Đi Tìm Cung Điện Cát Vàng Mộng Ảo

Chương 7: Chương 7




Bọn lính Bageke quen dùng đao cong sắt chế, phần mũi nhọn lại là thép đánh thành, thân đao hơi rộng, cũng có độ cong, tay cầm cũng cong, chuôi có hoa văn đẹp đẽ, trông khá hữu dụng, sắc bén vô cùng, chém đầu người cũng dễ dàng.

Đao cong như vậy sắp phải chém ngang cổ hoàng tử Saichi.

Thân thể mặc dù bị đè ép ngang ngược, hoàng tử lại quật cường ngẩng đầu, hắn trừng quốc vương trên ban công qua khóe mắt, dù phải chết hắn cũng tuyệt đối không yếu thế, phải nhớ rõ khuôn mặt kẻ phản bội, đến thế giới của người chết cũng không dễ dàng quên mất.

Quốc vương không thích ánh mắt kẻ sắp chết, cảm thấy lạnh xương sống, sau đó liền quát. “Chém!”

Tiếng kêu hành hình vừa vang lên, phía trên hoàng cung đột ngột truyền đến tiếng bão cát rống giận quay cuồng, tiếng gió không bình thường, phảng phất như hàng vạn hàng ngàn quỷ ma đang tập họp gầm rú, ngay cả đao phủ cũng chợt dừng đao chém xuống, ngẩng đầu ngóng lên.

Bầu trời ảm đạm chụp xuống một tầng mây đục hỗn loạn càng thêm đen tối, cuồng phong từ sa mạc Tatenuric quét đến, trong chớp mắt, hoa và cây cảnh trong vườn đều bị cát phủ như mưa thấm.

Cuồng phong hung mãnh, hạt cát đánh vào mắt người mang đến đau đớn lớn hơn, liền nghe thấy quan hầu bên cạnh quốc vương hô to xin quốc vương vào điện tránh cát, bọn lính không có mệnh lệnh rút lui, ai cũng không dám trốn, chỉ có thể ngồi xổm xuống, bắt lấy cây cối gần đó ổn định thân thể.

Tên lính tóm lấy Archi đè hắn dưới một thân cây, nhưng cũng không buông tay, chỉ nghe thấy họ thì thào tự nói, thời tiết này không nên có bão cát lớn như vậy, chẳng lẽ thần sa mạc nổi giận?

Hiển linh sao? Archi cười gượng, hắn quả thực mới cầu nguyện thần sa mạc, lần đầu tiên thật lòng thành ý cầu nguyện, chứ không phải như lúc ở vương quốc Pima trước kia, vì thân phận hoàng tử, phải làm bộ làm tịch trong thần điện hoàng tộc.

Lúc nhỏ không tin trên đời thực sự có thần tồn tại, câu chuyện về đại thần Thương Ưng luôn bị hắn coi là chuyện cười, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện trên người, hắn thỉnh thoảng cũng âm thầm cầu nguyện, thực sự có đại thần tồn tại, thực sự có Cung điện cát vàng mộng ảo…

Vừa rồi, lúc nội tâm hắn cố sức nguyền rủa quốc vương, trong lòng tràn đầy tức giận, ước gì đại thần trong truyền thuyết từ đó giáng lâm, đáp lại khẩn cầu của hắn.

Lúc ấy, Archi cảm thấy túi trước ngực dường như nặng lên.

Cửa hoàng cung phía xa truyền đến tiếng gầm rú hỗn loạn của binh lính giữ cổng, chen lẫn với tạp âm cuồng phong rống giận, không nghe rõ kêu la cái gì.

Một âm thanh vang dội xuyên thủng cuồng phong, lấn át tiếng binh lính quát tháo, truyền tới trong tai Archi như kỳ tích.

“Vợ ——! —— Ngươi —— ở —— đâu ——?”

Không thể nào?

“Vợ ——” Tiếp tục gọi.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Dựng thẳng tai lắng nghe, tiếng kêu to của người nào đó còn sắc bén hơn lưỡi đao, chém đứt toàn bộ màn gió, một tiếng nối tiếp một tiếng, mảnh mảnh đoạn đoạn quanh quẩn cả hoàng cung.

Trong bão cát không mở hai mắt ra được, Archi lại khẩn trương lên, tai nhạy bén, hắn cố gắng bắt chặt tiếng kêu quen thuộc không thể quen hơn, lý trí nói với hắn đây là ảo giác, ngốc không thể xông qua lính canh được huấn luyện hoàn mỹ, nhưng đáy lòng lại mơ hồ hy vọng là y.

Đột nhiên, sức lực sinh ra, hắn hướng ra ngoài la to. “Ngốc!”

Dường như đáp lại Archi, một tiếng rầm nặng nề cộng thêm tiếng người kêu rên từ xa hướng đến.

Tốc độ cuộn xoáy của bão cát hạ thấp một chút, tầm nhìn vì vậy mà tăng cao, Archi mở mắt nhìn, trong ngoài vườn hoa khắp nơi hỗn loạn, bọn lính bị thương ngã trên đất trằn trọc kêu rên, đá khắc đẹp đẽ và cây hoa mỹ lệ xác xơ tứ tán.

Một người cao lớn đứng ở lối vào vườn hoa, cầm cọc cờ bên ngoài hoàng cung, dù mặc quần áo thường dân cũ kỹ, lại uy phong nghiêm nghị, tư thái như thánh thần sáng soi, một con mắt sắc bén như chim ưng đảo qua mọi chỗ vườn hoa.

“ Lại có kẻ muốn chết?” Trên ban công truyền đến chiếu lệnh quốc vương. “Bắt kẻ xâm nhập lại!”

Binh lính còn thừa đứng lên từ nơi tránh gió, cầm đao cong muốn bắt giữ kẻ xâm nhập kỳ quái, Archi càng khẩn trương, hôm nay dù hắn một mình chết ở chỗ này, cũng không cần ngốc đến đây chôn cất.

“ Chạy mau đi!” Hắn sốt ruột lớn tiếng la. “Đừng lo cho ta!”

“ Vợ!” Ngốc nghe được tiếng gọi, mặt mày sáng lên, liền tìm đến hướng Archi, nhưng lại lập tức biến sắc. “… Ngươi chảy máu.”

Ba chữ nghe không ra được tình cảm đặc biệt gì bao hàm trong đó, gió bão vốn lặng yên lại nháy mắt tăng cường thành gió lốc, sức gió mãnh liệt làm mọi người hầu như ngạt thở, gió bão ác liệt đinh tai nhức óc.

“ Ngươi chảy máu!” Phẫn nộ đột ngột tăng cao, bão lốc lại càng thêm kích động.

Gương mặt anh tuấn vặn vẹo, ngốc sải bước xuyên gió chạy tới, cọc cờ trong tay mạnh mẽ múa may, binh lính cản đường không chắn được sức lực cực lớn của đối phương, chỗ cọc cờ quét qua, binh lính đều bị ngã ra đo đất.

Archi thật sự không thể tin được, ngốc bình thường ngốc nghếch, đối mặt binh lính hoàng cung lại không sợ không kinh, toàn thân tràn đầy sát khí, như thần linh cõi chết…

Khó trách y nói với mình y rất lợi hại, chỉ với khí thế không sợ đối địch vạn người, không chừng thật sự có thể ngăn cản tất cả binh lính quốc gia.

Tim ngừng một nhịp, sau đó rung động rất lớn, hóa ra ngốc không gạt người… Y thật sự rất lợi hại…

Trong chốc lát ngốc đã bước qua hơn phân nửa vườn hoa, đi tới trước mặt Archi, ném xuống cọc cờ trong tay, hai tay bắt lấy hai binh lính khống chế hành động Archi, ném ra bên ngoài, phịch phịch hai tiếng, rơi xuống ban công nơi quốc vương dừng bước.

Cúi người một cái vác vợ lên bả vai, tay phải ôm chặt đùi hắn, ngửa đầu, lập tức tìm tới người quyền thế lớn nhất trong hoàng cung, ánh mắt bình tĩnh đối diện quốc vương cường giả.

Tay trái rảnh rang vỗ mông vợ, ngốc lạnh lùng nói. “Đây là thứ còn quan trọng hơn mạng ta, chạm vào làm hỏng hắn, ta muốn ngươi chết!”

Archi còn lý trí, biết hiện tại có cơ hội chạy thoát, cũng bất chấp ngốc lại lợi dụng sàm sỡ ở ngay thời điểm nguy cấp này, nửa thân trên hắn treo ngược sau lưng đối phương, miễn cưỡng vươn tay kéo góc áo người nào đó, nhắc nhở.

“……. Đi mau….”

Ngốc nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói hắn, thu hồi ánh mắt giằng co, nhớ tới vết thương lớn nhỏ nhìn thấy ghê người trên thân vợ, lại hoảng loạn lên, giẫm qua rất nhiều binh lính nằm dưới đất chạy ra ngoài.

“ Đuổi theo! Tất cả mọi người đuổi theo!” Quốc vương căm hận ra lệnh, vẻ mặt vô cùng thê thảm.

Mười mấy binh lính tức giận đứng dậy muốn đuổi theo, trong không khí lại trôi đầy cát bụi, che mịt mờ bóng người chạy trốn, mà bão cát lại thích hợp để ngăn trở bước chân lính truy đuổi.

Rất nhanh, ngốc cùng Archi, hai người ra khỏi cửa cung, mà lúc này, cuồng phong bão cát vẫn thổi quét vù vù ở trong thành.

Ngốc bước rất nhanh, trong chốc lát đã bỏ rơi binh lính đuổi phía sau, rẽ đông rẽ tây trong tòa thành xa lạ, sau đó Archi nhớ tới một vấn đề.

“ Ngươi… Sao biết ta… Bị bắt…”

“ Ta nghe vợ gọi ta, ngươi, gọi tên ta.” Ngốc thấp giọng trả lời.

Archi ngẩn ra, mắt nóng nóng.

Trận bão cát bất ngờ này rốt cuộc muốn thổi đến khi nào? Dụi dụi hạt cát bay vào mắt, đâm đâm đau đớn.

Rất nhanh, ngốc mượn bão cát và bóng đêm che đậy, lần mò trở lại quán trọ thương nhân họ nghỉ trọ, trước khi tiến vào phòng, gặp phải ngài Rinehart, gã liếc Archi, không hỏi gì nhiều, nhường đường cho họ trên lối ra chật hẹp.

Bên ngoài quán trọ, trên phố dần có tiếng ồn ào, là binh lính quốc vương đuổi bắt tù vượt ngục khắp trong thành.

Bản thân Archi mê man vì mất máu, rất may vết thương trên người tuy nhiều lại nông, nhưng đau đớn rách da cũng đã tra tấn hắn gần chết.

Ngốc đặt Archi lên giường kiểm tra thương tích, càng nhìn càng khổ sở, xem coi, vợ đau đến mức môi tái nhợt như giấy, sắc mặt cũng xanh xao, liền biết vết thương này đau tới cỡ nào.

Phóng đến nhà bếp đem nước ấm về, cũng xổ hết bao hành lý to nặng ra, tìm thuốc và vải sạch, ngốc cẩn thận tẩy rửa vết đao to to nhỏ nhỏ, càng rửa càng tức, y không nên nghe lời vợ ngoan ngoãn trở về, mà phải hủy diệt cái hoàng cung kia, bao gồm tất cả những người trong đó, y sẽ…

Y có thể trả thù những người đó tàn nhẫn hơn, nhưng vợ yếu ớt kêu lên một tiếng, y cái gì cũng quên, chỉ biết nghe lời mang người ra khỏi.

“ Ta… Ta không sao…” Archi chịu đựng đau đớn, còn không quên căn dặn ngốc. “…. Quốc vương sẽ không chịu để yên… Ngươi phải cẩn thận… Truy binh…”

“ Ta không sợ chúng, vợ đừng nói chuyện, ta, ta lập tức ra ngoài mua thuốc trị thương tốt hơn…” Ngốc khổ sở đến muốn khóc.

Archi có chút kinh hoảng, vội la. “Đừng… Ngươi đừng…”

Không biết tại sao, hắn không muốn ngốc rời khỏi, hiện tại, tâm lý hắn ỷ lại đối phương, nếu đối phương rời khỏi, dù chỉ là đi mua thuốc trị thương, hắn cũng sẽ phát run kinh hãi.

Ngốc khó xử, vợ rõ ràng cũng đã đau không chịu được, tại sao không cho mình đi mua thuốc?

Archi phảng phất như muốn che giấu bản thân bất an yếu đuối, cười gượng lại nói. “Mua thuốc trị thương… Sẽ gây chú ý… Ahh!”

Một tiếng hô nhỏ ngắn ngủi cuối cùng đệm thêm khuôn mặt gần như vặn vẹo, ngốc nhịn không được ôm chặt lấy Archi oa oa khóc lớn, thế nào cũng không chịu buông tay, giống như người bị thương là y, y cao lớn lại nhìn giống một đứa trẻ có đồ chơi bị phá hư.

Trong lòng Archi thở dài, muốn nói đồ ngốc ngươi ôm ta như vậy, ngược lại càng làm ta đau thêm.

“Đừng… Đừng khóc….” Archi trái lại an ủi y, cũng sợ tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy sẽ làm khách trọ chú ý.

“ Hu hu, vợ rất đau…” Khóc đến nước mắt nước mũi hàng hàng. “Ta… Ta…. Ta rất đau lòng…”

Một mảnh nóng nóng ẩm ẩm trên ngực là do ngốc cúi đầu khóc ra, nước mắt mằn mặn hâm nóng da mình, lan ra phía trên vết thương, lại kích động từng cơn đau đớn.

Ngực hắn căng thẳng, mũi xót xót, cái loại cảm nhận được yêu chiều che chở này rất ấm áp, san bằng tất cả phẫn hận trong tim hắn.

Hắn gặp nạn thảm hại mà vẫn có người nguyện ý không rời không bỏ, liều mạng cứu hắn ra từ trong nguy hiểm, mà người này không lâu trước kia hoàng tử còn định nhẫn tâm vứt bỏ, so sánh, hắn biết mình thấp hèn đến bao nhiêu.

Hổ thẹn, mềm nhuyễn, trái tim hoàng tử.

Thở dài xa xăm.

“ Vợ?” Ngốc cho rằng hắn đau hơn, ngẩng đầu lên nhìn.

Nước mắt nước mũi làm khuôn mặt cương nghị chèm nhem buồn cười, bộ dạng lo lắng này làm đáy lòng hoàng tử có một luồng nhiệt nảy lên, nhịn không được thốt lên lời nói dịu dàng.

“ Ngốc… Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau…”

Ngốc phịch một tiếng nhảy dựng lên, như có kim đâm vào mông, lại thấy ngốc sốt ruột lòng vòng trong phòng, thương tâm muốn chết.

“ A a, vợ thật sự bị thương rất nặng, cũng không có sức mắng ta… Ôi, bất kể thế nào ta cũng phải đi tìm thầy thuốc, ta muốn mua thuốc trị thương tốt nhất…” Kéo tóc kêu to.

Archi lại xét lại, bình thường mình đối với ngốc thật sự quá dữ, ngay cả vẻ mặt ôn hòa khó có cũng làm y hiểu lầm là bản thân hoàng tử sắp không cầm cự nổi.

Ngay lúc ngốc muốn lao ra, lòng bàn chân y đột ngột lảo đảo, ngã xuống đất.

“ Sao… Vậy?” Archi vội hỏi.

Ngốc ngây ra một lúc lâu mới đứng lên nói. “…. Hôm nay dùng chút sức mạnh, đầu hơi choáng… Vợ đừng lo lắng, đây là bệnh cũ của ta.”

Y nói xong liền mở cửa, lại phát hiện Rinehart đứng ở ngoài cửa.

“Nhóc ngốc, để ta vào.” Ngừng lại một chút, ngài Rinehart lại nói. “Yên tâm, chỉ có một mình ta.”

Ngốc dùng sức lắc đầu, sợ còn có người gây bất lợi với vợ, bảo vệ chắn ở cửa, ngăn cản Rinehart nhìn vào bên trong.

Archi cũng khẩn trương, hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy Rinehart, liền cảm thấy ánh mắt người này rất ác liệt, nhìn chằm chằm mình chung quy làm mình khó chịu, cũng không xác định đối phương có tra được hắn chính là đối tượng binh lính bên ngoài truy bắt hay không.

Rinehart cười cười, nói khẽ với ngốc. “Ta biết vợ ngươi là ai, cũng biết chuyện xảy ra trong hoàng cung, muốn nói chuyện với các ngươi.”

Ngốc không dám làm chủ, quay đầu lại nhìn Archi, người nọ suy nghĩ một chút gật đầu, ngốc chú ý vợ vì băng bó vết thương ban nãy, toàn thân gần như trần trụi, phạm vi vải có thể che không lớn, y không muốn thân thể xinh đẹp của vợ bị người khác thấy, vội vàng cầm đệm chăn đắp lấy người.

Toàn thân Archi rất đau, tất cả các vết thương như bị bỏng lửa, cũng không thèm để ý tới tên ngốc kia chấp vặt, chỉ lấy ánh mắt hỏi người tới muốn làm gì.

Rinehart thuận tay đóng cửa lại, nheo mắt hứng thú, nhìn kỹ hoàng tử trên giường một lần nữa.

“ Đám binh lính cũng không bắt được ngươi… Nên cảm tạ trận bão cát quái lạ này, hay… Hoàng tử Saichi quả nhiên được thần sa mạc che chở?” Khóe miệng gã kéo nụ cười nghiền ngẫm.

Tim Archi thót một cái, cảnh giác tăng thêm, nếu không phải toàn thân đã vô lực vì mất máu, hắn sẽ lập tức nhảy lên chế ngự Rinehart.

Rinehart tiếp tục nói. “Khắp nơi trong thành là binh lính, có lẽ đang lùng bắt… Ta có thể hỗ trợ che chắn…”

“ Ngươi… Muốn cái gì?” Archi khàn giọng nói. “Có vài thứ ta… Chết cũng không đưa…”

Hắn lo đối phương cũng có hứng thú với “Con Mắt Thương Ưng”.

Ngốc cũng vẻ mặt đau khổ nói. “Đúng, chết cũng không đưa vợ ta cho…”

Với suy nghĩ đơn giản của mình, ngốc cho rằng Rinehart mơ ước mỹ mạo của Archi, muốn cướp vợ với y.

Archi ngay cả động tác trừng mắt cũng không làm được, trái lại Rinehart cười nhẹ ha hả mấy tiếng, chuyển lực chú ý lên người ngốc.

“… Thằng nhóc ngốc, vấn đề cũ, ta đã từng đề cập mấy lần, muốn ngươi dẫn ta đi tìm cung điện trong truyền thuyết, ngươi vẫn chưa hề đáp ứng…”

Ngốc không cho là đúng. “Ừ, đó cũng không phải nhà ngươi, ngươi đến không có ý nghĩa.”

“Là dân tộc nhiều thế hệ ở tại Hành lang Cẩm thạch xanh này, thân là tín đồ trung thành nhất của sa mạc, ai lại không hy vọng có thể sinh thời tận mắt thấy Cung điện cát vàng mộng ảo?” Rinehart cười nói. “Đây cũng là nguyện vọng của ta.”

Ngốc lắc đầu. “Ngoại trừ vợ, ta không muốn mang ai đi cả!”

Ánh mắt gian xảo của Rinehart chợt lóe. “Xem như điều kiện trao đổi, trong lúc này, ta sẽ thu xếp cho các ngươi… Nên biết, có thể may mắn chạy ra được từ Hamra, không có nghĩa sẽ có may mắn lần thứ hai, nguyên vẹn rời khỏi thành Chur…”

Ngốc lại lắc đầu. “Ta rất mạnh, không sợ những người đó, nếu không phải vợ ồn ào đòi về, ta đã giết hết những người làm hắn bị thương.”

Rinehart chưa từ bỏ ý định, còn định thuyết phục tiếp, Archi lại đột ngột kêu ngốc.

“ Vợ?” Ngốc cơ bản vừa nghe vợ kêu, mấy chuyện khác cũng không lo nữa, mấy bước chạy vội tới trước giường hỏi. “Lại đau hả?”

Ánh mắt Archi mang chút mông lung kỳ dị, hắn ngây ra một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi. “… Ngươi thật sự… Biết Cung điện cát vàng? Thật sự… Tồn tại?”

“ Vợ hỏi vấn đề thật ngốc, hu hu, ngươi sẽ không chết chứ?” Ngốc rất thương tâm, bắt lấy Archi, lại oa oa khóc lớn lên.

Người bệnh bị tiếng khóc này làm cho càng đầu choáng mắt hoa, lại không có sức lực thét lại, bất đắc dĩ nhắm mắt, nói nhẹ. “Ngươi thật sự muốn ta chết… Thì tiếp tục khóc đi… Nói cho ta biết… Cung điện cát vàng ở…”

Ngốc không dám khóc, dùng sức gật đầu đáp. “Sa mạc là địa bàn của ta, đương nhiên biết Cung điện cát vàng ở đâu, sớm đã từng nói chắc chắn sẽ mang vợ trở về, đi qua suối Trăng non, theo hướng trăng non chỉ, xuyên qua Thung lũng Bóng ma…”

Archi nhớ ra ngốc quả thực từng nói lời đồng dạng.

“Ừ, kêu gọi Cung điện cát vàng…”

Ngốc rất vui, vợ nhớ được lời mình từng nói, y tâm tình tốt, đứng dậy khoa tay múa chân. “Đúng đúng, bên trong thật sự rất lớn, có suối nước vĩnh viễn không khô không cạn, vợ có thể mỗi ngày tắm rửa, tắm đến mức thơm hương ngào ngạt, ôm rất tuyệt…”

“ Im, im miệng.” Archi dùng hết sức lực quát nhẹ, thật sự muốn ngay tại chỗ may cái miệng mở to của ngốc lại.

“Nhóc ngốc từng đi vào bên trong Cung điện cát vàng sao?” Rinehart căn bản không để ý tới lời nói ái muội của cặp vợ chồng nào đó, xen mồm hỏi. “Có thấy thần không?”

Lúc hỏi những lời phía sau, ánh mắt gã lóe sáng, mang ý đồ quỷ dị.

“ Thần? Ai hả?” Ngốc hơi cúi đầu suy nghĩ, đáp. “… Ta nhớ có binh lính… Một đống binh lính quái dị xấu hết chỗ nói…”

“ Đoàn quân Quỷ cát?” Rinehart dẫn dụ hỏi.

Ngốc nhìn gã, không trả lời, tay lại sờ lên miếng bịt mắt đen trên mặt, một lúc lâu không nói gì.

Archi vừa rồi sau khi quát xong, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ý thức nửa mê nửa tỉnh, nhưng hắn chống chịu, có chuyện nhất định phải căn dặn cái thằng ngốc kia.

“… Đáp ứng, đáp ứng ngài Rinehart… Chúng ta hiện tại cần che chắn… Còn nữa… Tiến vào Tatenuric, cần thực phẩm… Trang bị…”

Ngốc hồi hồn về, một con mắt sáng ngời nhìn Archi, Rinehart thì cười nhẹ, nói không có vấn đề.

Trước khi thiếp đi vì choáng váng, Archi lại thì thào cầu. “… Cung điện cát vàng… Mang ta đi tìm… Cung điện cát vàng mộng ảo…”

Sau đó, ngài Rinehart cầm thuốc trị thương qua, ngốc có hiểu biết, vừa thấy thuốc trị thương kia liền biết là thượng đẳng, bỏ đi cảnh giác, nhanh tay lẹ chân giúp Archi bôi thuốc trị thương băng bó.

Rinehart tiến lên muốn hỗ trợ, ngốc lại không cho gã đến gần Archi, nguyên nhân rất đơn giản, y không muốn người khác chạm vào vợ mình, cũng không chú ý tới ánh mắt tham lam của Rinehart lưu luyến trên túi da trước ngực Archi.

Thừa dịp ngốc chuyên tâm đổi thuốc, Rinehart hỏi. “Thằng nhóc ngốc, trước kia mấy lần cầu ngươi, ngươi cũng không chịu mang ta đi tìm Cung điện cát vàng… Lúc này lại thẳng thắn đáp ứng, là vì hoàng tử Saichi thật sự có…”

“ Có gì?” Kỳ quái liếc nhìn người hỏi, ngốc tiếp tục tập trung lực chú ý trên người người bị thương, nói. “Vợ muốn đến ta liền dẫn hắn đi, dù còn chưa tìm được… À, kệ nó…”

“ Ngươi biết hoàng tử Saichi tại sao muốn đến Cung điện cát vàng không? Mục đích của hắn cũng không đơn giản, có lẽ là muốn thỉnh cầu đại thần cho hắn mượn Đoàn quân Quỷ cát, đoạt lại vương quốc Pima đã bị cướp đi…” Rinehart nói.

“À, Đoàn quân Quỷ cát?” Ngốc chuyên tâm bôi thuốc, trả lời không tập trung. “Vợ muốn ra trận chơi, ta liền theo, hắn vui là được.”

“Thằng nhóc ngốc nhà ngươi thật sự không hiểu lời ta, ha ha, cũng không biết ngươi tại sao coi hoàng tử thành vợ, bất quá một khi thuận lợi tìm được Cung điện cát vàng, còn được đại thần sa mạc giúp đỡ đoạt lại vương quốc, đến lúc đó ngươi hết chỗ để dùng, còn không phải bị đá văng sao?”

Ngốc cười ngây ngốc nói. “Không đâu, vợ nói muốn cùng ta vĩnh viễn không rời xa nhau.”

Trước khi rời đi, trong miệng Rinehart lầm bầm nói mấy từ không rõ nghĩa.

Thuốc mới có hiệu quả cắt cơn đau rất mãnh liệt, Archi đã ngủ, vẻ mặt thả lỏng, rơi vào cảnh mộng êm đềm, cho đến nửa đêm về sáng, hiệu quả của thuốc qua đi, đau đớn ở vết thương bắt đầu làm hắn trằn trọc khó ngủ, đánh tỉnh ngốc dựa vào hắn ngủ.

“ Đau… Đau quá…” Cắn răng chảy mồ hôi lạnh, Archi kêu thấp như nói mơ.

Ngốc lại luống cuống, y chính là không thể nhìn vợ chịu khổ, nhảy xuống giường chạy lòng vòng trong phòng, thấy một vật phẩm đổ ra từ trong hành lý bên chân giường, trong đó có một túi hạt giống Hasima.

Hasima cũng là vật quý báu, giá trị ngang cấp với hương trầm, mị dược hay muối, là thực vật thần thánh có thể giúp tu sĩ cùng thần linh ngẫu nhiên gặp mặt, là vị thuốc nguy hiểm, nhẹ có thể khiến người ta lân lân thoải mái, giảm bớt đau khổ thân thể, nặng thì khiến người ta sinh ra ảo giác, dẫn đến điên loạn.

Ngốc biết, nếu sử dụng Hasima số lượng vừa phải, có thể giúp giảm bớt đau đớn của người bệnh.

Lấy lò lửa nhỏ trong góc ra châm lửa, ném hạt giống Hasima vào, rất nhanh trong phòng liền bao phủ sương khói, y đứng cạnh cửa sổ hơi khép, không muốn hít vào quá nhiều khói, bảo trì thanh tỉnh chăm sóc vợ.

Vẻ mặt thống khổ của Archi rõ ràng giảm bớt, cơ thịt toàn thân cũng thả lỏng, không còn đổ mồ hôi lạnh, không bao lâu sau hắn hơi mở mắt.

Liếc nghiêng về phía cạnh cửa sổ, nhận ra bóng dáng người nọ.

“Ngốc…”

Tiếng gọi dù nhẹ như lông vũ, nhưng ngốc cũng có thể bắt chuẩn sóng âm cho ra phản ứng tức thời, y đột nhiên quay đầu lại, vui sướng trở về bên cạnh vợ, lại nắm chặt tay hắn.

Dùng sức nắm chặt, kèm theo trái tim ý chí kiên định, rất nhiều lời không cần hỏi, Archi cũng khẳng định tên to con này sẽ không bỏ lại mình.

Vốn chán ghét y ngu ngốc, nhưng hiện tại hoàng tử biết, biết ngốc là một loại chấp nhất, không quanh co lòng vòng, thành thật biểu đạt tấm lòng, tuyệt đối không cần phải suy đoán.

Ở bên cạnh ngốc rất thoải mái, nhất là hiện tại, hắn thoải mái như muốn bay lên.

Trong tầm mắt, căn phòng trở nên có chút vặn vẹo, cảm nhận rất kỳ quái, đầu óc choáng váng xoay vòng vòng, bất cứ lúc nào cũng muốn thoát khỏi thân thể, hắn tâm tình vui vẻ lên, trong không khí có một bàn tay vô hình nâng thần thức hắn lên, muốn kéo hắn đi du ngoạn.

“ Không đau chứ?” Ngốc hỏi, âm thanh lúc ẩn lúc hiện, lúc xa lúc gần.

“ Ừ.” Hắn trả lời, ánh mắt tan rã, khóe miệng lại mỉm cười, cảnh sắc trước mắt nổi lên biến hóa lớn.

Không thấy ngốc nữa, lại có một người khác tiếp cận.

Đôi má thô to anh tuấn thần thánh khiếp người, thân thể cao lớn phát ra sức mạnh cùng quyền uy, gương mặt hơi giống ngốc, nhưng thần thái kia cao ngạo ép người, hơn nữa —— nguy hiểm.

Khí chất như thần linh khó có thể nhìn gần, y phục tôn quý hoa lệ tăng thêm quý khí toàn nhân, vàng bạc thêu đeo loáng thoáng bên hông và trên cổ tay, ngọc thạch lóng lánh nhân gian khó gặp được đính trên vạt áo, cúc áo và mũ mão.

Đồng tử màu hổ phách bình tĩnh thâm trầm, còn hấp dẫn hơn kim cương châu báu trên người y.

Archi nhịn không được cười ha hả, hắn thật ra không muốn cười, nhưng thân thể không thể khống chế, sương khói trong phòng làm tâm trạng hắn dâng cao, xua đi tất cả cảm xúc tiêu cực, thậm chí ngả ngớn lên.

“… Ta, ta đã thấy ngươi…” Archi thở dài, mỉm cười nói. “… Trong thần điện… Ngươi là đại thần Thương Ưng….”

Bên trong thần điện mà nhiều thế hệ hoàng tộc quốc vương Pima thờ phụng, có pho tượng của đại thần Thương Ưng, Archi từ nhỏ đã thấy qua rất nhiều lần, người trước mắt này là pho tượng được làm sống dậy, ngay cả trang phục và mũ mão cũng giống y như đúc.

Thần linh tới gần, hơi thở ấm áp bởi vậy lan tỏa trên mặt Archi, là gió nóng sa mạc quét tới, làm hắn liên tưởng đến trận bão cát chạng vạng.

“ Ngươi… Thật sự tồn tại…” Archi nhớ lại, cười ha hả. “Ta kêu gọi ngươi… Ngươi đến…”

“ Đúng, ta nghe thấy ngươi kêu gọi ta…” Thần linh đáp, môi như lửa đốt ấn xuống người bên dưới.

Tầm nhìn mông lung của Archi bị thêu đốt bởi đôi mắt gần kề, trong cặp mắt màu hổ phách kia có bão đang xoay tròn, hắn không dám nhìn tiếp, gió lốc kích tình hình như tính nuốt chửng mình, hắn đành phải nhắm mắt lại.

Nụ hôn như vậy rất quen thuộc, không lâu trước vừa mới trải qua, là ai? Có lẽ là một tên ngốc nào đó…

Không có sức lực kháng cự, nụ hôn nồng nhiệt của đối phương vừa thô bạo vừa ngọt ngào, chiếm đoạt và trả giá, làm hắn khô cháy lo âu, như đặt mình trong sa mạc nóng bỏng, tham lam muốn đối phương xoa dịu nhiều hơn.

Hắn rất khát, cho nên cần mưa mát an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.