Chapter 11
Tiêu Hòa bị sự chuyển biến thần tốc này đánh gục, việc này từ đâu lòi ra vậy? Từng chữ trong lời nói của tiểu Tinh linh hắn đều hiểu, nhưng khi ráp với nhau sao lại mơ hồ thế này.
Rất mờ mịt, rất kinh ngạc, rất khiến hắn không tiếp nhận được.
Quan hệ tình cảm giữa hắn và tiểu Tinh linh này vốn không thuần khiết như hắn đã nghĩ?
Hai người họ còn là một đôi tiểu tình nhân?
Tiêu Hòa…muốn quỳ lạy thiết định cấp kỳ hoa này rùi!
Nếu hắn cùng Corwin đúng là lưỡng tình tương duyệt, vậy mấy ngày qua chuyện hắn và Al làm trong lúc đó tính là gì?
Từ từ… Nếu nhớ không lầm, bản thân hắn không phải là gay, vì sao…
Được rồi, hiện tại không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, Tiêu Hòa lên tinh thần, lôi kéo Corwin bắt đầu moi chuyện.
Đối mặt với Al đầu hắn có chút đần độn, nhưng đối với tiểu Tinh linh vẫn đủ dùng.
Chỉ mới trò chuyện mấy câu, Corwin liền kể rõ ngọn nguồn: “Tiểu Hòa, tôi biết cậu đang giận tôi, giận tôi không đáp lại cậu. Lúc cậu bày tỏ với tôi, tôi vui vẻ lắm. Cậu biết đấy, từ nhỏ đến lớn chúng ta luôn ở bên nhau, có thể đồng sinh cộng tử với cậu tôi rất bằng lòng. Nhưng hai ta đều quá yếu, chúng ta cần nâng cao cấp bậc, cần phải tìm được vị trí của chính mình, trở nên mạnh mẽ chúng ta mới được mọi người tán thành! Tôi biết vì sao cậu không muốn tham gia vũ hội ánh sáng, cậu sợ chia lìa, cậu sợ thay đổi, cũng đang giận tôi không chịu nói gì.”
Từng câu nói thốt ra, Tiêu Hòa không muốn tin cũng phải tin.
Thiếu niên Tinh linh lôi kéo tay hắn tiếp tục nói: “Tiểu Hòa, tôi sợ, tôi cảm thấy cậu muốn rời khỏi tôi, cậu đừng bỏ rơi tôi được không, cậu trở lại bên cạnh tôi có được không…”
Tiêu Hòa không đành lòng tổn thương một thiếu niên tội nghiệp như vậy. Hơn nữa hắn có chút cảm giác áy náy không tên, nếu Corwin và Tiêu Hoà trước đây thật sự lưỡng tình tương duyệt, hắn đột ngột đến đây có phải đã vô hình trung phá hỏng điều gì?
Nhưng… đây chỉ là một thế giới tinh thần a…
Nói trắng ra là một giấc mơ.
Nhưng mà… giấc mơ này vô cùng chân thực.
Tiêu Hòa khẽ cau mày, do dự một chút mới nói: “Corwin, cậu nghe tôi nói…”
Tâm trạng Corwin khá kích động, kéo kéo tay Tiêu Hòa, tiểu Tinh linh nguyên bản nhỏ bé và yếu ớt lại bộc phát sức lực cực lớn, cậu ta nhìn Tiêu Hòa, đôi mắt màu xanh biếc sáng như trời quang: “Tiểu Hòa, cậu không thích bệ hạ đúng không? Tôi biết cậu không thích bệ hạ, cậu chỉ là không còn cách nào, dù sao không ai có thể cự tuyệt ngài ấy. Cậu yêu tôi mà đúng không? Cậu đã nói cậu yêu tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi tôi, đúng không?”
Tiêu Hòa muốn nói chuyện nhưng cổ họng như bị bàn tay ai đó bóp chặt, không cách nào mở miệng.
Cánh tay Corwin bắt lấy tay hắn dùng rất nhiều sức, cặp mắt đẹp đẽ sáng ngời hơi điên cuồng, cậu ta nhìn chằm chằm Tiêu Hòa mắt không chớp lấy một cái, môi khẽ nhúc nhích, không phát ra âm thanh, nhưng chỉ khẩu hình cũng đủ truyền đạt cho hắn một tin: Tôi yêu cậu, nếu cậu không tin tôi có thể moi trái tim ra cho cậu xem.
Tiêu Hòa trợn to mắt, cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng hắn nhận ra thiếu niên trước mặt tuyệt không phải nói đùa.
Tiêu Hòa có cảm giác sợ hãi không tên, luống cuống cố mở miệng nhưng bất luận làm gì đều không thể thốt ra lời phủ nhận.
Nhưng Corwin lại cực kỳ vừa lòng, cơ thể cậu bỗng dưng thả lỏng như một con mèo nhu thuận áp sát vào người hắn: “Tôi biết cậu yêu tôi.”
Toàn thân Tiêu Hòa cứng đờ như đá, trong lòng ngũ vị tạp trần, mọi việc quá hỗn loạn. Đang lúc không biết nên phản ứng thế nào, chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một Tinh linh tóc bạc đang đứng cạnh cửa.
Giống như thời điểm lần đầu gặp gỡ, hắn đứng giữa phòng từ xa nhìn y, y đứng ở cửa lãnh đạm nhìn xuống hắn.
Chỉ là lần này trong phòng không có vô vàn ánh hào quang, y đứng ở hướng ngược sáng, quang ảnh bên ngoài mông lung như sợi tuyến làm khuôn mặt y có vẻ âm u khó lường.
Lòng Tiêu Hòa đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng giãy ra khỏi người Corwin, thế nhưng sức Corwin rất lớn, hắn không động đậy được.
Al từ ngoài chậm rãi bước tới, trường bào màu bạc kéo lê trên sàn đá Băng Tinh như dòng suối chảy hiền hoà êm dịu, lại không biết phía trước chính là vực thẳm… Dòng nước tại đất bằng dĩ nhiên bình thản, nhưng rớt xuống vực thẳm chính là thác nước cuồn cuộn ngất trời.
“Ngươi yêu nó?” Âm thanh của Al vẫn tao nhã mê người trước sau như một, chỉ là từ cuối hơi tăng âm lượng nhưng lại như bôi thêm lớp đường, mang theo sự ngọt ngào quỷ dị.
Tiêu Hòa biết y đang hỏi mình, hắn muốn nói không phải, nhưng cánh tay Corwin siết chặt như muốn bẻ gãy tay hắn.
Không phát ra được tiếng nào, Tiêu Hòa chỉ có thể bất lực mà nhìn.
Sau đó, hắn nhìn thấy nụ cười say đắm nhất thế gian.
Đến từ chính Tinh linh Vương Al.
Hắn không thể phát ngôn, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe nhịp tim đập thình thịch như bị dùi trống mãnh liệt nện vào, rung động vang xa.
“Ngươi yêu nó, nhưng ngươi biết nó yêu ngươi sao?” Al mỉm cười, thanh âm dịu ngọt như mật, đồng thời cũng như chất kịch độc, “Ta giúp ngươi xác nhận, được không?”
Vừa dứt lời, y vươn tay, mặt không đổi sắc xuyên qua tấm lưng Tinh linh tóc vàng. Mùi máu tanh bất ngờ tản ra, một trái tim đỏ tươi còn sống sờ sờ bị móc ra.
Tiêu Hòa kinh hãi la thành tiếng: “Ngài… việc này…”
Cơ thể của thiếu niên Tinh linh đang ôm hắn nhanh chónh lạnh đi, Tiêu Hòa cúi đầu, bắt gặp đôi mắt xanh biếc như bầu trời của Corwin kia đang dần mất ánh sáng, thế nhưng gương mặt cậu ta rất thoải mái và thoả mãn, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, thì thào: “Tôi yêu cậu, nhìn thấy không? Tiểu Hòa, đó là trái tim tôi đấy.”
Tiêu Hòa triệt để tan vỡ, vội vã lùi về sau, mãi đến khi đụng phải vách tường, có thứ chống đỡ cho bản thân mới dừng bước lại, thế nhưng hắn vẫn đang run rẩy, vẫn đang kinh hãi.
Al cúi đầu đánh giá trái tim trong tay một lúc, khẽ cười nói: “Xác thực là nó yêu ngươi.”
Nói xong câu đó, ngón tay y hơi dùng sức, trái tim đỏ tươi lập tức biến thành bãi thịt nhầy nhụa.
Tiêu Hòa đứng từ xa nhìn, cảm thấy đáng sợ tới cực điểm. Người kia vẫn xinh đẹp như vậy, cặp mắt kia vẫn mị hoặc như vậy, đôi tay kia vẫn tinh tế như hắn từng thấy, nhưng giờ khắc này… đôi tay ấy đỏ thẫm vương nồng máu tanh, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Tiêu Hòa không thể lùi được nữa, trong lòng hoảng sợ như dây leo không ngừng bò lên chiếm cứ toàn bộ khoang ngực hắn.
Al đến gần, hơi cúi đầu, dịu dàng nhìn hắn như mọi khi: “Tại sao gạt ta?” Y vươn tay vuốt ve mặt hắn, ngón tay quét qua làn môi, tình nùng ý mật quyến luyến không thôi “Ta đã hỏi ngươi, ta là ai? Ngươi cho ta đáp án, sao ngươi lại quên? Ta mang cho ngươi khoái hoạt, ngươi đáp lại ta là lừa dối sao?”
“Không… Không phải.” Rốt cuộc Tiêu Hòa cũng có thể nói chuyện, nhưng hắn không biết phải nói thế nào, phải giải thích cái gì? Có quái gì cần giải thiết? Căn bản… là…
“Không sao, ngươi không nói, ta tự mình xem.” Al cười nhìn hắn, âm thanh ngọt ngào tựa áng mây chân trời mềm mại nhẵn nhụi, nhưng bên dưới đám mây chính là trời cao vạn trượng.
“Để ta nhìn một chút, tâm ý của ngươi.”
Con ngươi Tiêu Hòa đột nhiên co rút mãnh liệt, khi hắn ý thức được mình phải làm gì thì đã muộn…
Đau đớn kinh người từ ***g ngực truyền đến, Tiêu Hòa mở to mắt nhìn, hình ảnh cuối cùng như một dấu ấn khảm sâu vào đầu hắn.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền biết, ngươi nên thuộc về ta…” Tinh linh hoa mỹ cúi đầu, tóc bạc tinh mịn như tia sáng rũ xuống, tôn lên dung mạo khuynh thế mê hoặc hồn phách con người, y cúi đầu, hôn lên trái tim vẫn còn đang đập kia “Hiện tại, quả nhiên ngươi thuộc về ta.”
-Hết chapter 11-
Chủ nhà có lời muốn nói: Ẻm đã die