Chương 25: Chấp nhậnNgân Kha muốn thời gian cứ dừng ở phút giây này mãi mà thôi, hoặc giả anh sẽ cố gắng để giây phút thế này cứ lặp đi lặp lại không ngừng trong cuộc đời nhân sinh của anh và cô – Giây phút trong đôi mắt thuần khiết kia chỉ có mỗi một bóng hình anh.
Đến lúc An Du hồi thần lại thì Ngân Kha đã đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, dịu dàng vén tóc ra sau để lộ hai vành tai nhỏ nhỏ xinh xinh đang ửng hồng khác lạ. An Du thấy anh cứ mỉm cười ấm áp nhìn mình cũng bị lây nhiễm theo, đôi môi nhợt nhạt cũng vẽ ra một nụ cười như ánh nắng mai đầu đông, tan chảy cả một vùng băng tuyết.
Cả anh và cô đều cảm nhận được sự trúc trắc của đối phương nhưng họ thật sự muốn thử cho bản thân và cho đối phương một lần cơ hội. Có lẽ dù họ sống ở hai hoàn cảnh khác nhau, cách thức lớn lên cũng khác nhau, nhưng họ luôn cô độc trong chính cuộc sống của mình, giữa muôn màu sắc rực rỡ của thế giới phồn hoa đô hội này.
Họ không cần phải nói ra nhưng chỉ qua ánh mắt đã như thấu hiểu trọn vẹn. Một người bình thường phải bỏ ra bao lâu mới có thể hiểu được một người khác? Càng không nói đến việc chỉ dùng một ánh mắt mà thôi!
Là thiên tài thì sao? Ngân Kha chưa từng sung sướng hay hãnh diện với biệt hiệu đó. Thậm chí đôi lúc anh cảm thấy hai chữ “thiên tài” đó là thứ luôn chế nhạo bản thân mình. Đó chẳng qua là tiềm năng được bộc lộ hoàn toàn khi một đứa trẻ tự kỷ tìm thấy thế giới riêng của nó mà thôi. Có gì mà đáng tự hào? Người ta chỉ ca tụng một Zeven nổi tiếng với các dự án nghiên cứu lớn, rồi sau đó lại điều tra ngoại hình, gia thế, quá khứ... nhưng nếu họ biết thiên tài của họ mắc chứng tự kỷ ám thị thì liệu họ sẽ nói gì đây? Là châm biếm, nhạo báng hay khinh thường?
Có là gì thì Ngân Kha cũng chẳng muốn để tâm thêm nữa. Không phải anh chưa từng thấy kết quả của những người trong trường hợp tương tự như anh. Có người còn phải chịu cảnh gia đình ly tán chỉ vì áp lực dư luận. Đó là lý do vì sao rất ít các nhà nghiên cứu chịu lộ diện trước truyền thông.
Ngân Kha chưa biết gì về quá khứ của An Du nhưng lắm lúc lại thấy trong đôi mắt hút hồn kia phảng phất nét buồn đâu đó. Cái gì đã khiến cho một cô gái có diện mạo tinh thuần trở nên lãnh đạm đến vậy? Cái gì đã vây phủ cô khiến cho cô phải khép mình đến thế? Ngân Kha muốn đào xới từng chút một, tỉa tót từng chút một rồi vun bón từng chút một, để những thứ u ám kia biến mất khỏi cuộc đời cô như chưa từng tồn tại.
Còn An Du, cô vô tâm vô tình với bản thân bao năm nay chẳng qua chỉ vì một nỗi sợ vô hình vô dung đeo bám. Có lẽ bởi nó đã theo cô từ lúc chưa lọt lòng mẹ nên mới dai dẳng như vậy! Trải qua mối tình đầu đầy thương tích, nỗi sợ hãi đó càng lớn dần lên, lớn đến mức cô tưởng mình đã cắt đứt được nó nhưng không ngờ nó lại luôn hiện diện mọi lúc mọi nơi. Đến mức nó khiến cô dần dần biến thành một cô người máy được lập trình sẵn, ngay cả cảm xúc hay thái độ đối đáp với người ngoài cũng có thể y theo mã lệnh mà xuất hiện.
Tới nay, cô chưa từng mơ mộng thêm nữa về tình yêu. Bởi vì không nảy sinh hy vọng cũng sẽ không cần thất vọng!
Khi Ngân Kha bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời cô, An Du cũng chỉ xem anh như một người qua đường không hơn không kém. Nhưng người qua đường này cố tình dừng chân, cố tình xoay người sóng bước cùng cô.
“Người đàn ông này... em phải làm thế nào đối với anh đây?“.
An Du đâu phải gỗ đá, dù cô có lạnh nhạt với đời tới đâu thì những quan tâm thầm lặng đó của Ngân Kha, An Du sao có thể mãi làm ngơ xem như không thấy?
Nửa tháng ngắn ngủi, nửa tháng chung đụng dưới một mái nhà, đôi khi anh cứ thích chọc ghẹo tới khi cô phì cười, mà sao chỉ “vô tình” nhằm những lúc tâm trạng cô căng thẳng muộn phiền? Phải hay không chỉ vì mua cho Windy rồi tiện tay bỏ vào ba lô của cô một thỏi chocolate hoặc vài viên kẹo mật ong? Vậy còn ly sữa ấm luôn đặt sẵn trong lò vi sóng lúc đêm khuya thì sao?
Tất cả chỉ là ngẫu nhiên sao???
Anh lạ lắm! Cái tình của anh cũng lạ lắm!
Nó không lời nhưng luôn văng vẳng bên tai cô, nó không vồ vập nhưng lại quấn quanh rồi siết chặt trái tim cô, nó không ngọt ngào nhưng lại khiến cô chìm đắm lúc nào không hay.
Ai đã viết nên lời ca này, ai đã hát lên nỗi niềm này của cô?
“Tình yêu, em sợ tình yêu. Vì tình yêu như là hương hoa, lỡ mai sau em mất người yêu, em khổ thật nhiều!“.*
Đó là sự yếu mềm của cô, sự yếu mềm đằng sau vẻ ngoài cứng rắn và lạnh nhạt. Liệu rằng ai sẽ mở vòng tay rộng lớn đủ bao dung để che chở cho cô, để cô an tâm mà tựa vào bộc bạch?
An Du chưa từng nghĩ hoặc là bản thân cô luôn không dám nghĩ.
Phớt lờ rồi biện chứng đủ điều để giờ đây đối mặt với người đàn ông này, cô thấy mình thật giống một con sứa biển, toàn thân cứ từ từ trong suốt giữa làn nước biển xanh thẳm chẳng thể che giấu được gì.
“Đừng lơ ngơ nữa, ăn cháo đi em!“. Ngân Kha cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm của An Du. Anh ngồi cạnh giường, một tay cầm chén cháo, tay kia lại nhẹ đảo đều, thỉnh thoảng còn đưa lên miệng thổi thổi cho cháo nhanh nguội.
An Du tự dưng lại muốn cười. Anh luôn khiến cô có cảm giác cực kỳ mâu thuẫn như vậy. Rõ ràng là một người đàn ông đã hai mươi sáu tuổi vậy mà ngoại hình và tâm tính vẫn cứ như một chàng trai tuổi mười sáu. Gương mặt xinh đẹp, hào hoa phong nhã là thế mà thái độ thì cứ lúc nắng lúc mưa. Quả thật nhiều khi cô rất nghi ngờ: rốt cục anh có phải thuộc phe phái “chị em” hay không đây?
Và đương nhiên, lại có lúc dịu dàng đến từng phút giây thế này vậy.
An Du cười híp mắt, vừa muốn nâng tay cầm lấy chén cháo thì đã bị người nào đó né đi, sau đó còn rất bất mãn nhìn cô tựa như nhìn đứa trẻ hư hay nhõng nhẽo: “Em cầm làm gì?“.
Cô rất vô tội nhìn lại anh: “Ăn cháo.“.
“Ừ thì ăn, nhưng em cầm làm gì chứ?”, Ngân Kha vẫn cố hỏi.
An Du đơ đơ ra: “Em không cầm thì làm sao ăn?“.
Ngân Kha quả quyết: “Thì anh đút em ăn mà!“.
An Du giật giật khóe miệng: “Tay em không có đau. Em tự ăn được rồi.“.
Vậy mà người nào đó lại không nói tiếp nữa, cứ nhất mực nhìn cô chằm chằm, nhất quyết xem cô như đứa con nít đang nhõng nhẽo. Tự dưng chỉ vì ăn một chén cháo nhỏ mà phải đấu mắt một trận, An Du quả thật có chút nói không nên lời. Thật không hiểu người đàn ông vừa cho cô cảm giác an tâm xen lẫn hồi hộp của thiếu nữ đã biến đi đâu rồi nữa, sao bây giờ lại xuất hiện một tên nhóc cố chấp thế này chứ?
Cuối cùng, An Du vẫn chiều ý Ngân Kha, một muỗng rồi lại một muỗng, không gian và thời gian trong phòng bệnh nhỏ dường như được phủ lên một lớp hương vị ngọt ngào, nồng ấm. Ngân Kha không hỏi cô nó như thế nào, An Du cũng chẳng khách sáo mà khen một câu, nhưng ý cười trong mắt hai người đã nói lên tất cả. Chén cháo này ngon không phải vì tay nghề người nấu mà ngon bởi tấm lòng của một người dành cho một người.
Ăn xong hồi lâu, An Du mới phát hiện mình đã quên mất một chuyện quan trọng, bèn 'a' lên một tiếng khiến Ngân Kha giật mình: “Sao vậy em? Đau à?“.
“Hả? À, dạ không. Anh, anh cho em mượn điện thoại một chút ạ!“.
Mắt Ngân Kha vẫn không rời khỏi màn hình laptop, nghe cô nói xong thì mò mẫm lấy điện thoại đặt cạnh người, làm vài thao tác rồi đưa ngay cho cô, hoàn toàn chẳng tò mò mục đích mượn đồ làm An Du tiếp tục được dịp ngớ người. Phải biết rằng điện thoại là thứ cất giấu rất nhiều bí mật cá nhân, nếu không phải là người mình vô cùng tin tưởng thì có ai dám cho mượn mà không hỏi lí do thế này chứ? Nhất là người như Ngân Kha, khép mình và kỹ tính. Hành động mang biểu hiện đương nhiên này của anh khiến An Du có chút lạ lẫm không dời mắt được.
“Em nhìn anh làm gì, anh mở khóa màn hình rồi mà?“.
“Em muốn gọi cho bạn em một chút.“.
“Ừ.“.
Đơn giản là 'ừ' một tiếng không hơn rồi lại làm việc của mình. Đôi mắt An Du lấp lánh ánh cười mỗi lúc một nhiều, cô phát hiện mình càng ngày càng trở nên khờ khạo bởi cái cách vu vơ mà “thương muốn chết” này của anh rồi.
...
“Alo, Thy nghe, ai đấy ạ?“.
“Thy Thy, là mình nè.“.
“A... con mắm kia, từ hôm qua tới giờ cậu ở đâu hả? Có biết mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không? Có muốn bà đây đem cô đi hầm xương không hả?“.
Tiếng rống giận của Lý Lynh Thy buộc An Du phải đưa điện thoại ra xa, cũng khiến Ngân Kha đang cắm mặt vào màn hình laptop phải quay sang nhìn.
An Du cười cười, lắc đầu với Ngân Kha tỏ ý không có gì, lại khẽ khàng trả lời điện thoại: “Chị hai à, mình phải vào bệnh viện làm phẫu thuật, điện thoại mình lại không giữ nên không nghe máy được.“.
Đầu dây bên kia im lặng hẳn, một lúc sau, giọng nói Lý Lynh Thy quả nhiên mềm mại đi hẳn: “Cậu... ổn rồi chứ?”, không biết lại có chuyện gì mà cô nàng bất ngờ cao giọng: “Khoan! Cậu đừng nói… cậu đang nằm ở Từ Dũ đấy nhé.”.
An Du cũng ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”.
Lý Lynh Thy đang hồi hộp nhìn bài báo trên màn hình vi tính, cầu trời cho suy đoán của cô ấy đừng chính xác không ngờ lại trúng phốc như vậy liền muốn lên cơn: “Trời ơi là trời, cậu cũng đừng nói với mình là cậu đã gặp cái tên Trịnh Nhất Khôi kia rồi nhe.”.
Cô nàng tiếp tục hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp, hy vọng cái tên ôn thần kia đừng dính dáng gì tới An Du cả.
An Du nghe Lý Lynh Thy hỏi như vậy cũng cảm thấy không ổn, chuyện Trịnh Nhất Khôi đến gặp cô chắc chắn đã bị xuyên tạc trên báo giải trí rồi, quả nhiên…
“Haizzz… Thy Thy à, chuyện này trôi tới đâu rồi?”.
Xong rồi, xong rồi! Lý Lynh Thy cảm giác cuộc sống của người chị em tốt của cô sắp xong rồi. Cũng tại cái tên kia cả, cái gì mà lời thú nhận cảm động nhất năm, cái gì mà hoàng tử si tình? Khó khăn lắm An Du mới sống yên ổn như bây giờ, cực khổ lắm cô ấy mới giấu được tung tích của An Du, bên cạnh tên Trịnh Nhất Khôi đó thì đầy mấy cô chân dài, sao mà cứ nhất quyết đeo bám mãi một người đã xa chứ? Thật là sôi máu mà!
“Trôi đến tận biển Đông rồi. Cậu tốt nhất tránh xa phạm vi bán kính 100m quanh con ruồi đó cho mình.”
An Du lại tiếp tục thở dài: “Có phải mình muốn là được đâu, tới đâu hay tới đó vậy. Thy ơi, có lẽ đến lúc phải đối mặt rồi!”.
“Du à, Du Du, có mình với anh Tùng mà, còn hai hậu thuẫn lớn kia của cậu nữa, không tránh được nữa thì mình đánh thôi. Cậu không muốn sẽ không ai ép buộc được cậu nữa đâu.”.
“Ừ, không ai ép được nữa. Thy Thy, cám ơn cậu!”.
“Cám với chả ơn, nghỉ ngơi đi, trưa nay mình vào với cậu.”.
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa mới cúp máy, An Du vừa quay đầu sang định trả lại điện thoại đã thấy Ngân Kha đang nghiêm túc nhìn mình, rõ ràng rất muốn nghe cô chia sẻ khó khăn với mình lại cố tình im lặng không hỏi, tôn trọng lựa chọn của cô.
Dù cô đã quyết định mở lòng với anh, nhưng chuyện tình cảm lằng nhằng trong quá khứ này làm sao cô có thể mở miệng nói cho được. Cô khó xử, cô đắn đo, cô hoang mang sợ anh buồn lòng… để rồi cô ngỡ ngàng khi ánh mắt ấy của anh xoáy thẳng vào tim cô…
*: Câu này trong bài hát Tình đời, ai thích thì lên nghe thử nhé
P/s: Châu Khoa cám ơn những con người dễ thương đã gửi tin thúc giục cho Châu Khoa tích cực viết nhanh. Chương sau sẽ bắt đầu bước vào những chuỗi âm mưu xen lẫn cạm bẫy. Liệu tình cảm mới chớm của cặp đôi Kha – Du có duy trì được hay không? Anh chàng thiên tài mắc chứng tự kỷ liệu có chiếm đóng được trái tim người đẹp “vô tâm” hay không?
Like càng nhiều, comment càng nhiều thì bạn sẽ ráng bơi nhanh để ra chương mới! He he he :3