chương 219: Q.5 - Chương 219: Toái tâm ngâm!.




Ai cũng biết trận chiến này có quan hệ trọng đại đến tiền đồ sau này của những người này! Bất luận là bên nào thua thì từ đó về sau trong mắt đối phương, mình ngay cả con chó cũng không bằng!

Thậm chí, từ nay về sau ở trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ muốn ngóc đầu lên cũng không được!

Cá cược, còn viết huyết thư làm chứng!

Hơn nữa khi bức huyết thư này được lập, còn có thêm tổng cộng là mười bảy vị chủ chốt của các nghành nghề cùng các người thừa kế của các đại thế gia tương lai ở đây chứng kiến!

Song phương đã không còn cơ hội đổi ý nữa!

Không ai có thể ngờ trận chiến này cuối cùng lại liên lụy đến nhiều việc to lớn như thế! Chiến gia tìm đến mấy người này… tất cả đều là những người tài giỏi, hiện tại đã cảm thấy hối hận, bọn họ nếu đã có khả năng thành công trong một nghành nghề thì hiển nhiên đều không phải là những kẻ ngu dốt, sớm biết mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy thì đã không nói cái gì cũng không cần biết a! Chỉ vì một chút xúc động phẫn nộ, bị người ta làm giận đến mức choáng váng đầu óc, thế nên huynh đệ Chiến gia càng dễ dàng quăng mồi dụ họ sập bẫy, đến lúc bừng tỉnh thì mọi chuyện đã xong rồi…

Xem ra hôm nay thật là tiến thoái lưỡng nan.

Nếu thắng, tất nhiên không thể tránh khỏi việc đắc tội với vị Không Linh Thể Chất này, nhưng dù sao thực lực của hắn lúc này vẫn còn yếu, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng quá, quan trọng hơn chính là… họ đã đắc tội luôn cả Miêu Tiểu Miêu!

Đắc tội với Miêu Tiểu Miêu thì cũng chẳng khác gì đã đắc tội với gia tộc Miêu gia sau lưng nàng! Hậu quả kinh khủng này, bọn hắn không đảm đương nổi.

Nhưng nếu thất bại, người mình đắc tội lại chính là Chiến gia! Chỉ sợ đến lúc đó cả nhóm người mình chết cũng không có đất chôn thây, “Chẳng lẽ đúng là tiến thối lưỡng nan hay sao, tiến cũng chết, lùi cũng chết?”

Trong lúc Quân Mạc Tà điểm chỉ vào huyết thư kia, Miêu Tiểu Miêu lo lắng truyền âm hỏi:

- Có nắm chắc không?

Miêu đại tiểu thư trong lòng cũng đã có chủ ý, nếu như hắn không nắm chắc, như vậy mình chỉ liền lập tức đại náo nơi này, trực tiếp đánh cho những người ở đây một trận… Cho dù có phải mang tiếng cố tình gây sự cũng nhất định phá hỏng chuyện này…

Quân Mạc Tà nhìn nhìn nàng, nói nhỏ:

- Mười phần!

Hai chữ này làm cho Miêu Tiểu Miêu tức giận dậm chân mấy cái, trong lòng mắng hắn không thôi: “Đồ ngốc! Đồ kiêu căng!”

(NBV: Sao nghe giống tiếng mắng yêu thế hả )

Nhưng cũng không còn biện pháp, chỉ có thể ở đây lo lắng cho hắn, còn tên gia hỏa này vẻ mặt lại còn hết sức thoải mái đắc ý !

Cũng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút bình yên, giống như chắc chắc rằng tên ngu ngốc trước mắt này có đủ thực lực ngăn cơn sống dữ này, cái này… làm sao có thể?

Trong đại sảnh, lập tức xuất hiện mười bảy cái bàn! Đó là dành cho mười bảy vị nhân chứng, và Miêu Tiểu Miêu ngồi ở giữa đấy.

Tiếp đó, những ai không liên quan liền bị đuổi cách ra mười trượng, trông giống như khán giả đang vây quanh vậy! Trong đó kể cả Chiến Ngọc Thụ cũng không ngoại lệ, người duy nhất được phép ở lại chỉ còn một mình Chiến Thanh Phong.

Mà đám người tài tử kia hiện tại lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng sẽ là ai mở màn đây, việc này cũng cần phải cân nhắc cẩn thận a. Trận chiến đầu tiên, chiến thắng thì không nói gì, nhưng nếu thất bại… Vậy thì chẳng khác nào ngay lập tức cái mạng nhỏ của mình bị người ta đem ra để đòi công đạo…

Càng nghĩ càng không có ai dám nhận trách nhiệm này.

Nhìn vào giữa sân thì lại thấy cái vị Không Linh Thể Chất kia đang thảnh thơi ngồi đấy, mọi người hầu như ai cũng cảm thấy thực tức nghẹn họng.

Dựa vào cái gì chúng ta tất cả đều phải đứng, còn ngươi lại có thể ngồi?

Bất quá người ta một mình phải ứng phó với bấy nhiêu người chúng ta, hơn nữa người ta chiến đấu vì bản thân hắn, nhóm người mình lại vì cái gì?

- Mặc công tử, tại hạ là Lâm Thanh Âm, nguyện là người đầu tiên lãnh giáo Mặc công tử, coi như là đem gạch ra thử so với ngọc. Xin Mặc công tử vui lòng chỉ giáo!

Trong lúc mọi người vẫn còn đưa mắt nhìn nhau không biết quyết định thế nào thì một thanh niên áo xanh phía sau lẳng lặng đi ra, hướng về Quân Mạc Tà nói.

- Lâm Thanh Âm… Tên thật lịch sự tao nhã. Xem ra Lâm huynh hẳn là xuất thân từ khúc nghệ thế gia rồi; không tồi không tồi, Lâm huynh đây muốn cùng ta đánh giá thử một khúc nhạc sao?

Quân Mạc Tà cười như không cười nhìn hắn nói.

- Không sai, thật xấu hổ, tại hạ chưa từng tu luyện qua công pháp huyền khí, trước giờ chưa có được chút thành tựu gì, nhưng đối với âm nhạc có thể nói là cũng có chút tâm đắc.

Lâm Thanh Âm bình tĩnh nói:

- Lúc này phải ứng phó với Mặc huynh đây, quả thật trong lòng thứ nhất cũng có vài phần không muốn, thứ hai cũng không có lý do gì… Bây giờ chúng ta đấu một trận với nhau, bất luận là thắng hay bại, Lâm Thanh Âm ta hứa cả đời này sẽ không bao giờ tái kiến Mặc huynh nữa. Nếu không, những bứt rứt trong lòng, quả thật hết sức khó chịu…

Quân Mạc Tà mỉm cười nói:

- Xem ra các hạ đúng là tâm có điều cố kỵ? Phải biết rằng vui vẻ thật sự phải được phát ra từ tận đáy lòng, còn nếu dùng tâm dựng lên thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, không cần phải miễn cưỡng làm như thế, trước mắt lúc này việc kết giao chưa hẳn là không thể, ít nhất đối với ta là thế!

- Hay cho câu “vui vẻ thật sự phải được phát ra từ tận đáy lòng”, Lâm mỗ vừa nghe đã biết Mạc huynh vốn là người vui vẻ rồi, quả là người cùng lý tưởng, chỉ đáng tiếc rằng hiện giờ hai chúng ta không cùng chiến tuyến, thật đáng tiếc!

Lâm Thanh Âm cười chua xót, sau đó đột nhiên điều chỉnh sắc mặt, nói:

- Không cần nói những lời vô ích nữa, tại hạ ngày trước ngẫu nhiên phối được một khúc nhạc tên là “Toái Tâm Ngâm”, thỉnh Mặc huynh chỉ giáo!

Nói xong, từ trong ống tay áo của Lâm Thanh Âm chợt xuất hiện một cây sáo ngọc màu xanh thẫm, hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt vuốt cây sáo, nói:

- Thanh Âm ta tuy xuất thân từ âm nhạc thế gia được truyền vừa ngàn năm, nhưng từ trước đến nay, đối với ta, chỉ có sáo ngọc là quen thuộc nhất; từ lúc ta biết thổi sáo đến nay ít nhất cũng đã hai mươi sáu năm! Suốt cuộc đời này ta chỉ dành tình cảm chân thành cho mỗi cây sáo này thôi! Và đó cũng là mục tiêu theo đuổi duy nhất của cuộc đời ta! Còn những thứ khác, đối với ta không là gì cả!

- Nói cách khác, ngươi chỉ biết thổi sáo thôi? Ngoài ra, không biết đàn bất cứ một loại nhạc cụ nào khác à?

Quân Mạc Tà hỏi.

- Không sai! Ta vừa rồi cũng đã nói, ngoài sáo ra, ta không quan tâm gì cả!

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt.

- Ta thật sự bội phục huynh! Học rộng hiểu nhiều, biết hết mọi thứ cũng chưa bằng với việc toàn tâm toàn ý nghiên cứu duy nhất một lĩnh vực! Đáng tiếc đạo lý này hiện tại rất ít người có thể hiểu được! Lâm huynh có thể làm được như thế thật sự khiến ta từ giờ phải nhìn huynh bằng cặp mắt khác, xem ra lần này ta phải đánh giá lại rồi, trình độ đến mức này thật sự vượt quá dự đoán của ta!

Quân Mạc Tà thần sắc bắt đầu có chút thận trọng.

- Mặc huynh quả nhiên là người tri âm với ta.

Lâm Thanh Âm ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn thật lâu.

Sau đó lại quay sang nhìn thoáng về phía Chiến Ngọc Thụ, nói:

- Chiến công tử, trận chiến này bất luận ta thắng hay bại cũng xin công tử giữ đúng lời hứa, không tiếp tục làm khó xử Lâm gia chúng ta nữa! Như thế ta mới có thể thoải mái biểu diễn, thỉnh công tử nhận lời!

Những lời này vừa nói ra, mọi người ở đây không khỏi một trận ngạc nhiên!

Không thể ngờ Lâm Thanh Âm là bị Chiến Ngọc Thụ uy hiếp bắt đến đây!

Chiến Ngọc Thụ hừ một tiếng, nói:

- Chiến gia ta từ xưa đến nay hành sự mọi chuyện đều quang minh lỗi lạc, ta đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không đổi ý, ngươi cứ yên tâm đi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta lập ra huyết thệ thư ngươi mới tin sao?

Lâm Thanh Âm nói:

- Không dám, hi vọng Chiến nhị công tử nói lời giữ lời, Lâm Thanh Âm ta hết sức đa tạ, trận chiến này kết thúc Lâm mỗ sẽ lập tức rời đi, hộ tống tất cả người nhà rời khỏi đi, từ giờ đến hết đời vĩnh viến không bao giờ trở lại Tâm Huyễn thành nữa, Chiến công tử cứ yên tâm!

Chiến Ngọc Thụ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, việc này tuy là ảnh hưởng đến danh dự của Chiến gia, bất quả nếu cuộc tỷ thí này chiến thắng, hết thảy những tổn thất này đều đáng giá!

Miêu Tiểu Miêu thở dài một hơi, Miêu đại tiểu thư kỳ thật rất muốn mở miệng can thiệp, tuy rằng nàng không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Chiến Ngọc Thụ sử dụng thụ đoạn đê tiện này để ép Lâm Thanh Âm đến đây là không đúng, việc này không thể chối cãi! Quả thật không thể tưởng tượng Chiến gia lại có loại người có thể làm ra chuyện tình như thế…

Tin chắc rằng chỉ cần mình mở miệng hứa có thể bảo vệ được an toàn tính mạng cho cả nhà Lâm Thanh Âm, chắc chắn có thể ảnh hưởng đến cục diện của trận đấu này, thậm chỉ thắng thua đều có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng nàng đắn đo suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng không có mở miệng, chính mình thật sự có thể bảo vệ được tính mạng của cả nhà Lâm Thanh Âm sao?

Nếu Miêu gia của mình đứng ra thì có thể làm được, nhưng hiện giờ gia tộc Chiến gia đang như mặt trời ban chưa, Miêu gia chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi đắc tội với họ, cho dù Chiến gia có đê tiện, vô sỉ, bỉ ối như thế nào đi chăng nữa, cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này có ai mà không hiểu, chỉ cần hôm nay Chiến gia chiến thắng, tuyệt đối sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để ém nhẹm chuyện này, kẻ chiến thắng chính là anh hùng!

Lâm Thanh Âm sau khi nghe Chiến Ngọc Thụ khẳng định lại câu trả lời một lần nữa, biết rõ với thân phận hiện giờ của đối phương, còn có thêm nhiều người chứng kiến nữa, nhất định họ sẽ không dám trở mặt nuốt lời! Lúc này hắn mới yên tâm quay đầu sang hướng Quân Mạc Tà thi lễ, nói:

- Mặc huynh, tại hạ xin phép sử dụng cây sáo ngọc này tấu lên một khúc nhạc, Mạc huynh có gì xin cứ chỉ giáo.

- Mời!

Lâm Thanh Âm áo bào bay bay, đứng ở giữa sân, ngay lúc này vẫn chưa bắt đầu diễn tấu, đứng bất động thật lâu, một lúc rất lâu sau trong mắt hắn từ từ dâng lên một cảm giác bi thương, sắc mặt lại hết sức bình thản, chầm chậm nâng cây sáo trong tay lên, càng nâng cây sáo lên cao, ánh mắt hắn lại càng thêm bi thương.

Đến khi tiếng sao đầu tiên nức nở vang lên, sắc mặt Lâm Thanh Âm vốn đang hết sức bi ai bỗng nhiên trở thành cô đơn tĩnh mịch.

Tiếng sáo hết sức du dương từ từ vang lên từ đại sảnh, tiếng sáo da diết lay động lòng người, mặc kệ họ có hiểu nhạc lý hay không, trong lòng cũng không thể kiềm chế được, chợt dấy lên cảm giác hết sức nặng nề, không hiểu áp lực này từ đâu ra, tựa hồ như có một người mà mình quan tâm nhất đã vĩnh viễn rời xa mình, dù có tiếc nuối thế nào đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được…

Một nỗi niềm chua xót khó có thể mà diễn tả thành lời!

Bất kể là kẻ có huyền công cao hay thấp, tâm tình vững chắc như thế nào thì cũng bị khúc nhạc này hấp dẫn. Cái này không thể so sánh với nhiếp hồn thuật hay các công pháp huyền lực khác, đây chỉ thuần thúy là sức mạnh của âm nhạc mà thôi.

Âm nhạc, đây có thể nói là một thứ hết sức kỳ diệu, nó có thể khơi gợi lên rất nhiều cảm xúc được che dấu từ tận đáy lòng… Từ trong tiếng sáo này, Quân Mạc Tà nghe ra được nội tâm của vị Lâm Thanh Âm này hết sức sầu bi, có thể nói từ trong âm nhạc hắn có thể cảm nhận được rõ ràng vị công tử thế gia này đã gặp phải một chuyện gì đó…

Trong các vị giám khảo ở đây cũng có một vị là nhạc sĩ nổi tiếng đương thời, nhưng giờ phút này nghe khúc ca hết sức bi thương này, trên mặt cũng không giấu được thần sắc cực kỳ ảm đạm, lại còn thở dài không ngớt, Miêu Tiểu Miêu ngồi ở giữa, vẻ mặt nàng khó mà nhìn ra được biểu cảm cụ thể, những thoáng trong đó cũng có vài phần lo lắng, môi nhẹ nhàng mấp máy, nếu cẩn thận quan sát sẽ có thể nhìn ra, Miêu Tiểu Miêu đang khe khẽ đọc:

Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,

Thái thông thông.

Vô nại triêu lai hàn vũ,

Vãn lai phong.

Yên chi lệ,

Tương lưu tuý,

Kỷ thời trùng.

Tự thị nhân sinh trường hận,

Thuỷ trường đông.

Một khúc nhạc này, khiến cho hầu hết những người ở đây lặng lẽ rơi lệ!

* NBV: Đây là bài Tương Kiến Hoan của Lý Dục

Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,

Thái thông thông.

Vô nại triêu lai hàn vũ,

Vãn lai phong.

Yên chi lệ,

Tương lưu tuý,

Kỷ thời trùng.

Tự thị nhân sinh trường hận,

Thuỷ trường đông.

--Bản dịch của Nguyễn Thành Ân:--

Xuân hồng liễu tạ hoa rơi

Lòng nghe rối những bời bời

Cứ để mưa lạnh buổi sớm mai

Gió về lệ đỏ mắt gầy

Lại tuôn ròng rã cơn say chập chờn

Từ đây ôm mối hận trường

Chỉ còn sông nước lẽ thường xuôi đông.

--Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:--

Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,

Rối lung bung.

Không cản ban mai mưa lạnh,

Gió chiều dông.

Đỏ ngầu lệ,

Say tuý luý,

Lại tuôn ròng.

Từ đây kiếp người trường hận,

Nước xuôi đông.

Lý Dục 李煜 (937-978) tự Trùng Quang 重光, hiệu là Chung Ẩn 鐘隱, người đời quen gọi là Nam Đường Hậu Chủ. Ông là người nhân huệ minh mẫn, văn hay hoạ khéo, biết âm luật. Ông tự hiệu là Chung Nam ẩn sĩ. Phủ khố Giang Nam có thu tàng tác phẩm thư hoạ của ông rất nhiều.

Nam Đường bị nhà Tống diệt, phong ông làm An mệnh hầu, sau lại bị Tống Thái Tổ cho uống thuốc độc chết. Miền Giang Nam được tin Hậu Chủ chết, các phụ lão đều thương khóc.

Hậu Chủ lúc chưa mất nước sinh hoạt rất hào hoa nên từ cũng rất uỷ mị hoan lạc. Sau khi mất nước, bị đưa về nhà Tống, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt. Từ của ông lúc đó cũng rất thê thảm bi ai, đúng là vong quốc chi âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.