Chapter 47
Kỳ thực Tiêu Hòa không nghe rõ Vân Thanh nói gì, hắn bị chấn động bởi ánh mắt rét lạnh cùng hờ hững của y.
Tại nháy mắt đó, trong đầu Tiêu Hoà chỉ có một suy nghĩ: Sư tôn chán ghét hắn, vô cùng chán ghét hắn.
Trước tin tức này, huyết dịch khắp cơ thể hắn như bị đông đặc, triệt để cứng còng bất động.
Tiêu Hòa không đáp lời, mà Vân Thanh cũng không cho hắn đáp lời, buông đối phương ra, ném lại một câu: “Không được phép đi đâu.”
Vân Thanh đi khỏi, sau một lúc lâu Tiêu Hòa mới hồi thần.
Nhưng càng thêm hồn bay phách lạc.
Nếu nói trước đó chỉ là e ngại với ảo tưởng của bản thân, vậy hiện tại chính là tín ngưỡng sụp đổ.
Hắn một lòng ngưỡng mộ sư tôn, một lòng yêu kính y, thậm chí nay còn sinh ra một loại tình cảm ám muội, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nếu sư tôn chán ghét mình thì sao.
Đúng đấy, ai quy định hắn thích y thì y nhất định sẽ thích hắn?
Thực tế thường là một loại quấy nhiễu nhỉ.
Nếu bên đơn phương còn không tự hiểu, quấy nhiễu sẽ biến thành căm ghét.
Tiêu Hòa chợt giật mình, cả người co rúm lại.
Khi nãy luôn mồm luôn miệng nói muốn đi, thật ra chỉ là lời nói giận dỗi, giả như sư tôn thật sự đuổi hắn đi, khiến hắn vĩnh viễn biến mất trước mặt y, hắn phải làm sao?
Khí hậu Thanh Loan sơn luôn ấm áp, bốn mùa như xuân, nhưng lúc này Tiêu Hòa cảm giác được từng cơn mát lạnh kéo tới, không khỏi ôm mình thành một khối.
Tiêu Hòa chìm đắm trong thế giới bản thân, mà Vân Thanh sớm đã đi xa.
Y tuyệt không để Tiêu Hòa rời đi, nhưng cũng không muốn ở lại đó nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn.
Một đường về trước, xuyên qua Thanh Loan điện, đi tới rừng trúc phía sau.
Nơi này có một chiếc bàn vuông đơn giản cổ điển, vương đầy lá rụng nhưng không có chút bụi bặm.
Vân Thanh phất tay áo ngồi xuống, một bình rượu tự động rót đầy cái chén.
Hắn bưng lên, một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói: “Có việc?”
Lời vừa thốt ra, một hư ảnh khẽ chớp, hồng y diễm lệ đột nhiên xuất hiện.
Hồng Sương đứng ở đó, nhướng mày hỏi: “Ta có thể rời đi rồi chứ.”
Vân Thanh không lên tiếng.
Hồng Sương tự mình ngồi xuống, nhìn y nói: “Ngươi đã ăn sạch tiểu gia hoả kia còn muốn ta cùng ngươi diễn trò tiếp? Cũng giày vò người quá đấy.”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới lòng y liền hoảng hốt.
Nhưng xưa nay trầm ổn thành thói quen nên gương mặt vẫn ngàn năm bất biến, chỉ nâng chén lên đổ rượu vào miệng.
Hồng Sương đã ở cùng y trăm nghìn năm, đối với người tính tình muộn tao(1) này là không thể quen thuộc hơn nữa, không khỏi cau mày nói: “Vật nhỏ kia không thích ngươi?”
Bàn tay cầm chén của Vân Thanh khẽ dùng sức.
Hồng Sương kinh ngạc: “Không thể nào? Hồi ta vừa tới tiểu tử kia hận không thể ăn luôn ta, nói hắn không thích ngươi, ai tin chứ?”
Vân Thanh nhìn chằm chằm chén rượu, rốt cục mở miệng: “Nhưng sau này hắn không còn chán ghét ngươi nữa.”
Hồng Sương ngẩn ra, sửng sốt không nói nên lời.
Xác thực mấy ngày qua thái độ Tiêu Hòa đối với nàng khác đi nhiều, không còn lạnh lùng mâu thuẫn ban đầu, ngược lại có thể trò chuyện phiếm cùng nàng, còn liên tiếp khen tài nấu nướng của nàng, cứ như hoàn toàn đón nhận nàng.
Khi đó Hồng Sương còn cho rằng Tiêu Hòa giả vờ giả vịt kích thích Vân Thanh, hiện tại ngẫm lại… đó căn bản không phải giả đò.
Lẽ nào… Hồng Sương khó mà tin nổi: “Hắn ngưỡng mộ ngươi nhiều năm như vậy, làm sao thay lòng nhanh thế được.”
“Ngươi cũng nói là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ và yêu thương có thể như nhau sao?”
Hồng Sương nhíu mày, Vân Thanh tiếp tục nói: “Với độ tuổi của hắn, ngươi trông mong tình cảm của hắn kéo dài được bao lâu?”
Mười mấy tuổi, kích động, dễ đổi.
Cảm tình tới nhanh, đi càng nhanh.
Khoảnh khắc thề non hẹn biển, nhưng sau đó bất quá chỉ là mây khói phù vân, thoáng chốc liền qua.
Hàng mày Hồng Sương cau càng chặt, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Hắn là tình kiếp của ngươi, hắn không yêu ngươi, chẳng phải ngươi sẽ được giải thoát sao? Mọi chuyện song toàn, ngươi thống khổ cái gì?”
Cơ thể Vân Thanh cứng đờ.
Hồng Sương nhìn chằm chằm y, từng chữ như châu ngọc, từng châm như thấy máu: “Vân Thanh, không phải ta trách ngươi, trăm ngàn năm qua ngươi chưa từng động tâm với người nào, hiếm lắm mới gặp người vừa ý, cần gì phải tránh, cần gì phải đoạn? Một chữ tình này, xác thực nguy hiểm như sài lang mãnh hổ, nhưng thuận thế mà theo cũng ngọt lành tựa mật đường. Ngươi đã thích, cứ thuận theo tâm thì có sao? Nếu nói là sẽ ngăn trở đại đạo…” Hồng Sương nhìn y không chớp mắt, hỏi “Đến tu vi này của ngươi, thiên đạo ra sao, ngươi còn nhìn không thấu?”
Mấy câu nói như chuy cốt chi âm(2), khiến người hoàn toàn tỉnh ngộ.
Kẻ trong cuộc mơ hồ kẻ bàng quan tỉnh táo, Vân Thanh hơi nhíu mày, trong con ngươi lại một mảnh tinh quang.
Giọng nói của Hồng Sương vẫn còn vang lên: “Đừng nói hắn không yêu ngươi, nếu ngươi muốn hắn yêu, hắn có thể cự tuyệt sao?”
Vân Thanh bỗng đứng dậy, trường bào phất động cuốn theo lá trúc xanh non trên đất, nhìn chằm chằm Hồng Sương, nói: “Hắn là tình kiếp của ta, mà ta cũng là kiếp nạn của hắn, ta ứng hắn, đời này hắn sẽ phải nhận…”
Y còn chưa dứt lời, Hồng Sương liền đánh gãy: “Ngươi yêu hắn, chẳng lẽ không thể bảo hộ hắn chu toàn?”
Vân Thanh chấn động, lòng triệt để thông suốt.
Y nan ngại tình kiếp khó qua, nhưng nếu không độ kiếp thì sao?
Chẳng qua là tu vi dừng lại, không thể vấn thiên đạo nữa, nhưng có thể vĩnh viễn ở bên hắn.
Mùi vị tình ái, không nếm không biết, đã được nếm làm sao cam lòng buông ra?
Nếu là dùng thiên đạo ngàn năm đổi lấy cơ hội gần hắn ôm hắn, y cam tâm tình nguyện.
Về phần kiếp nạn của Tiêu Hoà, y sẽ thay hắn gánh vác, dù là thập trọng tội(3) cũng không hề gì, y nhất định bảo vệ hắn vĩnh viễn an ổn vô lo!
Cả đêm Tiêu Hòa gặp ác mộng, hôm sau tỉnh lại cả người giống như bị vớt từ trong nước ra, y phục ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong mộng, tâm tư của hắn bị lan truyền, ái ý hắn dành cho sư tôn bị mọi người biết.
Sau đó sư mẫu chất vấn hắn, hỏi hắn tại sao đối với nàng như vậy.
Nàng đối tốt với hắn, sao hắn lại lấy đức báo oán!
Kế đó hắn nhìn thấy sư tôn.
Vẫn tao nhã như thế, nhưng trong đôi con ngươi đạm nhạt tràn đầy chán ghét cùng khinh thường.
Hắn nghe được… Dù đã tỉnh mộng Tiêu Hòa nhớ tới câu nói kia cũng không tự chủ co rúm lại.
“Tiêu Hòa, ngươi thật khiến người khác buồn nôn.”
Đúng vậy, hắn thật ghê tởm, thật thối nát, thật sa đọa, uổng công làm người!
Biết là ác mộng đó, nhưng Tiêu Hòa hiểu rõ nếu mộng này thành hiện thực, nếu tâm tư của hắn bị lộ ra, những chuyện kia sẽ trở thành sự thật.
Không được… Nhất định không được!
Tiêu Hòa ngâm mình trong linh tuyền, cố bình ổn tâm trạng.
Hắn phải vùi sâu tất cả xuống đáy lòng, hắn muốn nó vĩnh viễn là bí mật, ai cũng không biết, ai cũng không hay!
Đừng khát vọng, đừng chờ đợi, chỉ cần duy trì hiện trạng là tốt rồi.
Đúng, chỉ cần vẫn như bây giờ là được.
Bước ra khỏi linh tuyền, Tiêu Hòa đã vững định niềm tin.
Nhưng rất nhanh hắn lại thấp thỏm.
Giờ học của hắn khôi phục, Vân Thanh không hề nhắc đến chuyện ngày đó, đích thân giảng bài giải đáp nghi vấn cho hắn.
Tiêu Hòa căng thẳng, gò bó, thường xuyên suy nghĩ nhiều mà thất thần, nhưng Vân Thanh không trách cứ lấy một câu, trái lại càng dốc lòng dẫn dắt, kiên nhẫn giảng dạy, tận tâm hơn cả lúc trước.
Không phải Tiêu Hoà không cảm giác được, nhưng hắn rất sợ.
Sư tôn đối xử hắn càng tốt, giấc mộng kia càng rõ ràng.
Không chờ đợi, sẽ không mong mỏi.
Nếu không có đối lập, thì không có thất lạc.
Nhưng tương phản to lớn như thế quả thực muốn tra tấn người đến điên luôn.
Tiêu Hòa lẩn quẩn trong lòng, mà Vân Thanh lại quá mức kiên nhẫn, không ngừng bao dung hắn, dành cho hắn thứ tốt nhất.
Buổi sáng giảng bài, buổi chiều tu luyện, buổi tối, Vân Thanh chuẩn bị bữa tối phong phú cho Tiêu Hoà.
Tiêu Hòa tuy hồi hộp, nhưng vẫn còn trẻ, nhìn thấy món yêu thích thì động tâm.
Quả mọng tím là loại tiên quả trăm năm, da mỏng nhiều nước, hương vị ngon mê người, từ lần đầu tiên được ăn Tiêu Hoà đã vô cùng yêu thích, vừa thấy nó liền không nhịn được, hai mắt toả sáng.
Chỉ là trái cây kia sinh trưởng tại nơi có điều kiện khắc nghiệt, sản lượng cực thấp, trăm năm mới có một bụi kết quả nên giá trị sang quý, là tiên quả cực kỳ xa xỉ.
Nhưng hiện tại ở trước mặt Tiêu Hòa là một mâm đầy ắp, người hiểu biết nhiều mà nhìn thấy chắc chắn đau lòng không thôi.
Tiêu Hòa biết thứ này hiếm, lại không biết nó quý đến đâu, nhìn một bàn đầy ắp chỉ cho là hoa quả tầm thường.
Tâm trạng hắn không tốt, ăn chút trái cây mỹ vị coi như điều tiết một chút, vậy nên không suy nghĩ nhiều, bắt tay lột vỏ.
Loại quả mọng tím này không nhỏ, nước quả nhiều, nếu không một ngụm ăn hết cả quả thì sẽ bị vây chút nước ra.
Vân Thanh không thích ăn mấy thứ này, lúc này chỉ ngồi nhìn Tiêu Hoà ăn ăn đến phồng má.
Thiếu niên trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, vì lo nghĩ mà hơi tiều tuỵ, nhưng giờ phút này dồn hết tâm tư vào trái cây nên tâm tình không tệ, mắt to lóng lánh sáng ngời cùng bộ dạng chuyên tâm ăn đáng yêu tới mức khiến người muốn ôm vào ngực.
Tiêu Hòa ăn khá cẩn thận, nhưng loại quả này thật quá mọng nước, thỉnh thoảng nước quả bị chảy ra.
Bờ môi hồng nhuận dính màu nước tím nhạt, tựa như dạ minh châu dưới ánh sáng nhàn nhạt, càng thêm rung động lòng người.
Vân Thanh động lòng, không khỏi đứng dậy vươn ngón tay chạm vào cằm đối phương.
Y rất muốn hôn lên, nhưng bỗng bắt gặp ánh mặt kinh hoảng của Tiêu Hòa, nhất thời tỉnh táo lại. Không thể quá gấp, sẽ doạ đến hắn.
Vân Thanh khẽ mỉm cười, cách xa ra một chút, ngón tay quệt nước trên môi hắn: “Cẩn thận một chút, sẽ dính vào y phục.”
Tiêu Hòa chợt hoàn hồn, cúi đầu lau lung tung, trầm giọng nói: “Đa tạ sư tôn.”
Khúc nhạc dạo này thoáng cái liền qua, cứ như chưa từng xảy ra.
Song Tiêu Hòa lại mất ngủ cả đêm.
Hắn cảm giác mình sắp điên rồi, vừa nhắm mắt là hình ảnh sư tôn cúi đầu hôn hắn, mở mắt ra lại là đôi mắt lạnh lùng đầy chán ghét cùng khinh thường.
Thiên đường cùng Địa ngục cứ xen kẽ luân phiên, Tiêu Hòa triệt để sợ buổi tối.
Bởi vì hắn ngủ không được, hoàn toàn ngủ không được.
Nhưng… này chỉ là mở đầu.
Tiêu Hòa như thấy mình cả ngày sống trong suy tưởng.
Hắn cảm giác ánh mắt sư tôn nhìn mình rất nóng bỏng, cảm thấy sư tôn như có như không chạm vào hắn, thậm chí còn ảo tưởng sư tôn muốn hôn hắn.
Nhưng… làm sao có thể!
Liên tục bảy ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, Tiêu Hòa có chút không chịu nổi.
Vừa vặn hôm nay Vân Thanh không đến tìm hắn, Tiêu Hòa bèn muốn ra ngoài thảnh thơi một tí.
Lạc Phi đã đi làm nhiệm vụ, nhưng Thụy Tâm sư huynh còn ở trên núi mà.
Tiêu Hòa đi tìm Thụy Tâm, nhưng tiểu đồng quét tước nói cho hắn: “Thụy Tâm sư huynh ra ngoài chơi rồi, đoán chừng buổi tối mới trở về.”
Tiêu Hòa thất vọng.
Vốn định trở lại Thanh Loan điện, đột nhiên tâm tư hơi động.
Sư tôn đã đi vắng, vậy hắn cứ tự mình ra ngoài chơi.
Hầu Nhi Tửu của Hương Hoa Lâu có đánh chết hắn cũng không dám đụng vào nữa, nhưng Yêu giới vẫn còn nhiều thứ để chơi, đi dạo giải sầu không tệ.
Sau khi nghĩ thông, Tiêu Hòa thu dọn chút hành trang tự mình hạ sơn.
Dù không ai dẫn hắn, nhưng nơi đó có hiệp ước, Tiêu Hòa cũng không quá lo, chuẩn bị vài pháp bảo hộ thân rồi vượt giới.
Yêu giới vẫn phồn thịnh như cũ, Tiêu Hòa dạo quanh một vòng, thấy một khách *** rất náo nhiệt bèn tiến vào.
Vào rồi lại được mở rộng tầm mắt.
Đại sảnh vô cùng náo nhiệt, có không ít tiên y tu sĩ phiêu dật, cũng không thiếu Yêu tộc ăn vận khiêu gợi, bọn họ ở chung tùy ý tùy hứng, thậm chí có Miêu Nhĩ yêu lòi đuôi mèo ra ngoài.
Tiêu Hòa nhìn hoa cả mắt, chỉ cảm thấy thế giới to lớn thực sự không gì không có.
Một mình ngồi khá là bắt mắt, tiểu nhị chạy tới chào hỏi: “Khách quan, có muốn dùng chút gì không ạ?”
Tiêu Hòa cầm thực đơn nhìn qua, nhất thời dở khóc dở cười, tên các món ăn quá kỳ hoa, hắn xem không hiểu là những thứ gì.
Tiểu nhị vô cùng nhiệt tình giải thích từng món một, Tiêu Hòa mới biết nguyên lai mấy thứ này đều là rượu a!
Tiêu Hòa sợ rượu lắm rồi, kiên quyết không uống.
Hầu bàn cũng không làm khó, giới thiệu: “Khách quan không thiện uống rượu cũng không sao, chỗ chúng ta có rượu trái cây, mùi vị ngọt thơm, uống không say, còn có công hiệu trợ ngủ.”
Câu sau cùng đánh động Tiêu Hòa, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cho một bình đi.”
Tiểu nhị cười nói: “Đến ngay ạ!”
Đuổi tiểu nhị đi, Tiêu Hòa một mình ngồi, tò mò đánh giá chung quanh, đúng lúc này một âm thanh trầm thấp gợi cảm vang lên sau lưng hắn.
“Tiểu tử, chỉ có mình ngươi?”
Tiêu Hòa quay đầu, thấy được người tới, bỗng ngây người ra.
Hai mắt hẹp dài, ngũ quan tinh xảo, phong nhã cái thế, hận không thể áp hết thảy vật chung quanh thành đêm đen.
—— sư tôn.
Sao sư tôn lại ở đây?
Tiêu Hòa khiếp sợ, người đến lại đột nhiên nghiêng thân về trước, cúi đầu ngậm lấy môi hắn.
“Ta cảm thấy ngươi đang chờ ta, đúng không?”
Giọng điệu ngả ngớn, lời nói ái muội, còn có đuôi mắt tuỳ tiện bất kham…
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, yên lặng quan mái tóc dài đỏ như rực lửa của đối phương.
Đây không phải sư tôn…
Nhưng người này quá giống y đi!
-Hết chapter 47-
Chú giải:
(1) Muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng
(2) Chuy cốt chi âm: âm thanh như búa dọng
(3) Thập trọng tội: bao gồm sát giới(giết chóc), đạo giới(ăn trộm), *** giới, vọng ngữ giới (ăn nói ngông cuồng), cô tửu giới(nát rượu), thuyết tứ chúng quá giới(bàn luận về bốn hàng đệ tử Phật là hoà thượng, ni cô, nam cư sĩ, nữ cư sĩ), tự tán hủy tha giới (tự khen mình, báng bổ người khác), khan tích gia hủy giới(mình không làm, cản trở người khác làm), sân tâm bất thụ hối giới(nổi giận, ghi thù kết ác duyên, không có lòng từ bi), huỷ báng tam bảo giới(không có đức tin và lòng hiếu thuận đối với Tam Bảo, lại còn giúp sức cho kẻ ác)