Chapter 15
Chạm được trái tim hắn?
Tiêu Hòa cố gắng ổn định tâm tình đang xao động.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Al nhớ được chuyện gì? Chẳng lẽ bên Tần Túc xảy ra sai lầm? Tuy hắn quay ngược thời gian như Al có cách nhớ ra chuyện phát sinh trước đây?
Hoặc là Al không nhớ được gì cả, mà là biết cuộc đối thoại của hắn và Lance, lúc này có ý thăm dò hắn?
Đắn đo suy xét một hồi, Tiêu Hòa sắp tự hù chết mình rùi.
Hắn biết tất cả mọi chuyện đều là mộng, biết tất cả mọi thứ đều là giả, biết nơi này là thế giới tinh thần của Phàn Thâm.
Nhưng dù biết đến rõ rõ ràng ràng, hắn thân ở trong cuộc có khả năng lĩnh hội được, cảm xúc đến, tận mắt thấy, hết thảy chân thực khiến người không cách nào nghi ngờ.
Đây là một thế giới giả tạo, song hắn cảm nhận được mọi thứ, vô luận là tốt đẹp may mắn hay đáng sợ kinh hãi thế tục.
Hắn có thể chạm được nhiệt độ cơ thể Al, có thể cảm giác khoái cảm cực đỉnh y mang lại, càng có thể cảm nhận sự kinh hãi y khảm sâu vào hắn.
Hắn thích người này, đồng thời e ngại đến tận xương.
Cảm giác này rất tệ, rất khó diễn tả bằng lời, nhưng đủ để hắn sinh ý định thối lui.
Corwin chết rồi, hắn không nghĩ nhiều, âm mưu của Lance, hắn cũng không muốn quản.
Hắn nắm chặt mảnh lông vũ kia chỉ là muốn nhanh chóng kết thúc tất cả chuyện này.
Mọi thứ đều là cớ, đều là vô dụng, mục đích của hắn chỉ có một.
Thoát khỏi thế giới này, thoát khỏi người này, trở lại hiện thực.
Giết chết Al, hủy diệt nhân cách này, có phải liền hoàn thành nhiệm vụ?
Lúc đó hắn không cần sợ hãi nữa, cũng không cần lo bị đầu độc, càng không cần lo bản thân lún ngày càng sâu.
Rất đơn giản, chỉ cần giết y thôi.
Al có thể móc tim hắn, vậy hắn giết y thì có sao?
Nụ hôn lạnh lẽo dừng trên trán thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ tựa như một giọt nước trong rơi xuống, hồ ao vẫn đục bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Đôi con ngươi của Tiêu Hoà tụ lại, thần trí chợt bừng tỉnh.
Hắn nghĩ cái gì thế? Rốt ruộc hắn đã nghĩ cái gì thế?
Giết Al? Hắn cứ như vậy tuỳ tiện lỗ mãng ra quyết định?
Giết người! Mặc dù chỉ là trong mộng, nhưng giấc mộng này cùng hiện thực không hề khác biệt, hắn vẫn là giết người!
Hắn muốn rời khỏi đây là vì sợ họ tổn hại mạng người cùng máu tanh tàn nhẫn.
Nhưng nếu hắn cũng giết người, hắn vẫn còn là hắn ư?
Hắn sợ bản thân càng lún càng sâu, nhưng nếu ra tay với Al, chẳng phải là chân chân chính chính hãm sâu sao!
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, dần dần vững tâm trở lại.
Al vẫn đang ôm hắn, cảm giác được tâm tình hắn gợn sóng, đôi mắt loé loé, song động tác không mảy may thay đổi.
Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn y: “Ngủ không được, có thể nói chuyện phiếm với tôi không?”
Thiếu niên trong lòng xinh đẹp, sạch sẽ ngước đôi mắt trong suốt ôn hoà nhìn y, khiến lòng y không khỏi run lên, u ám trong mắt rút đi, khẽ nở nụ cười, đổi sang một tư thế thoải mái để ôm lấy hắn: “Muốn tán gẫu chuyện gì?”
Y thích trò chuyện cùng hắn, mỗi lần nghe được tiếng nói của hắn đều có loại cảm giác tươi mát không tên, rất mới mẻ, rất đặc biệt, khiến y nhịn không được muốn tới gần, khiến y không thể khống chế muốn siết chặt.
Tiêu Hòa đảo mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nghe ngài kể chuyện của mình.”
Sắc xanh thẳm trong mắt Al vì nhu hoà đi mà như có từng ánh sao lấp loé: “Chuyện của ta? Trong Toàn cảnh lịch sử Tinh linh có ghi chép rất tỉ mỉ.”
Tiêu Hòa lắc đầu: “Tôi đã xem cuốn sách kia, Tinh linh Vương bên trong rất thần thánh, vĩ đại và không dính khói lửa nhân gian, nhưng cũng có cảm giác xa xôi không thể chạm đến khiến người ta thấy không chân thực.”
Chân thực ư? Con ngươi Al hơi co rút, tức thì cười nói trở lại: “Ngươi muốn biết chuyện gì, ta có thể nói cho ngươi.”
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm y không chớp mắt, cả nửa ngày mới mở miệng: “Nghe nói thời điểm ngài sinh ra nhật nguyệt ẩn lui(1), tinh tú giáng xuống, giữa một vùng tăm tối Anael trổ hết tài năng, đạt tới thành tựu quang huy vạn vật hiện tại?”
Đoạn văn này nằm trong cuốn ‘Toàn cảnh lịch sử Tinh linh’, lúc Tiêu Hoà xem chỉ cảm thấy đặc biệt vớ vẩn, so với nhóm ‘Chân long thiên tử cổ đại Trung Hoa’ còn tán dóc hơn nhiều.
Bất quá hiện tại mang chuyện này ra hỏi cũng vừa lúc.
Mắt Al tràn đầy ý cười, ôn nhu nói: “Những lời kia đại thể đều do hậu nhân phóng đại, bất quá có một phần là sự thật.”
Tiêu Hòa tò mò hỏi: “Là điểm nào, không lẽ nhật nguyệt ẩn lui mấy ngày liền thật sao?” Này dĩ nhiên là nói đùa, nhưng trong lòng thì nghĩ dung mạo Al như vậy, giáng lâm nhân thế có khi nhật nguyệt sợ hãi tán thán cũng thường tình.
Al tiện tay quấn lấy một lọn tóc của Tiêu Hoà, ngón tay trắng nõn đan xen cùng sợi tóc đen mực, sự đối lập rõ nét làm trắng càng thêm trắng, đen lại càng đen, trói buộc cùng nhau, nương theo âm thanh trầm thấp dịu dàng phác hoạ một đêm xuân ấm áp nhưng cũng mông lung khó nắm bắt.
“Nhật nguyệt có ẩn lui hay không ta không biết, chỉ là thời điểm ta mở mắt ra, thiên địa xác thực là một vùng tăm tối.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, vừa định hỏi một câu thì Al nói tiếp.
“Rất đen, rất lạnh, rất tĩnh mịch, không nghe được chút tiếng động nào, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, không thể cảm nhận chút hơi ấm nào, dọc theo con đường nơi nơi đều là bụi gai.”
Tiêu Hòa ngửa đầu nhìn y, vì giọng nói trầm nhẹ cùng nét mặt hơi kiềm nén kia mà lòng khẽ run, hắn nhẹ giọng hỏi: “Khi đó… chỉ có một mình ngài sao?”
“Phải.” Âm thanh của Al rất bình tĩnh, nhưng bên dưới sự vững vàng kia lại như một hố sâu vang vọng u lãnh biến ảo khôn lường, “Không có bất cứ sinh vật nào, không có chút âm thanh nào, ta không nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì, cũng không thấy được cả chính mình, khi đó thiên địa như một phần mộ khổng lồ, chỉ có yên tĩnh cô lãnh một cách chết chóc.”
Tiêu Hòa lẳng lặng nghe, trong đầu bỗng dưng hiện ra vài đoạn hình ảnh vụn vặt.
Thiên địa đen kịt một mảng, cậu bé đơn độc bị đông cứng run lẩy bẩy nhưng vẫn bướng bỉnh tiến lên, bàn chân mềm mại bị gai nhọn cắt vỡ, dòng máu theo đó chảy ra làm không khí giá lạnh tràn ngập mùi máu tanh.
Y không ngừng đi về phía trước, không có hoảng sợ, không có thương tâm, không có khát vọng, không có nhu cầu, y chỉ là đi tới, chút ý định dừng lại cũng không có.
Tiêu Hòa khẽ cau mày, muốn tập trung tinh thần hồi tưởng, nhưng vài mẩu chuyện ngổn ngang cứ như hoa trong gương, trăng trong nước, biến mất không còn tăm tích.
Bầu không khí nhất thời âm u ảm đạm.
Ban đầu Tiêu Hòa chỉ có ý tìm hiểu Al thêm một chút, nhưng bầu không khí trước mắt rõ ràng không mấy tốt đẹp.
Hắn thu hồi suy nghĩ, hơi ngửa đầu nhìn Al, cất giọng nói êm ái: “… Bệ hạ, ngài thực sự sáng tạo ra mọi thứ.”
Từ trong bóng tối đi tới, một thân một mình rọi sáng thiên địa vạn vật.
Al nhìn lại hắn, từ trên cao đi xuống tiến vào tầm mắt hắn.
Sau một lúc lâu, y đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp nhỏ nhắn của thiếu niên Tinh linh: “Ta sáng tạo bọn họ, nhưng hiện tại, bọn họ muốn giết ta.”
-Hết chapter 15-
Chú giải:
(1) Nhật nguyệt ẩn lui: trời trăng giấu mình, tui để nguyên vì thấy như vậy hay hơn