Lúc Điền Đạt Đan rửa bát xong đi ra chính diện gặp phải Bạch Tiểu Trì cầm quần lên từ trong phòng bước tới.
Bạch Tiểu Trì cầm quần lót mình mới mua, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt trợn trừng của Điền Đạt Đan.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đùi toàn lông măng của mình, lại nhìn ánh mắt ghét bỏ của Điền Đạt Đan.
Mà mặt dày mày dạn đọc ra hàm ý cầm thú từ trong đó.
Bạch Tiểu Trì luống cuống, hắn đưa tay bảo vệ trứng mình:”Anh muốn làm gì?!”
“… Quần xấu vầy cậu mua ở đâu?”
Bạch Tiểu Trì cũng thấy chột dạ vì thẩm mỹ của mình: “Siêu thị, mua khi giảm giá… Tôi nói này anh đừng nhìn nó xấu, thế nhưng nó rẻ đó! Siêu thị xả kho lớn, thứ này một cái mới có 10 đồng.”
“…” Bằng hữu[1]cậu có biết tại sao giảm giá rồi mới có thể bán nó đi được không?
“Xấu thì có hơi xấu, dù sao ở nhà cũng đâu ai xem.” Bạch Tiểu Trì cười hì hì: “10 đồng đã mua được, tôi còn cho rằng nhặt được của hời vô cùng lớn.”
Điền Đạt Đan chậc một tiếng: “Nghe lời này của cậu tôi thấy cậu mua được một cái quần quá vĩ đại.”
“…”
“Còn nữa gì mà kêu ở nhà chẳng ai ngó, cậu coi tôi là thú vật?”
“…”
“Thật là…”Điền Đạt Đan lẩm bẩm đi tới chỗ Bạch Tiểu Trì: “Mở miệng.”
“Anh định làm ——”
Chữ “gì” Bạch Tiểu Trì chưa nói hết, trong miệng đã thừa ra một quả táo gọt hết vỏ.
[1] Nguyên văn bồn hữu(盆友) từ đồng âm với bằng hữu.