Đến ngày thứ tư, Đường Nguyên nhìn thấy trụ cửa mà muốn tiến lên cạp cho mấy cạo, một bữa cơm chỉ được ăn ba cái mãn đầu. Cơ hồ trong nháy mắt đã sạch sẽ không còn gì. Loại đồ ăn này không thiếu, nhưng không giúp chống đói được a.
Ngày thứ năm Bàn Tử trong lúc vô tình phát hiện mình gầy đi không ít, đã có thể thấy được mũi chân của mình, trên mặt lại có thể nhìn ra chính xác hình dạng nguyên bản mà trước kia bị thịt béo che đi.
Đường Nguyên rất là hưng phấn, lập tức điều đến một cây cân thịt heo thật to, được hai hán tử nâng lên trên không Bàn Từ kinh hỉ phát hiện thể trọng của mình đã giảm xuống.
Năm ngày phía trước đã lấy đi của hắn một trăm ba mươi cân. Hiện tại chỉ còn ba trăm bảy mươi cân! Tổng cộng chỉ có năm ngày mà hao đi một hơi hơn trăm cân!
Đường Nguyên kinh hỉ không hiểu. Cái này cũng quá kinh khủng đi, chẳng lẽ mình đang nằm mơ, đây chính việc mà nằm mộng hắn cũng không dám nghĩ tới - hảo sự a!
Ở trong này không xác định được thời gian. Đột nhiên bên ngoài ngoài xuất hiện tình trạng không mong muốn.
Coi như vui quá hóa buồn, trong Quý Tộc Đường đột nhiên xuất hiện hai đại hán trong tay cầm trường đao. Một người chỉ vào Đường Nguyên rống to:
- Chính là tên bàn tử này! Giết cho ta!
Đường Nguyên chấn dộng, hoàn toàn không hiểu việc gì đang xảy ra, chẳng nhẽ Hoàng gia chết mà không chịu yên, thuê sát thủ? Giờ phút này nói gì cũng vô dụng, hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy, hai đại hán tất nhiên là đuổi theo không bỏ. Đường Nguyên một bên hô cứu mạng, nhưng Quý Tộc Đường bình thường canh gác sâm nghiêm lúc này không ngờ giống như một tòa thành trống.
Đường Nguyên không biết làm sao đành phải chạy quanh sân của Quý Tộc Đường. Nhưng hai hán tử kia cũng lạ, trong tay cầm cương đao sang loáng, mồm la to nhưng lại không biết hai đầu giáp công, phỏng chừng võ công cũng thấp kém nên dù như thế nào cũng không đuổi kịp được Bàn Tử.
Tốc độ chạy bộ của Bàn Tử thật sự là không nhanh, nhưng hai người này cũng chẳng ra gì, thủy chung vẫn ở sau lưng hắn bốn năm thước kêu đánh kêu giết. Có một người đuổi gần đến một sát, rống lên chém một đao xuống khiến quần áo sau lưng Bàn Tử cắt một lỗ hổng lớn, thịt trên lưng cũng bị đao nhọn xé rách một đường, máu tươi trong nháy mắt chảy ra khiến Bàn Tử kêu lên một tiếng.
Bàn Tử “ngao“ lên một tiếng đau đớn, tự nhiên có tác dụng ngay, tốc độ chạy cũng nhanh lên rất nhiều. Nguyên lai là hắn chưa muốn chết, trời a, dưới áp lực của tử vong Đường Nguyên chạy như mất mạng, tốc độ càng lúc càng nhanh… hai hán tử đằng sau một bên lớn tiếng chửi mắng, hận không đem mỡ bàn tử rút ra làm dầu châm đèn. Nghe tiếng chửi bàn tử mới biết được nguyên lai hai người này là sát thủ của Hoàng gia đến báo thù!
Việc này khiến cho Bàn Tử lại càng sợ hãi ba hồn bảy vía chạy mất. Ta kháo nếu là cần tiền thì lão tử có rất nhiều vàng nhưng đây là báo thù a, là muốn cái mạng của ta nha!
Bàn Tử kinh hoàng càng cố sống cố chết chạy trốn. tự gia nhân tri đạo tự gia sự (người trong nhà ắt hẳn biết việc nhà mình- đại ý cái gì của mình thì mình hiểu rõ-DG) đối với tốc độ của mình bàn tử cũng có ít nhiều nắm chắc, chỉ sợ một khi dừng lại là bị hai sát thủ đuổi tới, đúng là ngay cả quay đầu lại cũng không dám quay.
Thở hồng hộc mồ hôi ướt đầm, hai chân nặng tựa đeo chì, cổ họng thở như ống bể, nhưng truy hồn sứ giả phía sau vẫn không chút dừng bước, bàn tử như thế nào mà lại dừng lại chịu chết? Cho nên lại tiếp tục chạy điên cuồng như ngựa, bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn đầy thoải mái, hai chân không hiểu tại sao lại sinh ra lực lượng mới. Đường Nguyên mừng rỡ tiếp tục phát lực chạy như điên!
Từ trên cao, Quân Mạc Tà cùng Hải Trầm Phong, Tống Thương đang ngồi xổm trên nóc Quý Tộc Đường, ba người đều cười dài ngồi xem tuyệt đối không sốt ruột. Đột nhiên Quân Mạc Tà kinh ngạc nói:
- Việc này sao lại biến thành Đường bàn tử đột phá cực hạn bản thân vậy.
Đây cũng là một việc quá sức tưởng tượng của Hải Trâm Phong cùng Tống Thương.
Đường Nguyên chạy như điên, mồm kinh hoảng kêu to, điên cuồng gào thét kêu cứu mạng, xong thủy chung vẫn không thấy ai đến giúp, vì thế lại một lần nữa thục mạng bỏ chạy, cảm giác đôi chân không có khí lực sau đó đột nhiên lại có năng lực chạy. Rồi lại mệt mỏi sau đó lại có, như thế vòng đi vòng lại không sai biêt lắm khoảng bảy tám lần.
Rốt cuộc nhân lực cũng có lúc cạn, bàn tử đã hao hết tinh lực, đặt người xuống mặt đất, chân tay run rẩy một hồi. Cơ hồ phun ra máu, tuyệt vọng nói:
- Thích sao thì động đi, lão tử nhận thua, cấp cho lão tử chết một cách thống khoái nhất đi…
Hắn nói xong gọn gàng ngã xuống, nằm hôn mê bất tỉnh.
Hai hán tử cầm cương đao đồng thời cầm đao ném xuống đất, hai tay chống xuống, lè lưỡi ra mà thở, thiếu chút nữa ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng theo mồm mà ra.
- Thiếu gia ngài hại chết chúng ta a, làm sao có thể ngờ tên mập mạp béo như vậy mà có thể chạy như thế được, suốt cả một buổi trưa không ngừng a. Ông trời của ta…
- Nhìn xem một vòng đường, đều bị mồ hôi ướt đầm…
Quân Mạc Tà thỏa mản búng tay một cái, nhìn bàn tử trước mặt xem kỹ, cười dài nói :
- Được rồi ta xem hắn phải năm ngày nữa mới khỏe được, vẫn làm như cũ cấm hắn ăn thức ăn mặn, cho thêm một chút Thiểu Dương đan, nhưng nhớ kỹ, một ngày chỉ có thể ăn một viên, ba cái màn thầu một chút cũng không thể hơn.
Đường Nguyên từ từ tỉnh lại, chỉ thấy bên cạnh Tống Thương nhìn thấy hắn tỉnh lại vội vàng nói:
- Ta mới đi ra ngoài một hồi như thế nào lại xảy ra sự việc lớn như vậy? May mà ta về kịp nếu không Đường thiếu gia ngươi thành quỷ rồi, ngày hôm qua các hộ vệ đều đã chết cả hay sao? Đường thiếu gia nếu chẳng may có chút ngoài ý muốn. Các ngươi đều được chôn cùng.
Đường Nguyên cực kỳ may mắn, hữu khí vô lực nói một tiếng cám ơn, húp một chén cháo, sau đó lại tiếp tục mê man, kết quả là lại là vòng đi vòng lại năm ngày…
Đến ngày thứ mười Bàn tử rút cuộc tinh thần cũng đã khá lên nhiều, nhớ tới thời gian qua không gặp Tôn Tiểu Mỹ, liền tới Tôn phủ hỏi thăm. Nào ngờ vừa bước tới của liền gặp ngay một thiếu niên lòe loẹt, hóa ra là tình địch cũng đang theo đuổi Tôn Tiểu Mỹ. Không thể không nói, Tôn Tiểu Mỹ dáng vẻ lúc sau thay đổi hoàn toàn có thể nói tài mạo song toàn, người theo đuổi quá đông, nếu nói số người theo đuổi có thể xếp hang từ thành Nam sang thành Bắc cũng không phải ngoa.
Thiếu niên trước mặt vừa nghe nói mập mạp trước mặt là Đường Nguyên liền nhanh chóng ra lệnh cho tùy tùng đuổi giết. Bọn bảo tiêu Đường Nguyên thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy chỉ để lại một mình Đường Nguyên đối mặt với đao kiếm.
Đường Nguyên triệt để trợn tròn mắt!
Ta kháo, tính sao vẫn chưa xong, nơi nơi đều là chờ giết ta, không có cách nào khác!
Chạy!!!
Vì thế Bàn Tử xoay mông lại phía sau, giống như cởi một con ngựa hoang, hoảng hốt dùng tốc độ cao nhất chạy trối chết. Vị công tử kia cũng thuận theo đuổi không buông tha, trên đường của kinh thành trắng trợn đuổi giết Đường Nguyên Đường đại thiếu gia, đao kiếm chói lọi, đằng đằng sát khí.
Nhắc tới cũng lạ, đuổi giết như thế mà không hề thấy quan binh nào can dự, càng không thấy hiệp khách bênh vực kẻ yếu nào xuất hiện. Đến ngay cả một người quen của Đường bàn tử cũng không có, về nhà thì nhà đóng cửa. Đường Nguyên chỉ có thể theo đường lớn mà chạy trốn, từ đường này vòng sang đường kia.
Một ngày qua đi, Đường Nguyên cơ hồ chạy quanh Thiên Hương thành một vòng, rốt cuộc không chống đỡ được, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, lúc này đây vẫn còn tương đối tốt, không có té xỉu, mà ở thời điểm “nguy cấp” này, một thanh âm đanh thép vang lên:
- Ai dám thương tổn Đường thiếu gia? Người đâu, giết cho ta!
Tiếng này đúng là thanh âm của Hải Trầm Phong!
Rốt cục cứu tinh đã tới, cuối cùng cũng thoát hiểm...
Đường Nguyên cảm động đến rơi nước mắt, nước mắt chảy chan hòa…
Thật là một người tốt mà, tại sao lúc trước ta lại không nhìn ra chứ? Ta lại lấy lông gà làm lệnh tiễn, chèn ép người ta đến khổ sở.
Sau đó chỉ nghe thấy phía sau một trận kêu gào thảm thiết, thanh âm đao kiếm rơi xuống đất, sau đó chỉ nghe thấy có người nói:
- Gặp phải cường địch, mọi người chạy nhanh…
Sưu một tiếng, ai cũng trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hải Trầm Phong cõng Đường Nguyên trở về. Không biết bàn tử bị dọa tới mức nào, một phen gặp họa sát thân, Đường đại thiếu đáng thương gần như hỏng mất. Đáng lẽ theo lẽ thường, sau khi trở về thì Đường Nguyên sẽ húp một chén cháo trắng, nhưng lần này Đường Nguyên khóc không ra nước mắt, mắt trắng dã, nói theo lời của hắn là: Ruột đã teo lại bắng ngón tay út, ăn cái gì nổi nữa?
Lại năm ngày nữa trôi qua. Đường Nguyên lại giảm thêm cân. Lần này hắn sợ tới mức ngây người. Ta kháo! Một trăm ba mươi cân!
Từ năm trăm ba mươi cân xuống một trăm ba mươi cân. Tổng cộng chỉ vọn vẹn có hai mươi ngày công phu, lại có thể trừ đi ba trăm cân! Giờ phút này bàn tử tuy nhìn vẫn còn hơi béo nhưng so với hắn lúc trước thì có thể nói là “ngọc thụ lâm phong”!
Dưới sự tra tấn điên cuồng của ác ma Quân Mạc Tà, Đường Nguyên rốt cuộc đã giảm béo thành công!
Tốc độ giảm béo như vậy, vô luận đến thế giới nào đi nữa, đều là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, tuyệt đối đăng phong tạo cực, điển hình là một truyền thuyết; nếu là đến Địa Cầu, Guinness thế giới tất nhiên phải ghi danh Đường thiếu gia!
Dùng lời nói của một vị bạn thân là ung thư cũng không gầy nhanh như thế được.
Nếu đổi lại là người khác chỉ e là chịu không nổi, nhưng Đường Nguyên từ nhỏ đã ăn sơn hào hải vị, thân thể tuy béo nhưng rất khỏe, chất dinh dưỡng trữ trong cơ thể rất nhiều. Hơn nữa, mỗi khi trời tối, Quân Mạc Tà nhắm hắn không chịu nổi liền len lén thừa dịp hắn ngủ, dùng linh khí khơi thông một chút kinh mạch của hắn, hôm sau bào đảm Đường đại thiếu nhất định có thể khôi phục, lại khoẻ như vâm. Bất quá đương sự lại không biết gì, cứ tự trách, nói vận khí của mình mấy hôm nay quá tệ, ngồi than vắn thở dài liên tục.
Bất quá hiện tại thể trọng giảm xuống, việc thèm ăn cũng giảm theo, hai mươi ngày giảm cân, hắn đã có thói quen ăn uống cải thìa đậu hủ, lại có thể trực tiếp ăn mà không cần dầu để xào mới ăn được…
Đây đối với Đường Nguyên mà nói, thực là một việc vô cùng thống khổ! Rõ ràng trong lòng rất muốn ăn, nhưng một khi ăn vào miệng cũng chán ngấy, nửa ngày mới nuốt xuống, bao tử lại chịu không nổi, cho nên bàn tử cắn răng dậm chân một cái, vô hạn bi phẫn tuyên bố: Lão tử từ nay về sau kiêng thịt béo!
Đến tận đây, chính thức tuyên bố Đường Nguyên đã giảm béo thành công!
Vào ngay đêm hôm đó, tiệc chúc mừng được tổ chức.
Tôn Tiểu Mỹ yên nhiên ngồi nghe; Đường Nguyên còn phát hiện mấy người quen: Kia là hai đại hán cầm đao. Kia là phú gia công tử, cũng chính là vị gọi là "Tình địch" lại có thể đều ngồi chung, hắn không khỏi chấn động, trong lúc nhất thời xem líu cả lưỡi.