Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Chương 59: Chương 59




20150712223050_LCrcQ.thumb.700_0

Tác giả : Anh Tuyết Dực.

Edit : Belle. ❤

Beta (sơ sơ) : Belle. ❤

Chương 60.

***

Vì vậy tất cả mọi người rất vui vẻ trải qua buổi tối này, đương nhiên ngoại trừ Dạ Vệ Khiêm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

“Nguyệt Nhi, sớm.” Bắc Ly Mạc hôn Bắc Ly Nguyệt còn chưa có tỉnh lại đến mức tỉnh, thấy Bắc Ly Nguyệt đã tỉnh cúi đầu lại hôn một cái. Bắc Ly Nguyệt vừa tỉnh lại đã bị hôn một cái còn không có kịp phản ứng, Bắc Ly Mạc thừa cơ lại hôn thêm một cái.

“Phụ hoàng, nên đi rồi.” Bắc Ly Nguyệt mặt đen lên đi xuống giường, Tổ cha tổ mẹ nó chứ vậy mà bị người ta hôn trộm rồi, ai nha, hổ thẹn hổ thẹn a.

Bắc Ly Mạc tiến lên từ phía sau ôm lấy Bắc Ly Nguyệt, cắn cắn tai Bắc Ly Nguyệt : “Nguyệt Nhi, tức giận sao ?”

Bắc Ly Nguyệt nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, thẹn quá hoá giận đẩy ra Bắc Ly Mạc.

Bắc Ly Mạc trông thấy Bắc Ly Nguyệt tức giận, cũng chỉ là một bộ dạng hờ hững, căn bản cũng không có muốn đi an ủi.

Mọi người cũng đều đến trên bàn cơm đang chờ hai người bọn họ, nhưng mà trông thấy Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cách nhau rất xa, xem ra bọn hắn là đang giận nhau a.

“Ha ha, không nghĩ tới Mạc huynh cũng sẽ có ngày hôm nay a, ha ha ha.” Vui vẻ nhất đúng là Dạ Vệ Khiêm, Bắc Ly Mạc ngươi cũng gặp báo ứng đi à nha.

Bắc Ly Mạc lạnh nhạt quét mắt một cái, Dạ Vệ Khiêm đành phải im lặng vùi đầu mà ăn.

Bắc Ly Mạc ở trong lòng nắm chắc, Nguyệt Nhi đợi tí nữa nhất định sẽ hết giận, hắn cũng không thèm để ý.

Lúc này một vị nữ tử vào khách ***, đang mặc áo váy hồng đỏ bó sát người, tán váy xanh bie1c lả lơi, bên hông dùng tơ vàng Yên La mềm mại cột thành nơ con bướm, tóc mai buông xuống, cắm trên tóc là trâm phượng ngọc bích, lộ ra thân thể thon dài yêu diễm diễm câu hồn phách người ta.

“Tiểu nhị, cho ta đến món ăn chiêu bài của bổn ***.” Nữ tử không để ý tới tiểu nhị ở một bên ngây người, tự ngồi xuống.

“A, dạ dạ, lập tức sẽ tới ngay.” Lúc này tiểu nhị mới hồi phục tinh thần lại.

Bắc Ly Mạc cùng mọi người cũng chú ý tới vị nữ tử này, không chỉ lớn lên tuyệt mỹ, hơn nữa võ công cũng cũng không tệ lắm.

Bắc Ly Nguyệt thì là muốn té xỉu, ai, không chỉ mỹ nam nhiều, mỹ nữ cũng rất nhiều a, bất quá hắn hiện tại đã đối với nữ nhân không có hứng thú rồi, nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây nên, không nghĩ tới Bắc Ly Mạc cũng nhìn chằm chằm vào cái vị nữ tử kia, hỏa khí của buổi sáng hoàn toàn bị kích phát rồi.

Nhưng Bắc Ly Nguyệt vẫn là chịu đựng cái nộ khí này, đối với nử tử kia đã có điểm địch ý.

Nữ tử cũng xoay đầu lại trông thấy Bắc Ly Mạc ( bỏ qua những người khác ) đang nhìn nàng, nàng đối với Bắc Ly Mạc mỉm cười, chắc hẳn đã là thích Bắc Ly Mạc đi à nha. Bắc Ly Nguyệt tức giận a, nhưng vẫn là nhịn xuống. ( Tiểu Tuyết: Vỗ tay Bắc Ly Nguyệt: Muốn chết a. )

Đợi sau khi ăn xong bữa sáng, nữ tử đã đi tới chào Bắc Ly Mạc : “Công tử, ta có thể cùng ngài kết giao bằng hữu không ? Ta gọi Lục Vũ Hàm, xin hỏi công tử họ gì ?” Lục Vũ Hàm thật đúng là lớn mật, trước mắt bao người còn dám tới kết giao bằng hữu cùng một vị nam tử xa lạ ? Có quỷ mới tin nàng muốn kết giao bằng hữu.

“Ta gọi Cách Mạc, rất hân hạnh được biết cô nương.” Bắc Ly Mạc phản ứng rất nhanh tùy tiện bịa một cái tên, dù sao Bắc Ly là quốc họ.

“Nếu như công tử nhàn rỗi, có thể cùng ta đi ra ngoài dạo một chút hay không ?” Lớn mật tới cực điểm, còn chủ động hẹn Bắc Ly Mạc. Bắc Ly Nguyệt nắm chặc xiêm y, nhìn về phía Bắc Ly Mạc, “Vậy thì tốt, các ngươi cứ tự mình dạo chơi a, ta cùng vị cô nương này đi ra ngoài dạo một chút.” Bắc Ly Nguyệt tức giận đến mức thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu. Ặc, sinh ra nhiều nhi tử như vậy ta còn chưa có tính sổ với ngươi, ngươi còn dám thông đồng nữ nhân, ngươi nhớ kỹ cho ta.

“Cái kia, ta lên lầu trước.” Bắc Ly Nguyệt thật sự là nhịn không được đi nhanh lên lầu. Bắc Ly Mạc cũng không nói gì, đi theo Lục Vũ Hàm ra ngoài.

Bắc Ly Nguyệt chạy tới tầng năm đi tìm Lăng Vũ nói chuyện phiếm, Lăng Vũ kỳ thật đã biết Bắc Ly Nguyệt vì sao mà thương tâm.

“Ta đã biết, ngươi cũng đừng như vậy nhanh liền kết luận, xem thật kỹ đi, nếu như hắn thật sự yêu ngươi.”

“Ân, ta cũng hiểu, ta chỉ sợ sớm đã lâm vào quá sâu.” Đắm chìm quá sâu trong ôn nhu của hắn, liệu sự ôn nhu này có là thật ? Có phải là giả hay không ?

Thiên Giai Tuệ thấy Bắc Ly Nguyệt đi vào trong đó, liền theo tới tầng năm : “Nguyên lai ngươi ở nơi này a.”

“A, Giai Tuệ, sao ngươi lại tới đây ?” Bắc Ly Nguyệt thu hồi khuôn mặt thương tâm, miễn cưỡng mỉm cười.

Giai Tuệ trông thấy Bắc Ly Nguyệt như vậy cũng hiểu được hắn rất đau lòng, thân là một vị hủ nữ, nàng cũng là rất đau lòng tiểu thụ : “Ai, sớm biết sẽ có một ngày thì ta nhất định phải lên tiếng hỏi rõ, ngươi cũng đừng như vậy, không cần miễn cưỡng chính mình đấy.”

Hoàn chương 60.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.