Dị Thế Tà Quân

Chương 211: Q.5 - Chương 211: Vì lợi thất tín




Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cần phải căn cứ vào tu vi của Mặc Quân Dạ. Chiến Thanh Phong nào có biết hiện giờ tu vi của Quân đại thiếu gia nhà chúng ta đã sớm đến mức mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được nông sâu, cũng không có đem bọn hắn – những thiếu niên được xem là anh tuấn tài cao để trong mắt chút nào. Sự tình này vượt quá dự tính của Chiến Thanh Phong.

Bởi vì cho dù ai có không nghĩ ra thì thoạt nhìn huyền công sơ giai ban đầu của hắn chỉ là đồ bỏ đi. Nhưng thực chất thì bên trong hắn chính là một siêu cấp cao thủ.

- Cái này, còn có lý do gì mà không thể lý giải? Chiến đại ca, ngài luôn lo lắng vấn đề quá mức đó. Nếu theo mức độ lý trí mà phân tích thì lúc này đây hiển nhiên là Mặc Quân Dạ này có chút độc đáo nên mới như thế a.

Hắc y thiếu nhiên kia đột nhiên nở nụ cười.

- Độc đáo? Chỉ giáo cho?

Mọi người cùng nhau đặt câu hỏi.

- Ta đoán, không linh thể của hắn chính là một thiên tài. Bởi vì tự thân hắn là một tên bỏ đi nên bây giờ hắn căn bản không biết rằng cái gì được gọi là tâm ma đâu a. Làm sao mà có thể sợ tâm ma cắn lại?

Hắc y thiếu niên nháy mắt, nói:

- Tâm ma, chính là một khi ngươi tu luyện tới một trình độ nhất định thì nương theo thực lực cường đại của bản thân mình thì sẽ xuất hiện theo đó một chướng ngại mới. Mà hiện tại tiêu chuẩn huyền khí của hắn.

Hắn nhíu mày, làm ra một bộ dạng khó hiểu. Nghiêng đầu buồn bực nói:

- Không biết hắn rốt cục là Kim Huyền? Vẫn còn là Ngân Huyền? Hay hoặc giả là đã lên tới trình độ thất phẩm? Bát phẩm? Hay là cửu phẩm?

Hắn vừa nói xong thì trực tiếp ôm bụng mình mà cười.

Mọi người trên lầu nhất thời đều cười ha hả. Hiển nhiên đều là vui vẻ đồng ý.

- Không bình thường một chút nào. Nhất định là có điều gì mờ ám ở đây.

Chiến Thanh Phong ngẩng đầu suy tư nói:

- Cứ coi như hắn không biết thực lực chân chính của mình đi, Tào Thánh Hoàng lẽ nào lại không biết? Lấy tu vi hiện giờ của lão, gặp một đồ đệ có thể chất không linh ngàn năm hiếm có truyền thụ y bát không phải dễ, lẽ nào hắn lại để cho tâm ma làm cản trở bước tiến của truyền nhân mình. Hơn nữa, tại đây còn hai đồng môn của hắn. Nếu hắn nói không đến thì đến lúc đó tính mạng của đồng bọn hắn chỉ chờ bọn ta động thủ. Thế nhưng chỉ vì không hợp nhau mà không tới thì chuyện này khó có thể giải thích được. Trong đó tất còn có nguyên do khác.

- Còn về mấy cái nguyên do vớ vẩn đó ta không có hứng thú đoán. Bất quá, Chiến đại công tử. Trước mắt cá cược của chúng ta cũng nên kết thúc đi thôi.

Tiểu Miêu lạnh lùng nói.

Nàng hiện tại cũng không biết làm sao, nhìn thấy tài tử Huyễn phủ này đột nhiên trong lòng cảm thấy rất là chán ghét. Thấy một người ghét một người, ai cũng không ngoại lệ. Thậm chí càng ngày nàng càng có cảm giác, những người này sao lại nông cạn như thế? Cùng đem so sánh với Mặc Quân Dạ thì hoàn toàn là một trời một vực.

- Đánh cuộc?

Chiến Thanh Phong ở giữa đang suy tư, đột nhiên nghe thấy nàng nói chuyện, không khỏi ngẩn ra một chút rồi mới ngẩng đầu lên.

- Không sai. Lúc trước nội dung chúng ta đánh cuộc chính là các ngươi làm nhục hắn sẽ không thành công. Hiện giờ hắn chưa tới nơi này, vô luận là do bất kể lý do gì, kết quả như thế nào cũng đồng nghĩa với việc là các ngươi thất bại. Một khi đã như vậy thì hiển nhiên là ta thắng cuộc.

Miêu Tiêu Miêu khóe miệng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.

- Tiểu Miêu muội muội, những lời muội nói nghe cũng có vẻ khá thú vị. Lần đánh cuộc này cho tới bây giờ hình như là chưa có chính thức bắt đầu. Tại sao ngươi lại nói là ngươi thắng.

Chiến Thanh Phong còn chưa kịp mở miệng thì Chiến Ngọc Thụ ở sau đã cười lạnh nói:

- Lại nói, hôm nay nếu như Mạc Quân Dạ lỡ hẹn thì sao? Đó không phải là chúng ta chơi xấu. Tiểu Miêu muội muội bây giờ nói thắng cuộc e rằng vẫn còn quá sớm.

- Lỡ hẹn?

Miêu Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng:

- Ta không biết “Lỡ hẹn” trong miệng Nhị công tử hai chữ đó rút cuộc từ đâu mà đến? Trong số các ngươi cùng hắn trước đó có hẹn gặp hắn? Có vẻ như các ngươi ngay cả mặt mũi hắn còn chưa từng gặp qua nữa thì nói gì tới chuyện hẹn gặp hắn? Việc hôm nay, nói cho cùng là do các ngươi một bên ở đây triển khai trận thế. Hiện giờ đối phương chưa thấy, sao lại có thể trở thành lỡ hẹn được? Trên đời này sao lại có loại đạo lý như thế?

Miêu Tiểu Miêu khinh thường nhìn Chiến Ngọc Thụ:

- Chiến Ngọc Thụ! Những chuyện tình như thế này ngươi có vẻ quen tay đó. Không phải là thường xuyên đều đi làm những việc như thế này đó chứ?

Chiến Ngọc Thụ mặt đỏ tía tai, lớn tiếng nói:

- Bất kể như thế nào, chỉ bằng một trận chưa hề xảy ra mà phân định thắng bại mà muốn ra một quyết định quan trọng như thế. Vội vàng quyết định người thắng cuộc thì thật sự là một trò đùa thái quá. Chúng ta cũng không phải là chơi xấu, nhưng lần này chưa hề có bắt đầu cho nên chúng ta chờ đến lần đánh cuộc sau đi? Như thế thì mới công bằng cho cả hai bên.

Miêu Tiểu Miêu cười rộ lên:

- Ta hỏi ngươi một câu, Chiến Nhị công tử. Theo lời công từ thì “Đánh cuộc lần sau”? vậy thì khi nào mới bắt đầu đánh cuộc? Chiến Ngọc Thụ lời này mà ngươi cũng nói được thì quả thực là buồn cười. Cho tới bây giờ mà đối phương không tới, thì cơ hội làm nhục hắn của các ngươi đã qua. Cứ cho là các ngươi không buông tha hắn thì vẫn phải tìm cơ hội khác để làm nhục hắn. Mà cơ hội thì có thể là ngày mai, ngày mốt cũng có thể là tháng sau. Nếu mà không đúng thời điểm thì cũng có thể là sang năm. Mọi chuyện không có gì là không thể xảy ra cả. Nhưng mà ta cùng đại ca ngươi đánh cuộc, phần thưởng chính là quyền được đi vào L:inh Dược Viên năm ngày sau đó. Chiến Ngọc Thụ, chẳng lẽ ngươi muốn ở đây quyết định thắng bại để bỏ lỡ quyền được tiến vào Linh Dược Viên trăm năm có một sao?

Chiến Ngọc Thụ đỏ bừng cả khuôn mặt, ấp úng không nói một lời.

Chiến Thanh Phong cười cười giải vây cho đệ đệ, nói:

- Tiểu Miêu muội muội! Lần đánh cuộc này cố nhiên là trọng yếu. Vi huynh cũng sẽ không chơi xấu. Nhưng cứ như vậy phán định người thắng thua thì ngươi không cảm thấy có chút bất công sao?

Miêu Tiểu Miêu đột nhiên giật mình, nhìn mặt Chiến Thanh Phong lộ ra vẻ ôn hòa, hiền hậu tươi cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

- Cái gọi là đánh cuộc này, tự nhiên phải phân thắng bại theo nguyên tắc. Nhưng giờ này song phương vẫn chưa khai chiến, ngươi nói muốn quyết định người thắng cuộc … Ha ha, Tiểu Miêu muội muội, vi huynh tuy rằng xưa nay hào phóng , nhưng cũng chưa hào phóng đến mức này nha.

Chiến Thanh Phong cười khổ một tiếng, nói.

Miêu Tiêu Miêu bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ rồi đứng lên.

Không nghĩ tới, cái kết quả này quả thật đúng như sở liệu của Mạc Quân Dạ.

Lúc này đây, tuy rằng chủ ý ban đầu của nàng là đến đây để hủy bỏ lần đánh cuộc này. Đối với ngần này người, nàng đã không mang nhiều lắm hi vọng kết quả như mình mong muốn. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng mơ hồ cũng có chút vui mừng.

Sở dĩ nhắc tới lần đánh cuộc lần này cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi. Sau đó mượn mọi người nói vài câu, chủ động đưa ra lời giải thích. Nhường Chiến đại thiếu gia nợ mình một chuyện. Cho dù là xem như không có thì người một nhà đây cũng chỉ xem như là một trò chơi để giải trí mà thôi.

Nhưng nàng trăm vạn lần không ngờ, chính bản thân mình còn chưa kịp nói ra, đối phương đã bắt đầu chống chế.

Bằng với thân phận đệ nhất công tử Phiêu Miểu Huyễn Phủ này à lại có thể cư nhiên quỷ biện không công nhận kết quả.

Hơn nữa còn có thể giờ trò đúng tình hợp lý như thế, thì trong mắt của hắn, thậm chí còn không nhìn ra một điểm có dấu hiệu biết xấu hổ.

Một đôi mắt trong suốt, bừng sáng chính nghĩa.

Hắn há có thể là người như vậy? Hắn như thế nào lại là một kẻ như vậy?

Chẳng lẽ, lời nói ra khỏi miệng lại cũng có thể thu hồi? Tự mình nuốt lời hứa, cư nhiên lại có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!

Miêu Tiểu Miêu trong lòng cực kỳ thất vọng. Nàng hiện tại không khỏi nhớ tới vị Mặc Quân Dạ kia lúc trước khi mình đi tới đây liền nói với mình một câu:

- Cái đó gọi là đánh cuộc thua. Thắng thua do trời định. Đều là những lời nói suông mà thôi. Kỳ thật thắng bại mấu chốt chính là ở đối phương mức độ cường thế ra sao hoặc giả thì chính là trên cơ sở ưu thế tuyệt đối. Thắng thua rõ ràng chính là nhận thức được thất bại của mình. Nhưng nếu trong đó liên quan tới lợi ích đủ để ảnh hướng tới một vài đại nhân tố khác thì song phương đánh cuộc tất có tất tín bội nghĩa cũng không phải là không thể xảy ra. Cho nên tại hạ xin khuyên Miêu cô nương không nên quá coi trọng lần đánh cuộc này. Càng coi trọng nó thì thất vọng càng nhiều. Nhân sinh trên đời mọi việc đâu có thể như ý, thập toàn thập mỹ hết. Nếu như quá lưu tâm đến nó thì cũng không có gì là vui vẻ cả.

Dường như lúc đó chính mình cũng cười nhạt một tiếng liền vội vàng rời đi. Trong lòng Miêu Tiểu Miêu nghĩ đến, vị Mặc công tử này văn chương quả thật không tầm thường. Ở trước mặt mình nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo, chửi bới Chiến Thanh Phong, loại nhân phẩm này quả thật không chịu được … Khiến nàng đối với hắn không khỏi có chút xem thấp vài phần, càng có ý tứ thất vọng. Dù sao thì một người lòng dạ hẹp hòi, cho dù hắn có là một kẻ tài hoa tuyệt thế cũng không đủ để kết giao.

Bây giờ với tình hình này thì xem ra câu nói kia của hắn quả là có đạo lý.

Sự tình trước khi đi có vẻ như là Mạc Quân Dạ gièm pha ghen tị Chiến Thanh Phong nhưng sự thực là đúng như những gì hắn dự kiến trước.

Trước mắt, tình hình thắng bại đã rõ như ban ngày nhưng Chiến Thanh Phong lại như dự đoán không chịu thừa nhận thất bại. Như vậy, thì nàng tin tưởng Mạc Quân Dạ có thể đem tất cả bọn họ đánh bại thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ chịu nhận thua. Chính như lời Mặc công tử nói. Đứng trước lợi ích trước mắt thì không có cái gì gọi là đạo nghĩa, hứa hẹn còn không bằng một tờ giấy.

Huống chi là Linh Dược Viên quan hệ tới tương lai gia tộc sau này. Ảnh hưởng tới ngàn năm hưng thịnh cho cho cháu sau này. Cái này tuyệt đối là một lợi ích lớn lao.

Nhưng hiện tại, Chiến Thanh Phong thua. Hắn có khả năng lấp liếm, chống chế. Chính mình cũng không biết làm sao. Nhưng nếu như trường hợp mình thua, bọn hắn cũng sẽ bám lấy không tha sẽ tuyệt đối vận dụng hết tất cả các khả năng, thủ đoạn để bức bách mình đi vào khuân khổ. Mình chỉ là một cô nương liễu yếu đào tơ. Nếu chỉ tính riêng về nhân số từng này thì mình cũng không có khả năng cãi lại.

Miêu Tiểu Miêu thậm chí có thể đoán được. Nếu như đối phương thực sự làm thế thì tất nhiên sẽ mượn việc này bức mình phải gả cho Chiến Ngọc Thụ. Nếu như bọn hắn đã có gan làm những chuyện như thế này thì những chuyện khác thì còn có thể ôm ảo tưởng, hi vọng gì đối với bọn hắn nữa.

Miêu Tiểu Miêu thản nhiên nở nụ cười. Không biết làm sao nhưng vào giờ phút này trong lòng nàng cũng không có nhiều cảm xúc phẫn nộ cho lắm. Nhưng trong đầu nàng lại hiện lên khuân mặt bình thường không có vẻ gì nổi bật của Mặc Quân Dạ. Trong lòng nói thầm: “Là ngươi đúng. Ta hiểu nhầm ngươi, là ánh mắt của ta thấp kém”

( yêu rồi )

Mặc Quân Dạ đối với những sự tình như thế này lại càng rõ ràng, lại không tiếc chân thành đưa ra lời khuyên đối với người không hề thân thiết với mình. Mình tự nhiên lại hiểu nhầm hắn, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy mất mát… Khó trách lúc ấy Mặc công tử nói chuyện nhưng ậm ừ như có gì muốn nói nhưng lại thôi. Hắn tự nhiên là nghĩ tới phản ứng của ta. Nhưng sau khi cân nhắc hắn vẫn nói ra ….

Nếu không phải được hắn nhắc nhở trước để trong lòng mình còn có ít nhiều chuẩn bị thì chỉ sợ chính mình bây giờ đã giận tới mức tím mặt rồi.

- Chiến đại công tử quả nhiên là đa mưu túc trí. Suy nghĩ chu đáo. Cho dù đi một bước cũng nghĩ đường lui sau này. Có thể tiến thoái tự nhiên như thế, thì lần đánh cuộc này tiểu muội cũng là quá mức khờ dại a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.