Chapter 91
Sáu tháng loáng cái lướt qua.
Những ngày Tiêu Hoà thống khổ nhất đã gắng gượng đi qua.
Suốt nửa năm chân không bước ra khỏi nhà, suốt nửa năm không chịu gặp bất kỳ ai, suốt nửa năm Tiêu Hòa không cười lấy một lần.
Ba Tiêu mẹ Tiêu lo lắng chết được, nhưng đã dùng hết cách mà thằng con vẫn cứ bộ dạng kia.
Ở nhà, nó sẽ chào hỏi họ, sẽ ăn sẽ uống, cũng chẳng lôi thôi lếch thếch, nhưng không hề ra khỏi cửa, không nói lời nào, cũng không giao tiếp với ai.
Kỳ thật mẹ Tiêu biết, từ sáng tới tối thằng con đều giam mình trong phòng chảy nước mắt, hỏi nó xảy ra chuyện gì thì ngậm miệng im thin thít.
Chỉ có Tiêu Hòa biết, bản thân đang làm gì.
Bút vẽ trong tay chưa từng dừng lại, nhân vật dưới ngòi bút luôn chỉ có một.
Vừa đặt bút lập tức cảm thấy đau lòng, chậm rãi phác hoạ ra người nọ, để rồi… khóc đến rối tinh rối mù với bức hoạ.
Trước kia luôn trung thành với câu nam nhi không dễ rơi lệ.
Nhưng đối với Tiêu Hòa bây giờ, ngoại trừ bộ dạng này, hắn không biết phải làm sao giải sầu nỗi tuyệt vọng chua xót trong tim, không biết làm thế nào để đầu óc luôn tưởng niệm người nọ ngừng hoạt động.
Mở to mắt, nhớ đến y nhắm hai mắt, nằm mơ thấy y.
Song vĩnh viễn cũng không được gặp y.
Là chính hắn nói, mãi mãi không gặp nhau, chỉ cần cả hai đều còn sống.
Nhưng hiện tại hắn hối hận vô cùng.
Thống khổ không có điểm cuối thật sự khiến người nản lòng thoái chí, khiến người muốn sụp độ, khiến người… khẩn thiết khát vọng cái chết.
Nhưng Tiêu Hòa vẫn còn bận tâm cha mẹ.
Không nỡ để cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên chỉ có thể sống vô tri vô giác như thế.
Tài khoản ngân hàng có tận sáu chục triệu do Tần Túc chuyển qua.
Nhưng hàng số dài ngoằn kia không khiến Tiêu Hòa động tâm tí xíu nào, ngược lại giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trần đời, không dám động vào một cái.
Ngày tháng không ngưng nghỉ đó cuối cùng bị Tiêu Dung xuất quan về nhà đánh vỡ.
Tiêu Dung nửa năm không về nhà, vừa về liền nằm vật xuống ngủ.
Ba Tiêu mẹ Tiêu càng thêm nát lòng.
Sinh một thằng con trai, thằng con ra ngoài làm việc hơn một năm, kiếm được phần tiền ăn hơn nửa đời, nhưng cả người cũng hỏng mất…
Sinh một đứa con gái, rành rành là gái chưa chồng lại không lo nói chuyện cưới gả, cả ngày ru rú ở phòng nghiên cứu, gần bằng bà điên luôn rồi.
Người ta đều nói, có một trai một gái cả đời hưởng phúc.
Nhưng ba Tiêu mẹ Tiêu phải lo lắng phiền muộn mãi.
Tiêu Hòa nghe nói con em đã về vẫn không dậy nổi bao nhiêu tinh thần, đúng lúc Tiêu Dung ngã đầu liền ngủ, hắn cũng lười đi chọc nhỏ, đỡ bị truy hỏi một trận phiền cả buổi sáng.
Chỉ là Tiêu Dung ngủ một ngày xong lập tức thần thanh khí sảng, bắt đầu kiếm chuyện khắp nơi.
Ba Tiêu mẹ Tiêu xách cô giáo huấn cả nửa ngày, lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi, bắt đầu thấy bực mình.
Mà cô bực mình liền thích đi tìm ông anh mình.
Nhà khác đều là anh trai cưng chiều em gái, em gái ỷ lại anh trai, đến nhà hắn thì biến dạng.
Tuy Tiêu Hòa rất cưng chiều em gái nha, nhưng vì hai người là anh em sinh đôi, hơn nữa từ thời khắc ra đời Tiêu Dung đã cường thế hơn Tiêu Hòa, nên nửa đời trước Tiêu Hòa bị ức hiếp không ít.
Ức hiếp nhiều riết thành quen, đến mức cảm thấy nhỏ em nhà mình không kiếm chuyện với hắn, hắn sẽ thấy không được nhỏ thương.
Mà Tiêu Dung cũng thành thói quen, về nhà không chèn ép ông anh nhà mình, cả người liền bứt rứt không yên.
Trước đó cả hai đều bận rộn muốn chết, không có cơ hội chạm mặt, hôm nay nghe nói anh già về rồi, Tiêu Dung không nói hai lời, đá cửa muốn xông vào.
Ai ngờ Tiêu Hòa còn khoá cửa.
Tiêu Dung nhíu mày, nâng tay định bụng phá ổ khoá, bất quá xét thấy đang ở nhà, thu liễm chút chút tốt hơn nên không ra tay, chỉ đập cửa vang ầm ầm.
Đập không bao lâu, Tiêu Hòa liền ra mở cửa.
Tiêu Dung vừa nhìn thấy ông anh, mày không khỏi nhăn thêm.
Tuy Tiêu Hòa không tính là cao ráo, nhưng dầu gì cũng được một mét bảy sáu, không tính là đô con, nhưng cũng không đến mức giống hiện tại… gầy như phụ nữ vậy.
Tiêu Dung ghét bỏ mở miệng: “Tiêu Hòa, ông bị sao vậy? Thất tình hả?”
Lời nói trong lúc vô ý quả thật đâm sâu lòng người nhất.
Vốn Tiêu Hòa gặp lại nhỏ em tâm tư nguôi ngoai được một chút, nhưng vừa nghe câu này, tức thì muốn sập cửa vào mặt nhỏ luôn.
Tiêu Dung thông minh, liếc mắt cái liền hiểu: “Tui đoán đúng rồi hở? Là ai a! Con gái nhà nào? Thích thì theo đuổi, trốn trong phòng có ích gì?”
Tiêu Hòa mặc kệ nhỏ, lời lẽ gì đây a! Là lời một cô gái nên nói à!
Cơn tức bốc lên không nhỏ, nhưng hắn không phải kiểu thích xả ra với người khác.
Tiêu Dung ngoài miệng cứng rắn, nhưng kỳ thật nhìn dáng vẻ này của ông anh mình, lòng chua chua không thôi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô được bắt nạt ngốc Tiêu Hòa, nghĩ tới anh già bị người khác tổn thương thành dạng này, cô liền có loại xúc động muốn dỡ xương tháo cốt người đó.
“Ra ngoài chơi chút đi!” Tiêu Dung dùng một tay lôi Tiêu Hòa “Một say giải ngàn sầu, tui dẫn ông đi xả lòng.”
Tiêu Hòa đã lâu không ra ngoài, ngay cả ánh mặt trời cũng sợ, kiên quyết không chịu: “Anh không sao, không đi đâu.”
“Chịu cũng phải đi, không chịu cũng phải đi!” Tiêu Dung bá đạo phán “Ông như vầy giống như ốc sên a, có ích lợi gì? Uống chút rượu, thoải mái một lần, gì cũng thông suốt tất.”
Tiêu Hòa thật bó tay với con em vô lại này, hơn nữa bi ai chính là, má nó không giãy khỏi tay nó được.
Rơi vào đường cùng, bị Tiêu Dung lôi tới quán bar.
Hai người ngồi vào ghế dài quầy bar, Tiêu Dung ngoắc gọi một đống rượu, nhìn dáng vẻ quen bài của nhỏ, Tiêu Hòa liền bất mãn: “Em thường đến đây lắm a!”
Tiêu Dung cầm một ly Brandy, mất hình tượng nốc cạn: “Công việc mệt mỏi, tới đây thư giãn chút.”
Tiêu Hòa lại càng không vui: “Con gái chưa lập gia đình mỗi ngày tới quán bar, còn thư giãn chút? Nghe có ra gì không!”
“Được rồi a Tiêu Hòa, đừng càm ràm tui nữa, hai năm qua mệt chết được, thiệt phải giảm thọ quá!”
Tiêu Hòa quan sát kỹ nhỏ em một phen, nhìn vành mắt nhỏ lờ mờ đen, không khỏi hơi đau lòng.
“Rốt cuộc là công việc gì chứ, đì người ta như vậy? Từ chức! Anh nuôi em!”
Lời này vừa thốt ra, Tiêu Dung liền bị chọc cười: “Anh á? Dựa vào bán tranh bán chữ? Liều mạng chỉ kiếm ngót nghét mười ngàn?”
Tiêu Hòa không muốn nghe lời này, vừa định phản bác, chợt nghe Tiêu Dung thở dài nói tiếp: “Tui cũng không còn cách nào, lên nhầm thuyền giặc, không xuống được…”
Tiêu Hòa nhíu mày: “Em xác định mình đang làm cho công ty đàng hoàng?”
“Vô nghĩa!” Tiêu Dung quẳng cho ông anh một ánh mắt xem thường.
Bất quá Tiêu Hòa cũng biết, mặc dù là công việc đàng hoàng, nhưng liên quan đến quốc gia thì có một số việc vào cuộc rồi đừng mong đẩy ra, rất nhiều điều cần lo ngại, bứt ra khó hơn cả khó.
Hai người đều có ẩn tình, hơn nữa mỗi người đều không thể nói ra miệng, dứt khoát cụng rượu an ủi nhau.
Tiêu Dung và Tiêu Hòa là thai long phụng, điểm khác biệt nhiều lắm, nhưng về tửu lượng quả thật là tám lạng nửa cân.
Một người say choáng váng, người còn lại cũng mơ hồ hồ.
Tiêu Dung đã ký thoả thuận giữ bí mật, chuyện cụ thể tuyệt đối không nói được, nhưng mịt mờ oán giận thì không hề gì.
“Tui nói với ông rùi, anh già, tui thiệt mệt muốn chết, đầu tiên là sếp bị bệnh, một đống công chuyện nện lên đầu tụi tui, ngày làm đêm làm, làm đến mức sắp biến thành súc vật luôn rồi! Nhưng không còn cách nào, chỉ có thể chống đỡ, rồi chống chừng một năm rưỡi, sếp hết bệnh, kết quả việc càng nhiều hơn, lại thêm nửa năm làm không ngưng nghỉ, quả thực muốn chết lắm a.”
Tiêu Hòa mỉa mai cô: “Là em tự chuốc lấy! Tự cột mình dâng lên!”
Tiêu Dung rót rượu cho hắn: “Gì chứ anh già! Không biết thông cảm cho tui gì hết! Tui còn cách nào chớ! Vật họp theo loài, tui không gia nhập bọn họ, sớm muộn gì cũng bị người ta điều đi…”
Câu sau cùng cô không nói ra, Tiêu Hòa mơ mơ hồ hồ cũng không nghe rõ.
Hắn uống quá nhiều, nhớ tới chuyện thương tâm, không khỏi mở đầu câu chuyện: “Em gái này, em nói coi trên đời thật sự có người có siêu năng lực không?”
Hỏi một câu đơn giản, lại lập tức làm Tiêu Dung tỉnh táo, chút cảm giác say cũng bay biến.
“Anh già… Ông gặp phải chuyện lạ gì à?”
Tiêu Hòa không chú ý tới chuyển biến của Tiêu Dung, cầm ly rượu lắc a lắc nói: “Anh tò mò thôi…”
Hàng mày Tiêu Dung nhíu chặt: “Mà hai năm nay ông đi đâu làm gì vậy?”
-Hết chapter 91-