Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Chương 2: Chương 2




20120826214918_XMNi8.thumb.700_0

Tác Giả : Anh Tuyết Dực.

Edit & Beta : Belle. ❤

Chữ màu xanh lá là của tác giả nhé.

Màu này là của Belle.

Chương 3.

***

Bốn năm sau ————————————————————-

Tại trên lớp học.

“Bát hoàng tử, Bát hoàng tử, tỉnh, tỉnh.” Thái Phó lão nhân gia lớn tuổi chưa từng thấy đệ tử như vậy, ngày đầu tiên đi học liền dám ở trên lớp học của lão ngủ.

“Ân. . Ai a.” Thiệt là, thậm chí đi ngủ cũng không thể ngủ ngon.

“Bát hoàng tử điện hạ, ngài có đang nghe ta không ? Đem lời ta vừa nói lặp lại một lần.” Thái Phó lão nhân gia sinh khí nói.

“Ách. . .” Chết rồi, vừa rồi đang ngủ không có nghe, ai kêu hắn giảng bài nhàm chán như vậy, hệt như bài hát ru con.

“Tốt, Bát hoàng tử điện hạ, ngài đã nói không nên lời, như vậy xin mời ngài hôm nay đem bài học chép 50 lượt, buổi sáng ngày mai giao cho ta, tốt , hôm nay tan học.”

“Đừng mà.” Ai, thật sự là không may, liền ngủ một giấc cũng sẽ đụng phải chuyện như vậy.

Lúc này bên cạnh bỗng nhiên đứng cả một người, “Bát Hoàng đệ, ngươi hảo, ta là Tam hoàng huynh của ngươi, ta gọi Bắc Ly Dực.”

Ah, lớn lên nhìn cũng không tệ lắm nha, “A, là Tam hoàng huynh a, ngươi hảo.”

“Bát Hoàng đệ, gần đây là ngủ không ngon sao ? Như thế nào lại ngủ trong giờ học ?” Bắc Ly Dực khó hiểu mà hỏi thăm.

“Ah, không có việc gì, đó là bởi vì Thái Phó giảng bài quá nhàm chán rồi, hệt như bài hát ru con, ta liền ngủ mất.” Nghĩ tới cái kia Thái Phó liền bực, còn phạt chép 50 lượt cái nàyrõ ràng là không cho người ta ngủ mà, hừ, ngày mai ta lại tiếp tục ngủ.

“Ha ha, Bát Hoàng đệ, ngươi thật thú vị.” Bắc Ly Dực cười nói.

Thú vị ? Hắn không nhớ rõ hắn khi nào lại hài hước như vậy.

“Cái kia, Tam hoàng huynh, nếu không có chuyện gì nữa, ta đi trước nga.” Xem mấy người kia vụng trộm nói chuyện, nhất định là tại bàn luận về ta, ta cũng không muốn ở lại đây.

“Ân, vậy thì tốt, ta cũng phải đi về rồi, không bằng chúng ta đi một đoạn đường a ?” Bắc Ly Dực hỏi.

“Ân, được.” Được rồi, cùng hắn đi thì cùng hắn đi, chỉ một đoạn đường thôi a.

Trên đường, hai người chúng ta đều trầm mặc không nói. Như thế nào cảm giác không khí rất xấu hổ a. Rốt cục cũng đến tẩm cung, giải phóng rồi.

“Tam hoàng huynh, như vậy ta liền đi trước một bước rồi.”

“Ân.” Bắc Ly Dực nhàn nhạt nói lại nhìn đến thân ảnh Bắc Ly Nguyệt như có điều suy nghĩ.

Bắc ly nguyệt đẩy cửa ra, đã phụ hoàng của hắn ngồi ở trên mặt ghế, “Nghe nói ngươi hôm nay ở trên lớp học ngủ, bị Thái Phó phạt rồi.” Bắc Ly Mạc nói.

“Ân, đúng vậy, phụ hoàng.” Nhận được tin tức nhanh như vậy a, rõ ràng ta vừa mới tan học đây này.

“Tại sao ?” Bắc Ly Mạc hỏi.

“Bởi vì. . Bởi vì Thái Phó giảng quá nhàm chán, làm hại ta buồn ngủ.” Nói hay lắm như không phải là lỗi sai của mình.

“A, vậy sao ? Tới đây.” Bắc Ly Mạc ra lệnh. Bắc Ly Nguyệt cẩn thận từng li từng tí mà đi tới, hắn đột nhiên ôm lấy Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Nguyệt lại càng hoảng sợ. Bắc Ly Mạc bên tai Bắc Ly Nguyệt nói : “Ngươi nói, trẫm nên làm như thế nào để phạt ngươi ?”

Ta lại nhịn không được đỏ mặt lên, “Phụ hoàng, Thái Phó đã phạt ta chép phạt 50 lần, ngài cũng đừng có tại phạt ta đi à nha.” Bắc Ly Nguyệt cầu xin nói.

“Về việc Thái Phó, ta đây đã nói với hắn rồi, ngươi không cần chịu phạt, nhưng mà, trẫm trừng phạt ngươi là tránh không khỏi.” Bắc Ly Mạc nói nói.

Không cần đâu, ta tình nguyện bị Thái Phó phạt, ta cũng không muốn ngài phạt ta a.

Lúc ta đang thất thần, hắn đem ta phóng tới trên giường, cởi quần của ta, “Ah. . Phụ hoàng ngươi. . Ngươi muốn làm gì?” Hắn cởi quần của ta muốn làm gì ah.

“Làm gì ? Đương nhiên là trừng phạt ngươi ngày đầu tiên đi học liền ngủ.” Nói xong liền dùng tay nặng nề mà đánh vào cái mông tròn vừa bóng loáng mà lại vừa non mịn.

“Ah. . . Đừng a, phụ hoàng, ta không dám nữa đâu.” A, từ nhỏ đến lớn ta đều không có bị người đánh mông, rất xấu hổ a, hơn nữa hắn đánh đau a, lại nói Hoàng Đế còn biết dùng loại phương thức này đến giáo dục hoàng tử sao ? Rất khoa trương a, cùng việc lấy roi đánh cũng không khác nhau lắm a.

“Vậy sao? Lần sau, còn dám hay không hả ?” Nói xong lại dùng sức đánh vài cái.

“Ah. . . Không dám, phụ hoàng, đau quá a.” Ai ôi!!!, đau chết ta rồi, tiểu pp (mông) của ta gặp phải tai ương rồi.

“Vậy sao, ở đâu đau nhức ? Mông hình như có chút đỏ lên, đều là phụ hoàng không tốt, ta đi lấy dược thoa cho ngươi.” Nói xong thật đúng là đứng dậy đi lấy dược đến giúp Bắc Ly Nguyệt thoa.

Ha ha, hắn vẫn là rất quan tâm ta nha, trong nội tâm đầy ấm áp. Hắn cẩn thận từng li từng tí mà giúp ta thoa dược, sợ làm đau ta, “Tốt rồi, còn đau không ?” Bắc Ly Mạc quan tâm hỏi.

“Không, đã hết đau, phụ hoàng.” Không nghĩ tới, hắn vẫn là rất ôn nhu nha, không còn mặt lạnh như trước.

“Nguyệt Nhi, lần sau sẽ không phạt ngươi nữa.” Nói xong, đem ta ôm vào trong ngực. Bắc Ly Mạc đã thay đổi, chỉ sợ chính hắn cũng không biết a, trở nên ôn nhu nhiều hơn, không giống như trước đối với người nào đều lạnh lùng, lớn lên lại yêu nghiệt như vậy, lại còn là Hoàng Đế, còn rất ôn nhu, thật có thể nói là hoàn mỹ a !

“Tốt rồi, đi ăn bữa tối a, trẫm gọi người truyền lên.” Bắc Ly Mạc nói.

Hoàn chương 3.

Hết hè tớ sẽ dứt điểm bộ này.

Chai dồ.

(●´ω`●)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.