Chapter 65
Thần trí Tiêu Hòa có chút mơ hồ, hắn nửa quỳ trên giường, ngón tay níu chặt ga trải giường, bởi đối phương dùng sức quá mức, đau đớn nương theo cảm giác tê dại cùng nhau vọt vào thần kinh, làm thân thể hắn cũng không khỏi run lên, tiếng rên rỉ càng nhịn không được bật ra khỏi miệng.
Dáng vẻ hắn thế này giống như châm dầu vào lửa, chỉ khiến tốc độ người phía sau càng đẩy nhanh.
Tiêu Hòa có phần chịu không thấu, hơi thay đổi tư thế, nhưng đối phương trực tiếp xoay người hắn lại, nắm hông hắn thúc vào thật sâu.
Góc độ quá mức kích thích, Tiêu Hòa giương mắt nhìn ngũ quan tinh xảo quen thuộc, đôi con ngươi xanh thẳm đen thuộc, tình ý trong lòng tuôn trào sắp tràn ra đến nơi.
Bởi vì yêu mà làm việc này, dù có chút đau đớn, nhưng phần nhiều là hưởng thụ và lạc lối.
Chia ly bảy ngày, lần gặp nhau sau cùng cũng là cảnh tượng ly biệt.
Chỉ cần nghĩ lại, trái tim Tiêu Hoà liền siết chặt.
Quá nhiều chua xót nên quá mức quý trọng khoảnh khắc gặp lại, và cũng càng thêm dung túng đối phương.
Tình đến mê say, khó chịu trên thân thể cũng tan thành mây khói.
Hông Tiêu Hoà nằm trong tay y, lay động lên xuống trong sự khống chế của y, sảng khoái đến đầu óc mê muội, ***g ngực nóng bỏng, rốt cuộc không thể kiềm chế đạt tới cao trào, Tiêu Hòa ôm y thật chặt, đôi môi run rẩy dâng lên, khát vọng hôn môi y.
Tiêu Hòa thích nhất là hôn vào thời điểm này, có loại cảm giác thân thể được thỏa mãn vô hạn, tinh thần dạt dào sung sướng.
Nếu là lúc trước, Phàn Thâm chắc chắn sẽ ôm hắn, cho hắn một nụ hôn triền miên kích tình đủ làm nóng cả gian phòng.
Tiêu Hòa cũng đang chờ điều đó, thế nhưng môi vừa chạm vào môi, đối phương bỗng ngây ra.
Tiêu Hòa bị dư âm của đỉnh khoái cảm khiến tâm thần đều say, không nhận ra có gì khác thường.
Hắn thử đụng chạm môi y, đầu lưỡi vừa thò ra, đột nhiên bị đối phương đẩy mạnh.
Đúng vào thời khắc nóng bỏng nhất, cơ thể bọn họ thậm chí còn không tách ra.
Tiêu Hòa bị lực đẩy mạnh một cái, ngã sấp xuống giường.
Hắn hơi không phản ứng kịp, giương mắt nhìn sang, hai mắt hiện vẻ mờ mịt.
Người đàn ông trước mặt tóc dài như thác nước, đôi mắt như vì sao, ngũ quan tinh tế phối với thân thể gợi cảm, tựa như tạo hoá trời ban, hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Tiêu Hòa hơi nhíu mày, định mở miệng, đối phương đã phủ mình xuống.
Y nhìn chằm chằm hắn, con ngươi một mảnh rét lạnh, cặp mắt xanh lam rõ ràng xinh đẹp như trời quang, lại vì che kín một tầng băng, khiến lòng người phát lạnh.
“Anh có tư cách gì hôn tôi?”
Tiêu Hòa ngẩn ra.
Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp gợi cảm, lời thốt ra đâm vào lòng người: “Đừng có quên, Tiêu Hòa, anh chỉ là một tên nô lệ, một thứ đồ chơi có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào.”
Tiêu Hòa giật mình, vội đứng dậy, nhẹ giọng gọi: “Phàn…”
“Câm mồm!” Đối phương không chút lưu tình ngắt lời hắn, “Đừng gọi tên của tôi!”
Tiêu Hòa rốt cục nhận ra tình hình không đúng, muốn nói gì đó, nhưng Phàn Thâm vốn không cho hắn cơ hội mở miệng.
Y lấy ra một đồ vật nửa hình tròn, thô lỗ nhét vào mồm Tiêu Hòa, Tiêu Hòa bỗng trợn to mắt, muốn phun ra, nhưng đầu lưỡi vừa chạm thứ nửa cung tròn kia thì bị điện giật một trận, toàn thân đều phải co quắp.
Đây… Đây là thứ gì?
Tiêu Hòa căng thẳng không thôi, món đồ chơi này hoàn toàn vượt quá nhận thức của hắn, hắn không hiểu.
Phàn Thâm từ trên cao nhìn xuống hắn, thấy hắn kinh hoảng bất an, khoé miệng khẽ giương, đáy mắt lộ ý cười.
Y thong thả đè ép về hắn, chiếu thẳng vào mắt hắn nói: “Tiêu Hòa, tôi không phải đến làm anh hưởng thụ, mà là giày vò anh.”
Lời vừa thốt ra, thô bạo xông vào.
Tiêu Hòa trợn to mắt, chỗ nứt toác phía sau đau buốt làm cả người hắn như bị vặn thắt.
Nhưng lần này hắn không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể mở to mắt, sợ hãi, căng thẳng, bất lực nhìn người đàn ông trên thân mình.
Phàn Thâm nhìn hắn chòng chọc, trong con ngươi xanh thẳm không có chút thương tiếc và cảm thông: “Anh không đáng tội nghiệp, Tiêu Hòa… Điều tôi gây cho anh còn không một phần ngàn vạn anh gây cho tôi.”
Tiêu Hòa cứ cho là mình sẽ chết.
Vừa vào thế giới này liền bị làm chết, cũng đủ hiếm lạ tới mức không người làm bạn(1).
(1) ý bạn Hoà là hiếm thấy quá không có thằng nào cùng cảnh ngộ
Nhỡ hắn chết thật, trở về hiện thực, Tần Túc gạn hỏi, tự thân Tiêu Hòa cũng sẽ đâm vào tường chết cho xong.
Cũng may… tố chất cơ thể hắn rất tốt, vậy mà chống đỡ được, không có chết.
Nhưng không chết không nhất định là chuyện tốt, bởi Tiêu Hòa cảm thấy trước tình trạng bung bét thế này, còn không bằng chết ung dung vui vẻ.
Tuy hắn và Tần Túc đều có chuẩn bị tâm lý, biết quá trình chữa trị sẽ ngày càng gian nan, nhưng Tiêu Hòa không ngờ lại khó đến mức hố cha sang tận nhà ngoại a.
Suốt một đêm, Tiêu Hòa bị chơi rụng mất nửa cái mạng.
Đến sáng ra, Phàn Thâm mới rời khỏi.
Tiêu Hòa nằm trên giường, cả một ngón tay cũng muốn nhúc nhích.
Miễn bàn bôi thuốc gì gì, ngay chuyện đơn giản nhất là tẩy rửa cũng không thể.
Khắp người hắn là một đống hỗn độn, trên giường rối loạn bừa bãi, thậm chí món đồ chơi đòi mạng trong miệng cũng chưa được lấy ra.
Tiêu Hòa rất muốn đi dọn dẹp, nhưng thật sự động đậy không được, một chút cũng không được.
Cứ nằm vầy mãi, nói không chừng sẽ gặp lại Tần Túc thiệt.
Chờ a chờ, nhưng không chờ được người làm ra chuyện xấu này, ngược lại chờ được một thiếu niên xa lạ.
Bất thình lình gặp một người xa lạ, Tiêu Hoà lập tức căng thẳng.
Bộ dạng hắn thế này thật sự không thể để người thứ hai nhìn thấy.
Rất hổ thẹn, rất không biết xấu hổ, rất không có tiết tháo!
Tiêu Hòa đúng là không thể nhúc nhích, nhưng thấy người xa lạ, nhất thời xấu hổ đan xen, lại có sức lực, liều mạng nâng tay lấy thứ trong miệng ra, lại giẫy giụa kéo mặt tấm chăn qua trùm lên mình.
Ai biết thiếu niên kia đi tới, vừa nhìn thoáng qua, nước mắt liền chảy ào liên tục, bi thương giống như chết cha chết mẹ.
Tiêu Hòa có chút không rõ. Lại trò gì nữa đây?
Thiếu niên kia gào khóc nhào tới: “Nguyên soái đại nhân, ngài… ngài đã chịu bao nhiêu là uất ức a!”
Đứa nhỏ này không mở miệng, Tiêu Hòa đã rất mê man, vừa mở miệng, Tiêu Hòa trực tiếp ngu người luôn.
Nguyên soái?
Ai vậy?
Hắn hở?
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, có chút theo không kịp tiết tấu.
Mà chuyên môn của thiếu niên này đại khái chính là khóc khóc khóc, khóc không ngừng nghỉ.
Khóc đến đất trời tối tăm, khóc đến chảy ngược thành sông, khóc đến Tiêu Hòa sắp sửa bùng nổ.
Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Có bản lĩnh mi nói vào việc chánh coi a sá!
Nhưng mà… cổ họng Tiêu Hòa còn đau, thốt không ra lời, mà thiếu niên này con mẹ nó một chút chính sự cũng chả thèm nói.
Khóc xong, nó tiếp tục dùng cặp mắt sưng phù bi thương thay Tiêu Hòa, ai thán vận mệnh bất công…
Tiêu Hòa cũng xỉn lắm rồi đấy.
Thiếu niên… Nếu mi không đi, ông đây liền xác chết vùng dậy đánh người.
Nhưng mà… thiếu niên vẫn không chịu đi.
Thút tha thút thít nửa ngày, thiếu niên rốt cục vào việc chính: “Đại nhân, tôi giúp ngài tẩy rửa được không?” Nói xong liền vươn tay tới.
Thân thể mình thế nào tự Tiêu Hoà biết rõ, nếu vén chăn lên thật, việc hắn làm đầu tiên tuyệt đối là đập đầu chết, còn tẩy cái rắm a!
Để không đi gặp Tần Túc, Tiêu Hoà đành liều cái mạng già, vừa nãy đánh chết không mở miệng được, hiện tại cứng rắn lên tiếng “Không… Không cần…”
Ai biết Tiêu Hòa vừa phát ra âm thanh, thiếu niên thuộc tính bánh bao khóc lại bắt đầu xuất chiêu.
“Hức… Đại nhân, giọng ngài… Hức hức, chất giọng êm tai của ngài đã biến thành thế này… thế này… Hức hức…” Tiếp tục gào khóc.
Tiêu Hòa: Mẹ nó hay là ta đi gặp Tần Túc đi, thời điểm anh ta hỏi, lão tử không nói là bị làm chết, mà là bị khóc ngập chết.
Cũng may thiếu niên này tuy lắm nước mắt, nhưng không phải hoàn toàn vô dụng.
Thấy sắc mặt Tiêu Hòa tái mét, mắt trợn trắng dã, nó vội vã móc một thứ đồ từ cái túi đeo sau lưng ra, quay lại đẩy vào cổ tay Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa ngây ngẩn, cúi đầu nhìn, sợ vãi hồn.
Mẹ kiếp! Cái ống tiêm thiện lớn!
Mẹ kiếp! Cứ thế đâm vào mạch máu ông đây hả?
Tại sao… vậy mà không đau…
Ồ… Rất nhanh, Tiêu Hòa cảm giác điều được khác thường.
Thuốc này vừa tiến vào đường tuần hoàn máu, cơ thể bất động của Tiêu Hòa liền có cảm giác, hơn nữa hắn có thể nhạy bén nhận ra thể lực đang hồi phục, thể năng được đánh thức, những vết thương khó nói kia cũng bắt đầu lành lại với tốc độ khó mà tưởng tượng.
Tiêu Hòa cảm giác thân thể nhẹ tênh, không khỏi ngắm nghía ‘bánh bao khóc’ thêm vài lần.
Đứa nhỏ mi tuy mít ướt muốn chết, nhưng vẫn có chút bản lĩnh nha!
Tiểu thiếu niên nhanh nhẹn tiêm thuốc xong xuôi, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Hòa: “Đại nhân, còn đau không? Nói tôi biết có chỗ nào không thoải mái, tôi…”
“Không sao rồi!” Tiêu Hòa rất sợ nó khóc lên, vội đáp lời “Tôi không sao, thuốc của cậu rất hữu hiệu, tôi có thể đứng dậy rồi.”
Tiểu thiếu niên vui mừng mỉm cười: “Đại nhân thật hoà nhã, là người dịu dàng nhất Lâm Phỉ từng gặp, nhưng mà… đại nhân tốt như vậy sao phải chịu đựng hành hạ…”
Mắt thấy lệ lại sắp rơi, Tiêu Hòa thật sự sợ rồi.
“Lâm Phỉ!” Hắn gọi nó “Tôi muốn tắm rửa một chút, phiền cậu đi ra ngoài trước nhé.”
Lâm Phỉ bị hắn gọi mà sững sờ, nước mắt còn chực chờ nơi đó, vội gật đầu nói: “Được… Được.”
Tiểu thiếu niên bánh bao khóc đi, rốt cuộc Tiêu Hòa nhẹ nhõm thở phào.
Thân thể có sức, có thể đứng dậy, cũng có thể xuống giường.
Tiêu Hòa không mặc quần áo, trực tiếp quấn cái ga trải giường, xuống giường.
Rốt cục có thời gian đánh giá chung quanh một hồi, Tiêu Hòa bắt đầu nghiên cứu bối cảnh thế giới kỳ này.
Gian phòng trang hoàng đơn giản mà trang nhã, chắc chắn không phải thời cổ đại.
Tối hôm qua Phàn Thâm không mặc quần áo, thế nên hắn không nhìn ra được gì.
Nhưng thiếu niên xuất hiện hôm nay mặc một bộ áo liền quần màu trắng, kiểu dáng rất mới lạ.
Một đường đánh giá một đường suy tư, Tiêu Hoà đi vào phòng tắm, đột nhiên ngẩn ra.
Oa! Phòng tắm tiên tiến thiệt nghe!
Tiêu Hòa chỉ mới bước vào một bước, cảnh tượng trước mắt liền cấp tốc biến hóa, trong thời gian ngắn hình thành một biển cả xanh thẳm bao la.
Bất quá Tiêu Hòa biết đây chỉ là hình ảnh giả lập, không phải hắn thật sự bước vào một bãi biển.
Lại đi về trước, Tiêu Hòa bước vào nước biển ấm áp sạch sẽ, cũng không cần hắn động, dòng nước liền chầm chậm tuôn ra, bao bọc vây quanh hắn.
Tắm rửa vốn là việc cực kỳ hưởng thụ.
Mà giờ khắc này, có phát minh hiện đại nghịch thiên hầu hạ, quả thực tăng mức độ hưởng thụ lên gấp mấy lên.
Cơ thể Tiêu Hòa đã hồi phục, qua loa rửa thứ bên trong ra, hắn bắt đầu vui chơi không biết đất trời.
Emma… Hình ảnh còn có thể tự do chuyển đổi.
Vừa nãy là trời xanh biển xa, giờ lại thành suối nước nóng nơi núi tuyết.
Tiếp tục ấn, Tiêu Hòa thấy dòng sông chảy xiết, lại ấn xuống, còn có bức rèm che thác nước phụ hoạ.
Vốn tâm trạng Tiêu Hòa khá hậm hực, lúc này trái lại vui vẻ lắm, ấn đổi hình ảnh, thoải thích tung bay.
Té ra lần này là xã hội tương lai!
Tương lai tốt, tương lai giỏi, tương lai thiệt sung sướng.
Nhìn thứ tiên tiến này coi, quả thực giỏi chết người ta!
Tiêu Hòa nằm trong biển Chết nhân tạo, cùng một con cá mập bơi a bơi.
Hắn không muốn ra khỏi phòng tắm này, đồ chơi vui thế ngâm bao lâu hắn cũng không ngại buồn.
Chỉ là… tiệc vui chóng tàn.
Hò dô ta nửa buổi, giữa lúc Tiêu Hòa có chút mệt lử, chợt nghe được tiếng cửa mở.
Sau đó… đối diện với người đàn ông đứng ở cửa.
Cửa phòng tắm trắng tinh, mà người đàn ông đứng đàng kia mặc bộ quân trang màu đen tuyền.
Vai rộng eo hẹp, cổ áo thẳng thớm, hai chân thon dài, bốt cao bằng da, tất cả đều phác họa vóc dáng người đàn ông đến cực hạn, cũng làm cả thân khí thế toàn vẹn phát ra.
Y chỉ đứng đó, lại như đại biểu cho hàng ngàn hàng vạn quân nhân.
Khí thế sấm chớp, hào hùng khiếp người.
Đó là tư thế chỉ một chiến sĩ chân chính từng trải qua chiến trường, trải qua máu tanh mới có.
Tiêu Hòa nhìn tới sững sờ, nhìn tới hai mắt cũng quên chớp.
Mà Phàn Thâm khẽ nhếch đuôi mắt, giọng điệu ngoại trừ lạnh lẽo chính là trào phúng: “Ai cho phép anh sử dụng phòng tắm của tôi?”
-Hết chapter 65-