Bạch Tiểu Trì bị cấu tỉnh.
Đại não chưa thanh tỉnh mơ mơ hồ hồ, giống như đổ đầy rượu.
Chưa đợi hắn choáng xong đã bị ném một cái tất lưới lên mặt: “Bạch Tiểu Trì! Ông đây chỉ gọi cậu lần cuối! Không muốn muộn thì mau chóng thức dậy đi làm cho tôi!”
Bạch Tiểu Trì xoa xoa mắt.
Trong lúc giật mình mới nhớ tới có chỗ nào sai sai.
Hắn cầm tất lưới lên: “Trứng To! Anh cầm thứ này ném qua chỗ tôi là có ý gì!”
Ai ngờ Điền Đạt Đan bày ra vẻ biểu tình “Tôi hiểu rõ”: “Đã biết rõ nội tình, chút ham mê nho nhỏ này của cậu tôi có thể chấp nhận, tôi không kỳ thị cậu.”