Chapter 42
Tiêu Hòa không cha không nương, từ lúc có ký ức đã ngụ ở Thanh Loan sơn.
Thanh Loan sơn là ngọn núi cao nhất lục địa Lâm Nguyên, đồng thời cũng là nơi cao nhất thế gian.
Bởi nơi này là sở thuộc của Hoa Vân tông, mà Hoa Vân tông có Thông Thiên chi đạo.
Đó là đại đạo mỗi một người mong muốn vĩnh sinh đều truy cầu, là thiên lộ của thế giới.
Nhược nhục cường thực(1), ngươi lừa ta gạt, chỉ vì nâng cao tu vi, chỉ vì vượt qua thiên kiếp, chỉ vì đắc đạo cao thăng.
Tiêu Hòa chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng hắn là một thiếu niên có lý tưởng.
Hắn muốn tu hành, muốn tiến giai(2), muốn trở nên mạnh mẽ lợi hại, muốn không bị bất kỳ người nào khinh khi, muốn không bị bất luận kẻ nào ức hiếp, càng hi vọng có một ngày chạm đến người trong lòng hắn.
Người kia cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng, xa không thể chạm.
Y là tông chủ Hoa Vân tông, người có tu vi cao nhất thiên hạ, người tôn quý nhất, càng là người xinh đẹp nhất trên toàn lục địa.
Tiêu Hòa chỉ từng gặp y một lần.
Đó là lúc còn rất nhỏ, hắn phiêu giạt khắp nơi, y cứu hắn một mạng.
Như thiên thần giáng thế, như “trích tiên” trông nom, tiểu Tiêu Hòa cái gì cũng không hiểu, nhưng vừa thấy y liền như nhìn thấy toàn bộ thế giới.
Hắn không mong muốn nhiều, đáy lòng chỉ kỳ vọng nếu có thể lưu lại bên cạnh người này thì tốt quá.
Chỉ tiếc, y cứu hắn, đưa hắn tới Thanh Loan sơn, từ đó không còn tung tích gì nữa.
Tiêu Hòa tìm y rất lâu, sau đó mới biết.
Nguyên lai y là tông chủ Hoa Vân tông, nguyên lai y là Vân Thanh chân nhân danh chấn thiên hạ, nguyên lai… y xa vời không thể chạm tới như thế.
Muốn đứng bên cạnh y, dù chỉ một ngày, cũng không phải điều Tiêu Hoà có thể với tới.
Nhưng khi đó Tiêu Hòa quá nhỏ, mới có bảy tuổi nổi tâm bướng bỉnh, lỗ mãng bò lên thang trời Thanh Loan sơn, sống chết đòi ở lại trên núi.
Tuy chỉ là một đệ tử ký danh, tuy chỉ là một môn bộc(3) nho nhỏ, tuy rằng vẫn không thể nhìn thấy y, nhưng cũng coi như đến gần y một bước.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa hăng hái cả lên, hắn không sợ tu luyện khắc khổ, chẳng màng nô dịch vất vả, ngày ngày đêm đêm, vật đổi sao dời, cứ như vậy ròng rã bảy năm.
Năm nay hắn mười bốn tuổi, làm đệ tử ký danh bảy năm, tự học tự luyện, cuối cùng tu vi cũng tăng đến cấp bảy Luyện Khí kỳ, có thể đi khiêu chiến bạch môn!
Nếu có thể xông quan, Tiêu Hòa sẽ không còn là đệ tử ký danh, cũng không còn là môn bộc, mà chính thức được thu làm đệ tử ngoại môn.
Đến khi tu vi lại tăng, hắn có thể khiêu chiến lục môn, thông qua ải liền trở thành đệ tử nội môn.
Sau đó là lam môn, hồng môn, hoàng môn, tử môn(4)
Vượt qua được tử môn là có thể nhìn thấy y!
Một cái bảy năm, hai cái mười năm, thậm chí còn mấy cái chục năm, vài cái trăm năm, ngày tháng dài dằng dặc, người bình thường ngẫm lại có lẽ sẽ tâm tàn ý lạnh.
Nhưng Tiêu Hòa không sợ chút nào.
Đại đạo của hắn trên đỉnh Thanh Loan sơn, truy cầu của hắn ở Hoa Vân tông, hắn khao khát được đứng ở vị trí đó, vậy nên không ngừng nỗ lực.
Tuy nhìn không thấy, nhưng cảm giác đến.
Dưới chấp niệm, Tiêu Hòa nhiệt huyết dâng trào, không sợ không nản.
Hôm nay là ngày bạch môn mở ra, đệ tử tới khiêu chiến không ít, Tiêu Hòa sống ở Thanh Loan sơn nhiều năm cũng kết giao rất nhiều bằng hữu.
Vừa từ nhà gỗ đơn sơ của mình đi ra, một tiểu thiếu niên liền chào hỏi hắn: “Tiểu Hòa sớm!”
Tiêu Hòa vừa nghe giọng liền biết là ai.
Cả hai cùng làm việc dưới một quản sự, đều là tiểu bộc nơi linh điền, thiếu niên này tên Lạc Phi, thái độ làm người cởi mở hoà đồng, xem như là bằng hữu của Tiêu Hoà.
Hai người kết bạn so với một mình đơn độc mạnh hơn nhiều, Tiêu Hòa cười nói: “Lạc Phi ca, sớm.”
Lạc Phi cười cong mắt, vỗ bả vai hắn nói: “Tiểu tử ngươi được lắm, mới mười bốn tuổi đã có thể khiêu chiến bạch môn, coi như một trong những người đứng đầu đám đệ tử ký danh chúng ta.”
Tiêu Hòa cười cười: “Nhờ vận khí tốt thôi ạ, lúc Lạc Phi ca mười bốn tuổi tu vi cũng đâu thấp hơn đệ, chẳng qua không may bỏ lỡ thời gian bạch môn mở ra.”
Bạch môn mỗi ba năm mở cửa một lần, hai năm trước Lạc Phi đã có thể khiêu chiến bạch môn, đáng tiếc thời điểm không đúng, lỡ mất nên đành đợi tới lần tiếp theo.
Lạc Phi tính tình thẳng thắn, nói với Tiêu Hòa: “Vận khí tốt cũng là một bản lĩnh!”
Tiêu Hòa vừa định tiếp lời lại nghe một câu tạt nước lạnh gần đó: “Hừ, hai tên nô bộc nghèo nàn đứng ở đây thổi phồng lẫn nhau, cũng không thấy nổ chết người.”
Tiêu Hòa nhíu mày, không cần quay đầu cũng biết là người nào.
Tô Nghĩa Thần, nhỏ hơn Lạc Phi một tuổi, lớn hơn Tiêu Hòa một tuổi, đều là đệ tử ký danh, nhưng thân thế ba người khác nhau một trời một vực.
Tiêu Hòa là cô nhi, phụ mẫu Lạc Phi là bình dân bá tánh, còn Tô Nghĩa Thần xuất thân thế gia, tuy không phải dòng dõi nhất lưu, nhưng không thiếu tiền không thiếu thế, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa.
Về phần vì sao tên này là một đệ tử ký danh thì có liên quan đến quy củ của Hoa Vân tông.
Bất luận xuất thân bất luận tài thế thậm chí bất luận tư chất, nhập môn đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Bất kể con cái bình dân ăn mày hay thế gia vọng tộc đều từ đệ tử ký danh mà lên, trải qua tầng tầng sát hạch hoặc đủ loại kỳ ngộ, mới có thể nâng cao địa vị.
Tư chất Tô Nghĩa Thần không cao, hơn nữa vì cha mẹ cưng chiều, mới nhập môn hai năm, tu tập không đủ, tôi luyện không đầy, dù có không ít đan dược phụ trợ nhưng tu vi chỉ mới cấp năm Luyện Khí kỳ.
Thấp hơn Lạc Phi cùng Tiêu Hòa nên mới coi họ là cái đinh trong mắt, thỉnh thoảng lại lăng mạ sỉ nhục một phen.
Tiêu Hòa còn chưa lên tiếng, Lạc Phi đã tiến lên cãi lại: “Thì sao nào? Vẫn mạnh hơn cái ấm sắc thuốc(5) nào đó!”
Thân thể Tô Nghĩa Thần cao to lại bị gọi là ấm sắc thuốc, hoàn toàn châm chọc hắn ta dựa vào tiêu tiền uống dược để nâng cao tu vi.
Làm sao hắn ta chịu được, lúc này mặt đỏ tía tai muốn đánh nhau với Lạc Phi.
Tiêu Hòa không muốn phát sinh xung đột, kéo Lạc Phi lại: “Lạc Phi ca, đừng để lỡ thời gian, thêm chốc nữa sẽ bị muộn.”
Này là lời hảo tâm, không chỉ muốn tốt cho Lạc Phi cũng đồng thời nhắc nhở Tô Nghĩa Thần, sợ hai người bỏ lỡ sát hạch bạch môn ba năm một lần.
Lạc Phi là người thông tình đạt lý, còn Tô Nghĩa Thần lại cố tình gây sự.
“Nói chuyện với ta là làm lỡ thời gian? Tiêu Hòa ngươi không cha không mẹ nghèo nàn kiết xác còn dám xem thường ta! Ai cho ngươi cái gan đó? Thật coi mình là đại nhân vật sao? Thật nghĩ mình do chưởng môn chân nhân kiếm về thì từ cho mình siêu phàm sao? Cái rắm! Ta khuyên ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày, loại rác rưởi như ngươi nhặt được dễ ném đi càng dễ, cũng đừng tiếp tục xuân thu đại mộng kia, như ngươi…”
‘Bộp’ một tiếng.
Tô Nghĩa Thần đột nhiên ngậm miệng, bụm bên mặt bị đánh, vẻ mặt khó tin.
Tiêu Hòa dung mạo tuấn tú, thường ngày điềm đạm hoà thuận, nhưng giờ khắc này sầm mặt lại, hai mắt giăng kín âm u: “Ta là nhặt được, nhưng ta không phải rác rưởi!”
“Ngươi… Tên quỷ nghèo như ngươi lại dám đánh ta, lại dám…”
Tô Nghĩa Thần còn chưa dứt lời, Tiêu Hòa giơ tay, lại cho hắn ta một cái tát.
“Ngươi sỉ nhục ta, ta không thể đánh ngươi ư?” Giọng điệu câu này càng đè thấp khiến chất giọng tươi mát của thiếu niên thêm tầng tầng sát ý.
Đệ tử Luyện Khí kỳ đều từng thấy máu, tuy Lạc Phi không phải rất hiểu Tiêu Hoà, nhưng cũng từng thấy thủ pháp hắn săn giết yêu thú, tuyệt đối không ôn hòa nho nhã như vẻ ngoài.
Lần này đến Lạc Phi sợ xảy ra chuyện, vội ngăn cản Tiêu Hòa, khuyên: “Đừng tức giận với loại cặn bã này, không đáng.”
Nhưng Tiêu Hòa không có ý nhượng bộ, hắn bỗng rút bội kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén lạnh thấu xương kề trên cổ Tô Nghĩa Thần: “Nói xin lỗi.”
Tu vi Tô Nghĩa Thần thấp hơn Tiêu Hòa hai cấp, hơn nữa vì trong nhà nuông chiều nên chưa từng một mình vượt qua bí lâm, càng không nói đến thấy máu, lúc này bị Tiêu Hòa cầm kiếm kề cổ, sợ tới run cầm cập: “Ta… Ta…”
Hắn ta lắp ba lắp bắp, tuy sợ vô cùng nhưng vẫn không chịu xin lỗi Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cười gằn, trường kiếm khẽ nhích về trước, tức thì đổ máu.
Tô Nghĩa Thần cảm giác được đau đớn trên cổ, sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Ta sai rồi, ta sai rồi, Tiêu Hòa đừng giết ta, ta sai rồi!”
“Ngươi sai ở đâu?” Giọng Tiêu Hòa lạnh như băng.
“Ta… Ta không nên sỉ nhục ngươi, không nên mắng ngươi là quỷ nghèo.”
Đôi con ngươi Tiêu Hòa tối như đêm đen, không chỉ không buông ra còn đẩy kiếm vào trong một chút.
Tô Nghĩa Thần sợ đến gào khóc, một đống lời xin lỗi bật ra từ miệng.
Lạc Phi rất khinh thường, nhưng phát hiện Tiêu Hòa cũng không có ý buông tha, lo hắn làm lớn chuyện thật, vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Hòa, hắn đã nhận lỗi, ngươi cũng bớt giận, đừng tính toán với hắn.”
“Hắn chưa xin lỗi.”
Tô Nghĩa Thần thật sự sợ, sợ thiếu nhiên thoạt nhìn ôn hòa kì thực hung ác, sợ cái thanh kiếm băng khí vờn quanh lạnh tựa hàn quang, càng sợ cảm giác đau đớn bên rìa tử vong, hắn ta run rẩy mở miệng: “Ta… Ta xin lỗi, ta xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”
Tiêu Hòa cầm kiếm nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Nói, ta là nhặt được.”
Tô Nghĩa Thần ngẩn người, mở miệng nói: “Ta… Ta là nhặt được.”
Mắt Tiêu Hòa tối đi, nhích kiếm sâu hơn một chút, Tô Nghĩa Thần cuối cùng biết cuống quít sửa miệng: “Ngươi… Ngươi là nhặt được.”
Tiêu Hòa cong môi cười cười, xem như hắn ta nói đúng, nhưng Tô Nghĩa Thần thì cảm thấy sợ hãi cực kỳ, không hiểu hắn có ý gì.
“Tiếp tục.”
Tô Nghĩa Thần run giọng nói: “Ngươi… là nhặt được.”
“Nhưng không có bị vứt bỏ.”
Tô Nghĩa Thần bỗng bừng tỉnh, vội vã lớn tiếng nói: “Ngươi là nhặt được, nhưng không ai vứt bỏ ngươi, không ai ném ngươi đi! Chưởng môn chân nhân tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi!”
Hắn ta la lên câu này, Tiêu Hòa thu kiếm lại, thấp giọng nói: “Cút!”
Tô Nghĩa Thần ngã ngửa xuống đất, liền bò dậy tức tốc trốn xa.
Tiêu Hòa tra kiếm vào vỏ, động tác gọn gàng lưu loát, phối với dung mạo xinh xắn sạch sẽ của thiếu niên khiến người nhìn đều khẽ động lòng.
Lạc Phi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hoàn hồn.
Mà Tiêu Hòa đã thu lại vẻ mặt băng lãnh, khôi phục như lúc đầu, ôn hòa nở nụ cười với Lạc Phi, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”
Lạc Phi vì nụ cười này lần thứ hai ngẩn người.
Tiêu Hòa gọi: “Lạc Phi ca?”
Lòng Lạc Phi chợt nảy, rất hi vọng đối phương có thể gọi mình thêm vài lần, tiếng nói đó thật dễ nghe… Lại nói, sao trước đây chưa từng có cảm giác này nhỉ?
Chắc là do không chú ý tới, dù sao trước giờ đối phương cũng khá im lặng.
Lạc Phi cất bước theo, ổn định tâm tình nói chuyện phiếm cùng hắn: “Tiểu Hòa, ngươi rất sùng bái chưởng môn chân nhân sao?”
Tiêu Hòa khẽ cười: “Vô cùng sùng bái, ta nỗ lực tu luyện là vì hi vọng có một ngày được nhìn thấy y.”
Nghe hắn nói vậy, Lạc Phi không khỏi thấy mất mát, nhưng hắn ta mau chóng thu hồi cảm xúc, tự đáy lòng nói: “Ngươi cố gắng như thế, nhất định sẽ có ngày đạt thành tâm nguyện.”
Tiêu Hòa cười nói: “Xin nhận cát ngôn của ca.”
Hai người vừa nói vừa cười đi tới bạch môn, bởi vì đến sớm, chuẩn bị đủ, tu vi cũng đủ nên sát hạch khá đơn giản, dễ dàng thông qua.
Mà lúc này, sư huynh phụ trách sát sạch nói: “Vận khí các ngươi không tệ, đúng lúc ngoại môn có cuộc kiểm tra tư chất, các ngươi mau đến thử một chút, được đánh giá ưu sẽ có thể thu làm đệ tử thân truyền.”
-Hết chapter 42-
Chú giải:
(1) Nhược nhục cường thực: Cá lớn nuốt cá bé
(2) Tiến giai: tăng cấp
(3) Môn bộc: nô bộc của môn phái
(4) Theo thứ tự các cửa là bạch môn, lục môn, lam môn, hồng môn, hoàng môn, tử môn: trắng, xanh lá, xanh da trời, đỏ, vàng, tím
(5) Ấm sắc thuốc: ám chỉ người thường xuyên phải uống thuốc